Cá Mặn Giả Hoàn Chư Thiên Lữ Hành

Cá Mặn Giả Hoàn Chư Thiên Lữ Hành - Chương 357: Nông thôn thiếu niên truyền tống môn 5 (length: 7730)

Về chuyện Giả Hoàn giúp Trương gia bán các sản phẩm làm từ tre, cả hai nhà đều im lặng, giữ kín như bưng.
Thế nên người trong thôn không hề hay biết chuyện Trương gia kiếm được tiền, họ vẫn đinh ninh rằng nhà Trương nghèo khó như trước.
Vài người trong thôn cho rằng vợ chồng nhà Trương không muốn cho con đi học, nhất là Trương Vân, con gái con lứa học nhiều làm gì?
Rồi cuối cùng cũng phải gả đi thôi?
Chi bằng cho Trương Vân nghỉ học đi làm thuê, kiếm tiền đỡ đần gia đình còn hơn.
Nhưng vợ chồng nhà Trương lại cắn răng, thà chịu khổ cực chứ nhất định phải cho con cái ăn học đến nơi đến chốn.
Vì chuyện này, họ thường xuyên bị dân làng chế giễu sau lưng.
Giả Hoàn ăn tối thật sớm rồi lên giường đi ngủ.
Đến tận đêm khuya, khi mọi thứ chìm trong bóng tối, hắn mới rời giường, quay về thành phố Custer.
Hôm nay là ngày thi của trường học, Giả Hoàn cần thiết phải đến trường một chuyến.
"Ê, kia, lại đây nhặt giúp tao cái vòng tay."
Hiếm lắm mới nghe được tiếng Hán ngữ, nhưng ngữ khí và thái độ của người nói lại vô cùng hống hách, khiến người ta khó chịu.
Giả Hoàn làm ngơ trước lời nói đó, lướt qua bên cạnh cô gái.
"Dám lờ tao!" Cô gái vô cùng tức giận, đoán mò, "Chẳng lẽ cái thằng này không phải người Hoa? Không hiểu tiếng Hán? Nhưng tiếng Anh của mình còn chưa sõi, bảo nó qua đây kiểu gì?"
Giả Hoàn bỏ cô gái lại phía sau, chẳng cần biết có phải đồng bào hay không, với những kẻ đanh đá, coi mình là trung tâm vũ trụ như vậy, Giả Hoàn chẳng muốn giao du.
Sau kỳ thi, trường học sẽ tổ chức vũ hội hóa trang, Giả Hoàn vô cùng hứng thú tham gia.
Hắn hóa trang thành xác ướp, đi lại giữa đám ác quỷ, ma cà rồng, người sói và phù thủy.
"Đừng có đi theo tao." Lại là tiếng Hán.
Giả Hoàn tò mò nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Trong trường cũng có du học sinh người Hoa, nhưng mọi người đều dùng tiếng Anh khi lên lớp, bình thường ít ai nói tiếng Hán.
Nếu nói tiếng Hán, hẳn là người Hoa mới đến nước Mỹ.
"Cô chú bảo tớ phải trông nom cậu." Cô gái vừa nói chuyện chính là cô nàng mấy hôm trước muốn Giả Hoàn nhặt vòng tay giúp.
"Tớ có hứa đâu." Chàng trai tỏ vẻ khó chịu, "Ghét nhất cái kiểu đeo bám như kẹo da trâu của cậu, tưởng rằng lấy lòng bố mẹ tớ thì tớ sẽ thích cậu chắc? Thôi đi cưng, đến khi trên đời này tuyệt chủng hết phụ nữ, tớ cũng chẳng thèm thích cậu."
Cô gái oà lên khóc rồi bỏ chạy.
Chàng trai hừ một tiếng, liếc xéo Giả Hoàn đang đứng xem kịch rồi quay người bỏ đi.
Giả Hoàn cười khẩy, tiến đến bàn ăn, gắp hai cái cánh gà nướng vào đĩa rồi bắt đầu ăn.
Một lát sau, một người từ câu lạc bộ đọc sách tiến đến chỗ Giả Hoàn, trò chuyện vài câu.
Người này cũng là người châu Á, nên quan hệ với Giả Hoàn coi như không tệ.
Người tên Edward kể cho Giả Hoàn nghe về chuyện trường mới có hai học sinh châu Á chuyển trường đến.
"Hai người đó chẳng giống chúng ta gì cả, toàn là con nhà giàu thôi, có coi ai ra gì đâu, lũ nhà nghèo như chúng ta ấy." Edward dùng giọng điệu chế giễu nói về hai người kia, nghe ra được sự bất mãn của hắn đối với những học sinh châu Á mới chuyển đến.
"Tuy vậy, hai người này lại mang đến cơ hội kiếm tiền cho chúng ta đấy." Edward nói, "Hôm trước cái cô bé tên Angèle làm rớt vòng tay xuống mương nước, Allen đã giúp cô ta lấy lên. Thế là Allen kiếm được hai mươi đô la. Con nhỏ Angèle đó nhiều tiền, cái gì cũng dùng tiền sai người, đúng là tiểu thư lá ngọc cành vàng có khác. Carlos này, nếu mày muốn kiếm tiền, cứ lượn lờ quanh con nhỏ Angèle đó vài vòng, đảm bảo có cơ hội cho mày kiếm chác đấy."
Giả Hoàn cười cảm ơn Edward đã chia sẻ thông tin.
Hắn muốn kiếm tiền, nhưng không muốn kiếm tiền từ Angèle.
Cái cô nàng Angèle đó, với cả thằng nhóc Cát Phi Dương lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau, nhìn thôi đã thấy phiền phức rồi.
Quả nhiên, không lâu sau khi lễ Giáng Sinh kết thúc, Angèle và Cát Phi Dương đã bị bắt cóc.
Lúc đó Edward được Angèle thuê chạy vặt, cũng bị vạ lây, bị bọn bắt cóc trói chung.
May mắn là cuối cùng cả ba người đều được giải cứu.
Từ đó Edward kiên quyết tránh xa Angèle và Cát Phi Dương, không dám bén mảng đến gần để kiếm tiền của Angèle nữa.
Những người khác biết chuyện Edward gặp phải, cũng đều xa lánh Angèle.
Quan hệ của Angèle trong trường rất tệ, nhưng Cát Phi Dương lại không chịu rời trường, Angèle cũng chỉ còn cách cắn răng chịu đựng ở lại đây.
Giả Hoàn ít khi qua lại với hai người này, nhưng chẳng ngờ rằng mình và họ lại có duyên phận đến vậy.
Sau khi học chung tiểu học, hắn lại học chung cấp hai với hai người họ, cuối cùng còn học chung đại học với một trong số đó.
Giả Hoàn dựa vào thành tích của mình, vào được trường đại học tốt nhất New York: Đại học Colombia.
Cát Phi Dương cũng dựa vào thành tích để vào Đại học Colombia.
Angèle học hành không tốt, cuối cùng chỉ có thể chọn một trường đại học tư thục ở New York, dựa vào gia đình quyên tiền cho trường để được đi học.
Người ở bên này đại học, người ở phía bên kia, Giả Hoàn thì tốt nghiệp cấp hai là không học nữa.
Vợ chồng nhà Trương bày tỏ nguyện ý cho Giả Hoàn vay tiền để học cấp ba.
Trương Dực và Trương Vân đã sắp tốt nghiệp đại học, hai người vừa học vừa làm, thêm vào đó là thu nhập từ việc đan các sản phẩm tre của vợ chồng nhà Trương, gia đình họ đã có một khoản tiền dư dả.
Giả Hoàn từ chối ý tốt của vợ chồng nhà Trương, hắn vốn dĩ không có ý định rời khỏi thôn.
Đời này làm một người nông dân ở thôn cũng tốt, không cần bằng cấp cao siêu gì cho mệt.
Mà muốn hưởng thụ cuộc sống hiện đại hóa, chẳng phải còn có Carlos đó sao?
Vợ chồng nhà Trương thấy Giả Hoàn kiên quyết như vậy thì thở dài trong lòng, không khuyên nữa.
Mỗi người một cách sống mà.
Trong mắt những người dân khác, Giả Hoàn lại trở thành một kẻ tiểu lưu manh không cầu tiến thủ.
Không chịu học hành, cũng chẳng ra ngoài làm thuê, chỉ ở lì trong thôn kiếm sống qua ngày, đúng là tự cam chịu đọa lạc.
Người như vậy, ai mà ưa cho được.
Các bậc phụ huynh đều cấm con cái họ không được học theo Giả Hoàn.
Muốn học thì học Giả Điềm nhà Giả.
Cô ta mới là tấm gương để mọi người noi theo.
Giả Điềm giỏi giang biết bao!
Vừa xinh xắn, vừa học giỏi, nói tiếng Anh lưu loát, tham gia cuộc thi tiếng Anh toàn quốc, giành được giải. Còn được một đạo diễn gameshow để mắt tới, tham gia một gameshow, kiếm về cho gia đình mười vạn tệ.
Mười vạn tệ đấy!
Thật sự là một khoản tiền lớn!
Nhà Giả nhờ đó mà xây được nhà mới, mua xe máy, một bước trở thành người giàu nhất thôn.
Giả Điềm là đối tượng được cả làng ca ngợi, Giả Hoàn chính là tấm chiếu để so sánh với cô ta.
Giả Hoàn chẳng thèm để ý đến những điều đó, hắn hiện tại vẫn sống ở thôn, vì thu hoạch nấm tùng nhung hàng năm của thôn.
Nếu không phải vì kiếm tiền bằng cách bán nấm tùng nhung, thì có lẽ hắn đã sớm rời thôn, ở lại thành phố Custer rồi.
Đương nhiên, việc giúp Trương gia bán các sản phẩm làm từ tre cũng là một trong những lý do hắn ở lại thôn.
"Điềm Nhi đóng phim truyền hình rồi!" Đại bá mẫu vênh váo khoe khoang khắp làng, "Lần này đóng phim, Điềm Nhi kiếm được bằng này này."
Đại bá mẫu giơ ba ngón tay.
"Ba mươi vạn?" Mọi người hít hà kinh ngạc.
Họ ghen tị nhìn đại bá mẫu: "Ông Giả thật có phúc sinh được một cô con gái giỏi giang."
Đại bá mẫu đắc ý ngẩng cao đầu: "Còn phải nói, Điềm Nhi nhà tôi chính là tiểu tiên nữ giáng trần."
Mọi người: Ha ha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận