Cá Mặn Giả Hoàn Chư Thiên Lữ Hành

Cá Mặn Giả Hoàn Chư Thiên Lữ Hành - Chương 103: Đề nghị lôi kéo Lâm Như Hải (length: 8084)

"Liễu Tương Liên?" Phùng Tử Anh nói, "Tự nhiên là nhận biết. Người này tính tình hào sảng, đáng để kết giao."
Giả Hoàn nói: "Ta cũng không hẳn đã nghĩ tới chuyện kết giao với người này, chỉ là nghe nói võ nghệ của hắn không tệ, nếu tiến vào quân doanh, sau này cũng có thể trở thành một viên mãnh tướng."
Phùng Tử Anh xoa cằm: "Nói như vậy, Liễu Tương Liên xác thực thích hợp làm quan võ. Đây cũng là một con đường cho hắn. Chờ lần sau ta gặp hắn, sẽ hỏi hắn xem có nguyện ý tiến vào quân doanh hay không."
Giả Hoàn: "Đàn ông phần lớn đều muốn lập công dựng nghiệp, nghĩ là Liễu Tương Liên hẳn cũng có ý tưởng này chứ?"
Phùng Tử Anh: "Để ta hỏi hắn xem sao."
Vài ngày sau, Giả Hoàn nhận được tin tức từ Phùng Tử Anh, Liễu Tương Liên đã tiến vào quân doanh.
Vốn dĩ, người này rất có ý chí tiến thủ, chỉ là trước giờ không tìm được phương pháp.
Tuy rằng hắn giao hảo với Phùng Tử Anh và những người khác, nhưng đám Phùng Tử Anh đều là lũ hoàn khố, Liễu Tương Liên không cho rằng đám hoàn khố tử đệ này có thể giúp mình được.
Khi Phùng Tử Anh chủ động hỏi Liễu Tương Liên có muốn vào quân doanh không, Liễu Tương Liên ban đầu còn có chút không kịp phản ứng.
Đến khi hiểu ra, tự nhiên lập tức đồng ý.
Phùng Tử Anh dùng quan hệ của cha mình, lão tướng quân Phùng Đường, để đưa Liễu Tương Liên vào quân doanh, đến chỗ một bộ hạ cũ của Phùng Đường mà làm việc.
Mà vị bộ hạ cũ này, thực ra cũng là người của tân hoàng.
Liễu Tương Liên bước này xem như đã gia nhập vào hệ thống của tân hoàng.
Hiện tại trong triều đình, phe phái của Thái Thượng Hoàng vẫn còn đang nhún nhảy, người của Cửu hoàng tử thì hô mưa gọi gió.
Tân hoàng đối với việc này vô cùng phiền não.
Người của Cửu hoàng tử, hắn còn có thể ngấm ngầm ra tay.
Nhưng người của Thái Thượng Hoàng, hắn còn chưa thể động vào.
Thái Thượng Hoàng rất luyến tiếc quyền lực, dù đã thoái vị, vẫn nắm chặt quyền lực trong triều đình không buông.
Nếu dám động đến người của Thái Thượng Hoàng, rất có thể Thái Thượng Hoàng sẽ đổi một đứa con khác lên làm hoàng đế.
Trước khi thu hết quyền lực vào tay, tân hoàng chỉ có thể làm ra vẻ ngoan ngoãn trước mặt Thái Thượng Hoàng, làm một đứa "con ngoan".
Nhưng mà sau lưng thì...
Giả Hoàn hỏi: "Phùng ca, Lâm Như Hải là người của Thái Thượng Hoàng hay là người của chúng ta?"
Phùng Tử Anh: "Là người của Thái Thượng Hoàng. Sao đệ lại nghĩ đến hắn?"
Giả Hoàn nghĩ đến kết cục của Lâm Như Hải trong nguyên tác, lại nghĩ đến cục thế hiện tại, nói: "Phùng ca, ta nghĩ chúng ta có thể lôi kéo Lâm Như Hải."
"Nói thế nào?" Phùng Tử Anh nổi lên hứng thú.
Lâm Như Hải dù sao cũng có tài cán, tân hoàng cũng rất thưởng thức Lâm Như Hải.
Chỉ là Lâm Như Hải do một tay Thái Thượng Hoàng đề bạt lên, rất trung thành với Thái Thượng Hoàng, nên tân hoàng mới không lôi kéo Lâm Như Hải.
Giả Hoàn: "Ta cảm giác Thái Thượng Hoàng e là đã bỏ rơi Lâm Như Hải, khiến tình cảnh của hắn ở Giang Nam trở nên gian nan lại nguy hiểm."
Giả Hoàn phân tích cho Phùng Tử Anh: "Lâm Như Hải không phải người sẽ thông đồng làm bậy, Thái Thượng Hoàng giao cho hắn quản lý muối chính ở Giang Nam, hắn quản lý rất dụng tâm. Những năm gần đây, thu nhập từ muối chính ở Giang Nam nhiều hơn trước kia rất nhiều. Mà làm như vậy, Lâm Như Hải đã đắc tội gần hết đám thương nhân buôn muối ở Giang Nam."
"Giang Nam là địa bàn của Chân gia, Chân gia là người có lợi lớn nhất từ muối chính. Trên thực tế Lâm Như Hải đã đắc tội Chân gia. Nhưng vì Lâm Như Hải là người của Thái Thượng Hoàng, Chân gia mới không dám động thủ."
"Nhưng bây giờ, Thái Thượng Hoàng dường như đã từ bỏ Lâm Như Hải, Chân gia e rằng sẽ rất nhanh động thủ với Lâm Như Hải."
"Lâm Như Hải chắc chắn cũng biết rõ trong lòng, nếu không sao lại đưa đứa con gái duy nhất đến nhà nhạc gia sinh sống. Ta thậm chí hoài nghi, cái chết của đứa con trai thứ của Lâm Như Hải trước kia, có liên quan đến Chân gia."
"Nếu lúc này chúng ta đưa tay ra giúp đỡ Lâm Như Hải, hắn có cơ hội sống sót, ắt sẽ quy hàng hoàng thượng."
Phùng Tử Anh lập tức đứng dậy: "Ta vào cung gặp hoàng thượng ngay đây."
Phùng Tử Anh có lệnh bài của hoàng đế, có thể dựa vào lệnh bài trực tiếp tiến vào hoàng cung.
Đương nhiên, việc này chỉ tiến hành âm thầm, không để người khác biết, thậm chí cả cha của Phùng Tử Anh cũng không hay.
Hơn một tháng sau, Giả Hoàn nghe được tin tức về Lâm Như Hải từ chỗ Phùng Tử Anh.
Hoàng đế nghe Phùng Tử Anh thuật lại phân tích của Giả Hoàn, lập tức phái người bí mật liên hệ với Lâm Như Hải.
Lâm Như Hải quả nhiên nhận cành ô liu mà tân hoàng đưa ra.
Và những suy đoán của Giả Hoàn cũng được Lâm Như Hải đích thân chứng thực, con trai thứ của Lâm Như Hải thực sự bị người của Chân gia hãm hại chết.
Giả Mẫn vô tình giúp Chân gia làm kẻ đồng lõa, sau khi biết được tình hình thực tế thì sinh bệnh.
Giả Mẫn chết vì áy náy và đau xót.
Lâm Như Hải đưa con gái đến nhà nhạc gia, chính là hy vọng nhà nhạc gia có thể bảo vệ được con gái, giọt máu duy nhất của mình.
Lâm Như Hải đã thu thập không ít chứng cứ của Chân gia, hắn muốn liều mạng chết, kéo cả Chân gia xuống mồ chôn cùng mình và con.
Nhưng không ngờ, tân hoàng, người vốn luôn hờ hững lạnh nhạt với hắn, lại chủ động tìm đến hắn.
Lâm Như Hải thấy được hy vọng, hắn không cần phải được ăn cả ngã về không, liều chết cùng Chân gia đồng quy vu tận.
Nếu có thể sống, ai muốn chết đâu?
Lâm Như Hải không đành lòng bỏ lại con gái.
Nếu hắn chết, cô bé mồ côi đó phải làm sao?
Hắn dù giao con gái cho nhà nhạc gia, nhưng con gái rốt cuộc không phải người của Giả gia, có thể trông chờ người Giả gia quan tâm con gái sao?
Lời mời chào của tân hoàng mang đến cho Lâm Như Hải hy vọng.
Phùng Tử Anh: "Người của Chân gia đúng là gan lớn bằng trời, ngay cả việc hạ độc chết quan viên cũng dám làm. Lâm Như Hải kia đã cẩn thận như vậy mà vẫn trúng độc, may mà hoàng thượng phái ngự y giỏi giải độc nhất của Thái Y viện đến Giang Nam. Hừ, Chân gia, cũng chỉ còn nhảy nhót được đến bây giờ. Chờ đến khi Thái Thượng Hoàng..."
Phía sau, Phùng Tử Anh không nói ra miệng, Giả Hoàn và hắn đều đã hiểu rõ.
Chân gia là do một tay Thái Thượng Hoàng nâng đỡ.
Thái Thượng Hoàng là chỗ dựa lớn nhất của Chân gia.
Chân gia có nhũ mẫu Phụng Thuận phu nhân mà Thái Thượng Hoàng kính trọng nhất, còn có Chân quý phi mà Thái Thượng Hoàng yêu thích nhất.
Có hai người phụ nữ này, Thái Thượng Hoàng hết mực tin tưởng Chân gia.
Muốn đối phó Chân gia, nhất định phải chờ đến khi Thái Thượng Hoàng không còn nữa.
Phùng Tử Anh nói: "Thân thể Thái Thượng Hoàng vẫn còn rất tốt."
Giả Hoàn: "Nghe nói Thái Thượng Hoàng hiện tại còn sủng hạnh phi tần trẻ tuổi?"
Phùng Tử Anh: "Đúng vậy, cho nên mới nói thân thể Thái Thượng Hoàng không tệ."
Giả Hoàn lại cười: "Tinh huyết đàn ông tiêu hao quá nhiều, rất hao tổn sức khỏe, đặc biệt là người già. Người già kỵ nữ sắc, kỵ đồ ăn dầu mỡ, kỵ đồ ngọt..."
Phùng Tử Anh ghi nhớ những điều này trong lòng, rồi thuật lại cho tân hoàng.
Ngày hôm sau, tân hoàng liền vô cùng hiếu thuận, hiếu kính dâng lên cho Thái Thượng Hoàng năm vị mỹ nhân cực phẩm.
Thái Thượng Hoàng hết sức cao hứng, mỗi đêm đều sẽ cùng các mỹ nhân ân ái.
Sau đó, tân hoàng lại hết mực hiếu kính Thái Thượng Hoàng.
Cấp cho đầu bếp chuyên thuộc của Thái Thượng Hoàng một danh sách dài những món ăn cần nấu.
Thái Thượng Hoàng càng thêm yêu mến hoàng đế, dù vẫn nắm quyền lực rất chặt, nhưng về một số việc trong triều, Thái Thượng Hoàng chọn đứng về phía hoàng đế.
Hoàng đế vô cùng cao hứng, vung tay lên, thưởng cho Phùng Tử Anh và Giả Hoàn mỗi người một gian cửa hàng.
Hoàng đế muốn xem trò cười của tâm phúc, thưởng cho hai người một cửa hàng trang sức, một cửa hàng son phấn.
Giả Hoàn cất kỹ khế đất của cửa hàng son phấn, quyết định chờ Nghênh Xuân xuất giá sẽ dùng để thêm đồ trang điểm cho nàng.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận