Cá Mặn Giả Hoàn Chư Thiên Lữ Hành

Cá Mặn Giả Hoàn Chư Thiên Lữ Hành - Chương 531: Tu chân thế giới ca ca trọng sinh 6 (length: 8170)

Kiếp trước Giả Tân coi Nam Cung Tĩnh Nhất là đối thủ lớn nhất, một lòng chú ý đến Nam Cung Tĩnh Nhất và Tần Uyển Hà, vì vậy biết được Nam Cung Tĩnh Nhất có được các loại cơ duyên như thế nào. Đương nhiên, át chủ bài lớn nhất của Nam Cung Tĩnh Nhất là gì thì Giả Tân vẫn chưa rõ.
Chỉ có điều hiện giờ, những bí cảnh nơi cất giấu cơ duyên kia vẫn chưa xuất thế, Giả Tân muốn cướp đoạt cũng tạm thời không thể làm được.
Giả Tân buồn bực không nguôi, càng không có tâm tư tu luyện.
Giả Hoàn tìm đến Giả Tân: "Ca, thấy huynh không có tâm tư tu luyện, chi bằng tới giúp đệ đi."
Giả Tân hỏi: "Đệ muốn làm gì?"
Giả Hoàn đáp: "Đệ quyết định mở một công ty điện ảnh, chụp điện ảnh."
Giả Tân ngạc nhiên: "A? Điện ảnh là cái gì?"
Trong tu chân giới có lưu ảnh thạch, một dạng đồ vật ghi lại ảnh tượng. Giả Hoàn đem lưu ảnh thạch cải tạo, chế tạo thành pháp khí hình máy quay phim và máy chiếu phim dùng trong tu chân giới.
Giả Hoàn kéo Giả Tân đến phiên chợ dưới chân núi, thuê một mảnh đất trống bên ngoài phiên chợ, bắt đầu tu sửa địa điểm làm việc của công ty điện ảnh – một tiểu trúc lâu hai tầng.
Pháp thuật vừa dùng, tiểu lâu trong chớp mắt liền xây dựng xong.
Giả Hoàn treo một tấm thẻ gỗ lên mái hiên lầu hai, trên đó viết: "Công ty điện ảnh A Uông".
Nhóm tu sĩ trên phiên chợ thấy tiểu lâu dựng lên nhanh chóng, biết lại có cửa hàng sắp khai trương, đều chạy đến xem là cửa hàng gì.
Bình thường cửa hàng khai trương đều có ưu đãi giảm giá, các tu sĩ muốn thừa cơ hội này mua đồ vật thiếu trả tiền.
Không kể người thường hay tu sĩ, đều thích chiếm tiện nghi.
Tu sĩ cũng không phải ai cũng giàu có, phần lớn đều nghèo.
Đệ tử ngoại môn tông môn và đám tán tu đều không có tiền.
Mọi người tự nhiên là có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.
Các tu sĩ chạy đến bên ngoài tiểu lâu, xem đến tấm bảng hiệu thì đều nghi hoặc không hiểu.
Điện ảnh là cái gì?
Rốt cuộc cửa hàng này bán ra thứ gì?
Đang nghi hoặc, mọi người thấy phía trước tiểu lâu còn dựng một tấm thẻ gỗ, không khỏi nhìn sang.
Trên đó viết: "Thông báo tuyển dụng. Công ty tuyển diễn viên, cơ bản mỗi tháng mười khối trung phẩm linh thạch, hoàn thành tốt công tác sẽ có tiền thưởng. Tiền thưởng tùy theo cống hiến nhiều ít mà phân phát, nhiều nhất có thể đạt một khối thượng phẩm linh thạch một tháng."
Thấy dòng "Thông báo tuyển dụng" này, đám tu sĩ nghèo khổ mắt đều đỏ lên.
Mười khối trung phẩm linh thạch a, tương đương với một ngàn khối hạ phẩm linh thạch.
Với những đệ tử ngoại môn mỗi tháng chỉ có mười khối hạ phẩm linh thạch, đây là một khoản tiền lớn.
Đối với đám tán tu mà nói, đây cũng là khoản tiền phải vất vả kiếm trong một thời gian dài.
Lại càng không cần phải nói một khối thượng phẩm linh thạch, có thể đổi một vạn hạ phẩm linh thạch a!
Dù không biết chụp điện ảnh là cái gì, nhưng vì linh thạch, xông lên!
Lúc này liền có mấy tu sĩ bước vào tiểu lâu, Giả Hoàn đều nhận hết.
Giả Hoàn hiện tại bận rộn, vừa phải biên kịch bản, vừa phải bồi dưỡng diễn xuất cho nhân viên mới tuyển, còn phải giảng giải kỹ năng đạo diễn cho Giả Tân.
Hắn muốn bồi dưỡng Giả Tân thành đạo diễn.
Kỳ thật Giả Hoàn muốn để Giả Tân trở thành nam chính, nhưng Giả Tân cảm thấy khống chế đạo diễn phù hợp mình hơn, nên chọn làm đạo diễn.
Mấy ngày sau, diễn viên đều chiêu đủ.
Rốt cuộc người không có tiền rất nhiều.
Phần lớn đều là đệ tử ngoại môn Thái Nhất môn, số còn lại là tán tu đi ngang qua Thái Nhất môn.
Giả Hoàn đem kịch bản mình viết đưa cho mọi người.
Mọi người xem kịch bản, lập tức đều mê mẩn.
Trong tu chân giới không có cái gì thoại bản tử, mà thoại bản tử phàm nhân sao có thể thú vị bằng thoại bản tử do Giả Hoàn viết?
Nhóm tu sĩ thiếu thốn giải trí kinh ngạc như gặp thiên nhân với kịch bản của Giả Hoàn.
Giả Tân thì xem trợn mắt há hốc mồm.
Vì sao chuyện xưa này giống với trải qua của Nam Cung Tĩnh Nhất kiếp trước của hắn như vậy?
Đương nhiên, chi tiết thì hoàn toàn không giống.
Nhưng đại khái trưởng thành là giống nhau.
Đều là phế vật có được các loại cơ duyên rồi trưởng thành thành đại lão, trên đường không ngừng có nữ nhân ôm ấp yêu thương, không ngừng đánh mặt đám thiên tài cao cao tại thượng.
Trong đó có một thiên tài giả thiết giống hệt hắn kiếp trước...
Có lẽ đệ đệ biết được trải qua kiếp trước của hắn?
Nhưng không thể nào.
Đệ đệ kiếp trước có thể là đã sớm qua đời.
Giả Tân không nhịn được, hỏi Giả Hoàn: "Đệ đệ, chuyện xưa này, đệ nghĩ ra như thế nào? Chẳng lẽ, chẳng lẽ đệ đã từng trải qua rồi?"
Giả Hoàn phủ nhận: "Không, đệ chỉ là dựa vào tưởng tượng để biên soạn."
Giả Hoàn vừa nói chuyện vừa âm thầm quan sát ánh mắt và sắc mặt biến hóa của Giả Tân.
Trên mặt Giả Tân không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt vẫn bán đứng tâm tình của hắn.
Trong lòng Giả Hoàn kêu một tiếng.
Xác định, ca ca nhà mình rất có thể là thiên tài nào đó bị đánh mặt trong dòng phế vật nghịch tập.
Về phần nam chính phế vật là ai?
Còn phải nói sao?
Trong đám đệ tử mới nhập môn năm nay không phải có một người ngũ linh căn sao?
Giả Hoàn cười rồi lấy ra mấy kịch bản khác, nói: "Kỳ thật đệ viết mấy chuyện xưa, sau này chậm rãi chụp."
Giả Tân nhận lấy mấy kịch bản kia, lật xem.
Có chuyện xưa nhân vật chính bị từ hôn rồi quật khởi, có chuyện xưa nhân vật chính là thiên tài rồi vẫn luôn vô địch đi xuống, có chuyện xưa nhân vật chính kiếp trước sống không tốt trọng sinh rồi dựa vào tiên tri nhất phi trùng thiên.
Xem đến kịch bản trọng sinh lưu, lòng Giả Tân cuồng loạn mấy lần.
Giả Tân nuốt nước miếng, mở miệng: "Đệ đệ, đệ thật có thể nghĩ."
Lực tưởng tượng của đệ đệ quá phong phú.
Những chuyện xưa này, không phải người bình thường có thể nghĩ ra.
Giả Tân thở phào nhẹ nhõm, xem ra chỉ là trùng hợp, đệ đệ căn bản không biết chuyện mình kiếp trước.
Giả Hoàn thu hồi các kịch bản khác, vung tay lên: "Người đều đủ, khai mạc!"
Vì thế, bộ điện ảnh đầu tiên của tu chân giới bắt đầu quay chụp vào một ngày bình thường như vậy.
Giả Hoàn vừa nắm giữ máy quay phim, vừa chỉ điểm điều giáo đám diễn viên, tiện thể chỉ dạy Giả Tân làm đạo diễn như thế nào.
Trừ việc chọn vị trí không chính xác và diễn xuất của diễn viên cần phải tăng cường ra, các mặt khác đều tương đối dễ dàng.
Ngươi nói phục hóa đạo?
Kia đều không phải là việc gì.
Tu sĩ không có ai xấu xí, không cần trang điểm, diễn chay cũng vẫn đẹp.
Trang phục đều mặc đồ của chính mình, cũng không hở hang.
Đạo cụ, diễn viên đều có thể tự mình chế tác.
Hiệu ứng ánh sáng đặc biệt thì càng không cần lo lắng.
Pháp thuật vừa ra, cần gì đến kỹ xảo đặc biệt?
Như thế, hai tháng sau, bộ điện ảnh đầu tiên của tu chân giới « Đăng Tiên Lộ » đã quay chụp hoàn thành.
Giả Hoàn dựng một rạp chiếu phim ngoài trời trên mảnh đất trống bên ngoài tiểu lâu, bắt đầu bán vé chiếu phim.
Tuy là rạp chiếu phim ngoài trời, nhưng có kết giới pháp thuật, người không mua vé sẽ không thể xem được hình ảnh chiếu phim.
Giá vé rất rẻ, một viên linh châu là có thể xem một trận điện ảnh.
Một hạ phẩm linh thạch đổi một trăm viên linh châu.
Nhóm khán giả đầu tiên là diễn viên của bộ phim, bọn họ đã xem qua kịch bản, càng muốn biết sau khi quay chụp xong thì toàn bộ câu chuyện sẽ như thế nào, cũng muốn xem biểu hiện của mình trong phim.
Bọn họ mang theo bạn bè thân thích mình quen biết đến xem phim, rạp chiếu phim rất nhanh đã ngồi đầy người.
Giả Hoàn thỏa mãn liếc nhìn rạp chiếu phim không còn chỗ ngồi, bắt đầu phát phim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận