Bị Yandere Tài Phiệt Cướp Hôn Sau, Giáo Hoa Hối Hận Khóc

Chương 231: Ta sẽ trở thành a Hiên hậu thuẫn

**Chương 231: Ta sẽ trở thành hậu thuẫn của a Hiên**
"Hài tử."
"Con của ta!"
Giang Thục Cầm bừng tỉnh, nàng nắm lấy cổ tay Lâm Xương, "Lão công, con của chúng ta cứu về rồi đúng không?"
Lâm Xương không nói gì.
Giang Thục Cầm sờ bụng dưới của mình, trước kia nơi này ẩn giấu một bảo bảo, hơn năm tháng, hài tử rất lớn, nàng đôi khi thậm chí còn cảm giác được hài tử đạp nàng, bây giờ lại bằng phẳng, bình tĩnh như vậy.
Con của nàng... cứ thế không còn...
"Phanh."
Theo một tiếng đập mạnh trầm đục.
Lâm Lập qùy trên mặt đất.
"Mẹ, thật xin lỗi." Lâm Lập cúi đầu, "Trách ta, nếu không phải ta đề nghị dẫn mẹ đi chùa miếu, nếu không phải ta không kiểm tra xe cẩn thận trước khi xuất phát, nếu không phải ta đi con đường nhỏ kia, đệ đệ hắn đã không mất."
"Đều tại ta."
Lâm Lập nghẹn ngào nói.
"Lập nhi, con mau lại đây." Giang Thục Cầm khàn giọng nói.
Lâm Lập ngồi ở bên giường.
"Con đứa nhỏ này, nói cái gì vậy?" Giang Thục Cầm đỏ hoe viền mắt, "Con vì bảo vệ ta, đều bị thương thành ra thế này, mụ mụ sao có thể trách con?"
"Mụ mụ, ta không biết đại sư nói thai nhi sẽ bị ảnh hưởng, chuyện này nhanh như vậy đã ứng nghiệm, sớm biết ta đã canh giữ ở bên cạnh mụ mụ, một tấc cũng không rời."
Trong giọng nói Lâm Lập lộ ra một cỗ ảo não.
Lời này của hắn cũng thức tỉnh Giang Thục Cầm.
"Đúng, nhất định là Lâm Hiên!" Giang Thục Cầm đột nhiên trở nên kích động.
"Mẹ, việc này có liên quan gì đến tiểu Hiên?" Lâm Thanh Uyển nghi ngờ hỏi.
"Hôm nay chúng ta đi chùa miếu, đại sư nói, Lâm Hiên sẽ ảnh hưởng đến thai nhi!"
"Đúng, hôm qua Lâm Hiên còn nhìn thấy ta, cho nên hắn biết ta mang thai, trở về sau, một kẻ nhẫn tâm ác độc như hắn, nhất định nguyền rủa con của ta, nhất định là như vậy!"
Giang Thục Cầm mặt tràn đầy tức giận.
Thật sự là xúi quẩy!
Cho dù rời khỏi Lâm gia, còn chạy tới khắc nàng!
"Mẹ, những chuyện này, sao có thể tin đâu?" Lâm Thanh Uyển không đồng ý nói, "Bây giờ là xã hội coi trọng khoa học."
"Không, này có thể tin!"
Giang Thục Cầm chắc chắn nói, nàng đã thiết thực trải qua, lời người đại sư kia nói, đích thật là đúng, từ khi nàng đem Lâm Hiên đưa đi, vận số của nàng liền tốt lên không ít.
Lâm Thanh Uyển thở dài.
Bây giờ mụ mụ nàng đã cử chỉ điên rồ, nàng nói cái gì bà đều không nghe.
Lâm Thanh Uyển căn bản không biết phải làm thế nào để hòa hoãn mối quan hệ giữa Lâm Hiên và Giang Thục Cầm bọn họ, căn nhà này, giống như trừ nàng, không ai hoan nghênh Lâm Hiên trở về.
"Mẹ." Lâm Thanh Uyển mím môi, "Công ty còn có việc, cần con đi xử lý, con đi trước, mẹ nghỉ ngơi cho khỏe."
Lâm Thanh Uyển sau khi rời khỏi bệnh viện, nàng cứ thế đi trên đường, không có mục đích.
Bỗng nhiên.
Nàng nhìn thấy một nữ nhân có dung mạo khuynh thành tuyệt sắc kéo tay Lâm Hiên đi vào một khách sạn cấp cao.
Chính là nữ nhân mà hôm đó nàng nhìn thấy ở cửa trường học.
Lâm Hiên nhìn nữ nhân kia, thần sắc rất ôn nhu, toàn thân cao thấp dường như tràn đầy hạnh phúc.
Trước kia khi tiểu Hiên ở Lâm gia, tinh thần của hắn luôn căng thẳng, chưa từng có nụ cười hạnh phúc buông lỏng như thế này.
Chẳng lẽ nói, tiểu Hiên ở bên ngoài, thật sự tốt hơn so với ở Lâm gia?
Không, không thể nào!
Vừa nghĩ tới đó, Lâm Thanh Uyển lắc đầu.
Có nhà có thân tình mới là hạnh phúc thật sự, ái tình gì đó, chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Nàng cần phải tiêu trừ hiểu lầm của ba ba, mụ mụ và mấy người muội muội đối với tiểu Hiên.
Lâm Thanh Uyển không nhịn được đi theo vào khách sạn.
Nàng cũng không biết Tô Họa chính là người cầm lái của Tô thị tập đoàn, lần trước tại tiệc sinh nhật của Lâm Lập, nàng có việc nên đã tạm thời đi một chuyến đến công ty, bỏ lỡ Tô Họa.
Bên trong phòng, từng bàn đồ ăn tinh xảo bày trên mặt bàn, ở giữa còn cắm mấy cây nến.
Lâm Hiên nhìn thấy tin tức, cau mày nói, "Họa Bảo, ta có việc, cần đi ra ngoài một chuyến, yên tâm, rất nhanh sẽ trở về."
"Ừm." Tô Họa gật đầu, nàng từ trên thân Lâm Hiên bước xuống, mị nhãn như tơ.
Nàng ngồi xuống ghế một cách tao nhã.
Lâm Thanh Uyển thấy Lâm Hiên rời đi, muốn đi vào phòng, nhưng bị bảo tiêu của Tô Họa ngăn lại.
Lâm Thanh Uyển nói: "Ta là tỷ tỷ của Lâm Hiên, ta muốn đi vào."
"Tỷ tỷ?" Bảo tiêu nhíu mày, "Lâm thiếu gia có tỷ tỷ?"
Hắn nhìn Lâm Thanh Uyển với vẻ mặt như đang mạo nhận.
"Theo ta được biết, Lâm thiếu gia không cha không mẹ, cũng không có bất kỳ thân nhân nào."
Lâm Thanh Uyển lộ vẻ lúng túng.
Nàng biết đối phương đang nói đến chuyện tiểu Hiên cắt đứt quan hệ với Lâm gia.
"Tiểu ca, xin ngươi thông báo một tiếng." Lâm Thanh Uyển nói.
Bảo tiêu nhíu mày.
Một người hộ vệ khác đi tới nói: "Ta cảm thấy vẫn nên hỏi ý kiến chủ tử thì tốt hơn."
Nói không chừng chủ tử sẽ gặp nàng.
"Tốt."
Bảo tiêu gật đầu, gõ cửa, nhận được sự đáp lại của Tô Họa, liền đẩy cửa đi vào trong phòng.
"Chủ tử."
Bảo tiêu vừa tiến vào phòng, liền thấy Tô Họa với sắc mặt ửng hồng, giữa lông mày lộ vẻ mị hoặc.
Nàng lúc này, phá lệ câu dẫn người.
Tim bảo tiêu hẫng một nhịp, vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn thêm.
Tô tổng, loại nữ nhân như thế này không phải hắn có thể mơ ước, mà lại trừ Lâm thiếu gia, nam nhân khác đừng mơ tưởng đến gần nàng nửa phần.
"Chuyện gì?" Tô Họa nhàn nhạt hỏi.
"Chủ tử, bên ngoài có một người tự xưng là tỷ tỷ của Lâm thiếu gia muốn gặp ngài." Bảo tiêu cung kính nói.
"Để cho nàng đi vào đi." Đầu ngón tay Tô Họa khẽ chọc mặt bàn.
Đôi mắt đẹp của nàng lộ ra một cỗ lạnh lẽo thấu xương.
Người nhà họ Lâm này trước kia đối với a Hiên thật không tốt.
Nếu không phải muốn giữ lại cho a Hiên giải sầu, để a Hiên không còn để ý tới bọn họ, các nàng bây giờ đã bị hắn giày vò đến mức sống không bằng c·h·ết.
Lâm Thanh Uyển đi đến.
"Cô chính là bạn gái của tiểu Hiên?"
Thần sắc nàng cao ngạo.
Nàng là tỷ tỷ của tiểu Hiên, đây là nữ nhân của tiểu Hiên, vậy thì ở trước mặt nữ nhân này, địa vị của nàng cao hơn một bậc.
Tô Họa nhàn nhạt liếc nàng một cái.
Không nói gì.
Ngón tay ngọc thon thả bưng chén rượu lên, tao nhã thưởng thức rượu.
Lâm Thanh Uyển nhìn thấy Tô Họa không thèm để nàng vào mắt, trong lòng không khỏi dâng lên buồn bực.
Nàng hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng, "Nếu cô thích tiểu Hiên, vậy thì hẳn phải biết làm thế nào mới tốt nhất cho tiểu Hiên."
"Cho nên?" Tô Họa khẽ nhướng mày.
"Cho nên, cô nên khuyên tiểu Hiên trở về Lâm gia, để tiểu Hiên nói chuyện tử tế với ba ba mụ mụ, thân tình là không thể cắt đứt."
Lâm Thanh Uyển nói, "Nếu hắn có thể trở lại Lâm gia, Lâm gia có thể trở thành hậu thuẫn của hắn, con đường sau này của tiểu Hiên cũng có thể bằng phẳng hơn một chút."
Lâm Thanh Uyển cảm thấy muốn hàn gắn mối quan hệ giữa tiểu Hiên với ba ba mụ mụ, cần để tiểu Hiên làm cho bọn họ vui lòng.
Trước kia tiểu Hiên ở Lâm gia biểu hiện quá kém, bọn hắn không thích tiểu Hiên, này cũng bình thường.
Phụ mẫu ở trong thâm tâm chung quy vẫn yêu con mình, chỉ cần tiểu Hiên hiếu thuận một chút, không phải câu nào cũng xóc xỉa ba ba mụ mụ, thì ba ba mụ mụ nhất định sẽ lại tiếp nhận hắn trở lại Lâm gia.
Còn nữa, ba ba bây giờ đã bắt đầu đối phó Thiên Mạc tập đoàn, chỉ cần tiểu Hiên nguyện ý trở về, ba ba sẽ không ra tay với Thiên Mạc tập đoàn, tiểu Hiên cũng sẽ không bị tổn thương.
"Không cần." Tô Họa đặt mạnh chén rượu xuống, "Ta chính là hậu thuẫn của a Hiên, hắn trừ ta, không cần ỷ lại bất luận kẻ nào."
Nàng cũng tin tưởng, a Hiên của nàng sau này cũng sẽ trưởng thành, là người không dựa vào nàng.
Lâm Thanh Uyển chau mày, "Đúng, cô có thể cho hắn chút tiền, thế nhưng, thân tình cô cũng có thể cho sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận