Bị Yandere Tài Phiệt Cướp Hôn Sau, Giáo Hoa Hối Hận Khóc

Chương 184: Ngươi là nam nhân của ta

**Chương 184: Ngươi là nam nhân của ta**
Quán cà phê Lam Sơn.
Thẩm Thiến Thiến khoanh tay, vẻ mặt chắc thắng nhìn Lâm Hiên.
Nàng muốn xem Lâm Hiên ca còn giãy dụa thế nào nữa.
"Lâm Hiên ca, nếu bạn gái của ngươi trong vòng nửa giờ nữa còn chưa tới, vậy ta liền nhận định ngươi không có bạn gái."
Lúc này.
Trong quán cà phê đột nhiên truyền đến âm thanh hít vào khí lạnh, tất cả mọi người nhìn về phía cửa ra vào, ngay cả nhân viên phục vụ bưng cà phê, nhìn thấy nữ nhân đi tới, cũng đều ngây ngẩn.
"Mẹ nó, đây là ai vậy, đẹp quá đi."
"Dáng dấp đẹp như vậy, còn khí chất ngời ngời, mẹ ơi, ta cảm giác ta sắp cong rồi, tỷ tỷ, ta làm được."
"Ta mà có người vợ như vậy, ta nằm mơ cũng cười tỉnh mất."
Thẩm Thiến Thiến cau mày nghe tiếng bàn luận, nhíu mày.
Lúc nàng vào quán cà phê, bọn họ đâu có phản ứng lớn như vậy.
Nữ nhân này có đẹp đến thế không?
Đúng là chưa trải sự đời.
Nàng ngược lại muốn xem xem, rốt cuộc là ai.
Đẹp hơn nữa, có thể đẹp hơn nàng không?
Thẩm Thiến Thiến ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn, nàng liền ngây ra.
Chỉ thấy một nữ nhân mặc váy dài bó sát màu tím nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu trắng gạo bước vào.
Mái tóc đen hơi xoăn xõa tung quanh vai, phía trước xương quai xanh tinh xảo cũng lòa xòa vài sợi tóc.
Da thịt trắng hơn tuyết, khuôn mặt như vẽ, mũi cao thẳng, mỗi một chỗ trên mặt đều giống như được tạo hóa tỉ mỉ điêu khắc.
Nàng đẹp đến mức khiến mọi thứ xung quanh trở nên ảm đạm, dùng khuynh quốc khuynh thành để hình dung nàng cũng không quá đáng.
Là nàng.
Ngày đó nàng ở khách sạn Vinh Thị nhìn thấy nữ nhân này.
Thẩm Thiến Thiến nhíu mày.
Nữ nhân này sao lại tới đây?
Tô Họa lạnh lùng quét mắt một vòng trong quán cà phê, khi nhìn thấy thân ảnh Lâm Hiên, ánh mắt lạnh lẽo của nàng dịu dàng xuống.
Trực tiếp đi về phía Lâm Hiên.
"Đến rồi." Lâm Hiên cong môi.
"Lâm Hiên ca, ngươi nói cái gì đến rồi?" Thẩm Thiến Thiến không hiểu hỏi.
Lâm Hiên: "Bạn gái của ta."
Trong ánh mắt không thể tin của Thẩm Thiến Thiến, Lâm Hiên đi tới bên cạnh Tô Họa.
"Họa Bảo, cuối cùng ngươi cũng đến." Lâm Hiên nắm lấy tay Tô Họa, dẫn nàng tới bàn cà phê của mình, để nàng ngồi xuống bên cạnh.
"Lâm Hiên ca, ngươi nói bạn gái ngươi là nàng?" Thẩm Thiến Thiến trợn to hai mắt.
"Chuyện này còn không rõ ràng sao?" Lâm Hiên nhíu mày nói.
"Thẩm Thiến Thiến, giới thiệu một chút."
Nhắc đến Tô Họa, giọng nói lạnh lùng, cứng rắn của Lâm Hiên dịu dàng xuống, "Đây chính là bạn gái của ta."
"Không thể nào!" Thẩm Thiến Thiến kích động nói, "Lâm Hiên ca, nàng có phải là diễn viên do ngươi mời tới không?"
"Ngươi cho rằng chính mình tùy tiện tìm một nữ nhân tới lừa gạt ta, ta sẽ tin sao?" Thẩm Thiến Thiến cố chấp nói.
Lâm Hiên đau đầu.
Chậc!
Nữ nhân này thật là khó chơi.
Lúc này, giọng Tô Họa vang lên.
"A Hiên."
"Họa Bảo, sao vậy?" Lâm Hiên nghi hoặc.
Tô Họa bỗng nhiên tiến tới, đôi môi đỏ tươi in lên môi Lâm Hiên, nàng nhắm mắt lại, tùy ý để lại khí tức của mình trong miệng Lâm Hiên.
Những người khác trong quán cà phê đều nhìn bọn họ với ánh mắt lấp lánh.
Bọn họ không cảm thấy lúng túng, ngược lại là kích động.
"A a a, bọn họ hôn rồi." Một nữ sinh kích động nói.
"Quá là mãn nhãn, quả nhiên a, bên cạnh nữ sinh đẹp luôn có một nam sinh đẹp, thật là đã mắt!"
Con ngươi Thẩm Thiến Thiến đột nhiên mở to.
Tô Họa buông đôi môi Lâm Hiên, nguy hiểm nheo mắt, "Thẩm tiểu thư, lúc này chắc cô cũng nên tin tưởng ta và a Hiên là nam nữ bằng hữu rồi chứ."
"A ——" Thẩm Thiến Thiến khó mà chấp nhận, hét lên.
Nàng không thể chấp nhận mình thua một nữ nhân như thế!
"Lâm Hiên ca." Thẩm Thiến Thiến ngữ khí kích động nói, "Nữ nhân như vậy, Lâm Hiên ca, ngươi không thể cùng nàng ở chung."
"Ngươi có biết không? Ngày đó nữ nhân này bên cạnh có sáu vệ sĩ, nàng chính là dựa vào nam nhân để leo lên, Lâm Hiên ca, nữ nhân này căn bản là không xứng với ngươi, nàng không sạch sẽ!"
Chỉ có nàng mới có thể xứng với nam nhân có tấm lòng rộng mở như Lâm Hiên ca!
"Thẩm Thiến Thiến." Lâm Hiên nhíu mày, "Ngươi tốt nhất là giữ mồm giữ miệng, cái gì gọi là nàng dựa vào nam nhân để leo lên? Cái gì gọi là nàng không xứng với ta?"
"Vậy ngươi cho rằng ai có thể xứng với ta? Chính ngươi sao?"
Lâm Hiên lạnh lùng nhìn Thẩm Thiến Thiến, "Ta cho ngươi biết, cho dù ta không có người mình thích, cũng không thể ở cùng ngươi."
Thẩm Thiến Thiến bị ánh mắt lạnh lùng của Lâm Hiên làm cho nhói đau trong lòng.
Nàng vẻ mặt đau khổ, "Lâm Hiên ca, nữ nhân này rốt cuộc đã cho ngươi uống thuốc mê gì, mà ngươi lại bảo vệ nàng như thế?"
"A ——" Tô Họa chậm rãi bưng cà phê lên, "Thẩm tiểu thư, mặc kệ ta có xứng hay không xứng với a Hiên, cũng không tới phiên người ngoài như cô xen vào."
"Con gái, vẫn là đừng làm tiểu tam thì hơn, cô nói đúng không?"
Trong mắt Tô Họa ẩn giấu một cỗ sát ý.
Nếu lại quấn lấy a Hiên của nàng, thì đừng trách nàng.
Thẩm Thiến Thiến bị uy áp của người bề trên trên người Tô Họa dọa cho run rẩy.
"A Hiên, chúng ta đi thôi."
Tô Họa rất không thích ánh mắt Thẩm Thiến Thiến nhìn Lâm Hiên, đợi thêm nữa, nàng sẽ nhịn không được mà muốn móc đôi mắt kia của nàng ta ra.
Nếu không phải là ở đây có quá nhiều người, a Hiên cũng ở đây, bây giờ đôi mắt của Thẩm Thiến Thiến chỉ sợ đã không còn.
Tô Họa cùng Lâm Hiên rời khỏi quán cà phê.
Thẩm Thiến Thiến nắm chặt ly cà phê, đôi mắt của nàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lâm Hiên và Tô Họa, cho đến khi bọn họ biến mất khỏi tầm mắt của nàng.
"Lâm Hiên ca, ngươi là của ta!" Thẩm Thiến Thiến nghiến răng, không cam lòng nói, "Ta sẽ không bỏ cuộc, ta nhất định phải kết hôn với ngươi."
Trong mắt Thẩm Thiến Thiến lộ vẻ tàn nhẫn.
Trên thế giới này còn chưa có thứ gì nàng không chiếm được, nàng nhất định sẽ có được Lâm Hiên ca!
Nữ nhân này dám tranh giành nam nhân với nàng, nàng cũng xứng!
Lâm Hiên và Tô Họa trở lại trên xe.
"Họa Bảo, ngươi phải tin tưởng ta, ta thật sự không có quan hệ gì với Thẩm Thiến Thiến, ta từ trước đến nay đều không nghĩ tới việc muốn cùng nàng có bất kỳ sự gặp gỡ nào, ta hôm nay gọi nàng lại đây quán cà phê, cũng là muốn nói rõ ràng với nàng."
Lâm Hiên khẩn trương giải thích, "Ta cũng không biết nàng tại sao lại coi trọng ta."
"Ừm." Khóe môi Tô Họa cong lên, "Ta tin tưởng a Hiên."
Lâm Hiên trông thấy giữa lông mày Tô Họa lộ ra vẻ vui vẻ, nàng hẳn là không giận nữa.
Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra dự cảm về phòng tối của hắn tạm thời được giải quyết.
"A Hiên."
Tô Họa bỗng nhiên như yêu tinh quấn lấy cổ Lâm Hiên, đôi môi mềm mại của nàng lướt qua giữa lông mày của hắn, đi tới trên môi hắn.
Hơi thở của nàng dần dần trở nên nặng nề.
Ôn nhu như nước.
Lâm Hiên cảm giác mình muốn say trong sự dịu dàng do nữ nhân tạo ra.
Trong không khí mập mờ, bầu không khí dâng trào.
Giang Thanh vội vàng hạ tấm che trong xe xuống.
Một lát sau, Tô Họa hơi thở có chút dồn dập rời khỏi môi hắn, hơi thở của hai người quấn quýt, "A Hiên, đây là phần thưởng dành cho ngươi."
"Nhớ kỹ, a Hiên, ngươi là nam nhân của một mình Tô Họa ta, về sau ngươi phải tránh xa nữ nhân khác."
Bằng không thì, nàng sẽ ghen đến phát điên, thậm chí sẽ nhịn không được mà đem hắn giam lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận