Ban Sơ Tiến Hóa

Chương 882: Tiểu ngựa cái Jordan (1)

Chương 882: Tiểu chiến mã Jordan (1)
Vùng cát vàng hoang vu vốn đã chiếm lĩnh tầm mắt mọi người trọn vẹn mấy ngày, đột nhiên xuất hiện một dải xanh biếc này thực sự khiến người ta cảm thấy thư thái, dễ chịu.
Việc này không nên chậm trễ, Phương Lâm Nham liền đạp mạnh chân ga, tăng tốc hướng về phía ốc đảo.
Nếu nhìn từ xa, không khó nhận ra, mảnh ốc đảo trong hoang mạc này có địa thế thấp hơn, về cơ bản xem như nằm trong một lòng chảo.
Nhìn bề ngoài, hình dạng của nó tựa như một móng ngựa khổng lồ.
Hai bên trái phải ốc đảo đều bị vách đá bao quanh, bên ngoài vách đá là những đụn cát chập trùng, trên đụn cát còn mọc um tùm cây bụi.
Bộ tộc Bán Nhân Mã còn sót lại có thể chọn nơi này làm căn cứ địa tạm thời, chắc hẳn bên trong còn có nguồn nước.
Đợi Phương Lâm Nham đến gần cửa vào, một đội Bán Nhân Mã phụ trách tuần tra liền phát ra âm thanh chiến hào quỷ dị "ô ô ha ha", chạy về phía hắn.
Khác với Walden, bọn họ mặc thân trên là áo kết từ mây tre lá, thân dưới thì thống nhất quấn một tấm vải thô sơ tương tự như khố của đô vật, chất liệu của nó chắc cũng chẳng khác gì cây đay.
Lối vào doanh địa đã được chi Bán Nhân Mã còn sót lại này bố trí tỉ mỉ, Phương Lâm Nham ở chỗ cách vách đá không đến mấy trăm mét đã có thể thấy được, hai bên cửa vào còn cắm mấy lá đại kỳ, cột cờ được làm từ gỗ nâu, cao chừng 3 mét, giống như Thập Tự Giá bị kéo dài đâm vào mặt đất, trên cùng là một bộ đầu lâu trắng hếu.
Dưới xà ngang của cột cờ thì tung bay một lá cờ dựng màu máu, bên trên dùng than cùng các vật khác vẽ lung tung một mũi tên cong queo và hai dấu móng ngựa, xung quanh cột cờ bày mấy chậu than đã tắt, than củi cháy đen chất đống bên trong.
Chỉ thấy đội Bán Nhân Mã này khí thế hung hăng chạy tới, nương theo địa thế bao vây xe trước mặt.
Bán Nhân Mã vệ sĩ cầm trong tay đều là vũ khí mang đậm hơi thở nguyên thủy, man hoang, có búa lạnh lẽo lại thô ráp, cũng có loan đao tạo hình giống như Damascus, còn có đá buộc chặt bằng dây thừng, đa số vẫn là gậy gỗ.
Tóm lại, hành vi của bọn hắn đã nói rõ một sự kiện:
Đám Bán Nhân Mã nghèo túng này không hề tỏ ra nhiệt tình, hiếu khách, ngược lại, nếu lữ nhân phương xa không thể hiện đủ vũ lực, hoặc là có tín vật các loại, thì việc bị cướp sạch không còn gần như là chuyện chắc chắn xảy ra.
Lúc này, Dê Rừng chỉ có thể kiên trì đứng ra, kết quả vừa mở cửa xe liền phát hiện đã bị một cây búa gác lên cổ, đồng thời một mùi nồng nặc ập vào mặt, suýt chút nữa khiến hắn muốn ngất xỉu tại chỗ.
Sau đó, con Bán Nhân Mã nguyên thủy trước mặt liền bắt đầu chi chi ô ô, nói một tràng ngôn ngữ khiến hắn nghe không hiểu, đồng thời không ngừng quơ quơ thứ trong tay trước mắt hắn, ý đồ chém xuống vô cùng rõ ràng.
Không nghi ngờ gì, hắn đây là đang tiến hành trình tự cướp bóc thông thường – nhìn xem lưỡi búa của anh em có sắc bén không? Còn không mau giao đồ vật đáng tiền trên người ra?
Hiển nhiên đám người hung hãn này sắp động thủ, Dê Rừng vội vàng lấy ra cây kèn lệnh mà Walden tặng trước đó cầm trong tay, sau đó lớn tiếng nói bằng tiếng thông dụng:
"Jordan! Walden! Bạn bè, phiền thông báo một chút!"
Lúc này, may mắn thay, bản thân Dê Rừng có thiên phú giao tiếp mạnh mẽ, đây là năng lực kỳ lạ ngay cả không gian cũng cần, cho nên đám Bán Nhân Mã quan sát tỉ mỉ cây kèn lệnh vài lần, lập tức hơi nghi hoặc không chừng mà dừng việc quấy rối.
Trong đó, một tên Bán Nhân Mã đứng vòng ngoài, dưới gương mặt còn có hai chòm râu dài, sau khi nhìn kỹ kèn lệnh, liền đứng dậy quát lớn những người còn lại, rồi giao phó đồng bạn, một mình chạy về doanh địa.
Không lâu sau, Phương Lâm Nham liền thấy hai con Bán Nhân Mã từ trong doanh địa cấp tốc chạy ra, khác với những gã đàn ông trong đội tuần tra này, lúc này chạy cùng nhau lại là hai vị nữ sĩ, có lẽ phải nói là hai con ngựa cái non.
Con Bán Nhân Mã giống cái cầm đầu có làn da mịn màng, xét tuổi tác liền không lớn, bước chân nàng mạnh mẽ, bật nhảy giống như một con hươu, mạnh mẽ và tràn đầy dã tính, trên thân cũng dùng phấn trắng xám vẽ ra vu văn bắt mắt.
Đương nhiên, thứ khiến Dê Rừng nhìn mà trợn tròn mắt, vẫn là cặp đèn lớn đung đưa trước ngực, Phương Lâm Nham, người hiểu rõ Dê Rừng, hết sức hoài nghi, lúc này trong đầu Dê Rừng khẳng định đang quanh quẩn rất nhiều ý nghĩ không chín chắn.
Đồng thời, những ý nghĩ không chín chắn này vẫn là những điều khoản chín chắn của pháp luật không thể bao trùm...
Jordan cầm trong tay một cây trường côn, đầu côn còn khảm nạm một khối bảo thạch, dưới ánh mặt trời chiều tà, chiết xạ ra vô số tia sáng, cực kỳ lộng lẫy, nàng chậm rãi đi đến phía trước nói:
"Nhân loại, thứ này ngươi có được từ đâu? Vì sao biết tên của ta?"
Rõ ràng, vị nữ sĩ trước mắt chính là Jordan.
Dê Rừng nhún vai nói:
"Thật lớn… gió! Cát thổi vào mắt ta mất rồi, úc, thật xin lỗi, nữ sĩ xinh đẹp, ta vô ý mạo phạm, chúng ta lúc ấy xử lý một con Tọa Lang, sau đó bị Walden phát hiện, hắn nói ta đem con sói này cho các ngươi, nói các ngươi nhìn thấy món đồ chơi này hẳn là rất vui vẻ."
Theo đó, Dê Rừng liền lấy ra tấm da sói lột từ người quỷ gào, sau đó đưa cho Jordan.
Jordan nghi hoặc nhận lấy, cau mày quan sát một chút, lúc đầu có vẻ hơi mất tập trung, nhưng bên cạnh bỗng nhiên có một con Bán Nhân Mã hoảng sợ kêu lớn:
"Sao có thể như vậy? Ta thế mà ngửi thấy mùi của con ma quỷ kia!"
Hắn vừa kêu to vừa run rẩy, thậm chí vũ khí trong tay đều trực tiếp rơi xuống.
Sau đó, lần lượt có mấy người —— à không đúng, hẳn là Bán Nhân Mã cũng bắt đầu hoảng sợ, hơn nữa loại hoảng sợ này còn lan tràn như ôn dịch.
Hiển nhiên, quỷ gào gây thương tổn cho bọn họ không chỉ trên thân thể, sợ rằng cũng tạo thành vết thương tâm lý nghiêm trọng.
Mà lúc này, Jordan cũng trực tiếp rũ tấm da sói ra, sau đó xem xét phía dưới, lập tức giật nảy cả mình, vội vàng cẩn thận chu đáo, cách không sai biệt lắm một phút, lúc này mới đoạt lấy cây thương của tộc nhân bên cạnh, trực tiếp đâm xuyên tấm da sói từ chỗ đầu lâu, giơ cao lên, bắt đầu chạy quanh doanh địa, trong miệng phát ra tiếng thét dài liên tiếp.
Sau khi Jordan bắt đầu chạy, tộc nhân của nàng cũng cùng nhau gia nhập hàng ngũ, đồng thời trong miệng cũng phát ra âm thanh tru dài, xen lẫn phẫn nộ, hưng phấn, vui mừng… đủ loại cảm xúc phức tạp. Thậm chí, không ít Bán Nhân Mã trực tiếp phục trên đất gào khóc.
Tiếng chân cuồn cuộn, theo số lượng tộc nhân gia nhập ngày càng nhiều, dần dần, tiếng chân như sấm, vang vọng chân trời.
Cách một hồi, rất nhiều Bán Nhân Mã bắt đầu rời đội, rồi bắt đầu nhóm lửa, xem bộ dáng là muốn chuẩn bị tiệc tối, lúc này Jordan mới chậm rãi đi tới, nói với Phương Lâm Nham một cách trang nghiêm:
"Các ngươi đã xử lý quỷ gào?"
Dê Rừng liền đem mọi chuyện đầu đuôi kể lại cho Jordan, tất nhiên, là có lựa chọn, trong đó cũng không thiếu thành phần khoa trương, để Jordan biết được bên mình cũng tổn thất không nhỏ, vì đánh giết Lang Vương mà mạo hiểm...
Nghe xong lời kể của Dê Rừng, Jordan khẽ gật đầu, làm một tư thế quỳ gối với hắn, sau đó mời hắn vào doanh địa, đồng thời, biểu thị hắn đã nhận được sự hữu nghị của bộ tộc, hắn sẽ vĩnh viễn là bạn của Bán Nhân Mã.
Hiển nhiên, ba người không có hứng thú quá lớn với lễ khánh điển của Bán Nhân Mã, cho nên dồn nhiều tinh lực vào việc dò xét tình huống xung quanh.
Về phần Dê Rừng, thì đi sát mông Jordan, tâm không nghĩ ngợi lung tung.
Dưới sự dẫn dắt của Jordan, sau khi ba người tiến vào doanh địa, thứ đầu tiên nhìn thấy là rất nhiều lều da thuộc rách rưới.
Đỉnh lều có hình chóp nhọn, phía trên còn…
Bạn cần đăng nhập để bình luận