Ban Sơ Tiến Hóa

Chương 1671: Được mất

**Chương 1671: Được và mất**
Trước đó, Phương Lâm Nham có một nhận thức sai lầm từ đầu đến cuối, nguồn gốc của sai lầm này là từ cuốn nhật ký do Khai Quyên để lại, trong đó ghi lại một thông tin rất quan trọng:
"Nghe nói mới có một đứa bé được đưa đến, đứa bé này hoàn toàn khác với những đứa trẻ còn lại! Ngoài ăn ra thì chỉ có ngủ, hầu như không hề khóc!
Mặc dù trong sổ ghi chép có viết rất rõ ràng, đứa bé này bị người ta bỏ rơi ở cổng viện mồ côi, trong tã lót còn có một vạn tệ, nhưng ta rất nghi ngờ là do bà ấy ôm về.
Bởi vì trong trí nhớ của Phương Lâm Nham, hắn đã nghe không chỉ một người nói qua, khi hắn vào viện mồ côi đã mang theo một khoản tiền lớn, cho nên, hắn liền tiềm thức coi đứa bé mang theo một vạn tệ trong nhật ký kia là chính mình.
Nhưng, hiện tại căn cứ vào ghi chép của Mã Tĩnh, người đó rõ ràng chính là Thâm Uyên Lĩnh Chủ Lâm Nhất! !
Người khác nói kỳ thật cũng không sai, khi Phương Lâm Nham vào viện mồ côi, quả thật có mang theo 3281 tệ, vào thời điểm mà bình quân tiền lương của người dân chỉ khoảng ba mươi đến năm mươi tệ mỗi tháng, thì số tiền này tương đương với một trăm tháng tiền lương của một công nhân! Đây đương nhiên là một khoản tiền lớn, người khác cũng không hề nói sai.
Nhưng mà cứ như vậy, giả thiết của Phương Lâm Nham có thể nói là đã hoàn toàn sai lệch:
Ban đầu hắn cho rằng mình chính là đứa bé mà Mã Tĩnh ôm vào viện mồ côi, mẹ ruột là Phương Đình, người mang thai khi còn là trinh nữ, mà bản thân lại được ấp ra từ một quả trứng, nhưng bây giờ xem ra, đó lại là trải nghiệm của Thâm Uyên Lĩnh Chủ Lâm Nhất! !
"Ngọa tào. Lão tử suýt chút nữa thì nhận nhầm tổ tông!"
"Khó trách lúc ấy sau khi đưa ra kết luận này, ta trong tiềm thức đã cảm thấy rất không thích hợp, cũng không có cảm giác vui sướng khi tìm được thân thế của chính mình."
Sau khi ngây người hồi lâu, Phương Lâm Nham đột nhiên lại tỉnh táo lại và nghĩ đến một chuyện khác:
"Nếu như trước đó tất cả những chuyện này là trải nghiệm của Thâm Uyên Lĩnh Chủ Lâm Nhất, như vậy còn có một vấn đề phi thường mấu chốt."
"Vì cái gì năm đó ta bệnh nặng sắp chết, nhưng sau khi ăn thuốc do Mã Tiên nương bào chế lại có thể nhanh chóng khỏi bệnh? Bà ta đã cho ta uống thứ gì? Mà lại, phân thân của Thâm Uyên Lĩnh Chủ khi nhìn thấy ta lại có phản ứng quỷ dị?"
Phương Lâm Nham lúc này mới phát hiện, bí ẩn này thật sự là trùng trùng điệp điệp, ban đầu hắn cho rằng mình đã giải mã được thân thế một cách hợp tình hợp lý, nhưng không ngờ lại xuất hiện một sự đảo ngược khó tin đến như vậy.
Nhưng sau khi đảo ngược, một nan đề mới lại xuất hiện! Đồng thời làm cho người ta hoàn toàn không có lời giải đáp.
Sự tình quỷ dị như vậy, khiến cho Phương Lâm Nham đều cảm thấy viện mồ côi Hướng Dương này tràn ngập một tầng sương mù khó mà nhìn thấu!
Mặc dù mình tìm được rất nhiều chân tướng, thậm chí còn điều tra ra bí ẩn về Thần Khí ở tầng sâu nhất của viện mồ côi Hướng Dương, nhưng thời gian mê vụ vẫn ngoan cố phiêu đãng ở đó, khiến cho Phương Lâm Nham tràn ngập sự hoang mang.
Sau khi suy đi nghĩ lại một hồi lâu, Phương Lâm Nham cảm thấy người biết rõ chân tướng về thân thế của hắn, có lẽ vẫn là Mã Tĩnh và Khai Quyên.
Chỉ là hai người kia ở trong hiện thực đã chết mất, còn những người xuất hiện ở trong thế giới này, chỉ là tương đương với những ảo ảnh được phục chế và sao chép ra.
Sau khi Khí Hồn trong chiếc điện thoại cũ màu đen hợp thể với Khí Hồn bị phong ấn ở đây, Phương Lâm Nham đã có nhận thức cơ bản về thế giới này, tư duy và ký ức của Mã Tĩnh và Khai Quyên, thậm chí tất cả mọi người trong này sẽ vĩnh viễn dừng lại tại thời điểm đến.
Cụ thể một chút, bọn hắn ở trong thế giới này, vĩnh viễn trải qua những sự tình của một ngày, mỗi ngày sau khi ngủ dậy liền quên mất chuyện đã xảy ra hôm nay, tiếp đó ngày thứ hai lại bắt đầu lặp lại quá trình của một ngày này, cứ thế lặp đi lặp lại, vô cùng vô tận.
Cho nên, Mã Tĩnh và Khai Quyên lúc này còn có thể được coi là nhân loại hay không đã là một vấn đề lớn, vì vậy Phương Lâm Nham cảm thấy dùng những thủ đoạn tra tấn bức cung thông thường đối với bọn hắn chưa chắc đã hữu dụng, nói không chừng còn làm hỏng việc, vạn nhất khiến cho bọn hắn triệt để hồn phi phách tán, thì bí mật này muốn lần nữa được làm sáng tỏ sẽ khó như lên trời.
Vừa nghĩ đến đây, Phương Lâm Nham cũng liền quyết định chủ ý, dù sao trong cái thế giới này được tạo dựng với trung tâm là Khí Hồn của xà hàm vĩ chi hoàn— đây chính là Khí Hồn của Thần Khí! Cho nên thế giới này cực kì vững chắc, ít nhất trong vòng trăm năm tuyệt đối không có nguy cơ tan vỡ.
Cho dù Thâm Uyên Lĩnh Chủ có đến đây, nhưng lúc này xà hàm vĩ chi hoàn Khí Hồn đã khác xưa rất nhiều, sau khi dung hợp thành công với một nửa Khí Hồn trong chiếc điện thoại cũ màu đen, cũng tất nhiên sẽ thất bại tan tác mà quay trở về.
Cho nên, Phương Lâm Nham quyết định chính mình đi trước sưu tập những đạo cụ hoặc trang bị có liên quan, đạo cụ hoặc trang bị này cần phải có năng lực thôi miên, hoặc là mị hoặc mạnh mẽ, cứ như vậy, Mã Tĩnh và Khai Quyên trong trạng thái tự nguyện, có thể cung cấp những thông tin có giá trị hơn so với việc bị ép buộc.
Đồng thời, sau khi biết được rất nhiều chuyện cũ này, Phương Lâm Nham cũng ý thức được một sự kiện, đó chính là lần trước khi đến huyện thành Ba Đông, mặc dù hắn tìm được bản tôn của Khai Quyên, nhưng dù hắn có không chết, cũng sẽ không thổ lộ tất cả những chuyện năm đó, có thể đem cuốn sổ ghi chép kia ra trên thực tế đã là cực hạn của hắn.
Truy cứu nguyên nhân, cũng là bởi vì Thâm Uyên Lĩnh Chủ đã làm tất cả những việc ở trên lầu bốn, là liên lụy đến phía chính phủ, Khai Quyên cũng đã ký hiệp nghị bảo mật tương ứng, những người trưởng thành ở niên đại của Khai Quyên, vẫn là đối với mấy cái này đồ vật phi thường coi trọng đồng thời e ngại.
Quyết định xong, Phương Lâm Nham lại đi vào trong phòng của Mã Tĩnh, phát hiện ví tiền của bà ta, cầm lấy mấy đồng tiền, sau đó chạy chậm ra phía ngoài viện mồ côi Hướng Dương, lúc này hắn vẫn đang đóng vai Trần Cương, cho nên trên đường gặp người khác cũng đều gọi tên Trần Cương, nhưng Phương Lâm Nham một mực đều không để ý tới.
Kết quả đi tới cổng thì phát hiện ra bảo vệ Tần đại gia thế mà lại trực tiếp đóng cửa lớn và khóa lại, đoán chừng chính là để nhằm vào hắn.
Nếu vẫn là Trần Cương kia, thì hiện tại khẳng định là mặt đầy mộng bức, nhưng đối với Phương Lâm Nham, người có tư duy của người trưởng thành, thì trực tiếp chạy tới phía sau phòng ăn, sau đó trèo lên một cái cây bên cạnh soàn soạt.
Leo lên trên bốn mét, Phương Lâm Nham thuận theo cành cây đi vài bước, nhẹ nhàng nhảy lên liền nhảy tới bức tường rào bên cạnh, sau đó lại nhảy xuống từ trên tường rào.
Tiếp đó Phương Lâm Nham liền đi tới tiệm bánh bao bên cạnh, lấy ra tiền lấy từ chỗ Mã Tĩnh, trực tiếp mua tám cái bánh bao lớn nóng hổi! Đây cũng là một trong những giấc mộng thời thơ ấu của hắn, đó chính là được ăn bánh bao ở đây đến no nê.
Trước kia khi không có điều kiện, Phương Lâm Nham có thời gian rảnh nhưng không có tiền, về sau Phương Lâm Nham có tiền, nhưng ông chủ của tiệm bánh này đã mắc bệnh ung thư và qua đời nhiều năm, bởi vậy cũng được coi là một trong những điều đáng tiếc trong cuộc đời hắn, không ngờ lại được bù đắp ở trong thế giới này.
Phương Lâm Nham còn chưa ra khỏi cửa tiệm, liền trực tiếp lấy ra một cái bánh bao lớn, sau đó phảng phất như quỷ chết đói đầu thai, hung hăng cắn một miếng, oa! Lập tức một mùi thơm của hành tràn ngập, cái hương vị này lập tức xộc thẳng lên, sau đó là miệng đầy dầu mỡ.
"Quá sung sướng, chính là cái hương vị này a!"
Kỳ thật đối với Phương Lâm Nham, người đã nếm qua rất nhiều món ngon trên thế gian, thì bánh bao của tiệm này có rất nhiều khuyết điểm, ví dụ như khi nhào bột mì thiếu nước dẫn đến cảm giác quá cứng, lại ví như nhân bánh bao khi xào không đủ độ nóng của dầu, cho nên có hương vị rõ ràng của dầu hạt cải.
Nhưng, mỹ thực quê nhà làm cho người ta nhớ thương là ở chỗ nó có thuộc tính kèm theo quá mức cường đại, đó chính là hồi ức và nỗi nhớ quê, cho nên mặc dù có những thiếu sót rõ ràng, Phương Lâm Nham cũng ăn hết sạch tám cái bánh bao lớn, thỏa mãn thở ra một hơi.
Sau đó hắn đi loanh quanh trên đường, rồi lấy chiếc điện thoại cũ màu đen ra cầm trong tay, trước thử đi về phía đông, nhưng không có phản ứng gì.
Tiếp đó Phương Lâm Nham quay đầu đi về phía tây, đi được hơn trăm mét, thì cảm giác được nhiệt độ trên chiếc điện thoại cũ màu đen bắt đầu dần dần nóng lên, căn cứ vào tư liệu mà chiếc điện thoại cũ cung cấp trước đó, một khi nhiệt độ của máy đạt đến mức độ hơi phỏng tay, thì nơi đó chính là cửa ra vào của lý thế giới.
Rất nhanh, Phương Lâm Nham liền đi tới hậu viện của một hộ gia đình, nơi này có một cái giếng cổ, đồng thời khi đi tới miệng giếng và nhìn xuống, thì có thể thấy rất rõ ràng phía dưới không phải là nước, mà là một lượng lớn sương mù đang chuyển động.
Phương Lâm Nham nhảy xuống, chỉ cảm thấy trở nên hoảng hốt, phát giác mình thế mà đã trở lại cánh đồng hắc ám, bên cạnh chính là chiếc Toyota Land Cruiser Prado, mà Hứa đội trưởng, người phụ trách dẫn bọn hắn đến chỗ này, thì đang tựa vào ghế sau của xe và hôn mê bất tỉnh.
Sau đó Phương Lâm Nham cảm thấy điện thoại trong túi quần liên tục rung lên mấy lần, lấy ra xem, thì ra là Tinh Ý liên tục gửi tin nhắn đến:
Nội dung đại khái là nói mình đã thoát ra ngoài, gọi điện thoại nhưng không thấy ai nghe máy, vội vàng nhưng cũng không liên lạc được với hắn, không biết hiện tại là tình huống như thế nào?
Phương Lâm Nham thế là liền trực tiếp gọi điện thoại lại, kết quả Tinh Ý rất nhanh đã tìm tới, hai người sau khi gặp lại, đương nhiên liền nói về chuyện lúc trước.
Thì ra sau khi Phương Lâm Nham bị bắt đi, Tinh Ý đã theo dõi phía sau, nhưng không ngờ lại gặp một đội tuần tra khác và bị phát hiện.
Tinh Ý rơi vào đường cùng, chỉ có thể vội vàng đối phó với địch, sau đó ra tay tàn sát, kết quả khi đội tuần tra chỉ còn lại ba người, nàng đột nhiên cảm thấy trở nên hoảng hốt, sau đó liền thoát ly khỏi thế giới này, và quay trở lại thế giới hiện thực.
Biến số này lập tức khiến Tinh Ý có chút trở tay không kịp, nàng vội vàng liên hệ với Phương Lâm Nham, nhưng lại phát giác rất khó làm được điều này, thậm chí vận dụng kỹ thuật thông tin từ vị diện khác, nhưng những tin nhắn gửi đi đều là mã loạn.
Phương Lâm Nham lúc này đương nhiên là hiểu rõ, những mã loạn gây nhiễu này hơn phân nửa là do chịu ảnh hưởng từ sức mạnh của Thần Khí, nhưng việc này hệ trọng, Phương Lâm Nham lại không thể tùy tiện tiết lộ, nên chỉ chọn những điều có thể nói để nói cho Tinh Ý.
Mặc dù là như thế, Tinh Ý cũng nghe mà kinh ngạc không thôi, mà khi nàng nghe nói Phương Lâm Nham phá hủy bố cục của Thâm Uyên Lĩnh Chủ đối với Thần Khí, sau đó liền biến mất một cách kỳ diệu, không còn cách nào lợi dụng vận mệnh chi lực cường đại, thì cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói Phương Lâm Nham lần này quả là chuyến đi không tệ.
Nhưng lúc này, Tinh Ý cũng bỗng nhiên ngẩn ra, sau đó nghĩ đến một sự kiện, lập tức nói với Phương Lâm Nham một cách nghiêm túc:
"Đúng rồi Yêu Đao, ta mặc dù không có kinh nghiệm sở hữu Thần Khí, nhưng cũng đã từng nghe qua một chút thông tin liên quan tới Thần Khí, uy lực của Thần Khí vô cùng mạnh mẽ, nhưng để khống chế Thần Khí, kỳ thật cũng là một gánh nặng kinh người, bởi vì Thần Khí trên thực tế trong quá trình duy trì hàng ngày, cũng tiêu hao cực kì nhiều."
"Ngươi hẳn là cũng có quen biết người sở hữu Thần Khí, không biết thuyết pháp này có chính xác hay không?"
Nghe được Tinh Ý nói như vậy, Phương Lâm Nham cũng không hề phủ nhận, mà là rất thẳng thắn nói:
"Tình huống của ta tương đối đặc thù, nhưng ta đúng là vào thời khắc mấu chốt có thể vận dụng được sức mạnh của Thần Khí, đương nhiên, cũng sẽ chịu những hạn chế rất lớn."
"Mà thuyết pháp mà ngươi đưa ra trong đại bộ phận tình huống, đúng là như vậy."
Tinh Ý liền trầm ngâm một chút rồi nói:
"Như vậy, Thâm Uyên Lĩnh Chủ có khả năng rất lớn là đã hao phí tài nguyên to lớn vào Thần Khí xà hàm vĩ giới chỉ, đúng không?"
Phương Lâm Nham quả quyết nói:
"Đây là điều tất nhiên."
Tinh Ý nhân tiện nói:
"Điều này cũng có nghĩa là, hắn hiện tại mặc dù đã mất đi Thần Khí chi lực, nhưng cũng tương đương với việc tiết kiệm được một lượng lớn tài nguyên!"
"Cho nên, ngươi phải cẩn thận, Thâm Uyên Lĩnh Chủ rất có thể sẽ đem số tài nguyên tiết kiệm được này sử dụng vào việc chữa thương, sau đó sớm tái xuất, vậy ngươi thử đoán xem, sau khi thương thế của hắn khỏi hẳn, chuyện đầu tiên hắn muốn làm là gì?"
Phương Lâm Nham khẽ nheo mắt lại, sau đó cười ha ha một tiếng, ý vị thâm trường nói:
"Nói thật, lần trước ta thua trong tay hắn vẫn là không phục lắm, đồng thời mối quan hệ giữa ta và hắn có thể nói là cực kỳ phức tạp, nếu còn có thể gặp lại hắn, vậy thật đúng là điều ta mong muốn, không cần phải mời!"
"Lại nói, hệ thống kỹ năng của tên này đoán chừng đều là xoay quanh vận mệnh chi lực mà xây dựng, không có Thần Khí, chính là hổ mọc răng, đơn giản mà nói, chính là lực công kích lớn nhất giảm xuống 30%, tỷ lệ bạo kích giảm xuống 50%, lại giống như là tuyệt hơi thở trảm chỉ có cuồng phong nhưng không có lốc xoáy. Một Thâm Uyên Lĩnh Chủ như vậy thì có gì đáng lo lắng?"
Nhìn xem Phương Lâm Nham tràn đầy tự tin, Tinh Ý cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, lúc này đại bộ phận lợi ích của nàng cũng bắt đầu gắn chặt với truyền kỳ tiểu đội, đồng thời còn rõ ràng đứng ở phía đối lập với Thâm Uyên Lĩnh Chủ, Phương Lâm Nham biểu hiện càng tự tin, thì đối với nàng mà nói lại càng là một tin tức tốt có lợi.
Lúc này thời gian cấp bách, hai người sau khi đã xử lý xong chuyện ở đây, thì không trì hoãn thêm nữa, trực tiếp tìm một chỗ thang lầu để trở về không gian.
***
Ngay tại thời điểm Phương Lâm Nham trở về không gian,
Không gian K hào Noah,
Bên trong tư nhân sở ở của Thâm Uyên Lĩnh Chủ,
Có thể thấy, dáng vẻ hỗn độn ở nơi này đã được cải thiện rất nhiều, những đồ vật bị vỡ nát rơi vãi, hoặc là bị đập nát trước đó đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ có ở góc tường còn sót lại một chút chất lỏng, còn có mùi tanh nhàn nhạt trong không khí xem như là những dấu vết còn sót lại sau cơn thịnh nộ của Thâm Uyên Lĩnh Chủ.
Thay vào đó là một cái hồ lớn có đường kính vượt quá ba mươi mét, trong hồ không phải là nước, mà là dung nham sôi trào! !
Trong dung nham còn có một loại sinh vật quỷ dị đang sinh trưởng, trông giống như hỏa diễm chi xà, đang vui vẻ bơi lội bên trong.
Thâm Uyên Lĩnh Chủ lúc này đã khôi phục lại hình thái con người, hắn trần truồng nằm thẳng ở dưới đáy hồ, sau đó có rất nhiều hỏa diễm chi xà vây quanh hắn, thậm chí có những con nhỏ chui vào lỗ mũi, lỗ tai, trong miệng hắn, vui vẻ xuyên ra xuyên vào.
Bỗng nhiên, có một con hỏa diễm chi xà nhảy ra khỏi hồ dung nham, sau đó giống như con tôm rời khỏi nước, điên cuồng nhảy nhót trên mặt đất, nhưng sau vài giây thì cháy thành một đống tro tàn, còn lại một ngọn lửa nhỏ màu xanh trắng quỷ dị đang kéo dài thiêu đốt.
Ngay sau đó lại có mấy con hỏa diễm chi xà nhảy ra, sau khi chúng chết, đều ít nhiều để lại một chút diệt thế chi diễm, sau đó thứ này đã bị Noah không gian K hào nhanh chóng chuyển đến lỗ hổng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận