Ban Sơ Tiến Hóa

Chương 954: Đơn kỵ cứu chủ! ! Hoàng kim chi nhánh! (1)

Chương 954: Đơn Kỵ Cứu Chủ! ! Nhánh Hoàng Kim! (1)
Ở thời đại này, cái gọi là nha trướng, kỳ thật chính là đội cận vệ do đại tướng trực tiếp quản hạt, tương tự như một thành viên của cảnh vệ liên bảo vệ Lý Vân Long trong "Lượng Kiếm", được xem là thân tín của chủ tướng.
Phương Lâm Nham gật đầu nói:
"Tuân theo quân lệnh của tướng quân, đa tạ tướng quân đặc biệt đề bạt!"
Dê Rừng cũng kịp thời nói bổ sung:
"Tướng quân ra lệnh một tiếng, chúng ta xông pha khói lửa, không từ nan!"
Hạ Hầu Dực gật đầu nói:
"Nói chuyện thật là êm tai, thảo nào Lưu Hạ muốn nhờ ta chiếu cố ngươi, bất quá đặc biệt đề bạt thì chưa hẳn, ta cũng không có gan đó."
"Bản đồ địa hình sông Hạ là do ngươi dâng cho Lưu Hạ à? Nếu không có lý do này, cộng thêm việc ngươi tác chiến dũng mãnh trước đó, ta cũng không có cách nào đưa ngươi lên vị trí này."
Nghe Hạ Hầu Dực nói vậy, Phương Lâm Nham mới bừng tỉnh đại ngộ, hiểu rõ nguyên do trong đó.
Thì ra, vị Lưu giáo úy kia tên là Lưu Hạ, hắn nộp bản đồ địa hình sông Hạ lên là đi theo con đường của những quan nhị đại trong Hạ Hầu gia!
Khỏi phải nói, sau khi mình tiết lộ một chút tin tức liên quan đến giao nhân chi châu, mình được Lưu giáo úy coi trọng hơn hẳn, cho nên mới tìm đến mối quan hệ của Hạ Hầu Dực, để mình thoát khỏi Điền Quân Hầu, kẻ chỉ biết "đại lực xuất kỳ tích", mà đến dưới trướng quan nhị đại Hạ Hầu Dực. Không hề nghi ngờ, hệ số an toàn tăng lên đáng kể.
Lúc này, Hạ Hầu Dực, một kẻ ngạo mạn, cũng không nói thêm gì nữa —— trực tiếp đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Phương Lâm Nham và Dê Rừng có thể trò chuyện với hắn vài câu, có lẽ là do quan hệ truyền thuyết độ +1, nếu không, ngươi xem những người như Crespo, Kền Kền, Max, đều bị ngó lơ một cách hoa lệ.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặt vuông tai lớn, mày rậm mắt to, nhìn qua tướng mạo đường đường, đột nhiên từ bên cạnh xông tới, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Hạ Hầu Dực, mang theo tiếng khóc nức nở nói:
"Tướng quân, có thể gặp lại ngài thật sự là quá tốt rồi!"
Gã này vừa xuất hiện, Dê Rừng lập tức nhả rãnh trong đám người:
"Ta đi, tên này nịnh hót đúng thời điểm thật đấy, các ngươi nghe thử xem tình cảm chân thành tha thiết, lại còn mang theo giọng rung động, đúng là vua màn ảnh đời kém!"
Phương Lâm Nham nhìn tên này, luôn cảm thấy có chút quen mặt, nhìn kỹ thêm mấy lần, lập tức nhớ ra, gã này chính là tên tử linh pháp sư vừa mới tiến vào!
Chẳng qua là lúc Phương Lâm Nham đến giao thủ, tên này lén lén lút lút, cực kỳ cẩn thận duy trì một khoảng cách với Phương Lâm Nham.
Đồng thời, có lẽ là do trang bị của bản thân, lúc đó tử linh pháp sư còn đội mũ trùm đầu, hoàn toàn khác biệt với cách ăn mặc hiện tại (có lẽ là muốn phù hợp với thẩm mỹ của Hạ Hầu Dực) cho nên Phương Lâm Nham đến giờ mới nhận ra hắn.
Ngoài dự liệu, Hạ Hầu Dực, kẻ xưa nay luôn mắt cao hơn đầu, sau khi nhìn tử linh pháp sư này vài lần, thế mà nhíu mày nói:
"Ngươi là? Cái gã gọi là Hắc Xương kia? Cha là Mạc Kim giáo úy?"
"Vâng vâng vâng, không ngờ đại nhân vẫn còn nhớ rõ tiện danh của kẻ hèn mọn này!"
Tử linh pháp sư Hắc Xương sợ hãi nói.
Sau đó, hai người bắt đầu đối thoại, nghe nội dung cuộc nói chuyện của họ, liền biết nguyên do quen biết của hai bên.
Thì ra, khi sự kiện đặc thù: Cứu viện Hạ Hầu Dực được phát động trước đó, Hắc Xương và đồng đội cảm thấy đó là một thời cơ tốt, thế là dốc toàn lực ứng phó.
Kết quả, giống như phân tích của Phương Lâm Nham, sự kiện đặc thù này có giá trị không cao! Bởi vì tỷ lệ quan nhị đại như Hạ Hầu Dực c·h·ế·t ngay từ đầu là rất nhỏ, đồng thời, nhân phẩm của gã này còn có vấn đề, cho nên sự đầu tư của Hắc Xương và đồng đội đều đổ sông đổ bể.
Kết quả là chiến công và danh vọng thu được rất ít, tuy nhiên, thu hoạch duy nhất chính là mối quan hệ với Hạ Hầu Dực chuyển từ lạnh lùng sang thân mật.
Đến lúc này, xuất sư bất lợi, trong nội bộ đoàn đội chắc chắn sẽ có lời oán giận.
Tiếp đó, nội bộ đoàn đội của Hắc Xương lại xảy ra vấn đề, sau khi đánh được một trang bị ám kim, uy tín của đội trưởng lại xuống thấp, cho nên trực tiếp khiến cho đám người mặt ngoài thì hòa thuận nhưng trong lòng lại bất mãn.
Trong tình huống này, đoàn đội của hắn lại bị Điền Quân Hầu điều đi làm tiên phong, làm đội cảm tử, tình cảnh gần như là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương!
Có câu nói là lúc nghèo chính là lúc thử lòng người!
Bởi vì trên chiến trường, chính là thời điểm đồng đội hỗ trợ lẫn nhau, tin tưởng, dựa vào nhau, nhưng đoàn đội của bọn họ lại chia năm xẻ bảy, lập tức c·h·ế·t mất hai người.
Những người còn lại cũng phải sử dụng không ít át chủ bài để bảo toàn mạng sống, có thể nói là nguyên khí đại thương, vừa mới mở màn thế giới hoàng kim chủ tuyến đã dùng gần hết át chủ bài, không ít người thậm chí còn không hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn một, vậy thì còn làm ăn gì được nữa?
Bởi vậy, việc Hắc Xương nảy sinh ý định bỏ trốn một mình cũng không có gì là lạ.
Cho nên, khi hắn gặp được Hạ Hầu Dực, lập tức liền động tâm tư, dựa vào chút quen biết trước đó để thử vận may.
Kết quả, hắn gặp vận may, trong trận chiến với Giản Ung trước đó, Hạ Hầu Dực cũng tổn thất khoảng mấy chục người.
Mà hắn chính là quan nhị đại, đã nhận được tin tức tình báo đáng tin: Mặc dù năm ngàn kỵ binh tiên phong "hơi áp chế", nhưng lại khơi dậy dã tâm không thực tế của Lưu Bị và những người khác, muốn thu thập tàn binh, tập hợp lại, nếm thử dựa vào địa thế tại vùng Trường Bản để đánh lén quân Tào.
Như vậy, chỉ cần kéo dài đến khi trời tối, Lưu Bị phối hợp với quân đoàn Quan Vũ cấp tốc chạy tới, liền có thể đem tám phần, thậm chí nhiều hơn quân nhu và tráng đinh đến Giang Lăng.
Nhưng Lưu Bị không biết rằng, quân đoàn chủ lực của Tào Tháo đang tăng tốc chạy đến, thứ hắn phải đối mặt không phải là quân tiên phong của Tào Tháo, mà là quân chủ lực của Tào Tháo, chiếm cứ ưu thế binh lực tuyệt đối! Cho nên, thất bại gần như là điều chắc chắn.
Trong trận truy kích sau khi đánh tan quân địch, nhân thủ càng nhiều, không nghi ngờ càng chiếm tiện nghi, có thể cướp được càng nhiều chiến lợi phẩm.
Với tâm thái như vậy, Hạ Hầu Dực rất thẳng thắn để Hắc Xương đi theo mình, để bổ sung vào số người còn thiếu sau trận chiến trước đó.
Hạ Hầu Dực trên chiến trường bảo thủ, nhưng về khoản tính toán thì là một tay lão luyện.
Trong mắt hắn, Hắc Xương cũng được coi là lính cũ, vẫn rất trung thành với mình, lúc trước khi bị vây công, còn đuổi theo cứu mình, một người như vậy dùng cũng rất thoải mái, dù sao cũng tốt hơn so với đám lính mới chiêu mộ tạm thời, đám người kia chỉ là dân phu mà thôi.
Hơn nữa, thêm một người, không chừng có thể cướp được thêm mấy chục vạn xâu tài phú, loại chuyện không mất chi phí, lợi ích lại lớn này, Hạ Hầu Dực cảm thấy càng nhiều càng tốt.
*** Rất nhanh, Phương Lâm Nham và những người khác liền được chính thức đặt dưới trướng Hạ Hầu Dực, tiếp đó liền chính thức xuất phát, mỗi người một ngả với Điền Quân Hầu và đám người kia.
Hiển nhiên, đi theo phú soái cao cấp như Hạ Hầu Dực, chắc chắn tốt hơn nhiều so với Điền Quân Hầu, một kẻ chỉ biết "đại lực xuất kỳ tích".
Đương nhiên, Hạ Hầu Dực cũng không phải là kẻ thương lính như con, nhưng thân phận lại tôn quý.
Nói thẳng thắn hơn, nếu như Hạ Hầu Dực cùng Điền Quân Hầu đồng thời gặp nạn, khỏi cần nói, quân Tào xung quanh chắc chắn sẽ dốc toàn lực đến giúp bọn hắn.
Có câu nói không sợ nghèo, chỉ sợ chia không đều, nhìn thấy Phương Lâm Nham bọn hắn trèo lên cành cao, đồng thời Hắc Xương cũng thuận lợi đổi chủ, những người còn lại cũng nhao nhao muốn đến lôi kéo quan hệ, nhưng tiếc là Hạ Hầu Dực hoàn toàn cự tuyệt.
Tên nhóc này vẫn biết nặng nhẹ, nhận thấy Điền kẻ lỗ mãng trước mặt đã tổn binh hao tướng, thương vong thảm trọng, mình đào đi Phương Lâm Nham, những người khác và Hắc Xương đã có chút không đúng lý.
Nếu như mình còn đào thêm lính cũ của hắn, vậy thì Điền kẻ lỗ mãng có thể nổi khùng lên, trực tiếp trở mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận