Bách Yêu Phổ
Chương 152: Hiệp Quái(11)
Chương 10. 11
Đường phố lại náo nhiệt.
Mọi người trong thành Lạc Dương không hề biết mình bị "đông cứng" cả đêm, ngủ dậy ăn sáng rồi bắt đầu làm việc, ai làm việc nấy, hết thảy như thường.
Một nơi khác bị mang đến Lạc Dương đã biến mất theo vòng xoáy rồi.
Ngụy Vĩnh An được Liễu công tử đưa về nhà, nói dối với mẫu thân cậu rằng tối qua cậu uống say ở đình Tùng Hạc, đến sáng vẫn chưa tỉnh. Khi rời khỏi nhà họ Ngụy, hắn ngoái đầu nhìn bức tường kín tranh vẽ, lòng thấy hơi tiếc nuối, e rằng sau này thành Lạc Dương không còn một Ngụy Vĩnh An múa bút như thần nữa rồi. Nhưng ít nhất sau này cậu ấy sẽ không còn sợ nắng trưa nữa, làm một thiếu niên bình thường cũng không hẳn là xấu.
Mọi người đi dạo một vòng quanh thành Lạc Dương, bất giác đi đến con đường gần chợ thần tiên.
Đào Yêu nhìn bức tranh tường mà nàng từng ngắm mấy hôm trước, các ác quỷ địa ngục vẫn đang giơ nanh múa vuốt nhưng bây giờ nhìn lại thì không còn thấy khó chịu nữa.
Không cần phải xóa những bức tranh tường này, bởi vì đó là món quà cuối cùng của một người không còn cơ hội xuất hiện nữa dành cho thế giới mà cậu từng rất yêu thương.
Nàng mở cuộn giấy trong tay ra, đó là bức tranh mà Ngụy Vĩnh An, à không, phải là Hoàng Phủ Cần tặng nàng làm kỷ niệm. Đó là bữa tranh vẽ phố phường, tỉ mỉ đến mức thấy rõ các mặt hàng trên sạp của người bán hàng rong, giữa phố xá tấp nập có một cặp vợ chồng đang bế con gái, người chồng mặc đồ trắng tung bay, người vợ có dung mạo dịu dàng, cổ tay cô ấy đeo chiếc vòng vàng vô cùng xinh đẹp. Mỗi nét bút trong tranh đều hiện rõ cặp vợ chồng ấy rất yêu nhau, sống rất hòa thuận vui vẻ.
Lắm Lời và Ty Tĩnh Uyên đồng thanh: "Đẹp quá! Bức tranh nhiều chi tiết thế này mà cậu ấy vẽ chút xíu là xong!"
Liễu công tử nhìn mấy lần, bĩu môi: "Ta tập luyện thêm mấy năm thì cũng sẽ vẽ được như vậy."
"Mơ đi." Ty Cuồng Lan thẳng thừng,"E rằng đời sau khó có ai có kỳ tài ngút trời như Hoàng Phủ Cần."
"Đâu phải." Đào Yêu chợt quay lại,"Huynh bị cậu ấy nhận nhầm thành Ngũ tiên sinh là vì bức tranh của huynh đó! Cậu ấy thần tượng lão họ Ngũ đó, mà huynh lại vẽ giống ông ta, vậy có nghĩa là trình độ của huynh cũng khiến người đời thảng thốt?"
Ty Cuồng Lan điềm nhiên nói: "Tiện tay vẽ thôi, lúc ấy con yêu quái đó không được tỉnh táo, có khả năng là nhìn nhầm." Nói xong, y nhìn Đào Yêu, cong môi,"Nhưng nếu cô đang khen ta thì ta nhận."
"Xí!" Đào Yêu lén làm mặt xấu rồi quay lại cười với y,"Nếu khen Nhị thiếu gia mà được thưởng tiền thì ta khen đến năm sau cũng được!"
"Ha ha, chờ cô được ở lại Ty phủ tới năm sau rồi hẵng tính." Ty Cuồng Lan xoay người bỏ đi.
Đào Yêu vội đuổi theo sau: "Huynh có ý gì? Ta lại làm gì mà huynh giận? Dù gì ta cũng được coi là đã cứu mạng huynh đó! Huynh tính đuổi ta đi à?"
Ty Cuồng Lan dừng lại, như cười như không nhìn nàng, thấy nàng đỏ mặt vì lo lắng thì mới nói: "Cô giấu ta quá nhiều chuyện, Ty phủ không giữ người có lai lịch không trong sạch."
Nàng sửng sốt, giậm chân: "Ta giấu gì? Đến cả quê hương của ta mà ta cũng nói với huynh rồi! Còn chưa đủ trong sạch nữa hả?"
"Tự ngẫm đi." Ty Cuồng Lan phớt lờ nàng, đi về phía khác.
Liễu công tử chạy tới, kéo nàng lại: "Suýt thì quên, lúc ta đi điều tra cái chết của Hoàng Phủ Cần thì gặp cái tên mà cô cứ kêu gào đòi cưới đó!"
Hắn nói to nên Ty Cuồng Lan nghe rất rõ ràng, nghe đến đoạn "cái tên mà cô cứ kêu gào đòi cưới" thì y hơi nhíu mày nhưng vẫn không dừng lại, có điều tốc độ chậm hơn rất nhiều.
"Hả???" Đào Yêu giật thót, vội bụm miệng hắn lại,"Huynh bé cái mồm thôi! Hắn ta nói gì với huynh?"
"Hắn chỉ nói càng ngày cô càng càn rỡ, bảo ta cảnh cáo cô rằng nếu sau này còn không chịu an phận thì đừng trách hắn không nể mặt Đào Đô."
"Éc, vậy hắn có nói sẽ đích thân đến dạy dỗ ta không?"
"Cái đó thì không nói."
"Khà khà, vậy ta phải càn rỡ hơn mới được."
"Cô đang nghĩ gì trong đầu vậy? Mạng của cô không đáng mấy đồng nhưng mạng của ta đáng giá lắm đó! Cô có biết vì để giúp cô, ta đã mắc nợ ơn tình của bao nhiêu người không? Lúc nào cô cũng làm liên lụy tới ta!"
"Mấy người đó toàn là bạn thân của huynh mà."
"Con khỉ! Đã nói là không phải rồi mà! À đúng rồi, sao cô biết Lắm Lời giấu giấy?"
"Ta còn lạ gì với cái tính thúi hoắc của nó! Lòng mềm nhũn như cục bông ấy, nếu nó không giấu giấy, dọc đường gặp phải mấy con yêu quái bị bệnh vừa tội nghiệp vừa nghèo không mua nổi giấy thì lấy gì để nó thể hiện lòng từ bi?"
"A di đà Phật, cô đang trách ta đấy à Đào Yêu?"
"Không hẳn, ta chỉ sợ cậu bị lũ yêu quái giả vờ tội nghiệp lừa gạt thôi!"
"Nhưng có yêu quái nghèo thật mà, tội nghiệp lắm. Hơn nữa giấy của cô đắt dã man!"
"..."
Ty Cuồng Lan đang chăm chú lắng nghe thì Ty Tĩnh Uyên thình lình chạy tới càm ràm: "Ghê thật, Đào nha đầu đúng là không phải người tầm thường, tới Lạc Dương một chuyến mà đã gặp cả chuỗi chuyện lạ, huynh chưa từng nghe chuyện gì ly kỳ như thế luôn. Về nhà phải kiếm thời gian bảo nàng ta kể lại chi tiết chuyến này mới được! Nghe còn đặc sắc hơn thần thoại nữa!"
Ty Cuồng Lan cười với gã: "Sau này huynh mà còn biến thành con muỗi nữa thì đệ đảm bảo cuộc sống của huynh còn đặc sắc hơn đấy!"
"Hửm???" Ty Tĩnh Uyên chớp chớp mắt, nói với lưng của y,"Ơ kìa... Huynh mà không biến thành con muỗi thì giờ này hai đứa bọn đệ còn chả được làm con muỗi nữa là! Đệ đi chậm thôi... Nghe huynh giải thích được không?"
Lúc cả nhóm ra tới đường chính, mặt trời đã lên cao, dòng người vô cùng tấp nập.
Đào Yêu đang nghĩ nên ghé quán nào để lấp bụng thì bị thu hút bởi tiếng ồn ào.
Lại có người đánh nhau.
Đào Yêu chê tẻ ngắt nhưng vẫn ngoái đầu hóng hớt.
Hai người đang đánh nhau trông rất quen, là hai anh em lúc nàng đi đến Long Thành Viện cùng La Tiên đây mà.
Người em trai mặc đồ nữ, người anh tức muốn chết, đấm em mình tơi bời như chỉ muốn đánh chết quách luôn cho rồi.
"Tao đã bảo không được mặc thứ này rồi mà mày cứ mặc là sao hả? Tao phải đánh chết cái thứ làm xấu hổ tổ tiên như mày mới được!"
"Ta không hại ai cả, tại sao nữ mặc đồ nam được mà nam lại không được mặc đồ nữ?"
"Sao trăng con khỉ! Tao ngứa mắt bộ dạng trai không ra trai, gái không ra gái của mày đấy!"
Lại thêm một nắm đấm của người anh sắp rơi xuống người em mình nhưng đã bị chặn lại.
Đào Yêu cũng không biết mình lấy đâu ra sức lực này, nàng còn chưa ăn gì mà lại giữ chặt được tay của người đàn ông này.
Gã còn chưa kịp phản ứng thì bị nàng đẩy lăn ra đất.
Ai cũng ngạc nhiên trước sự xuất hiện của nàng, bao gồm hai người trong cuộc.
"Mày... Mày là con nhóc hoang dã nào? Dám đánh tao hả?" Người anh ôm mặt, đang định đánh nàng thì thấy mặt mình là lạ, vừa ngứa vừa đau. Cảm giác này nhanh chóng lan ra khắp người, khó chịu đến mức làm gã nhanh tay cởi hết quần áo để gãi.
Những người đứng xem ồ lên, các cô gái vội che mắt lại.
Đào Yêu phủi tay, một ít bột thuốc bay trong không khí.
"Nghe đây, từ nay về sau, chỉ cần ngươi tức giận là cơ thể sẽ trở nên ngứa ngáy không chịu nổi." Nàng cười lạnh lùng nhìn gã đàn ông đang nhếch nhác kia,"Cứ ghét là phải đuổi cùng giết tận à? Vô lý vừa thôi."
"Mày..." Gã đàn ông vô cùng khó chịu, vừa lăn lộn trên mặt đất vừa gãi khắp người.
"Nhớ cho kỹ lời ta... đừng tức giận." Đào Yêu lè lưỡi,"Nói đi cũng phải nói lại, bộ dáng không mặc đồ của ngươi chắc là xấu hơn khi mặc đồ nữ nhỉ?"
Mọi người phì cười, gã đàn ông đỏ mặt, nhặt đồ đắp lên người, nhìn bóng dáng Đào Yêu như đang nhìn ma quỷ.
Liễu công tử và Lắm Lời nhìn nhau cười rồi lại cùng thở dài, Đào Yêu vẫn là Đào Yêu mà họ biết.
Ty Tĩnh Uyên sợ hết hồn, vỗ ngực nói: "Con bé này nóng tính thế, thủ đoạn thật tàn nhẫn."
Chỉ có Ty Cuồng Lan là bình tĩnh và hiểu rõ nhất nguyên nhân khiến Đào Yêu tức giận. Ánh mắt y lóe lên sự tán thưởng rất khó nhận ra nhưng chỉ trong tích tắc mà thôi, thực sự rất keo kiệt.
Y nhìn cô gái đi tới quán ăn nào là lại đứng nhìn chằm chặp quán ăn đó ở đằng trước. Có lẽ màu đỏ rực ấy là sự tồn tại hoạt bát nhất trên con phố này, nhưng đằng sau nụ cười vô tâm và thái độ bất cần của nàng là bao nhiêu tâm sự và bí mật được chôn giấu mà nàng không muốn bày tỏ cùng ai?
Ty Tĩnh Uyên huơ huơ tay trước mặt y, thảng thốt nói: "Đệ mà cũng thất thần á?"
"Không có." Ty Cuồng Lan lập tức phủ nhận.
"Không có?" Ty Tĩnh Uyên bĩu môi,"Giờ đi đâu? Ối chết..." Gã như nhớ ra chuyện gì gấp lắm,"Bị hành từ tối qua tới giờ, chúng ta còn chưa về Đài Minh Nguyệt xem xét tình hình nữa!"
"Nếu toàn bộ thành Lạc Dương đều không sao thì Niên Sênh cũng không sao đâu." Ty Cuồng Lan không hề lo lắng,"Nhưng cũng nên về thôi."
"Về đâu?"
"Đài Minh Nguyệt, còn chưa mừng sinh nhật Niên Sênh nữa mà."
"Ờ... Á!!! Cô ngồi ở đó làm gì vậy? Làm ta sợ muốn chết!"
Ty Tĩnh Uyên vừa hét toáng vừa nhảy phắt qua một bên. Mới hồi nãy còn thấy Đào Yêu đi ở đằng trước mà giờ đây nàng đã ngồi xổm ở phía sau họ rồi, lại còn ngậm cái bánh bao trong miệng.
"Hai người không về Ty phủ à?" Nàng đứng lên, trông rất bất mãn.
"Các cô về trước đi." Ty Cuồng Lan nói,"Đi lâu quá rồi, phải nghĩ cho Miêu quản gia nữa."
Đào Yêu hừ, làu bàu: "Về thì về, hai người cứ đi ăn sinh nhật đi! Ăn sinh nhật từ hai mươi tuổi tới một trăm tuổi của nàng ta luôn đi! Ở luôn nhà nàng ta đừng về nữa cũng được!"
"Cô làu bàu cái gì đấy?" Ty Cuồng Lan mỉm cười,"Đang mắng cái tên mà cô kêu gào đòi cưới à?"
"Huynh..." Đào Yêu sửng sốt, nhướn mày,"Huynh nghe lén bọn ta nói chuyện!"
"Cô cũng đang nghe lén đấy thôi?" Y tiếp tục mỉm cười.
"Ta..." Đào Yêu không phản bác được, bèn cắn mạnh cái bánh bao,"Giải tán, huynh đến Đài Minh Nguyệt của huynh, ta về sông Thanh Mộng của ta."
"Ừ, được thôi." Ty Cuồng Lan vẫy tay với nàng,"Gặp sau!"
Đào Yêu không thèm nhìn y, đi tới gọi Liễu công tử và Lắm Lời: "Về thôi! Lạc Dương chả có gì vui. Về ăn Tết với Miêu quản gia thôi!" Nói xong còn cố ý nghênh ngang đi về phía cổng thành, kiên quyết không ngoái đầu nhìn Ty Cuồng Lan.
Liễu công tử hít hít mũi: "Nghe mùi giấm thoang thoảng đâu đây."
"Thế à?" Lắm Lời cũng hít hít mũi,"Đâu có, có nghe mùi gì đâu."
"E là đổ cả vại giấm ấy chứ..." Liễu công tử như cười như không,"Sau này sẽ càng thú vị hơn rồi."
"Hả? Là sao?"
"Về thôi, về ăn Tết nào!" Liễu công tử xoay người nháy mắt với huynh đệ Ty gia,"Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, bọn ta về trước đây, không làm phiền hai người ăn sinh nhật của mỹ nữ nữa, cáo từ!"
"Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, nhớ về sớm nhé, bọn ta chờ hai người về ăn bữa cơm đoàn viên!" Lắm Lời cầm chân Cút Xéo vẫy chào tạm biệt với họ.
Ty Cuồng Lan dõi mắt nhìn đám ồn ào ấy rời đi, thở nhẹ ra một hơi.
Một đường là đến sông Thanh Mộng ở Đế Đô, một đường là đến Đài Minh Nguyệt ở Lạc Dương, Đào Yêu và Ty Cuồng Lan càng ngày càng xa nhau theo hai hướng ngược nhau.
Nhưng mà Đào Đô còn cách xa Đế Đô hơn cả Lạc Dương, người muốn gặp nhau tất sẽ còn gặp lại.
Ty Tĩnh Uyên len lén nhìn đôi thẻ trúc hoa đào mà mình đã giấu đi, khóe môi cong lên thành nụ cười hiền từ của người mẹ già.
"Huynh còn đứng đấy lề mề cái gì nữa?"
"Tới liền, tới liền!"
Thành Lạc Dương sau giữa trưa đã ấm lên rồi.
Hết tập 3!
Đường phố lại náo nhiệt.
Mọi người trong thành Lạc Dương không hề biết mình bị "đông cứng" cả đêm, ngủ dậy ăn sáng rồi bắt đầu làm việc, ai làm việc nấy, hết thảy như thường.
Một nơi khác bị mang đến Lạc Dương đã biến mất theo vòng xoáy rồi.
Ngụy Vĩnh An được Liễu công tử đưa về nhà, nói dối với mẫu thân cậu rằng tối qua cậu uống say ở đình Tùng Hạc, đến sáng vẫn chưa tỉnh. Khi rời khỏi nhà họ Ngụy, hắn ngoái đầu nhìn bức tường kín tranh vẽ, lòng thấy hơi tiếc nuối, e rằng sau này thành Lạc Dương không còn một Ngụy Vĩnh An múa bút như thần nữa rồi. Nhưng ít nhất sau này cậu ấy sẽ không còn sợ nắng trưa nữa, làm một thiếu niên bình thường cũng không hẳn là xấu.
Mọi người đi dạo một vòng quanh thành Lạc Dương, bất giác đi đến con đường gần chợ thần tiên.
Đào Yêu nhìn bức tranh tường mà nàng từng ngắm mấy hôm trước, các ác quỷ địa ngục vẫn đang giơ nanh múa vuốt nhưng bây giờ nhìn lại thì không còn thấy khó chịu nữa.
Không cần phải xóa những bức tranh tường này, bởi vì đó là món quà cuối cùng của một người không còn cơ hội xuất hiện nữa dành cho thế giới mà cậu từng rất yêu thương.
Nàng mở cuộn giấy trong tay ra, đó là bức tranh mà Ngụy Vĩnh An, à không, phải là Hoàng Phủ Cần tặng nàng làm kỷ niệm. Đó là bữa tranh vẽ phố phường, tỉ mỉ đến mức thấy rõ các mặt hàng trên sạp của người bán hàng rong, giữa phố xá tấp nập có một cặp vợ chồng đang bế con gái, người chồng mặc đồ trắng tung bay, người vợ có dung mạo dịu dàng, cổ tay cô ấy đeo chiếc vòng vàng vô cùng xinh đẹp. Mỗi nét bút trong tranh đều hiện rõ cặp vợ chồng ấy rất yêu nhau, sống rất hòa thuận vui vẻ.
Lắm Lời và Ty Tĩnh Uyên đồng thanh: "Đẹp quá! Bức tranh nhiều chi tiết thế này mà cậu ấy vẽ chút xíu là xong!"
Liễu công tử nhìn mấy lần, bĩu môi: "Ta tập luyện thêm mấy năm thì cũng sẽ vẽ được như vậy."
"Mơ đi." Ty Cuồng Lan thẳng thừng,"E rằng đời sau khó có ai có kỳ tài ngút trời như Hoàng Phủ Cần."
"Đâu phải." Đào Yêu chợt quay lại,"Huynh bị cậu ấy nhận nhầm thành Ngũ tiên sinh là vì bức tranh của huynh đó! Cậu ấy thần tượng lão họ Ngũ đó, mà huynh lại vẽ giống ông ta, vậy có nghĩa là trình độ của huynh cũng khiến người đời thảng thốt?"
Ty Cuồng Lan điềm nhiên nói: "Tiện tay vẽ thôi, lúc ấy con yêu quái đó không được tỉnh táo, có khả năng là nhìn nhầm." Nói xong, y nhìn Đào Yêu, cong môi,"Nhưng nếu cô đang khen ta thì ta nhận."
"Xí!" Đào Yêu lén làm mặt xấu rồi quay lại cười với y,"Nếu khen Nhị thiếu gia mà được thưởng tiền thì ta khen đến năm sau cũng được!"
"Ha ha, chờ cô được ở lại Ty phủ tới năm sau rồi hẵng tính." Ty Cuồng Lan xoay người bỏ đi.
Đào Yêu vội đuổi theo sau: "Huynh có ý gì? Ta lại làm gì mà huynh giận? Dù gì ta cũng được coi là đã cứu mạng huynh đó! Huynh tính đuổi ta đi à?"
Ty Cuồng Lan dừng lại, như cười như không nhìn nàng, thấy nàng đỏ mặt vì lo lắng thì mới nói: "Cô giấu ta quá nhiều chuyện, Ty phủ không giữ người có lai lịch không trong sạch."
Nàng sửng sốt, giậm chân: "Ta giấu gì? Đến cả quê hương của ta mà ta cũng nói với huynh rồi! Còn chưa đủ trong sạch nữa hả?"
"Tự ngẫm đi." Ty Cuồng Lan phớt lờ nàng, đi về phía khác.
Liễu công tử chạy tới, kéo nàng lại: "Suýt thì quên, lúc ta đi điều tra cái chết của Hoàng Phủ Cần thì gặp cái tên mà cô cứ kêu gào đòi cưới đó!"
Hắn nói to nên Ty Cuồng Lan nghe rất rõ ràng, nghe đến đoạn "cái tên mà cô cứ kêu gào đòi cưới" thì y hơi nhíu mày nhưng vẫn không dừng lại, có điều tốc độ chậm hơn rất nhiều.
"Hả???" Đào Yêu giật thót, vội bụm miệng hắn lại,"Huynh bé cái mồm thôi! Hắn ta nói gì với huynh?"
"Hắn chỉ nói càng ngày cô càng càn rỡ, bảo ta cảnh cáo cô rằng nếu sau này còn không chịu an phận thì đừng trách hắn không nể mặt Đào Đô."
"Éc, vậy hắn có nói sẽ đích thân đến dạy dỗ ta không?"
"Cái đó thì không nói."
"Khà khà, vậy ta phải càn rỡ hơn mới được."
"Cô đang nghĩ gì trong đầu vậy? Mạng của cô không đáng mấy đồng nhưng mạng của ta đáng giá lắm đó! Cô có biết vì để giúp cô, ta đã mắc nợ ơn tình của bao nhiêu người không? Lúc nào cô cũng làm liên lụy tới ta!"
"Mấy người đó toàn là bạn thân của huynh mà."
"Con khỉ! Đã nói là không phải rồi mà! À đúng rồi, sao cô biết Lắm Lời giấu giấy?"
"Ta còn lạ gì với cái tính thúi hoắc của nó! Lòng mềm nhũn như cục bông ấy, nếu nó không giấu giấy, dọc đường gặp phải mấy con yêu quái bị bệnh vừa tội nghiệp vừa nghèo không mua nổi giấy thì lấy gì để nó thể hiện lòng từ bi?"
"A di đà Phật, cô đang trách ta đấy à Đào Yêu?"
"Không hẳn, ta chỉ sợ cậu bị lũ yêu quái giả vờ tội nghiệp lừa gạt thôi!"
"Nhưng có yêu quái nghèo thật mà, tội nghiệp lắm. Hơn nữa giấy của cô đắt dã man!"
"..."
Ty Cuồng Lan đang chăm chú lắng nghe thì Ty Tĩnh Uyên thình lình chạy tới càm ràm: "Ghê thật, Đào nha đầu đúng là không phải người tầm thường, tới Lạc Dương một chuyến mà đã gặp cả chuỗi chuyện lạ, huynh chưa từng nghe chuyện gì ly kỳ như thế luôn. Về nhà phải kiếm thời gian bảo nàng ta kể lại chi tiết chuyến này mới được! Nghe còn đặc sắc hơn thần thoại nữa!"
Ty Cuồng Lan cười với gã: "Sau này huynh mà còn biến thành con muỗi nữa thì đệ đảm bảo cuộc sống của huynh còn đặc sắc hơn đấy!"
"Hửm???" Ty Tĩnh Uyên chớp chớp mắt, nói với lưng của y,"Ơ kìa... Huynh mà không biến thành con muỗi thì giờ này hai đứa bọn đệ còn chả được làm con muỗi nữa là! Đệ đi chậm thôi... Nghe huynh giải thích được không?"
Lúc cả nhóm ra tới đường chính, mặt trời đã lên cao, dòng người vô cùng tấp nập.
Đào Yêu đang nghĩ nên ghé quán nào để lấp bụng thì bị thu hút bởi tiếng ồn ào.
Lại có người đánh nhau.
Đào Yêu chê tẻ ngắt nhưng vẫn ngoái đầu hóng hớt.
Hai người đang đánh nhau trông rất quen, là hai anh em lúc nàng đi đến Long Thành Viện cùng La Tiên đây mà.
Người em trai mặc đồ nữ, người anh tức muốn chết, đấm em mình tơi bời như chỉ muốn đánh chết quách luôn cho rồi.
"Tao đã bảo không được mặc thứ này rồi mà mày cứ mặc là sao hả? Tao phải đánh chết cái thứ làm xấu hổ tổ tiên như mày mới được!"
"Ta không hại ai cả, tại sao nữ mặc đồ nam được mà nam lại không được mặc đồ nữ?"
"Sao trăng con khỉ! Tao ngứa mắt bộ dạng trai không ra trai, gái không ra gái của mày đấy!"
Lại thêm một nắm đấm của người anh sắp rơi xuống người em mình nhưng đã bị chặn lại.
Đào Yêu cũng không biết mình lấy đâu ra sức lực này, nàng còn chưa ăn gì mà lại giữ chặt được tay của người đàn ông này.
Gã còn chưa kịp phản ứng thì bị nàng đẩy lăn ra đất.
Ai cũng ngạc nhiên trước sự xuất hiện của nàng, bao gồm hai người trong cuộc.
"Mày... Mày là con nhóc hoang dã nào? Dám đánh tao hả?" Người anh ôm mặt, đang định đánh nàng thì thấy mặt mình là lạ, vừa ngứa vừa đau. Cảm giác này nhanh chóng lan ra khắp người, khó chịu đến mức làm gã nhanh tay cởi hết quần áo để gãi.
Những người đứng xem ồ lên, các cô gái vội che mắt lại.
Đào Yêu phủi tay, một ít bột thuốc bay trong không khí.
"Nghe đây, từ nay về sau, chỉ cần ngươi tức giận là cơ thể sẽ trở nên ngứa ngáy không chịu nổi." Nàng cười lạnh lùng nhìn gã đàn ông đang nhếch nhác kia,"Cứ ghét là phải đuổi cùng giết tận à? Vô lý vừa thôi."
"Mày..." Gã đàn ông vô cùng khó chịu, vừa lăn lộn trên mặt đất vừa gãi khắp người.
"Nhớ cho kỹ lời ta... đừng tức giận." Đào Yêu lè lưỡi,"Nói đi cũng phải nói lại, bộ dáng không mặc đồ của ngươi chắc là xấu hơn khi mặc đồ nữ nhỉ?"
Mọi người phì cười, gã đàn ông đỏ mặt, nhặt đồ đắp lên người, nhìn bóng dáng Đào Yêu như đang nhìn ma quỷ.
Liễu công tử và Lắm Lời nhìn nhau cười rồi lại cùng thở dài, Đào Yêu vẫn là Đào Yêu mà họ biết.
Ty Tĩnh Uyên sợ hết hồn, vỗ ngực nói: "Con bé này nóng tính thế, thủ đoạn thật tàn nhẫn."
Chỉ có Ty Cuồng Lan là bình tĩnh và hiểu rõ nhất nguyên nhân khiến Đào Yêu tức giận. Ánh mắt y lóe lên sự tán thưởng rất khó nhận ra nhưng chỉ trong tích tắc mà thôi, thực sự rất keo kiệt.
Y nhìn cô gái đi tới quán ăn nào là lại đứng nhìn chằm chặp quán ăn đó ở đằng trước. Có lẽ màu đỏ rực ấy là sự tồn tại hoạt bát nhất trên con phố này, nhưng đằng sau nụ cười vô tâm và thái độ bất cần của nàng là bao nhiêu tâm sự và bí mật được chôn giấu mà nàng không muốn bày tỏ cùng ai?
Ty Tĩnh Uyên huơ huơ tay trước mặt y, thảng thốt nói: "Đệ mà cũng thất thần á?"
"Không có." Ty Cuồng Lan lập tức phủ nhận.
"Không có?" Ty Tĩnh Uyên bĩu môi,"Giờ đi đâu? Ối chết..." Gã như nhớ ra chuyện gì gấp lắm,"Bị hành từ tối qua tới giờ, chúng ta còn chưa về Đài Minh Nguyệt xem xét tình hình nữa!"
"Nếu toàn bộ thành Lạc Dương đều không sao thì Niên Sênh cũng không sao đâu." Ty Cuồng Lan không hề lo lắng,"Nhưng cũng nên về thôi."
"Về đâu?"
"Đài Minh Nguyệt, còn chưa mừng sinh nhật Niên Sênh nữa mà."
"Ờ... Á!!! Cô ngồi ở đó làm gì vậy? Làm ta sợ muốn chết!"
Ty Tĩnh Uyên vừa hét toáng vừa nhảy phắt qua một bên. Mới hồi nãy còn thấy Đào Yêu đi ở đằng trước mà giờ đây nàng đã ngồi xổm ở phía sau họ rồi, lại còn ngậm cái bánh bao trong miệng.
"Hai người không về Ty phủ à?" Nàng đứng lên, trông rất bất mãn.
"Các cô về trước đi." Ty Cuồng Lan nói,"Đi lâu quá rồi, phải nghĩ cho Miêu quản gia nữa."
Đào Yêu hừ, làu bàu: "Về thì về, hai người cứ đi ăn sinh nhật đi! Ăn sinh nhật từ hai mươi tuổi tới một trăm tuổi của nàng ta luôn đi! Ở luôn nhà nàng ta đừng về nữa cũng được!"
"Cô làu bàu cái gì đấy?" Ty Cuồng Lan mỉm cười,"Đang mắng cái tên mà cô kêu gào đòi cưới à?"
"Huynh..." Đào Yêu sửng sốt, nhướn mày,"Huynh nghe lén bọn ta nói chuyện!"
"Cô cũng đang nghe lén đấy thôi?" Y tiếp tục mỉm cười.
"Ta..." Đào Yêu không phản bác được, bèn cắn mạnh cái bánh bao,"Giải tán, huynh đến Đài Minh Nguyệt của huynh, ta về sông Thanh Mộng của ta."
"Ừ, được thôi." Ty Cuồng Lan vẫy tay với nàng,"Gặp sau!"
Đào Yêu không thèm nhìn y, đi tới gọi Liễu công tử và Lắm Lời: "Về thôi! Lạc Dương chả có gì vui. Về ăn Tết với Miêu quản gia thôi!" Nói xong còn cố ý nghênh ngang đi về phía cổng thành, kiên quyết không ngoái đầu nhìn Ty Cuồng Lan.
Liễu công tử hít hít mũi: "Nghe mùi giấm thoang thoảng đâu đây."
"Thế à?" Lắm Lời cũng hít hít mũi,"Đâu có, có nghe mùi gì đâu."
"E là đổ cả vại giấm ấy chứ..." Liễu công tử như cười như không,"Sau này sẽ càng thú vị hơn rồi."
"Hả? Là sao?"
"Về thôi, về ăn Tết nào!" Liễu công tử xoay người nháy mắt với huynh đệ Ty gia,"Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, bọn ta về trước đây, không làm phiền hai người ăn sinh nhật của mỹ nữ nữa, cáo từ!"
"Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, nhớ về sớm nhé, bọn ta chờ hai người về ăn bữa cơm đoàn viên!" Lắm Lời cầm chân Cút Xéo vẫy chào tạm biệt với họ.
Ty Cuồng Lan dõi mắt nhìn đám ồn ào ấy rời đi, thở nhẹ ra một hơi.
Một đường là đến sông Thanh Mộng ở Đế Đô, một đường là đến Đài Minh Nguyệt ở Lạc Dương, Đào Yêu và Ty Cuồng Lan càng ngày càng xa nhau theo hai hướng ngược nhau.
Nhưng mà Đào Đô còn cách xa Đế Đô hơn cả Lạc Dương, người muốn gặp nhau tất sẽ còn gặp lại.
Ty Tĩnh Uyên len lén nhìn đôi thẻ trúc hoa đào mà mình đã giấu đi, khóe môi cong lên thành nụ cười hiền từ của người mẹ già.
"Huynh còn đứng đấy lề mề cái gì nữa?"
"Tới liền, tới liền!"
Thành Lạc Dương sau giữa trưa đã ấm lên rồi.
Hết tập 3!
Bạn cần đăng nhập để bình luận