Bách Yêu Phổ

Chương 104: Trấn Thủy(2)

Chương 3. 2

Nguy rồi, rơi xuống nước rồi.

Đào Yêu hít vào theo bản năng, lại phát hiện thứ bị hút vào mũi không phải là nước mà là... cát.

Đợi đã, con cá ú chết tiệt kia đã lấy thân mình đập vỡ băng rồi mà, sao lại có cát chứ?

Nàng lắc mạnh đầu, sau đó mới phát hiện mình đang nằm trên mặt đất cứng rắn nóng rực, không biết nơi này đã bị khô cạn bao lâu, mặt đất nứt nẻ như mạng nhện.

Trên bầu trời là mặt trời ư? Không giống lắm, vì nó rất đỏ, đỏ rực một cách quái dị. Nó rất sáng, mỗi ánh sáng soi xuống đều như thiêu đốt người ta.

Đào Yêu ngồi dậy, bàn tay đang chống dưới đất nóng đến bỏng rát.

Đây hẳn không phải là thế giới dưới lòng sông Cẩm Lân. Nàng đứng dậy, mắt nhói đau vì bị ánh sáng quá mạnh chiếu vào, phải mất một lúc mới thích ứng được. Nhìn quanh bốn phía, trừ mặt đất nứt nẻ ra, ở phía xa xa dường như có một tòa thành màu xám đen toát ra sự nguy hiểm dưới ánh sáng quái quỷ.

Trừ nơi đó, khắp nơi không còn gì khác, chỉ có sự hoang vu vô tận, nhìn không thấy điểm dừng. Tuy có gió nhưng không lạnh chút nào, gió thổi từng cơn cuốn theo cát đá bay tứ tung.

E là nàng đã trúng chiêu của Độn Ngư rồi, có trời mới biết yêu nghiệt đó tung đại chiêu gì trước khi chết. Đào Yêu điều chỉnh hơi thở, ép mình bình tĩnh, cơn giận dữ trước đó cũng bị dằn lại. Tuy không muốn thừa nhận nhưng lần này là nàng chủ quan và xúc động quá mức.

Đây là ảo cảnh của Độn Ngư, là pháp thuật mà nó thông thạo nhất, chắc chắn là vậy.

Nhưng Liễu công tử không có ở đây, đại xà yêu còn xuống được hoàng tuyền, có năng lực phá vỡ mọi "bức tường" bao vây hắn thì phá ảo cảnh này chỉ là chuyện nhỏ. Không thì có Lắm Lời tụng kinh cũng được, biết đâu tìm thấy mắt cảnh rồi phá giải được. À mà thôi, chuyện của Ôn Sơn Hải hồi trước làm nó điêu đứng lắm rồi, tốt nhất là không nên xảy ra chuyện như vậy với nó nữa. Thế thì... Nếu có Ty Cuồng Lan ở đây, thanh kiếm thoạt trông bình thường nhưng rất lợi hại kia chắc cũng có tác dụng, ít nhất chỉ vài ba đường kiếm là đã phá vỡ ảo ảnh ở Thẩm gia. Nhưng y cũng không có ở đây... Mà có ở đây cũng chưa chắc giúp nàng, y là tên đàn ông đáng chết còn chẳng cho nàng ăn thịt nướng đó.

Đào Yêu lắc mạnh đầu, mới ở đây chút xíu thôi mà, sao lại giống như bị phơi nắng nóng đầu thế chứ, toàn nghĩ mấy cái gì đâu không.

Sức mạnh lớn nhất của ảo cảnh là khiến người bị rơi vào đó trở nên mơ hồ, không kiếm được đường ra.

Nhưng cũng không thể cứ đứng đây mãi được, nàng nghĩ ngợi chốc lát, quyết định đi về phía tòa thành.

Nhưng đi bộ thì mệt lắm, chủ yếu là quá nóng và khô, da dẻ nhanh chóng bị mất nước, con người nhịn đói thì có thể sống mấy ngày chứ mà không có nước uống thì sẽ chết nhanh lắm... Dõi mắt nhìn bốn phía, ngay cả ngọn cỏ dại cũng không có, trên vùng đất hoang vu trừ nàng ra thì không có bất cứ sự sống nào, còn thức ăn và nước uống thì chỉ đành tự tưởng tượng ra mà thôi.

Mặt đất chẳng những nóng bỏng chân mà còn gập ghềnh, nàng bước đi lảo đảo, mấy lần suýt trẹo chân, có lần chân trái còn bất cẩn lọt xuống khe nứt, lúc rút chân lên, trên mắt cá chân còn treo lủng lẳng xương bàn tay trắng hếu.

Đào Yêu cau mày, giậm mạnh chân, xương rơi lả tả, đúng lúc này có cơn gió mạnh thổi tới, cát đá còn bay tán loạn chứ nói gì mấy khúc xương vô chủ nhẹ hều, chúng dễ dàng bị cuốn đi về một nơi nào đó không ai biết được.

Gió rất đáng ghét, thổi mạnh đến mức đau cả mắt. Đào Yêu che mắt ngồi xuống, phải mất một lúc đợi đến khi yên ắng trở lại mới thả tay ra, vừa chớp chớp đôi mắt ứa nước vừa phun cát bụi trong miệng ra.

Không ngờ con cá ú đó cũng có tài, thể nghiệm trong ảo cảnh chân thực quá.

Nàng hừ một tiếng, vô thức nhìn về nơi mà ban nãy bị lọt chân trái xuống, chợt cảm thấy khác thường. Nàng nằm sấp xuống, dí sát mặt vào cái khe, sau đó hít sâu vào một hơi. Bên dưới khe không phải là bùn đất mà là một thứ có hình dáng con sông bị nham thạch đỏ lọm bao quanh, đang di chuyển với tốc độ vô cùng chậm chạp. Hằng hà sa số xương cốt di hài chìm nổi, trông thì có vẻ như nhiệt độ rất cao nhưng thực ra lại lạnh thấu xương, khác biệt một trời một vực với nhiệt độ bên trên mặt đất. Nhìn kỹ, rất khó phán đoán "con sông" đó cách mặt đất bao xa, lúc thì thấy rất gần, khi thì lại rất xa, hoàn toàn không thể nào đoán ra khoảng cách chính xác, chỉ biết càng nhìn lâu, sống lưng càng lạnh, cơ thể càng khó chịu.

Đào Yêu ngẩng phắt đầu lên, lăn qua một bên, thực sự không muốn nhìn xuống khe nữa, nàng trước giờ luôn bình thản trước mọi cảnh tượng kỳ dị nhưng nay lại đổ mồ hôi lạnh.

Nàng thở hổn hển, nắm tay áo lau vội mồ hôi trên trán rồi lại nhìn quanh, xác định không có ai mới hơi bình tĩnh trở lại. Tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy dáng vẻ vừa nãy của nàng được, chứ không thì tôn nghiêm của Đào Yêu chốn Đào Đô sẽ mất sạch.

Nàng lồm cồm bò dậy, hít sâu một hơi, cố chịu đựng sự nóng rát và khô kiệt, rảo chân đi về phía tòa thành.

Nhưng càng gần đến tòa thành, dưới chân càng kỳ lạ.

Đau quá, càng lúc càng lúc.

Đào Yêu dừng lại, nhìn xuống chân, không biết từ bao giờ mặt đất gập ghềnh đã xuất hiện những cây kim châm bằng đá. Ban đầu chỉ là những kim đá nhỏ vụn, giẫm lên không có cảm giác gì nhiều, cùng lắm là hơi cộm chân thôi, nhưng càng đi sẽ càng đau chân, nếu ai phản xạ chậm mà tiếp tục chạy tới thì e bàn chân sẽ bị đá xỏ xiên qua.

Nàng cẩn thận đặt hai bàn chân vào khe hở giữa các kim đá, sau đó quan sát con đường phía trước. Tòa thành đã ở ngay trước mặt, thậm chí còn có thể thấy loáng thoáng cánh cổng thành đang đóng chặt, nhưng con đường để đi tới đó lại càng lúc càng khó đi. Càng tiến đến gần tòa thành, kim đá càng dài, mật độ cũng càng dày đặc, chỉ cần sơ sẩy tí thôi thì e rằng thứ bị xiên qua không chỉ là bàn chân nữa.

Tình trạng này rất hiếm gặp, loại đất quái đản nào lại mọc lên kim đá?! Tuy tức tối nhưng Đào Yêu không dám phát tiết, hiện giờ chỉ còn cách cố giữ thăng bằng, tìm kiếm lối đi giữa vòng kim đá, nhích từng chút một tới tòa thành.

Trong cơ thể như đang có một ngọn lửa cháy bừng bừng nhưng sống lưng vẫn lạnh toát, cái lạnh và cái nóng đều ra sức tra tấn nàng khiến nhiều lần Đào Yêu suýt đi nhầm. Sau một hồi hú hồn hú vía, rốt cuộc nàng cũng tới được trước cổng thành.

Hai cánh cổng đồ sộ bằng gỗ mun khép chặt, trên bề mặt khắc đầy hoa văn kỳ lạ, nói là hoa văn nhưng trông giống bùa chú được vẽ loạn xạ hơn. Không biết cổng thành có từ bao giờ, chỉ thấy trên mỗi đường vân đều có dấu vết của bão cát, không có bất kỳ ánh sáng phản chiếu nào, chỉ thuần một màu đen, cho dù chiếu rọi bằng tia sáng mạnh nhất thì nó vẫn không phản chiếu, tạo cảm giác như cái hố đen sâu không thấy đáy.

Trên cổng thành có khắc chữ, không biết là vì khắc quá nông hay vì bị cát phủ lấp mà chỉ lờ mờ nhìn ra chữ cuối cùng là "ngục".

Ngục?!

Chẳng lẽ tòa thành này là nhà tù?

Đào Yêu liếm đôi môi khô khốc, thầm nghĩ tình trạng kỳ dị xung quanh cũng rất hợp với chữ "ngục" này, nếu không phải đề phòng tù nhân bỏ trốn, cần gì phải đóng chặt cổng và cắm chi chít kim đá. Tuy biết nơi đây là ảo cảnh nhưng ảo cảnh được sinh ra dựa vào thực tế, chắc chắn thế gian có một nơi tương tự với nơi này. Hoàn cảnh và thời tiết ở đây quá khắc nghiệt, không phải chỗ ở của người bình thường.

Được lắm con cá ú chết tiệt, mi dám độc ác đến mức đưa ta đến địa ngục!

Đào Yêu vừa nguyền rủa nó chết không được toàn thây vừa thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng an toàn đến cổng thành rồi.

Hai cánh cổng rất cao, rất to, Đào Yêu ngẩng đầu lên nhìn đỉnh cổng mà đau cả cổ.

Đằng sau cánh cửa có tiếng động, nàng loáng thoáng nghe thấy tiếng xôn xao, dường như là một cái chợ.

Nàng tới gần, đặt hai tay lên cánh cổng, đang định áp tai lên thì phát hiện bàn tay có cảm giác là lạ. Thoạt trông chỉ là cánh cổng bình thường nhưng khi vừa chạm phải tay nàng thì nó lại bồng bềnh như nước, cánh cổng như biến thành một bức tường bằng nước, đến cả màu sắc cũng biến từ đen sang trong suốt, thực sự là trong suốt vì có thể nhìn thấy mọi thứ ở đằng sau nó.

Quả rất giống chợ. Tất cả nhà cửa đều có màu đỏ lòm khiến người ta khó chịu, lại toát ra luồng khí nhàn nhạt, hình dáng cũng khác với các kiến trúc bình thường, căn nào căn nấy vuông vức, lại không có cửa sổ. Chúng như những cái rương nhốm đầy máu bị đặt kề sát bên nhau, chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng gây cảm giác ngột ngạt, nếu thực sự ở trong "căn nhà" như vậy, sớm muộn gì cũng phát điên.

Một con đường đỏ lòm chia nhà cửa ra hai bên, mặt đất gập ghềnh, có người đi bộ, có người chạy nhảy, có người nằm như xác chết, ai nấy đều quấn tấm vải đen, mỗi bước đi cũng toát ra luồng khí đen, toàn thân được che kín mít, không thấy rõ mặt, cũng chẳng thể nhìn ra giới tính hay tuổi tác.

Tòa thành này rất "nhộn nhịp", không chỉ có người làm việc của riêng mình mà còn có đánh nhau, kẻ bị đánh nằm gục dưới đất, ôm chặt cái gì đó vào lòng, mười mấy người đang đứng thì không hề nương tay, những cú đá trút xuống như mưa, thậm chí có người còn cầm đao, nếu kẻ bị đánh không né kịp thì e là lưỡi đao đã chém trúng đầu hoặc cổ rồi.

"Cứu với... Cứu tôi với!!"

Kẻ bị ép đến đường cùng ấy rốt cuộc cũng phát ra tiếng nghẹn ngào.

Ơ, là giọng của con gái.

Nhưng khóc lóc nào có tác dụng gì, những kẻ kia đều muốn lấy mạng cô ấy.

Cô ấy nhọc nhằn chen ra khỏi đám người kia, dùng hết sức bình sinh chạy tới trước cổng thành, điên cuồng đấm vào cửa, hét to: "Mở cửa! Mở cửa! Tôi muốn ra ngoài! Tôi chịu hết nổi rồi!"

Tuy mặt cô ấy bị tấm vải đen che kín nhưng Đào Yêu vẫn cảm nhận được sự tuyệt vọng và sợ hãi của cô ấy.

Tội nghiệp thật, một cô gái lại bị cả nhóm người hùa nhau đánh đập, chắc phải có thù hằn kinh khủng lắm.

"Cứu với! Tôi van xin người! Ai cũng được, cứu tôi với!"

Tiếng khóc càng lúc càng tuyệt vọng khiến người nghe rất thương xót; nhìn về phía sau cô ấy, đám người hung các kia đã sắp đuổi kịp.

Vút!

Cây đao bổ mạnh tới, Đào Yêu đứng cách cánh cửa cũng vô thức rụt đầu lùi về sau, cảm nhận rõ rệt tóc mái mình bay lất phất. Kỳ lạ, với nàng, cổng thành chỉ là hư ảo thôi mà nhỉ? Có điều đây là ảo cảnh, chuyện kỳ lạ gì cũng có thể xảy ra.

Nàng lại tiến lên. Lúc này, cô gái đã bị đá ngã xuống đất, những kẻ có thân hình vạm vỡ kia không hề thương hoa tiếc ngọc, đánh đập còn dã man hơn ban nãy. Cô ấy càng lúc càng phản kháng kịch liệt nhưng sự phản kháng chẳng là gì so với sự công kích mà cô phải hứng chịu.

Trong suốt quá trình ấy, cô ấy một mực ôm chặt cái gì đó vào lòng. Rốt cuộc là cái gì nhỉ? Tò mò quá.

Lỡ cô ấy bị đánh chết, vậy chẳng phải sẽ mãi mãi không biết đáp án sao? Cho dù chỉ là ảo cảnh, nàng cũng không nén được tò mò.

Nghĩ vậy, Đào Yêu chợt dao động. Đến khi cô gái bên trong bị đánh ngã xuống đất, lưng dựa vào cổng, không còn đường lui nữa, nàng đột nhiên ngừng thở, rót sức lực vào lòng bàn tay, sau đó hét to rồi đập mạnh vào cánh cổng hệt như cao thủ võ lâm. Nhưng vì quá mạnh tay nên nửa thân trên bị xuyên qua cổng, xuất hiện trước mặt mọi người đằng sau cánh cổng bằng tư thế nửa trong nửa ngoài.

Nàng không có thời gian để nghĩ nhiều, vội túm lấy tay cô gái, nói: "Đi theo ta!"

Sau đó thầm cầu nguyện cánh cổng này vẫn giữ trạng thái như lúc nãy, chứ nếu bây giờ nó không còn "hư ảo" nữa thì nàng sẽ bị mắc kẹt mất. Nghĩ cũng biết không có việc nào mất mặt bằng sự cố này.

May thay là không bị mất mặt. Nàng thuận lợi rụt người về, đồng thời cũng thuận lợi kéo cô gái ra ngoài.

Có lẽ vì cuộc sống quá khốn khổ nên tuy không nhìn thấy thân hình của cô gái, nàng cũng có thể kết luận cô ấy tương đối gầy yếu vì nàng gần như chẳng dùng sức lực gì đã kéo được cô ấy ra ngoài.

Họ thành công lui thân, vài ba nhát đao đồng thời chém tới nhưng chỉ nghe tiếng lách cách, bọn chúng chỉ chém trúng cánh cửa gỗ. Chúng tức giận gầm thét nhưng cũng không làm gì được.

Đào Yêu thở phào nhẹ nhõm, đứng lên, nói với cô gái đang run rẩy quỳ lồm cồm dưới đất: "Không sao rồi, chúng không ra được đâu."

"Tạ ơn... Tạ ơn..." Cô gái dập mạnh đầu,"Tạ ơn thần tiên đã cứu tôi!"

"Ta không phải thần tiên, chỉ là người qua đường thôi." Đào Yêu đỡ cô ấy dậy,"Đứng lên được không?"

"Tạ ơn thần tiên đã cứu tôi!" Có lẽ vì quá đỗi kinh sợ nên cô ấy chỉ biết nói một câu như thế, thân thể vẫn nhũn ra, dù được đỡ cũng không đứng dậy nổi.

"Ôi chà, được rồi được rồi, ta là thần tiên đây." Đào Yêu hết cách,"Còn cô là ai? Sao lại bị đuổi giết? Đây là đâu?"

"Đừng đến đây! Đừng bao giờ đến đây!" Cô ấy run rẩy, càng nói càng lắp bắp,"Phải sống, sống mới thoát khỏi đó được! Nhất định phải sống!"

Con bé này sợ đến mức ra nông nỗi này... Tội nghiệp quá.

"Cô sẽ sống mà, ta đưa cô ra ngoài rồi đây nè." Đào Yêu xoa đầu cô ấy, trêu,"Mặc dày vậy không nóng à?"

"Tôi đã ra ngoài... ra ngoài rồi sao?" Cô ấy bỗng cúi đầu khóc nức nở, sau đó chầm chậm đứng lên, nhìn dưới chân rất lâu, rồi lại bỗng nhiên điên cuồng chạy về phía trước.

"Ê! Cô chờ đã!" Đào Yêu lảo đảo bởi sức mạnh bất ngờ của cô ấy. Con bé này điên thật rồi, không nhìn thấy phía trước toàn là kim đá hả!

Cô ấy quả thật không nhìn thấy, hoặc vốn dĩ là bất chấp tất cả, mỗi một bước chân chạy trốn là một lần bị cơn đau chiếm cứ, kim đá tàn nhẫn đâm xuyên qua đôi giày rách rưới của cô. Nhưng cô như không có cảm giác, vẫn điên cuồng chạy xa khỏi tòa thành.

Trên mặt đất toàn là máu.

"Điên mất thôi!" Đào Yêu nhìn thôi cũng thấy đau, không nghĩ nhiều nữa mà vội vàng đuổi theo, vừa tăng tốc độ vừa tránh né kim đá, rất nhọc. Sau cùng, nàng không chịu nổi nữa, dùng hết sức lực thi triển sở trường duy nhất của mình. Đào Yêu tung người nhảy lên, bàn chân lướt nhẹ qua những mũi kim đá, rốt cuộc cũng đuổi kịp cô gái. Để tránh chân cô ấy bị tàn tật, Đào Yêu tóm lấy tay cô ấy rồi nhảy lên thật cao, bay ra khỏi vòng kim đá.

Nhưng thực sự rất mệt. Đến cả yêu quái cũng biết Đào Yêu ở Đào Đô tuy lợi hại nhưng chỉ lợi hại ở khoản dùng thuốc, chứ bàn về công phu quyền cước thì chẳng ra làm sao."Khinh công" nhảy lên nhảy xuống như thế này đã được coi là "tuyệt kỹ" của nàng rồi, tất cả đều nhờ hồi xưa thường xuyên giành thức ăn với Liễu công tử mà luyện thành. Đối với nàng, biết một chiêu này thôi là đủ rồi, đánh nhau thì không thắng nổi nhưng nếu kẻ nào muốn lấy mạng nàng thì trước khi ra tay đã mất nửa cái mạng rồi. Vì vậy, khi gặp kẻ nào không đến mức đáng chết, nếu đánh không lại thì nàng sẽ bỏ chạy. Do đó, đối với nàng, giỏi chạy trốn có lợi hơn giỏi đánh nhau, ấy là chưa kể còn có Liễu công tử.

Dùng khinh công rất tốn sức, nhất là khi nàng đang bị suy nhược như hiện giờ, vừa nóng vừa khát, cổ họng như bốc hỏa, đã vậy lại còn phải vác thêm một cô gái ngốc nghếch nữa...

Chờ đáp đất an toàn, Đào Yêu ngồi bệt xuống đất, thở hùng hục như trâu, nhìn cô gái bên cạnh, nói: "Cô... thật đúng là... không biết sợ đau gì cả... Bị mù à?"

"Tôi muốn chạy trốn, không ở đây được nữa!" Cô gái quỳ dưới đất, vẫn ôm chặt đồ vật mà cô ấy đã dùng cả tính mạng để bảo vệ, lại bắt đầu lặp đi lặp lại: "Phải sống thì mới chạy trốn được! Phải sống!"

"Cô đang sống đó thôi." Đào Yêu nhìn cô ấy chằm chằm,"Mấy người đó muốn cướp cái cô đang ôm hả?"

Cô ấy càng ôm chặt hơn, gật đầu.

"Cái gì vậy?" Đào Yêu dí sát vào,"Vàng bạc châu báu?"

Cô ấy lắc đầu.

"Cho ta xem được không?" Đào Yêu lại dí sát hơn, đùa,"Ta không cướp mất đâu."

Cô ấy chần chờ giây lát, sau cùng cũng chầm chậm thả lỏng tay ra, cẩn thận giơ cái lọ sứ màu trắng vô cùng bẩn thỉu, miệng lọ sứt mẻ được đậy bằng nút bần cho Đào Yêu xem.

Suy nghĩ đầu tiên của Đào Yêu là trong lọ chắc hẳn đựng tiên đan cải tử hồi sinh... Nhưng nếu là bảo vật như tiên đan thì sao lại bỏ vào cái lọ mẻ này chứ.

Đào Yêu muốn lấy cái lọ ra nhưng sợ cô điên này lại làm chuyện gì ngốc nghếch, đành tự giữ chặt tay mình, tò mò: "Trong đó có gì? Đồ ăn?"

Cô gái lắc đầu, hồi lâu sau mới nói: "Là... nước... mưa... năm nay... Nước mưa."

"Nước?" Đào Yêu không dằn nổi nữa, giơ tay giật lấy cái lọ, lắc nhẹ, đúng là chất lỏng, ngửi thử nút bần, đúng là mùi của nước, có lẽ không phải là nước sạch nên có mùi rất kỳ.

Cái này quý giá chỗ nào? Có cần phải bất chấp tính mạng để bảo vệ như không? Chỉ một lọ nước thối hoắc thôi mà...

Cô gái giật bắn người, giành lại: "Trả cho tôi!"

Đào Yêu né tránh: "Cô nói cho ta biết đây là nước gì đi đã! Nói rõ ràng xong thì ta trả."

"Là nước mưa! Nước mưa sống còn!" Cô ấy sốt sắng,"Không có nó sẽ không sống nổi! Trả cho tôi!"

"Vẫn chưa rõ ràng." Đào Yêu bĩu môi,"Không thể nào có chuyện chỗ các cô đều sống dựa vào lọ nước thối này cả, vậy thì tại sao phải tranh nhau bể đầu chảy máu chứ?"

Cô gái vừa sốt ruột vừa tức giận, trông cứ như con hổ con chuẩn bị lao vào đánh nhau với Đào Yêu vậy.

Ơ kìa, mới đó mà đã không nể nang ân nhân cứu mạng rồi à?

Đào Yêu cảm thấy cô gái này thật thú vị, vì một lọ nước mưa mà chịu bị đánh, cũng vì một lọ nước mà chủ động đánh người khác.

Bàn về thân thủ, Đào Yêu vẫn mạnh hơn cô ấy.

"Thôi, đừng đánh nữa, còn đánh nữa là ta giận đó!" Đào Yêu hất cô ấy ra mấy lần nhưng cô ấy vẫn không chịu thôi.

"Con bé này hư ghê, dầu gì ta cũng là ân nhân cứu mạng cô đó, sao cô cứ đòi đánh ta vậy!" Đẩy cô ấy ra thêm lần nữa, Đào Yêu ném cái lọ qua,"Lấy đi lấy đi, không ầm ĩ với cô nữa."

Cái lọ bay thành hình vòng cung giữa không trung, cô gái thấy vậy thì vội vã giơ tay ra đón. Khi cái lọ nằm vững vàng trong tay cô ấy, một cơn gió mạnh nổi lên, hất tung tấm vải che mặt của cô ấy, để lộ gương mặt khô cằn bẩn thỉu.

Với thân phận của Đào Yêu, nàng đã gặp vô số kể yêu vật xấu xí cùng cực và chưa từng khiếp đảm dù chỉ một lần, nhưng giờ phút này lại bị sợ hãi trước một gương mặt bình thường đến mức lùi về sau mấy bước, mất thăng bằng ngã ngồi xuống đất, mặt mày tái mét, môi trắng bệch, run rẩy: "Mi... Mi là... Mi là..."

Điều nàng thực sự muốn nói là: Sao mi lại là ta?!

Tuy rất bẩn, rất gầy nhưng gương mặt không bị biến dạng. Vì sao cô gái suýt bị đánh chết, ngốc nghếch liều mạng với người ta chỉ vì một lọ nước mưa này lại trông giống nàng như đúc?!

Hơi thở và nhịp đập trái tim của Đào Yêu như ngừng lại. Sao lại sợ vậy chứ... Một nỗi sợ mà nàng không thể nào áp chế. Nàng là Đào Yêu không sợ trời không sợ đất kia mà!

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, bên tai chỉ có tiếng gió vun vút, tầm mắt Đào Yêu không thể nhìn đi đâu nữa cả, chỉ dán chặt vô cô gái đang vui mừng ôm lọ nước vào lòng. Đối với cô ấy, thứ cô đang ôm không phải là lọ nước mà bùa hộ mệnh.

"Rốt cuộc mi là ai?" Đào Yêu không ngờ sẽ có ngày mình lại trở nên hoảng loạn hệt như vô số yêu quái từng quỳ dưới chân nàng.

Trong tiếng gió không có câu trả lời cho nàng, chỉ có tiếng nói lặp đi lặp lại: "Sống... Phải sống."

"Mi là ai!!!" Đào Yêu bỗng thấy đầu đau như búa bổ. Không chỉ đầu, tim gan tì phổi cũng đau, cơ thể như bị xé toạc.

Dưới chân bỗng rung lắc dị thường, còn mạnh hơn cả động đất, tiếng nứt vỡ khổng lồ vang lên khắp nơi, khoảnh đất an toàn đã không còn an toàn nữa. Nàng thấy cơ thể mình chợt nhẹ bẫng, tim cũng như hụt xuống, cả người rơi tọt vào khe nứt đủ to để nuốt chửng nàng.

Lạnh quá!

Chắc chắn là nàng đã rơi xuống mạch nước ngầm mà lúc nãy nàng nhìn thấy rồi, còn lạnh hơn cả tảng băng vạn năm.

Tuy từ vai trở lên vẫn còn nổi bên trên nhưng cảm giác lạnh lẽo sắp chết dần dần bủa vây lấy nàng, càng lúc càng khó thở.

Dưới lòng "sông" có vô số bộ xương dập dềnh mở to đôi mắt rỗng tuếch, không cảm xúc, không sợ hãi trôi về phía xa xa, tựa như đã quen với cảnh tượng này, vô cùng bình thản bày tỏ "Đừng lo, cô sẽ giống bọn ta nhanh thôi"...

Không, không phải đâu, đây chỉ là ảo cảnh, ảo cảnh không thể giết được nàng!

Nàng gắng sức giữ lại tia lý trí cuối cùng, nhắm mắt tự nhủ, Đào Yêu, mày bình tĩnh lại đi, đây chỉ là quỷ kế của Độn Ngư mà thôi, không có sông, không có xương cốt gì hết, mày vẫn là mày, khi mở mắt ra, tất cả đều quay lại chỗ ban đầu!

Hít sâu, mở mắt.

Không có gì thay đổi...

Đào Yêu nhìn phần vai và cổ của mình dần chìm vào "sông", đành cố gắng hết sức ngẩng đầu để thở. Dưới chân như có sức nặng ngàn cân, không biết quái vật vô hình nào đang kéo chân nàng để muốn cùng nhau chết đi.

Ý thức càng lúc càng mơ hồ, những bộ xương trắng toát và nước sông đỏ lòm quyện vào nhau thành những vòng xoáy kỳ dị chảy xiết trước mặt nàng.

Nhưng mà cái gì kia?

Ở phía xa xa kia là một con thuyền ư? Nhưng thân thuyền lại giống như tảng đá, nặng vậy mà không bị chìm sao?

Kỳ lạ ghê, không thấy rõ cái gì cả, chỉ có con thuyền là rõ rành rành.

Nó di chuyển vừa vững vàng vừa nhanh chóng, dường như không có gì ngăn chặn được nó.

Nhưng nàng vẫn bị chìm xuống, nước sông vẫn ngập qua đỉnh đầu nàng, thứ còn lộ trên mặt nước chỉ có một cánh tay bất khuất của nàng.

Nếu như vẫn chưa đến số chết, vậy thì trong khoảnh khắc sau cuối, ắt sẽ có người nắm lấy tay nàng...

Có thật.

Hơi ấm từ nhiệt độ con người truyền vào lòng bàn tay rồi dần dần lan ra cơ thể, đánh thức nàng khỏi cơn mê man sắp chết.

Những vòng xoáy tựa như đột nhiên được vuốt thẳng, nước trên đỉnh đầu trong vắt, không có màu đỏ chói mắt, cũng không có vô số bộ xương trắng mà chỉ là nước sạch.

Trên mặt nước, có người chồm nửa người ra khỏi thuyền, vươn tay nắm chặt lấy tay nàng.

Người này trông quen quá, chắc chắn đã gặp ở đâu rồi. Bộ đồ màu trắng trên người y đẹp thật, hệt như thần tiên trên trời, đến cả tóc cũng phát sáng.

Nàng ngẩn ngơ nhìn người ấy, cảm nhận được sức mạnh của người ấy nơi bàn tay. Phải chăng người ấy xuất hiện có nghĩa là nàng sẽ không bị chết đuối nữa?

Hình như vậy, hơn nữa đáp án này càng lúc càng chắc chắn.

Nàng bất giác nắm chặt tay người ấy, môi vô thức hé nở nụ cười.

Phải cười chứ, được sống rồi mà.

Bên tai vang lên tiếng rào rạt, nàng có cảm giác như mình bay lên, cơ thể chưa từng nhẹ bẫng thế này, chỉ giây lát ngắn ngủi sau đó, nàng rơi vào một lồng ngực kiên cố...

Sông Cẩm Lân vẫn chưa thôi gió tuyết, bên bờ sông yên tĩnh bấy lâu chợt vang lên tiếng nổ lớn, những khối băng văng ra tứ tung. Chàng trai áo trắng bế cô gái hôn mê nhảy ra khỏi nước, vững vàng tiếp đất trên bờ sông.

Cách họ không xa là một người mặc áo tơi, nói đúng hơn đó không phải người vì không phải là thực thể mà chỉ là hư ảnh mơ hồ.

Ty Cuồng Lan nhẹ nhàng đặt Đào Yêu xuống, dò xét hơi thở của nàng, sau đó thở phào nhẹ nhõm rồi lại nhìn toàn thân ướt nhẹp của mình, nói nhỏ: "Cứ khiến người ta nhọc lòng mãi thôi."

Hư ảnh vẫn đứng đó, lặng lẽ nhìn họ.

Ty Cuồng Lan không nhìn nó, nói với không khí: "Đa tạ. Cứu được cô ấy rồi."

Hư ảnh bỗng biến mất.

Ty Cuồng Lan đứng dậy nhặt áo khoác của mình rồi bọc lấy Đào Yêu, sau đó quay đầu nhìn sông Cẩm Lân. Nơi mặt băng không bị phá vỡ, trừ những vụn băng lúc y bay lên ra còn có mấy chấm đen li ti , nhìn kỹ trông giống như tàn tích của thứ gì đó sau khi bị nổ tung, còn tản ra mùi hôi thối gắt mũi.

Y chán ghét nhíu mày, bế Đào Yêu rời đi.

Hết chương 3. 2
Bạn cần đăng nhập để bình luận