Bách Yêu Phổ
Chương 143: Hiệp Quái(2)
Chương 10. 2
Đêm vừa buông xuống, cả con đường được thắp sáng bằng đèn hoa, trong khoảnh khắc này họ mới thấy "chợ thần tiên" là danh xứng với thực. Khắp con phố rực rỡ sắc màu, đủ loại ánh sáng đan xen vào nhau dệt thành giấc mộng đẹp đẽ không có điểm cuối. Trai gái nối nhau dập dìu như nước, dẫu vẫn ăn mặc như thường ngày nhưng khi hòa vào khung cảnh này, trông họ lại xinh đẹp và có thần thái như thần tiên.
Chỉ có Liễu công tử và Lắm Lời là không thần tiên nổi. Họ như hai vong hồn bám theo sau Đào Yêu, trơ mắt nhìn nàng tung tăng dạo phố, tay trái cầm con cá nướng, tay phải cầm cái bánh ngọt, cắn miếng này xong lại quay qua cắn miếng kia, đến cả Cút Xéo cũng bỏ rơi Lắm Lời mà nhảy lên vai nàng, vẫy đuôi nịnh nọt xin bánh.
Nhớ không lầm là họ đến chợ thần tiên để bắt người mà nhỉ? Nếu không bắt được người đó sẽ không thể đóng Hiệp Khẩu, như vậy thì sẽ gây ra hậu quả rất nghiêm trọng mà nhỉ? Tóm lại là bất kể nhìn từ góc độ nào cũng không phải là dạo phố mà nhỉ?
Nhưng từ lúc vào con phố này, Đào Yêu cứ ăn không ngừng nghỉ! Quả không lãng phí số tiền phòng đòi lại được!
Tất nhiên Đào Yêu cảm nhận được hai ngọn lửa giận bốc lên ngùn ngụt từ đằng sau, nàng đi chậm lại, chờ đến khi đi vào giữa hai người thì mới nói tỉnh bơ: "Trong Bách Yêu Phổ có viết cảm xúc tiêu cực trong Hiệp Gian Giới nếu cứ ở yên đó thì không sao, nhưng nếu Hiệp Khẩu được mở ra và chúng thoát ra ngoài, ký sinh lên vật chủ từ ba năm trở lên thì chúng sẽ trở thành Hiệp Quái, không thể ra nắng vào giờ ngọ; khi nó sợ hãi hoặc nổi giận thì sẽ hiện ma tướng, có khả năng kêu gọi đồng loại, không rõ sức mạnh ra sao. Không được giết nó, phải dẫn về nơi nó thoát ra thì sẽ đóng được Hiệp Khẩu."
Lắm Lời giật mình: "Ý cô là Ngụy Vĩnh An đã thành Hiệp Quái?"
"Tia cảm xúc tiêu cực đầu tiên thoát ra khỏi Hiệp Khẩu suốt bao năm qua thì giờ cậu ta đã là yêu quái rồi." Đào Yêu thở dài,"Vì vậy, ta phải nhấn mạnh lần nữa là không thể giết Hiệp Quái, thậm chí còn không được làm nó nổi giận, không thì chúng ta sẽ gặp rắc rối to. Tốt nhất là âm thầm dẫn dụ nó về Hiệp Khẩu, sau đó hoặc là chúng ta đá nó xuống, hoặc là lương tâm của nó trỗi dậy mà tự giác về nhà. Nhưng ta nghĩ chúng ta đá nó sẽ ổn hơn."
Liễu công tử càng nghĩ càng thắc mắc: "Lỡ làm nó nổi giận thì sẽ chịu hậu quả gì? Đến Bách Yêu Phổ cũng không có ghi chép à?"
"Ta đã nói rồi mà, nguồn gốc của cảm xúc tiêu cực là vô cùng vô tận, trong chúng ta không ai biết tia cảm xúc đang ký sinh trên người Ngụy Vĩnh An đến từ thần thánh phương nào, càng không biết vì sao người đó lại có cảm xúc đó. Nếu biết thì có lẽ sẽ đoán được con Hiệp Quái này có khả năng gây ra tai họa gì. Ma tướng ở đây là sự phóng đại và ma hóa của nguyên nhân gây ra cảm xúc tiêu cực. Nhưng nếu còn chẳng biết bệnh nhân là ai thì sao biết được bệnh trạng. Ta chỉ biết nếu làm nó nổi giận đến mức nó hiện ra "ma tướng" thì không những sức mạnh của nó gây ra tai họa mà tất cả cảm xúc tiêu cực trong Hiệp Khẩu đều sẽ chạy đến tìm nó. Lúc đó thì hết cứu." Đào Yêu lau miệng,"Do đó không phải ta chỉ lo ăn mà là ta đang nghỉ ngơi dưỡng sức và giữ tâm trạng thoải mái, vui vẻ. Như vậy thì lát nữa gặp Hiệp Quái mới không khiến nó đề phòng được. Cho nên hai người làm ơn đừng bày ra vẻ mặt đưa đám nữa mà hãy tỏ ra vui vẻ dạo chợ giống như ta vậy nè." Nàng vừa nói vừa đút bánh cho Cút Xéo,"Cút Xéo còn thông minh hơn hai người."
Liễu công tử và Lắm Lời nhìn nhau.
"Có thật là nàng ta không kiếm cớ cho tật ham ăn tục uống của mình không?"
"Chắc là... không đâu... Nguy hiểm khó lường là nguy hiểm nhất, không lấy chuyện này ra đùa được."
"Vậy chúng ta cũng đi mua cá nướng? Ôi chao, ước gì có chuột đồng nướng!"
"Ọe..."
Cuối cùng ba người cũng đạt được sự ăn ý rằng hãy tạm quên đi phiền não và bất an trong lòng, coi như bây giờ chỉ đi dạo chợ thôi.
Sau khi hỏi thăm, họ biết đình Tùng Hạc ở phía trước đang tổ chức cuộc thi vẽ tranh. Ba người vừa nô đùa vừa đi về phía tiểu lâu cao ba tầng.
Đột nhiên họ thấy có nhóm nam nữ đang vây quanh một sạp hàng, trên nóc sạp hàng treo tấm vải đề mấy chữ "Quẻ Nguyệt Lão", bên cạnh còn vẽ mấy nhánh hoa đào. Nhìn xuyên qua đám người, họ loáng thoáng trông thấy trên sạp hàng bày ra hai cái lọ màu vàng như mặt trăng đặt ở hai bên, một lọ ghi "Kết duyên", lọ kia ghi "Giai lão", còn ông chủ béo tròn như cái bánh bao thì đang cười tít mắt, nhiệt tình mời gọi khách hàng.
"Ấy, chỗ cậu nói là đây hả?"
"Ừ, năm ngoái không kịp chơi, năm nay phải thử xem sao."
"Linh nghiệm lắm hả?"
"Linh chứ! Hai cái lọ này là thần vật trên trời đấy, trai bốc lọ "Kết duyên", gái bốc lọ "Giai lão", nếu hai người lấy thẻ giống nhau thì họ chính là giai ngẫu, ắt sẽ hạnh phúc trăm năm!"
"Thần kỳ vậy cơ à? Nghe giống lừa đảo thế."
"Cậu khô khan quá đi. Đây là đâu? Là chợ thần tiên đấy! Cho dù có là lừa đảo thì cũng chỉ một đồng tiền mà thôi, coi như mua niềm vui."
"Tiểu Hồng ơi Tiểu Hồng, chúng ta chơi thử nhé?"
"Mơ đi, ta không chơi với huynh đâu."
Đám đông líu ríu không ngừng, dường như đôi tình nhân nào cũng dồn về sạp hàng này, có lẽ đây là sạp đắt hàng nhất trên cả con phố.
Liễu công tử huých tay vào người Đào Yêu: "Đi thôi, sao cứ nhìn chằm chằm chỗ đó vậy?"
Đào Yêu như không nghe thấy, chỉ chăm chú nhìn sạp hàng "Quẻ Nguyệt Lão".
Lắm Lời lắc đầu, thở dài: "Động lòng phàm rồi đây mà..."
Liễu công tử lập tức nhảy ra xa khỏi nàng: "Cô đừng hòng kéo ta đi bốc quẻ, ta và cô không có kết quả gì đâu!"
Nếu là ngày thường, Đào Yêu đã giãy đành đạch phản đối rồi, nhưng lúc này lại chẳng có phản ứng gì, chỉ chăm chú nhìn về hướng đó, chốc lát sau lại nhón chân lén lút đi ra phía sau sạp hàng, trốn đằng sau ông chủ mập như tên trộm, rồi lại thò nửa cái đầu ra nhìn chằm chặp đôi nam nữ trước mặt. Trên thực tế không chỉ một mình nàng nhìn họ mà bất cứ ai đi ngang qua họ cũng đều phải ngoái nhìn, vì họ là minh chứng hoàn hảo cho câu "xứng đôi vừa lứa".
Có những cô gái không cần đeo nhiều trang sức, chỉ cần son phấn nhẹ nhàng, áo váy đơn giản, cài cây trâm bạch ngọc lên mái tóc đen tuyền mềm mại như thác đổ là đủ. Cô gái trước mắt đây cũng vậy. Lớp trang điểm nhẹ nhàng, tai, mắt, mũi đều rất đẹp, lại thêm làn da trắng trẻo mịn màng, thật khiến người ta hoài nghi có phải khi tạo ra cô ấy, ông trời đang rất vui hay không. Cô gái xinh đẹp nhường ấy dù đứng bên cạnh ai cũng sẽ như đóa hoa hạnh chớm nở trong buổi sáng mưa phùn đầu xuân, vừa rạng ngời vừa không quá chói lóa.
Về phần chàng trai đứng bên cạnh cô ấy hệt như bảo tiêu kia thì Đào Yêu đã không còn từ gì để miêu tả nữa, bởi vì trong vô số lần leo tường ngắm trộm y, nàng đã dùng hết tất cả từ ngữ mỹ miều để thầm khen ngợi y rồi. Thật ra lúc mới nhìn thấy hình dáng y từ phía sau thì nàng đã dám chắc tám, chín phần rồi, bây giờ nhìn thấy mặt thì rốt cuộc cũng hết hy vọng... Đúng vậy, cái tên "xứng lứa vừa đôi" với tiên nữ kia là Ty Cuồng Lan chứ ai!
Ôi, thật không ngờ, trong khi Đào Yêu nàng đổ mồ hôi, sôi nước mắt, thậm chí còn suýt mất mạng suốt quãng thời gian qua ở Lạc Dương, bây giờ lại còn đang bôn ba vì an nguy của tòa thành, thì vị Nhị thiếu gia Ty gia lại nhàn nhã đi dạo chợ với gái??? Hơn nữa y không thích nơi đông người mà! Chẳng lẽ cả con phố tấp nập này toàn là heo chứ không phải người?!
Tự nhiên thấy bực mình ghê...
Có lẽ là cảm nhận được đằng sau có đôi mắt đang bốc hỏa, ông chủ mập bèn quay đầu lại, sau đó giật thót mình khi thấy Đào Yêu hầm hừ ngồi xổm sau sạp, một lát sau ông ta mới tươi cười, nói: "Cô nương, nếu muốn bốc quẻ thì phiền cô ra trước sạp xếp hàng nhé."
Đào Yêu đứng phắt dậy, hầm hừ: "Bốc con khỉ!"
"Hả?" Ông chủ mập ngơ ngác,"Sạp của tôi kinh doanh bốc quẻ Nguyệt Lão chứ không phải bốc con khỉ! Tôi có làm gì đâu mà cô nương giận?"
Ty Cuồng Lan quét mắt qua mặt nàng, cười khẽ: "Ông chủ ơi, mắt ông bị quáng gà à? Người tới sạp ông đều có đôi có cặp, nàng ta đi một mình thì làm sao mà bốc quẻ Nguyệt Lão của ông chứ."
Hay lắm, nàng càng chắc chắn tên này chính là y, vì không có ai không bỏ lỡ dù chỉ một lần cơ hội chế nhạo nàng như y cả.
"Ừ ha." Ông chủ mập gãi đầu, ngại ngùng nói với Đào Yêu,"Thế thì... phiền cô nương tránh ra nhé."
Sao Đào Yêu chịu làm theo lời ông ta? Nàng tới gần sạp hàng, chồm người nói với Ty Cuồng Lan: "Nhị thiếu gia ghét nơi đông người mà, đừng nói đang ở đầy ngoài đường lúc này không phải là người nhé?"
Đôi mắt xinh đẹp trong veo như nước của tiên nữ hơi mở to, nhìn Đào Yêu rồi lại nhìn Ty Cuồng Lan, nhỏ nhẹ hỏi y: "Vị này là?" Giọng cô ấy vừa dịu dàng vừa trong trẻo, hoàn hảo không tì vết, e là tiên nữ trên trời cũng không sánh bằng.
Đào Yêu chui qua sạp hàng, lúc đứng lên trước mặt họ thì vừa phủi tay vừa cười toe với tiên nữ, tự giới thiệu: "Ta họ Đào, là người chăn ngựa cho Nhị thiếu gia. Ngài họ gì?"
Hai người đứng xa nhau thì thôi, vừa đứng gần là lập tức hiện ra ai là gà, ai là hạc.
Tiên nữ còn chưa kịp trả lời thì Ty Tĩnh Uyên bỗng xuất hiện đằng sau Đào Yêu. Gã đang ôm mớ đồ ăn vặt sặc sỡ, vui mừng nhìn Đào Yêu: "Ơ kìa? Đào nha đầu, sao cô lại ở đây?!"
"Còn phải hỏi à? Trốn việc đi chơi chứ gì." Ty Cuồng Lan thản nhiên nói, sau đó quay sang cười với tiên nữ,"Tỷ muốn chơi cái này mà, để ta chơi với tỷ."
Để ta chơi với tỷ... Chậc chậc chậc, dịu dàng quá ha!
Đào Yêu lườm họ chằm chằm. Trong ấn tượng của nàng, đừng nói là dịu dàng, tên này còn chẳng cười thân thiện với nàng nữa cơ! Uầy, sao trong lòng như đang sôi sùng sục vậy nè!
Ty Tĩnh Uyên không nhận ra tâm trạng như núi lửa của Đào Yêu, gã nhét hết thức ăn cho nàng: "Trốn việc cũng không sao, cuối năm mà, đi chơi vài ngày có sao đâu. Nhưng mà Miêu quản gia có biết không?"
"Biết chứ." Liễu công tử thò ra từ sau lưng Ty Tĩnh Uyên,"Ta có phải là loại người đi mà không thèm nói tiếng nào đâu!"
Ty Tĩnh Uyên giật bắn mình, quay đầu lại thấy Liễu công tử, Lắm Lời và Cút Xéo, đầy đủ không thiếu một ai thì cười tươi rói: "Tới đây hết hả? Đúng lúc ta mua rất nhiều đồ ăn, các cậu có lộc ăn ghê đấy!"
"Mua gì thế? Có đùi dê nướng không?"
"Đại thiếu gia ơi, huynh có mua trái cây thập cẩm không? Hồi nãy ta có thấy, trông ngon lắm!"
"Có có, mua hết! Chắc chắn các cậu sẽ thích!"
Ở đâu có Ty Tĩnh Uyên thì ở đó không sợ buồn tẻ, gã có bản lĩnh biến cuộc chạm mặt tình cờ thành đại hội chia sẻ thức ăn cơ mà!
Nhưng bây giờ cho dù có bày thịt rồng ra trước mặt thì Đào Yêu cũng không muốn ăn, mục tiêu từ đầu tới cuối của nàng chỉ là hai người "xứng đôi vừa lứa" kia thôi.
Đứng bên cạnh Ty Cuồng Lan, tiên nữ càng giống con chim non e ấp, thẹn thùng thò tay ngọc vào lọ "Giai lão", sờ soạng một hồi thì rút ra một tấm thẻ trúc nhỏ in hình vẽ là một đóa hoa mẫu đơn. Tiên nữ nắm tấm thẻ trong lòng bàn tay, quay sang nói với Ty Cuồng Lan: "Tới lượt đệ kìa."
Ty Cuồng Lan mỉm cười, bốc ra một tấm thẻ trúc in hình phi điểu từ lọ "Kết duyên".
Ánh mắt tiên nữ chuyển từ hy vọng sang thất vọng, nhưng có lẽ cũng đã chuẩn bị tinh thần nên cô ấy bình tĩnh mỉm cười thả hai tấm thẻ về lại chỗ cũ, sau đó cảm ơn ông chủ.
Thật ra mọi người vây xem cũng hơi thất vọng, tuy ai cũng biết chỉ là trò chơi nhưng thế gian nào có nhiều cặp đẹp đôi đến thế chứ, vì vậy ai cũng âm thầm hy vọng "Quẻ Nguyệt Lão" sẽ hiển linh.
Bẹp!
Bỗng có một đồng xu được đập xuống trước mặt ông chủ.
Đào Yêu nghịch bím tóc, ngẩng đầu cười với Ty Cuồng Lan: "Nhị thiếu gia, ta cũng muốn chơi cái này, huynh chơi với ta được không?"
Ty Cuồng Lan thoáng ngớ người, tiên nữ cũng tò mò nhìn Đào Yêu.
Sự giận dỗi khiêu khích của Đào Yêu khiến bầu không khí giữa ba người họ trở nên rất kỳ quặc.
Thật ra Đào Yêu đã đoán được kết quả rồi. Hẳn là Ty Cuồng Lan sẽ cười lạnh lùng với nàng, nói xin lỗi không thể chơi cùng rồi dẫn tiên nữ nghênh ngang bỏ đi. Nhưng dù biết thế, nàng vẫn muốn xài một đồng này, không xài sẽ khó chịu lắm!
"Cô bé ơi, có muốn chơi cùng ta không?" Một tên nhãi ranh lông bông không biết từ đâu chui ra, cười toe toét tới gần Đào Yêu,"Ta họ Hoàng, năm nay hai mươi ba, có chút sản nghiệp gọi là, vẫn chưa cưới vợ."
Thảo nào dân địa phương, đặc biệt là thanh niên trẻ tuổi, lại cực kỳ thích chợ thần tiên. Ở đây không chỉ có đồ ăn ngon mà quan trọng nhất là nhiều người, biết đâu đi dạo chốc lát lại gặp trúng người trong mộng, thành đôi thành cặp.
Nhưng hiển nhiên là vị họ Hoàng này tìm sai người rồi...
Đào Yêu còn chưa kịp nói "Cút" thì một bàn tay đã đưa ra đến trước mặt nàng, đầu ngón tay nắm tấm thẻ vẽ hình hoa đào, đằng sau hoa đào là gương mặt điển trai của Ty Cuồng Lan. Y đá mắt sang cái lọ bên kia, ý bảo nàng bốc.
Bước ngoặt chuyển biến quá nhanh, Liễu công tử đã chuẩn bị sẵn sàng để xem Đào Yêu mất mặt thì giờ đang ho sặc sụa, Lắm Lời há hốc mồm làm trái cây suýt rớt ra ngoài, đến cả Ty Tĩnh Uyên đã nghĩ ra cách khuấy động không khí trong trường hợp Ty Cuồng Lan từ chối thì giờ cũng vô cùng kinh hãi.
Đào Yêu thoáng sững sờ nhìn đóa hoa đào trước mặt, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười hì hì: "Ôi chao, hiếm khi được Nhị thiếu gia nể mặt, ta phải bốc cẩn thận mới được!"
Tuy tiên nữ cũng bất ngờ nhưng cô ấy không có thái độ gì, vẫn mỉm cười ấm áp như gió xuân, để mặc Ty Cuồng Lan muốn làm gì thì làm.
Đào Yêu khua tay trong chiếc lọ hồi lâu vẫn chưa chịu rút thẻ.
"Còn không rút thì coi chừng nó chín luôn đó." Ty Cuồng Lan lườm nàng.
"Ta không rút đấy! Ta muốn chọn cái nào hợp tay nhất!" Đào Yêu hầm hừ, lại khua một hồi lâu mới chịu rút thẻ.
Nàng chụp kín tấm thẻ bằng hai tay, xoay người quay lưng lại với Ty Cuồng Lan rồi mới hé mắt nhìn tấm thẻ. Bỗng nhiên mặt nàng tái mét, lại cười khan nói: "Ây da, là hình đùi gà! Chán ghê!" Còn chưa nói xong đã cực kỳ nhanh tay ném tấm thẻ vào lọ "Giai lão".
"Ấy ấy đừng ném! Bọn ta còn chưa xem mà!" Ty Tĩnh Uyên kêu lên.
Cùng lúc đó, một cục bông xù màu trắng kịp thời nhảy lên ngoặm lấy tấm thẻ trước khi nó rơi vào trong lọ, sau đó lại nhanh như chớp nhảy về trên đầu Lắm Lời, há miệng thả tấm thẻ xuống tay Lắm Lời.
Mấy cái đầu cùng xúm vào nhìn. Hình vẽ trên tấm thẻ nào phải đùi gà mà là đóa hoa đào giống y chang tấm thẻ của Ty Cuồng Lan.
"Cút Xéo!!!" Đào Yêu giận dữ giậm chân,"Về nhà ta vặt lông mi!"
Cút Xéo liếc nàng.
Ty Tĩnh Uyên tặc lưỡi huơ huơ tấm thẻ trước mặt Ty Cuồng Lan, cười gian trá: "Một đôi đó nha!"
Ty Cuồng Lan nhìn thoáng qua, chỉ cười chứ không nói gì.
Những người vây xem ngơ ngác nhìn nhau. Tuy là trò chơi nhưng rút ra hai thẻ giống nhau cũng là một loại duyên phận. Có điều cô bé áo đỏ tuy không xấu, trông còn hoạt bát đáng yêu nhưng nếu mà sánh đôi với vị công tử này thì... Rõ ràng vị tiên nữ kia xứng đôi với y hơn nhiều!
"Ôi chao, ôi chao, ta bày sạp ở chợ thần tiên bao năm qua mà chỉ có hai vị là rút được cặp thẻ hoa đào thôi đó!" Ông chủ mập cũng vô cùng kích động,"Cặp thẻ này chính là quẻ linh nhất của "Quẻ Nguyệt Lão" đó nha! Hai vị chắc chắn sẽ kết duyên giai lão, là cặp đôi trời sinh đó nha!"
"Mong như lời ngài." Ty Cuồng Lan ném trả tấm thẻ lại cho ông chủ mập, bình thản nói với tiên nữ chưa không có chuyện gì xảy ra,"Đi thôi, sắp đến giờ rồi."
"Dạ." Tiên nữ mỉm cười gật đầu, đi theo y ra khỏi đám đông, trước khi đi còn ngoái lại nhìn Đào Yêu, cũng khẽ gật đầu tỏ ý tạm biệt. Hẳn là cô ấy được dạy dỗ rất tốt.
Đào Yêu xoa gương mặt nóng hổi của mình, giật phắt lấy tấm thẻ trong tay Ty Tĩnh Uyên rồi gượng cười: "Trùng hợp thôi." Sau đó cố ý nghênh ngang bỏ đi.
"Ấy ấy, cô nương cô nương! Thẻ của ta, thẻ của ta!" Ông chủ mập sốt sắng hét lên.
Ty Tĩnh Uyên thương lượng với ông ấy: "Nếu thẻ hoa đào khó rút đến thế thì hay là ông tặng họ làm kỷ niệm đi."
"Hả?!" Ông chủ mập trợn mắt,"Nó là miếng cơm của tôi đấy!"
"Ây dà, ông vẽ thêm cặp thẻ nữa là được chứ gì!" Ty Tĩnh Uyên đút một thỏi bạc vô tay ông chủ mập,"Số tiền này coi như đền bù tổn thất cho ông. Đưa cái thẻ hoa đào còn lại cho ta đi."
Thấy bạc, ông chủ mập từ buồn hóa vui, dứt khoát đưa thẻ hoa đào cho Ty Tĩnh Uyên, còn bày ra vẻ mặt chúc mừng: "Vậy cậu để cho hai người đó giữ nhé. Cặp thẻ hoa đào kết duyên giai lão này linh nghiệm lắm đó!"
"Hẳn rồi, hẳn rồi!" Ty Tĩnh Uyên cất tấm thẻ xong liền vội vã chạy đuổi theo hướng họ đã đi.
Lắm Lời vẫn chưa tin vào chuyện vừa rồi, tự nhủ: "Trùng hợp dữ vậy sao..."
"Khụ, dăm ba cái thứ lừa đảo thôi." Liễu công tử xem thường, nhưng lại hơi nghi ngờ,"Có điều phản ứng của Đào Yêu lạ lắm. Ban đầu là do Ty Cuồng Lan trêu nàng ta trước, đến lúc hai người họ rút thẻ giống nhau, thì với tính cách của nàng ta, hẳn là nàng ta sẽ cầm tấm thẻ đi khoe khoang rồi..."
Lắm Lời gật đầu: "Nhưng nàng ta nói mình rút trúng đùi gà... Cút Xéo mà không lanh lẹ thì chúng ta cũng tưởng là đùi gà thật rồi! Kỳ lạ ghê, sao phải nói dối chứ?"
Liễu công tử xoa cằm, nheo mắt lại: "Ta thấy Đào Yêu nhà mình để ý tên nhóc đó rồi... Trước thì ghen tuông, sau lại cố ý kéo rộng khoảng cách... Chậc chậc chậc, ta nghĩ hai người họ đã gặp chuyện gì đặc biệt lắm lúc đi Mộc Châu rồi!"
"Hả?" Lắm Lời ngạc nhiên há hốc mồm,"Ý huynh là Đào Yêu thích..."
"Suỵt!" Liễu công tử vội bụm miệng Lắm Lời lại,"Cậu mà để nàng ta nghe thấy là nàng ta hạ độc cậu chết ngắc ngay!"
"Chắc không phải đâu... Nàng ta toàn kêu gào đòi cưới Lôi Thần mà!" Lắm Lời nói nhỏ, chuyện tình duyên trai gái này rơi vào điểm mù kiến thức của cậu.
"Khà khà, tiểu hòa tượng cậu không hiểu đâu." Liễu công tử cốc đầu cậu, tỏ ra từng trải,"Nàng ta gặp ai đẹp trai mà không đòi cưới đâu, trước Lôi Thần còn có Phong Tiên, Hà Quân rồi một đống người nữa đấy thôi, cậu quên rồi à? Nàng ta kêu gào đòi cưới tùm lum người nhưng cậu thấy có ai khiến nàng ta ghen tuông chưa?"
Lắm Lời gãi đầu: "Ghen tuông? Có ghen hả???"
Liễu công tử cụp mắt: "Thôi dẹp đi, mắc gì ta lại đi thảo luận chuyện này với hòa thượng chứ." Hắn cười đầy ẩn ý: "Tóm lại, sau này sẽ có nhiều trò hay để xem lắm."
Sự lạnh lẽo của buổi tối mùa đông bị xua tan bởi ánh sáng và tiếng ồn ã của con phố. Càng lúc càng có nhiều người gia nhập vào tiếng nói cười rộn ràng, không ai chú ý tới mấy kẻ đang ôm tâm sự trong lòng, ai nấy đều thỏa sức tận hưởng niềm vui và phấn khởi hiếm có này.
Hết chương 10. 2
Đêm vừa buông xuống, cả con đường được thắp sáng bằng đèn hoa, trong khoảnh khắc này họ mới thấy "chợ thần tiên" là danh xứng với thực. Khắp con phố rực rỡ sắc màu, đủ loại ánh sáng đan xen vào nhau dệt thành giấc mộng đẹp đẽ không có điểm cuối. Trai gái nối nhau dập dìu như nước, dẫu vẫn ăn mặc như thường ngày nhưng khi hòa vào khung cảnh này, trông họ lại xinh đẹp và có thần thái như thần tiên.
Chỉ có Liễu công tử và Lắm Lời là không thần tiên nổi. Họ như hai vong hồn bám theo sau Đào Yêu, trơ mắt nhìn nàng tung tăng dạo phố, tay trái cầm con cá nướng, tay phải cầm cái bánh ngọt, cắn miếng này xong lại quay qua cắn miếng kia, đến cả Cút Xéo cũng bỏ rơi Lắm Lời mà nhảy lên vai nàng, vẫy đuôi nịnh nọt xin bánh.
Nhớ không lầm là họ đến chợ thần tiên để bắt người mà nhỉ? Nếu không bắt được người đó sẽ không thể đóng Hiệp Khẩu, như vậy thì sẽ gây ra hậu quả rất nghiêm trọng mà nhỉ? Tóm lại là bất kể nhìn từ góc độ nào cũng không phải là dạo phố mà nhỉ?
Nhưng từ lúc vào con phố này, Đào Yêu cứ ăn không ngừng nghỉ! Quả không lãng phí số tiền phòng đòi lại được!
Tất nhiên Đào Yêu cảm nhận được hai ngọn lửa giận bốc lên ngùn ngụt từ đằng sau, nàng đi chậm lại, chờ đến khi đi vào giữa hai người thì mới nói tỉnh bơ: "Trong Bách Yêu Phổ có viết cảm xúc tiêu cực trong Hiệp Gian Giới nếu cứ ở yên đó thì không sao, nhưng nếu Hiệp Khẩu được mở ra và chúng thoát ra ngoài, ký sinh lên vật chủ từ ba năm trở lên thì chúng sẽ trở thành Hiệp Quái, không thể ra nắng vào giờ ngọ; khi nó sợ hãi hoặc nổi giận thì sẽ hiện ma tướng, có khả năng kêu gọi đồng loại, không rõ sức mạnh ra sao. Không được giết nó, phải dẫn về nơi nó thoát ra thì sẽ đóng được Hiệp Khẩu."
Lắm Lời giật mình: "Ý cô là Ngụy Vĩnh An đã thành Hiệp Quái?"
"Tia cảm xúc tiêu cực đầu tiên thoát ra khỏi Hiệp Khẩu suốt bao năm qua thì giờ cậu ta đã là yêu quái rồi." Đào Yêu thở dài,"Vì vậy, ta phải nhấn mạnh lần nữa là không thể giết Hiệp Quái, thậm chí còn không được làm nó nổi giận, không thì chúng ta sẽ gặp rắc rối to. Tốt nhất là âm thầm dẫn dụ nó về Hiệp Khẩu, sau đó hoặc là chúng ta đá nó xuống, hoặc là lương tâm của nó trỗi dậy mà tự giác về nhà. Nhưng ta nghĩ chúng ta đá nó sẽ ổn hơn."
Liễu công tử càng nghĩ càng thắc mắc: "Lỡ làm nó nổi giận thì sẽ chịu hậu quả gì? Đến Bách Yêu Phổ cũng không có ghi chép à?"
"Ta đã nói rồi mà, nguồn gốc của cảm xúc tiêu cực là vô cùng vô tận, trong chúng ta không ai biết tia cảm xúc đang ký sinh trên người Ngụy Vĩnh An đến từ thần thánh phương nào, càng không biết vì sao người đó lại có cảm xúc đó. Nếu biết thì có lẽ sẽ đoán được con Hiệp Quái này có khả năng gây ra tai họa gì. Ma tướng ở đây là sự phóng đại và ma hóa của nguyên nhân gây ra cảm xúc tiêu cực. Nhưng nếu còn chẳng biết bệnh nhân là ai thì sao biết được bệnh trạng. Ta chỉ biết nếu làm nó nổi giận đến mức nó hiện ra "ma tướng" thì không những sức mạnh của nó gây ra tai họa mà tất cả cảm xúc tiêu cực trong Hiệp Khẩu đều sẽ chạy đến tìm nó. Lúc đó thì hết cứu." Đào Yêu lau miệng,"Do đó không phải ta chỉ lo ăn mà là ta đang nghỉ ngơi dưỡng sức và giữ tâm trạng thoải mái, vui vẻ. Như vậy thì lát nữa gặp Hiệp Quái mới không khiến nó đề phòng được. Cho nên hai người làm ơn đừng bày ra vẻ mặt đưa đám nữa mà hãy tỏ ra vui vẻ dạo chợ giống như ta vậy nè." Nàng vừa nói vừa đút bánh cho Cút Xéo,"Cút Xéo còn thông minh hơn hai người."
Liễu công tử và Lắm Lời nhìn nhau.
"Có thật là nàng ta không kiếm cớ cho tật ham ăn tục uống của mình không?"
"Chắc là... không đâu... Nguy hiểm khó lường là nguy hiểm nhất, không lấy chuyện này ra đùa được."
"Vậy chúng ta cũng đi mua cá nướng? Ôi chao, ước gì có chuột đồng nướng!"
"Ọe..."
Cuối cùng ba người cũng đạt được sự ăn ý rằng hãy tạm quên đi phiền não và bất an trong lòng, coi như bây giờ chỉ đi dạo chợ thôi.
Sau khi hỏi thăm, họ biết đình Tùng Hạc ở phía trước đang tổ chức cuộc thi vẽ tranh. Ba người vừa nô đùa vừa đi về phía tiểu lâu cao ba tầng.
Đột nhiên họ thấy có nhóm nam nữ đang vây quanh một sạp hàng, trên nóc sạp hàng treo tấm vải đề mấy chữ "Quẻ Nguyệt Lão", bên cạnh còn vẽ mấy nhánh hoa đào. Nhìn xuyên qua đám người, họ loáng thoáng trông thấy trên sạp hàng bày ra hai cái lọ màu vàng như mặt trăng đặt ở hai bên, một lọ ghi "Kết duyên", lọ kia ghi "Giai lão", còn ông chủ béo tròn như cái bánh bao thì đang cười tít mắt, nhiệt tình mời gọi khách hàng.
"Ấy, chỗ cậu nói là đây hả?"
"Ừ, năm ngoái không kịp chơi, năm nay phải thử xem sao."
"Linh nghiệm lắm hả?"
"Linh chứ! Hai cái lọ này là thần vật trên trời đấy, trai bốc lọ "Kết duyên", gái bốc lọ "Giai lão", nếu hai người lấy thẻ giống nhau thì họ chính là giai ngẫu, ắt sẽ hạnh phúc trăm năm!"
"Thần kỳ vậy cơ à? Nghe giống lừa đảo thế."
"Cậu khô khan quá đi. Đây là đâu? Là chợ thần tiên đấy! Cho dù có là lừa đảo thì cũng chỉ một đồng tiền mà thôi, coi như mua niềm vui."
"Tiểu Hồng ơi Tiểu Hồng, chúng ta chơi thử nhé?"
"Mơ đi, ta không chơi với huynh đâu."
Đám đông líu ríu không ngừng, dường như đôi tình nhân nào cũng dồn về sạp hàng này, có lẽ đây là sạp đắt hàng nhất trên cả con phố.
Liễu công tử huých tay vào người Đào Yêu: "Đi thôi, sao cứ nhìn chằm chằm chỗ đó vậy?"
Đào Yêu như không nghe thấy, chỉ chăm chú nhìn sạp hàng "Quẻ Nguyệt Lão".
Lắm Lời lắc đầu, thở dài: "Động lòng phàm rồi đây mà..."
Liễu công tử lập tức nhảy ra xa khỏi nàng: "Cô đừng hòng kéo ta đi bốc quẻ, ta và cô không có kết quả gì đâu!"
Nếu là ngày thường, Đào Yêu đã giãy đành đạch phản đối rồi, nhưng lúc này lại chẳng có phản ứng gì, chỉ chăm chú nhìn về hướng đó, chốc lát sau lại nhón chân lén lút đi ra phía sau sạp hàng, trốn đằng sau ông chủ mập như tên trộm, rồi lại thò nửa cái đầu ra nhìn chằm chặp đôi nam nữ trước mặt. Trên thực tế không chỉ một mình nàng nhìn họ mà bất cứ ai đi ngang qua họ cũng đều phải ngoái nhìn, vì họ là minh chứng hoàn hảo cho câu "xứng đôi vừa lứa".
Có những cô gái không cần đeo nhiều trang sức, chỉ cần son phấn nhẹ nhàng, áo váy đơn giản, cài cây trâm bạch ngọc lên mái tóc đen tuyền mềm mại như thác đổ là đủ. Cô gái trước mắt đây cũng vậy. Lớp trang điểm nhẹ nhàng, tai, mắt, mũi đều rất đẹp, lại thêm làn da trắng trẻo mịn màng, thật khiến người ta hoài nghi có phải khi tạo ra cô ấy, ông trời đang rất vui hay không. Cô gái xinh đẹp nhường ấy dù đứng bên cạnh ai cũng sẽ như đóa hoa hạnh chớm nở trong buổi sáng mưa phùn đầu xuân, vừa rạng ngời vừa không quá chói lóa.
Về phần chàng trai đứng bên cạnh cô ấy hệt như bảo tiêu kia thì Đào Yêu đã không còn từ gì để miêu tả nữa, bởi vì trong vô số lần leo tường ngắm trộm y, nàng đã dùng hết tất cả từ ngữ mỹ miều để thầm khen ngợi y rồi. Thật ra lúc mới nhìn thấy hình dáng y từ phía sau thì nàng đã dám chắc tám, chín phần rồi, bây giờ nhìn thấy mặt thì rốt cuộc cũng hết hy vọng... Đúng vậy, cái tên "xứng lứa vừa đôi" với tiên nữ kia là Ty Cuồng Lan chứ ai!
Ôi, thật không ngờ, trong khi Đào Yêu nàng đổ mồ hôi, sôi nước mắt, thậm chí còn suýt mất mạng suốt quãng thời gian qua ở Lạc Dương, bây giờ lại còn đang bôn ba vì an nguy của tòa thành, thì vị Nhị thiếu gia Ty gia lại nhàn nhã đi dạo chợ với gái??? Hơn nữa y không thích nơi đông người mà! Chẳng lẽ cả con phố tấp nập này toàn là heo chứ không phải người?!
Tự nhiên thấy bực mình ghê...
Có lẽ là cảm nhận được đằng sau có đôi mắt đang bốc hỏa, ông chủ mập bèn quay đầu lại, sau đó giật thót mình khi thấy Đào Yêu hầm hừ ngồi xổm sau sạp, một lát sau ông ta mới tươi cười, nói: "Cô nương, nếu muốn bốc quẻ thì phiền cô ra trước sạp xếp hàng nhé."
Đào Yêu đứng phắt dậy, hầm hừ: "Bốc con khỉ!"
"Hả?" Ông chủ mập ngơ ngác,"Sạp của tôi kinh doanh bốc quẻ Nguyệt Lão chứ không phải bốc con khỉ! Tôi có làm gì đâu mà cô nương giận?"
Ty Cuồng Lan quét mắt qua mặt nàng, cười khẽ: "Ông chủ ơi, mắt ông bị quáng gà à? Người tới sạp ông đều có đôi có cặp, nàng ta đi một mình thì làm sao mà bốc quẻ Nguyệt Lão của ông chứ."
Hay lắm, nàng càng chắc chắn tên này chính là y, vì không có ai không bỏ lỡ dù chỉ một lần cơ hội chế nhạo nàng như y cả.
"Ừ ha." Ông chủ mập gãi đầu, ngại ngùng nói với Đào Yêu,"Thế thì... phiền cô nương tránh ra nhé."
Sao Đào Yêu chịu làm theo lời ông ta? Nàng tới gần sạp hàng, chồm người nói với Ty Cuồng Lan: "Nhị thiếu gia ghét nơi đông người mà, đừng nói đang ở đầy ngoài đường lúc này không phải là người nhé?"
Đôi mắt xinh đẹp trong veo như nước của tiên nữ hơi mở to, nhìn Đào Yêu rồi lại nhìn Ty Cuồng Lan, nhỏ nhẹ hỏi y: "Vị này là?" Giọng cô ấy vừa dịu dàng vừa trong trẻo, hoàn hảo không tì vết, e là tiên nữ trên trời cũng không sánh bằng.
Đào Yêu chui qua sạp hàng, lúc đứng lên trước mặt họ thì vừa phủi tay vừa cười toe với tiên nữ, tự giới thiệu: "Ta họ Đào, là người chăn ngựa cho Nhị thiếu gia. Ngài họ gì?"
Hai người đứng xa nhau thì thôi, vừa đứng gần là lập tức hiện ra ai là gà, ai là hạc.
Tiên nữ còn chưa kịp trả lời thì Ty Tĩnh Uyên bỗng xuất hiện đằng sau Đào Yêu. Gã đang ôm mớ đồ ăn vặt sặc sỡ, vui mừng nhìn Đào Yêu: "Ơ kìa? Đào nha đầu, sao cô lại ở đây?!"
"Còn phải hỏi à? Trốn việc đi chơi chứ gì." Ty Cuồng Lan thản nhiên nói, sau đó quay sang cười với tiên nữ,"Tỷ muốn chơi cái này mà, để ta chơi với tỷ."
Để ta chơi với tỷ... Chậc chậc chậc, dịu dàng quá ha!
Đào Yêu lườm họ chằm chằm. Trong ấn tượng của nàng, đừng nói là dịu dàng, tên này còn chẳng cười thân thiện với nàng nữa cơ! Uầy, sao trong lòng như đang sôi sùng sục vậy nè!
Ty Tĩnh Uyên không nhận ra tâm trạng như núi lửa của Đào Yêu, gã nhét hết thức ăn cho nàng: "Trốn việc cũng không sao, cuối năm mà, đi chơi vài ngày có sao đâu. Nhưng mà Miêu quản gia có biết không?"
"Biết chứ." Liễu công tử thò ra từ sau lưng Ty Tĩnh Uyên,"Ta có phải là loại người đi mà không thèm nói tiếng nào đâu!"
Ty Tĩnh Uyên giật bắn mình, quay đầu lại thấy Liễu công tử, Lắm Lời và Cút Xéo, đầy đủ không thiếu một ai thì cười tươi rói: "Tới đây hết hả? Đúng lúc ta mua rất nhiều đồ ăn, các cậu có lộc ăn ghê đấy!"
"Mua gì thế? Có đùi dê nướng không?"
"Đại thiếu gia ơi, huynh có mua trái cây thập cẩm không? Hồi nãy ta có thấy, trông ngon lắm!"
"Có có, mua hết! Chắc chắn các cậu sẽ thích!"
Ở đâu có Ty Tĩnh Uyên thì ở đó không sợ buồn tẻ, gã có bản lĩnh biến cuộc chạm mặt tình cờ thành đại hội chia sẻ thức ăn cơ mà!
Nhưng bây giờ cho dù có bày thịt rồng ra trước mặt thì Đào Yêu cũng không muốn ăn, mục tiêu từ đầu tới cuối của nàng chỉ là hai người "xứng đôi vừa lứa" kia thôi.
Đứng bên cạnh Ty Cuồng Lan, tiên nữ càng giống con chim non e ấp, thẹn thùng thò tay ngọc vào lọ "Giai lão", sờ soạng một hồi thì rút ra một tấm thẻ trúc nhỏ in hình vẽ là một đóa hoa mẫu đơn. Tiên nữ nắm tấm thẻ trong lòng bàn tay, quay sang nói với Ty Cuồng Lan: "Tới lượt đệ kìa."
Ty Cuồng Lan mỉm cười, bốc ra một tấm thẻ trúc in hình phi điểu từ lọ "Kết duyên".
Ánh mắt tiên nữ chuyển từ hy vọng sang thất vọng, nhưng có lẽ cũng đã chuẩn bị tinh thần nên cô ấy bình tĩnh mỉm cười thả hai tấm thẻ về lại chỗ cũ, sau đó cảm ơn ông chủ.
Thật ra mọi người vây xem cũng hơi thất vọng, tuy ai cũng biết chỉ là trò chơi nhưng thế gian nào có nhiều cặp đẹp đôi đến thế chứ, vì vậy ai cũng âm thầm hy vọng "Quẻ Nguyệt Lão" sẽ hiển linh.
Bẹp!
Bỗng có một đồng xu được đập xuống trước mặt ông chủ.
Đào Yêu nghịch bím tóc, ngẩng đầu cười với Ty Cuồng Lan: "Nhị thiếu gia, ta cũng muốn chơi cái này, huynh chơi với ta được không?"
Ty Cuồng Lan thoáng ngớ người, tiên nữ cũng tò mò nhìn Đào Yêu.
Sự giận dỗi khiêu khích của Đào Yêu khiến bầu không khí giữa ba người họ trở nên rất kỳ quặc.
Thật ra Đào Yêu đã đoán được kết quả rồi. Hẳn là Ty Cuồng Lan sẽ cười lạnh lùng với nàng, nói xin lỗi không thể chơi cùng rồi dẫn tiên nữ nghênh ngang bỏ đi. Nhưng dù biết thế, nàng vẫn muốn xài một đồng này, không xài sẽ khó chịu lắm!
"Cô bé ơi, có muốn chơi cùng ta không?" Một tên nhãi ranh lông bông không biết từ đâu chui ra, cười toe toét tới gần Đào Yêu,"Ta họ Hoàng, năm nay hai mươi ba, có chút sản nghiệp gọi là, vẫn chưa cưới vợ."
Thảo nào dân địa phương, đặc biệt là thanh niên trẻ tuổi, lại cực kỳ thích chợ thần tiên. Ở đây không chỉ có đồ ăn ngon mà quan trọng nhất là nhiều người, biết đâu đi dạo chốc lát lại gặp trúng người trong mộng, thành đôi thành cặp.
Nhưng hiển nhiên là vị họ Hoàng này tìm sai người rồi...
Đào Yêu còn chưa kịp nói "Cút" thì một bàn tay đã đưa ra đến trước mặt nàng, đầu ngón tay nắm tấm thẻ vẽ hình hoa đào, đằng sau hoa đào là gương mặt điển trai của Ty Cuồng Lan. Y đá mắt sang cái lọ bên kia, ý bảo nàng bốc.
Bước ngoặt chuyển biến quá nhanh, Liễu công tử đã chuẩn bị sẵn sàng để xem Đào Yêu mất mặt thì giờ đang ho sặc sụa, Lắm Lời há hốc mồm làm trái cây suýt rớt ra ngoài, đến cả Ty Tĩnh Uyên đã nghĩ ra cách khuấy động không khí trong trường hợp Ty Cuồng Lan từ chối thì giờ cũng vô cùng kinh hãi.
Đào Yêu thoáng sững sờ nhìn đóa hoa đào trước mặt, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười hì hì: "Ôi chao, hiếm khi được Nhị thiếu gia nể mặt, ta phải bốc cẩn thận mới được!"
Tuy tiên nữ cũng bất ngờ nhưng cô ấy không có thái độ gì, vẫn mỉm cười ấm áp như gió xuân, để mặc Ty Cuồng Lan muốn làm gì thì làm.
Đào Yêu khua tay trong chiếc lọ hồi lâu vẫn chưa chịu rút thẻ.
"Còn không rút thì coi chừng nó chín luôn đó." Ty Cuồng Lan lườm nàng.
"Ta không rút đấy! Ta muốn chọn cái nào hợp tay nhất!" Đào Yêu hầm hừ, lại khua một hồi lâu mới chịu rút thẻ.
Nàng chụp kín tấm thẻ bằng hai tay, xoay người quay lưng lại với Ty Cuồng Lan rồi mới hé mắt nhìn tấm thẻ. Bỗng nhiên mặt nàng tái mét, lại cười khan nói: "Ây da, là hình đùi gà! Chán ghê!" Còn chưa nói xong đã cực kỳ nhanh tay ném tấm thẻ vào lọ "Giai lão".
"Ấy ấy đừng ném! Bọn ta còn chưa xem mà!" Ty Tĩnh Uyên kêu lên.
Cùng lúc đó, một cục bông xù màu trắng kịp thời nhảy lên ngoặm lấy tấm thẻ trước khi nó rơi vào trong lọ, sau đó lại nhanh như chớp nhảy về trên đầu Lắm Lời, há miệng thả tấm thẻ xuống tay Lắm Lời.
Mấy cái đầu cùng xúm vào nhìn. Hình vẽ trên tấm thẻ nào phải đùi gà mà là đóa hoa đào giống y chang tấm thẻ của Ty Cuồng Lan.
"Cút Xéo!!!" Đào Yêu giận dữ giậm chân,"Về nhà ta vặt lông mi!"
Cút Xéo liếc nàng.
Ty Tĩnh Uyên tặc lưỡi huơ huơ tấm thẻ trước mặt Ty Cuồng Lan, cười gian trá: "Một đôi đó nha!"
Ty Cuồng Lan nhìn thoáng qua, chỉ cười chứ không nói gì.
Những người vây xem ngơ ngác nhìn nhau. Tuy là trò chơi nhưng rút ra hai thẻ giống nhau cũng là một loại duyên phận. Có điều cô bé áo đỏ tuy không xấu, trông còn hoạt bát đáng yêu nhưng nếu mà sánh đôi với vị công tử này thì... Rõ ràng vị tiên nữ kia xứng đôi với y hơn nhiều!
"Ôi chao, ôi chao, ta bày sạp ở chợ thần tiên bao năm qua mà chỉ có hai vị là rút được cặp thẻ hoa đào thôi đó!" Ông chủ mập cũng vô cùng kích động,"Cặp thẻ này chính là quẻ linh nhất của "Quẻ Nguyệt Lão" đó nha! Hai vị chắc chắn sẽ kết duyên giai lão, là cặp đôi trời sinh đó nha!"
"Mong như lời ngài." Ty Cuồng Lan ném trả tấm thẻ lại cho ông chủ mập, bình thản nói với tiên nữ chưa không có chuyện gì xảy ra,"Đi thôi, sắp đến giờ rồi."
"Dạ." Tiên nữ mỉm cười gật đầu, đi theo y ra khỏi đám đông, trước khi đi còn ngoái lại nhìn Đào Yêu, cũng khẽ gật đầu tỏ ý tạm biệt. Hẳn là cô ấy được dạy dỗ rất tốt.
Đào Yêu xoa gương mặt nóng hổi của mình, giật phắt lấy tấm thẻ trong tay Ty Tĩnh Uyên rồi gượng cười: "Trùng hợp thôi." Sau đó cố ý nghênh ngang bỏ đi.
"Ấy ấy, cô nương cô nương! Thẻ của ta, thẻ của ta!" Ông chủ mập sốt sắng hét lên.
Ty Tĩnh Uyên thương lượng với ông ấy: "Nếu thẻ hoa đào khó rút đến thế thì hay là ông tặng họ làm kỷ niệm đi."
"Hả?!" Ông chủ mập trợn mắt,"Nó là miếng cơm của tôi đấy!"
"Ây dà, ông vẽ thêm cặp thẻ nữa là được chứ gì!" Ty Tĩnh Uyên đút một thỏi bạc vô tay ông chủ mập,"Số tiền này coi như đền bù tổn thất cho ông. Đưa cái thẻ hoa đào còn lại cho ta đi."
Thấy bạc, ông chủ mập từ buồn hóa vui, dứt khoát đưa thẻ hoa đào cho Ty Tĩnh Uyên, còn bày ra vẻ mặt chúc mừng: "Vậy cậu để cho hai người đó giữ nhé. Cặp thẻ hoa đào kết duyên giai lão này linh nghiệm lắm đó!"
"Hẳn rồi, hẳn rồi!" Ty Tĩnh Uyên cất tấm thẻ xong liền vội vã chạy đuổi theo hướng họ đã đi.
Lắm Lời vẫn chưa tin vào chuyện vừa rồi, tự nhủ: "Trùng hợp dữ vậy sao..."
"Khụ, dăm ba cái thứ lừa đảo thôi." Liễu công tử xem thường, nhưng lại hơi nghi ngờ,"Có điều phản ứng của Đào Yêu lạ lắm. Ban đầu là do Ty Cuồng Lan trêu nàng ta trước, đến lúc hai người họ rút thẻ giống nhau, thì với tính cách của nàng ta, hẳn là nàng ta sẽ cầm tấm thẻ đi khoe khoang rồi..."
Lắm Lời gật đầu: "Nhưng nàng ta nói mình rút trúng đùi gà... Cút Xéo mà không lanh lẹ thì chúng ta cũng tưởng là đùi gà thật rồi! Kỳ lạ ghê, sao phải nói dối chứ?"
Liễu công tử xoa cằm, nheo mắt lại: "Ta thấy Đào Yêu nhà mình để ý tên nhóc đó rồi... Trước thì ghen tuông, sau lại cố ý kéo rộng khoảng cách... Chậc chậc chậc, ta nghĩ hai người họ đã gặp chuyện gì đặc biệt lắm lúc đi Mộc Châu rồi!"
"Hả?" Lắm Lời ngạc nhiên há hốc mồm,"Ý huynh là Đào Yêu thích..."
"Suỵt!" Liễu công tử vội bụm miệng Lắm Lời lại,"Cậu mà để nàng ta nghe thấy là nàng ta hạ độc cậu chết ngắc ngay!"
"Chắc không phải đâu... Nàng ta toàn kêu gào đòi cưới Lôi Thần mà!" Lắm Lời nói nhỏ, chuyện tình duyên trai gái này rơi vào điểm mù kiến thức của cậu.
"Khà khà, tiểu hòa tượng cậu không hiểu đâu." Liễu công tử cốc đầu cậu, tỏ ra từng trải,"Nàng ta gặp ai đẹp trai mà không đòi cưới đâu, trước Lôi Thần còn có Phong Tiên, Hà Quân rồi một đống người nữa đấy thôi, cậu quên rồi à? Nàng ta kêu gào đòi cưới tùm lum người nhưng cậu thấy có ai khiến nàng ta ghen tuông chưa?"
Lắm Lời gãi đầu: "Ghen tuông? Có ghen hả???"
Liễu công tử cụp mắt: "Thôi dẹp đi, mắc gì ta lại đi thảo luận chuyện này với hòa thượng chứ." Hắn cười đầy ẩn ý: "Tóm lại, sau này sẽ có nhiều trò hay để xem lắm."
Sự lạnh lẽo của buổi tối mùa đông bị xua tan bởi ánh sáng và tiếng ồn ã của con phố. Càng lúc càng có nhiều người gia nhập vào tiếng nói cười rộn ràng, không ai chú ý tới mấy kẻ đang ôm tâm sự trong lòng, ai nấy đều thỏa sức tận hưởng niềm vui và phấn khởi hiếm có này.
Hết chương 10. 2
Bạn cần đăng nhập để bình luận