Bách Yêu Phổ
Chương 130: Huyền Đà(5)
Chương 7. 5
Thì ra đây là Đoàn tướng quân mà La Tiên nói đến, là lão gia mà lão Phàn nói đến.
Đào Yêu dán chặt mắt vào mặt của người đang ngồi sau bàn làm việc. Ông ấy không già như nàng nghĩ, chỉ mới độ ba bốn mươi tuổi, không hề có sự bặm trợn, thô lỗ ở các tướng quân như nàng nghĩ. Từ khi họ bước vào, ông ấy vẫn không ngừng bút, mỗi nét bút đi trên giấy trông rất tự tại. Toàn thân ông toát ra phong thái trí thức, nếu chỉ nhìn mặt thì khó mà liên tưởng người đàn ông nhã nhặn này lại liên quan đến cảnh tượng sát phạt như "Ngựa Hồ ngừng vó, vững vàng núi Âm".
Trên bàn chất đầy giấy, giấy chưa dùng lẫn giấy đã dùng ngổn ngang, dưới đất cũng chẳng gọn gàng gì hơn. Đào Yêu lén nhìn mấy tờ nhất gần mình nhất thì thấy toàn là tên người, gì mà "Bảo Nhi","Trình Nguyệt Khai","Hoắc Thanh Thanh" đủ kiểu. Bút pháp không đẹp nhưng gọn ghẽ, trong sự vụng về là sức mạnh vững chãi.
Nàng nhìn đống giấy trên bàn, mỗi tờ chỉ viết hai ba chữ, có lẽ cũng là viết tên người. Luyện chữ mà không viết thơ ca, lại đi viết tên người, vị tướng quân này khác lạ thật.
La Tiên nhặt đống giấy lộn xộn dưới đất, xếp chúng lại ngay ngắn rồi đặt lên bàn, nói: "Quấy rầy nhã hứng của Đoàn tướng quân rồi."
Lại viết xong một cái tên nữa, ông đặt bút xuống, ngẩng lên nói với La Tiên: "Là tại hạ làm phiền Kình Dương đại nhân phải bôn ba mới đúng."
Ông đứng lên chắp tay chào La Tiên rồi quay sang nhìn thoáng qua Đào Yêu, cũng không hỏi gì, chỉ về cửa sổ, đưa tay ra mời: "Mình ngồi xuống nói chuyện đi."
Bấy giờ, Đào Yêu mới nhận ra vị Đoàn tướng quân này chỉ có mặt mũi là hiền hòa thôi chứ cơ thể của ông khác hẳn với thư sinh tay trói gà không chặt. Tuy vóc dáng ông không hoàn hảo như La Tiên nhưng cũng rất cao ráo và lực lưỡng, bề ngang của ông rất to nhưng không hề mập, đôi bàn tay rộng thô ráp chằng chịt vết sẹo, hẳn là cầm đao sẽ thành thạo hơn bút rất nhiều.
Nếu gương mặt ông không trông mệt mỏi, đến mức hai má hóp hết lại thì chắc chắn không có ai tin có người từ tận Đế Đô đến đây đưa thuốc cho ông ấy.
Chờ ngồi xuống chiếc bàn nhỏ bên cửa sổ, ông nhìn Đào Yêu: "Nên xưng hô với vị này thế nào?"
"Họ Đào, Đào trong quả đào, ta là thuộc hạ của Kình Dương đại nhân." Đào Yêu nhanh nhảu đáp.
"Giỏi đấy, còn làm thuộc hạ của ngài cơ mà." Ông cười với La Tiên, đặt hai chén trà xuống trước mặt họ rồi rót trà nóng vào.
"Đoàn tướng quân quá khen, ta chỉ chạy việc vặt cho Kình Dương đại nhân thôi, không đáng nhắc tới." Đào Yêu bưng chén trà lên, mới uống một ngụm đã nhíu mày,"Trà đặc quá." Đặc đến mức không giống nước trà mà giống thuốc đắng hơn.
"Xin lỗi, ta quen uống trà đặc, để ta pha cho cô ấm khác." Đoàn tướng quân không hề tỏ ra ta đây cao quý, giọng nói lúc nào cũng nhẹ nhàng.
Đào Yêu xua tay: "Không cần đâu, không cần đâu, tuy ta không thích uống trà đặc nhưng vẫn uống được. Có điều..." Đào Yêu quan sát sắc mặt ông,"Nhìn khí sắc thì có vẻ như tướng quân bị thiếu ngủ? Đừng nên uống nhiều trà quá." Thân là đại phu, nàng không nói không được...
Đoàn tướng quân cười, không trả lời mà quay qua nói với La Tiên: "Đa tạ ngài đã chịu tới đây."
La Tiên lấy một cái hộp vuông nhỏ được làm bằng gỗ ra, đặt xuống trước mặt ông ấy: "Cấp trên nói đợt này đã tăng liều lượng thuốc lên rồi, có cả mấy vị thuốc mới nữa, hẳn là sẽ có ích cho bệnh của tướng quân."
Đào Yêu liếc nhìn cái hộp, thầm nghĩ Đoàn tướng quân bị chứng mất ngủ nghiêm trọng, vậy thuốc này là thuốc giúp ngủ ngon? Vậy thì càng kỳ lạ, chẳng lẽ nguyên cái thành Lạc Dương lớn thế này mà lại không tìm ra được một đại phu trị bệnh mất ngủ, phải cần tới người của Bệ Ngạn Ty ở tận Đế Đô?
Đoàn tướng quân cầm lấy cái hộp, còn không nhìn kỹ mà đã đặt qua một bên, cảm ơn xong lại nói tiếp: "Thất Sát đại nhân có nói gì tới chuyện kia không?"
"Cấp trên cho phép ta ở lại quý phủ vài ngày để xử lý chuyện đó." La Tiên nhấp ngụm trà, lắc đầu: "Đặc quá, không uống nổi."
Đoàn tướng quân thở phào nhẹ nhõm: "Tốt quá, có Kình Dương đại nhân giúp đỡ thì hẳn sẽ giải quyết êm xuôi thôi."
Đào Yêu mù mờ, đã bảo là chỉ đưa thuốc thôi mà, còn có "nhiệm vụ" khác nữa sao? Tức ghê, vì là "người vô hình" nên nàng không thể hỏi gì, chỉ đành vểnh tai nghe cho kỹ từng lời họ nói.
"Sắp tết mà phủ buồn quá nhỉ?" La Tiên nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy khóm trúc đung đưa trong gió, trông yếu ớt như sắp chết đến nơi vậy.
"Dạo trước ta cho giải tán tất cả người hầu, chỉ để lại lão Phàn và một hai người để lo bếp núc và quét dọn thôi." Đoàn tướng quân kể, gương mặt ông hiện rõ vẻ ưu tư, lo lắng vốn không nên có ở ông. Ông im lặng chốc lát rồi mới nói tiếp: "Ta sợ sẽ xảy ra chuyện với họ nên để họ rời khỏi đây."
Nghe ông ấy nói vậy, Đào Yêu lập tức nghĩ đến cái bẫy chết người ở ngoài sân, thế là quên mất mình là "người vô hình", bật thốt: "Trong phủ tướng quân có thứ gì kỳ lạ nguy hiểm hay sao mà Đoàn tướng quân cho đào mấy cái hố to thế?"
Đào tướng quân thoáng tái mặt, hồi lâu sau mới bình thường trở lại, nói với La Tiên: "Có vài thứ e phải làm phiền Kình Dương đại nhân tận mắt nhìn thấy mới hiểu được."
"Phủ tướng quân có ma vật?" La Tiên không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa mà nhìn thẳng vào mắt Đoàn tướng quân.
Đoàn tướng quân siết chặt nắm tay, gật đầu: "Đang ở trong mật thất."
"Đi thôi." La Tiên quyết đoán đứng dậy.
Đào Yêu cũng nhanh chóng đứng lên, Đoàn tướng quân nhìn nàng bằng ánh mắt ái ngại, sau đó nói với La Tiên: "Đào cô nương cũng đi? Ta e cô ấy sẽ sợ đấy."
"Ta không sợ đâu!" Đào Yêu nhanh nhẹn bảo đảm,"Chỉ cần chúng không xông lên đánh ta thì ta không sợ ma vật nào cả." Nàng sợ Đoàn tướng quân không cho nàng đi cùng nên vội tóm lấy tay áo của La Tiên: "Đúng không Kình Dương đại nhân? Ngài hiểu ta nhất, tuy ta không có bản lĩnh gì đặc biệt nhưng chúng ta đã giao kèo rồi. KHÔNG RỜI MỘT BƯỚC!"
"Đây là nhiệm vụ của Bệ Nhạn Ty, phải bảo mật..."
"Tất nhiên là bảo mật rồi!" Đào Yêu nghe giọng gã có vẻ như sẽ bỏ lại nàng ở đây nên lén đạp lên chân gã để cắt ngang lời gã, chặn họng gã lại: "Cho nên ngoài chúng ta ra, không ai biết nữa!"
La Tiên nhíu mày: "Đây không phải thứ để cô hóng hớt mua vui đâu, đi theo chỉ sợ sẽ gây thêm rắc rối cho Đoàn tướng quân!"
Đào Yêu nhón chân nói nhỏ vào tai gã: "Ngươi đập cái đầu lâu lên đầu ta, ta cũng không sao đấy thôi. Chúng ta đã giao kèo rồi, trừ nhà xí ra, ngươi đừng hòng cắt đuôi ta! Đàn ông nói không giữ lời còn không bằng chó!"
"Cô..." La Tiên nghĩ cô gái trước mặt mình mới thực sự là ma vật. Gã đã tạo nghiệp gì mà dính phải cô nàng chẳng theo khuôn phép gì cả thế này? Gã hít sâu một hơi: "Được rồi, cô đi với ta, nhưng đừng quên phận sự của mình."
"Rõ!" Đào Yêu hớn hở.
Đoàn tướng quân khó hiểu nhìn đôi nam nữ bên cạnh mình. Ông đã lĩnh giáo tác phong của người ở Bệ Ngạn Ty rồi, cô bé này không giống người của tổ chức đó.
Nhưng ông nhanh chóng gác nghi ngờ qua một bên, chỉ về bức tường phía bắc trong thư phòng: "Mời hai vị theo ta."
Sau đó ông nhấn cơ quan, vách tường chầm chậm mở ra, để lộ lối đi có ánh sáng lờ mờ. Chắc hẳn mật thất của loài người do cùng một người thiết kế, Đào Yêu chẳng thấy có gì bất ngờ hay mới mẻ cả.
Chờ đi vào trong, Đoàn tướng quân lấy một cây đuốc từ trên tường xuống, nhắc nhở họ đi cẩn thận vì lối đi khá hẹp. Họ đi chậm rãi giữa lối đi lờ mờ, nghênh đón họ là hai vách tường đá cao chót vót không thấy điểm đích và cả mùi thảo dược được dùng để át đi mùi ẩm mốc.
Đào Yêu hít hít, thầm thì: "Mùi cỏ Thu Tinh..."
La Tiên đi ở đằng trước không nghe rõ nàng nói gì, vừa nhìn thẳng đường vừa nói: "Chú ý nhìn đường, đừng phân tâm."
"Rõoooo!" Đào Yêu cố ý dài giọng.
Đi thêm một đoạn là đến bậc thang cuối cùng, họ bị chắn bởi một cánh cửa đá màu trắng xám, ngọn đuốc bên trong miệng hai con tượng thú canh cửa cháy lập lòe.
Đàon tướng quân xoay hai con tượng thú vài vòng theo hướng khác nhau, tiếng cành cạch vang lên, ông đặt tay lên cánh cửa, ngoái đầu nói với họ: "Hai vị nên chuẩn bị tinh thần, thứ trong này xấu xí lắm."
La Tiên nói: "Mở cửa đi."
Suốt chặng đường đi theo La Tiên chán không tả nổi, mãi mới có cái khiến người ta phấn khích, Đào Yêu hưng phấn gật đầu: "Đừng lo đừng lo, xấu cỡ nào ta cũng thấy rồi."
Đoàn tướng quân nghiến răng, đẩy mạnh cánh cửa đá ra.
Đằng sau cánh cửa đá chỉ là căn phòng rất to, rất rộng, trống rỗng, không có bất cứ bài biện căn bản nào, chỉ có cái lồng sắt cực kỳ to, cao lên tận trần nhà. Ánh sáng quá mờ, chỉ thấy trong lồng đen như mực, bốn góc lồng đặt bốn cái lư hương cao nửa người, khói xanh lượn lờ, mùi cỏ Thu Tinh càng nồng.
Đoàn tướng quân đi tới bên vách tường, thắp sáng từng ngọn đèn dầu được khảm trên vách.
Căn phòng dần sáng lên, những thứ được bóng tối che đậy cũng dần hiện ra, bao gồm vẻ mặt kinh ngạc của Đào Yêu.
Nhìn thấy thứ trong lồng, đến cả La Tiên cũng lộ ra ánh mắt phức tạp: ngạc nhiên, tò mò, kinh tởm và cả đôi chút sợ hãi. Gã cố tỏ ra bình tĩnh còn hơn cả thường ngày mới không thể hiện tâm trạng ra mặt.
Trong lồng xếp mười mấy thi thể, chắc là thi thể, có đầu, có thân, có tay chân, nhưng đen xì từ trên xuống dưới, không khác gì bị cháy thành than. Móng tay, móng chân rất rất dài, mặt không có ngũ quan, chỉ có đôi mắt vô hồn mở to, hốc mắt đỏ lòm như máu. Trên người mỗi thi thể có đầy lỗ lớn nhỏ khác nhau và cách rất đều nhau, vết thương không có máu, chỉ có cái gì đó như dạ quang chuyển động. Mỗi một chi tiết đều nhắc nhở họ rằng thứ có hình dạng của con người này không phải là người.
Đứng ở đây, ngoài mùi cỏ Thu Tinh, còn có mùi hôi thối khó tả, bốn lò cỏ Thu Tinh cũng không thể che giấu hoàn toàn mùi này, đủ để biết bên trong "phòng giam" còn có mùi đáng sợ đến thế nào.
"Là chúng à?" La Tiên tiến lại gần, đánh giá cảnh tượng khủng khiếp trong lồng,"Ngài giết?"
Đoàn tướng quân gật đầu: "Hai năm qua, ta sợ chúng xông ra phố nên lúc nào cũng như ngồi trên đống lửa, chưa từng được thả lỏng. Ta đào bẫy ngoài sân, dùng chú thuật để bao vây Long Thành Viện, tuy cũng có tác dụng, chưa có con ma vật nào trốn thoát," Ông ấy dừng nói, ánh mắt rơi xuống vết thương trên tay,"nhưng ta biết rõ nếu cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa. Nếu ta có bất trắc, trong phủ không còn ai trông chừng được chúng nữa. Thật không dám nghĩ tới hậu quả, nên ta mới đành nhờ Bệ Ngạn Ty giúp đỡ."
"Ta hiểu rồi." La Tiên bình tĩnh nói,"Tướng quân chớ lo lắng, ta lĩnh mệnh lệnh tới đây, nhiệm vụ của ta là giúp quý phủ bình yên trở lại."
"Đại nhân nói vậy là ta an tâm rồi. Thứ này rất hung mãnh, may là không đủ trí khôn, hữu dũng vô mưu nên mới bị dính bẫy." Đoàn tướng quân thoáng thả lỏng, nhìn những thứ kia đầy kinh tởm,"Đáng tiếc thứ này kỳ quái, đốt không cháy, chôn thì hôi, nên ta đành giấu chúng vào đây, dùng một lượng lớn cỏ Thu Tinh để khử mùi. Nếu cứ thế này mãi, ta sợ căn phòng giam nho nhỏ này sẽ không đủ dùng."
Nghe xong, La Tiên lại nói: "Trong thư, tướng quân nói phủ có ma vật là do con yêu quái mà ông đã vô tình đưa về nhà gây nên?"
Đoàn tướng quân im lặng hồi lâu tựa như vấn đề này đã chạm đến chỗ mà ông không muốn đối mặt nhất.
"Phải." Ông chầm chậm ngẩng đầu, trong đôi mắt mỏi mệt hiện lên sự hối hận,"Tại ta nhất thời ngu si, tưởng mình đã cứu một mạng người, nào ngờ lại bị thứ đó hại."
"Trong thư ngài nói không rõ lắm, hay là giờ mình đi ra ngoài trước, ngài kể lại hết đầu đuôi sự việc, không nên giấu giếm nửa lời." La Tiên nhìn quanh bốn phía, hứa chắc nịch,"Ta tự có cách giải quyết triệt để cho ngài, giúp căn phòng này của ngài không tiếp tục chất đống thi thể nữa."
Đoàn tướng quân đang định cảm ơn thì bị Đào Yêu xen ngang: "Hai người nghĩ cái đống đen thui kia là thi thể?"
Hai người sửng sốt, quay đầu sang nhưng lại không thấy Đào Yêu đâu. Nhìn lại, không biết từ bao giờ nàng đã chạy đến mặt khác của cái lồng, ngồi xổm cách cái lồng chưa tới một bước chân, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cái đống đen thui ấy.
Đoàn tướng quân và La Tiên nhìn nhau, sau đó Đoàn tướng quân hỏi: "Chẳng lẽ Đào cô nương cho rằng những thứ này không phải là vật sống?"
"Không thể dùng chết hay sống để miêu tả về chúng. Ông có thể nói chúng chưa từng sống, cũng có thể nói chúng chưa từng chết." Đào Yêu cười.
La Tiên nhìn nàng, nói với Đoàn tướng quân: "Ra ngoài trước đã, ở đây không phải là nơi phù hợp để nói chuyện." Sau đó nhanh chóng đi tới tóm lấy cánh tay Đào Yêu: "Lại nói lung tung gì nữa đấy? Phủ tướng quân không phải là nơi cô làm càn! Đi thôi!"
"Đừng tóm đừng tóm, để ta biểu diễn cho hai người xem." Đào Yêu không chịu đứng lên mà ngồi bệt xuống đất, khoanh tay trước ngực rồi ngoẹo đầu qua một bên, làm như đang ngủ.
"Cô muốn làm gì?" La Tiên nghiến răng.
"Yên nào! Cứ nhìn thôi." Đào Yêu nháy mắt với gã, sau đó nhắm mắt lại, tiếng ngáy cực kỳ vang dội.
Đoàn tướng quân đi tới, thắc mắc nhìn La Tiên, ánh mắt hiện rõ ý cái người đi theo cậu kỳ lạ ghê, không biết có uống lộn thuốc không.
La Tiên khá lúng túng, định khiêng nàng đi thì lại thấy nàng rất nghiêm túc nên nhất thời cũng không dám làm gì.
Tiếng ngáy của Đào Yêu vang vọng trong căn phòng kín nghe như tiếng sấm.
Đoàn tướng quân và La Tiên ngơ ngác nhìn nhau, thật sự không đoán ra nổi ý đồ của nàng. La Tiên ngầm quyết định chờ đếm đến mười, nếu không có chuyện gì xảy ra thì gã sẽ lập tức khiêng cục rắc rối này đi ra ngoài.
Song, gã còn chưa kịp đếm tới mười thì Đoàn tướng quân đã kêu khẽ: "Không xong rồi!", sắc mặt ông cũng rất tệ.
Đống "thi thể" bất động ở trong lồng bấy lâu nay bỗng chốc... cử động theo tiếng ngáy.
Đầu tiên là ngón tay chầm chậm co lại rồi duỗi ra, sau đó là chân và thân, tiếng xương khớp nho nhỏ phát ra, nghe rất đáng sợ.
La Tiên đưa tay ra sau lưng như muốn triệu hồi Phật Nhãn.
Trong phút giây ngàn cân treo sợi tóc ấy, Đào Yêu mở mắt ra, ngậm miệng lại, tiếng ngáy biến mất, đám ngu ngốc trong lồng lại bất động như xác chết.
"Ơ..." Ánh mắt mà Đoàn tướng quân nhìn nàng đã hoàn toàn thay đổi,"Cô đã làm gì chúng?"
Đào Yêu đứng dậy, cười: "May mà tướng quân nhốt chúng trong này, tránh xa nơi có người sống, chứ nếu ban đầu ngài chôn chúng ngoài sân thì khó mà bảo đảm chúng sẽ không nghe thấy tiếng ngáy ngủ của người trong phủ."
La Tiên vẫn thấy khó tin: "Ý cô là đám ma vật này sẽ sống lại nếu nghe tiếng ngáy?"
"Cũng không coi là sống lại, vì chúng đã chết đâu." Đào Yêu nhún vai, nghĩ ngợi chốc lát mới nói,"Nếu đã biểu diễn cho hai người xem màn vừa rồi để biết rằng chúng chưa chết thì ta cũng không ngại làm người tốt đến cùng, biểu diễn thêm một lần nữa để hai người biết khi chúng chết trông như thế nào."
Nói xong, nàng lấy một cái lọ trong suốt như lọ thủy tinh từ trong túi vải ra, sau đó đổ ra vài viên thuốc trong suốt không màu, bóp nát chúng rồi lại mở tay ra, vô số điểm sáng vụt lên, bay lả tả xuyên qua lồng sắt, trông hệt như tuyết đang rơi xuống đống "thi thể".
Hai người bên cạnh còn chưa kịp kinh ngạc bởi cảnh tượng trước mắt thì đã nghe thấy tiếng chuông cực kỳ sắc bén lan ra khắp nơi được phát ra từ chiếc chuông vàng trên cổ tay Đào Yêu.
Leng keng, leng keng!
Vì ở trong phòng kín nên tiếng chuông càng thêm vang vọng nhưng không ầm ĩ chút nào, khi nghe vào tai lại thấy yên tĩnh và lạnh lẽo kỳ lạ, hệt như có tuyết rơi vào trái tim.
"Tuyết" rơi xong, đống "thi thể" cũng có biến hóa, lớp da đen thui dần biến mất để lộ màu xanh dạ quang. Trong lồng không còn là đống than đen nữa mà là đống xanh dạ quang có hình người chèn ép và va chạm vào nhau, tựa như bọt nước bị chọc thủng, vô số đốm sáng màu xanh lao ra khỏi lồng sắt, lơ lửng giữa không trung rồi lại chầm chậm rơi xuống, đến khi chạm đất thì biến mất hoàn toàn.
Nếu không bắt nguồn từ thứ có hình dạng ghê rợn thì cảnh tượng trước mắt xinh đẹp vô ngần, ánh sáng xanh lấp lánh bay khắp không trung, đẹp không thua gì tuyết rơi.
Đào Yêu đứng giữa những đốm sáng, ngẩng nhẹ đầu, vẻ mặt vô cảm, tiếng chuông cũng dần tắt.
Trong một thoáng, La Tiên ngỡ là mình đang nhìn thấy một người khác.
Giọt mồ hôi to như hạt đầu men theo trán của Đoàn tướng quân rơi xuống đất, nếu La Tiên không nhanh nhẹn đỡ ông, có lẽ một người đường đường là tướng quân đã sợ nhũn cả chân mà ngã ngồi xuống đất rồi.
Đốm sáng tan hết, Đào Yêu thở dài, lại cợt nhã như trước, vỗ tay nói: "Thấy chưa? Thế mới là giết chết chúng đấy."
La Tiên không trả lời ngay, chờ xác nhận đống thi thể đã biến mất hoàn toàn, gã mới chầm chậm nói: "Cô mới dùng cái gì vậy?"
"Thuốc đó." Đào Yêu thoải mái thừa nhận, bĩu môi hất cằm về phía cái lồng,"Chỉ có nước mắt mới giết chết chúng thôi."
"Nước mắt?" La Tiên không tin, trông chúng gớm ghiếc như thế thì khắc tinh của chúng nào phải thứ bình thường.
"Chứ không thì sao? Ngươi tưởng phải dùng cái gì ghê gớm lắm mới xử được chúng à?" Đào Yêu bật cười, nhìn gương mặt tái mét của Đoàn tướng quân,"Mấy thứ này không phải là ma vật, chỉ là tiểu yêu hơi đáng ghét thôi."
Đoàn tướng quân ngẩng đầu, khó nhọc nói: "Tiểu yêu?"
"Trong Bách... à không, trong sách cổ có viết," Đào Yêu thoáng dừng lại để lấy hơi rồi nói,"có yêu quái tên là Huyền Đà, không có dung mạo, hình thể giống người, dưới da phát sáng, khi bị thương sẽ nhìn thấy ánh sáng đó. Chúng ngu ngốc nhưng hung hãn, bị đao kiếm đâm xuyên người sẽ gây ra hiện tượng chết giả, sinh mùi hôi, khi nghe thấy tiếng ngáy ngủ của con người thì sẽ tỉnh lại, chỉ có nước mắt mới giết được chúng." Nói đến đây, nàng dừng lại như muốn gợi thêm tò mò của người khác, đến khi nào nhận được ánh mắt mong đợi thì mới tiếp tục.
La Tiên và Đoàn tướng quân không làm nàng thất vọng, đồng thanh hỏi: "Vì sao lại xuất hiện loài yêu quái này?"
Đào Yêu cười hài lòng, nói: "Từ ác mộng mà ra."
Hai người họ cả kinh.
Nàng cười, nhìn Đoàn tướng quân, hỏi: "Trong quý phủ chắc chắn có người thường mơ thấy giấc mơ khó tả."
Trán Đoàn tướng quân càng túa ra nhiều mồ hôi hơn.
Không khí trong mật thất bỗng trở nên ngột ngạt dị thường, bí mật được cất giấu bấy lâu không thể giấu giếm được nữa.
Hết chương 7
Thì ra đây là Đoàn tướng quân mà La Tiên nói đến, là lão gia mà lão Phàn nói đến.
Đào Yêu dán chặt mắt vào mặt của người đang ngồi sau bàn làm việc. Ông ấy không già như nàng nghĩ, chỉ mới độ ba bốn mươi tuổi, không hề có sự bặm trợn, thô lỗ ở các tướng quân như nàng nghĩ. Từ khi họ bước vào, ông ấy vẫn không ngừng bút, mỗi nét bút đi trên giấy trông rất tự tại. Toàn thân ông toát ra phong thái trí thức, nếu chỉ nhìn mặt thì khó mà liên tưởng người đàn ông nhã nhặn này lại liên quan đến cảnh tượng sát phạt như "Ngựa Hồ ngừng vó, vững vàng núi Âm".
Trên bàn chất đầy giấy, giấy chưa dùng lẫn giấy đã dùng ngổn ngang, dưới đất cũng chẳng gọn gàng gì hơn. Đào Yêu lén nhìn mấy tờ nhất gần mình nhất thì thấy toàn là tên người, gì mà "Bảo Nhi","Trình Nguyệt Khai","Hoắc Thanh Thanh" đủ kiểu. Bút pháp không đẹp nhưng gọn ghẽ, trong sự vụng về là sức mạnh vững chãi.
Nàng nhìn đống giấy trên bàn, mỗi tờ chỉ viết hai ba chữ, có lẽ cũng là viết tên người. Luyện chữ mà không viết thơ ca, lại đi viết tên người, vị tướng quân này khác lạ thật.
La Tiên nhặt đống giấy lộn xộn dưới đất, xếp chúng lại ngay ngắn rồi đặt lên bàn, nói: "Quấy rầy nhã hứng của Đoàn tướng quân rồi."
Lại viết xong một cái tên nữa, ông đặt bút xuống, ngẩng lên nói với La Tiên: "Là tại hạ làm phiền Kình Dương đại nhân phải bôn ba mới đúng."
Ông đứng lên chắp tay chào La Tiên rồi quay sang nhìn thoáng qua Đào Yêu, cũng không hỏi gì, chỉ về cửa sổ, đưa tay ra mời: "Mình ngồi xuống nói chuyện đi."
Bấy giờ, Đào Yêu mới nhận ra vị Đoàn tướng quân này chỉ có mặt mũi là hiền hòa thôi chứ cơ thể của ông khác hẳn với thư sinh tay trói gà không chặt. Tuy vóc dáng ông không hoàn hảo như La Tiên nhưng cũng rất cao ráo và lực lưỡng, bề ngang của ông rất to nhưng không hề mập, đôi bàn tay rộng thô ráp chằng chịt vết sẹo, hẳn là cầm đao sẽ thành thạo hơn bút rất nhiều.
Nếu gương mặt ông không trông mệt mỏi, đến mức hai má hóp hết lại thì chắc chắn không có ai tin có người từ tận Đế Đô đến đây đưa thuốc cho ông ấy.
Chờ ngồi xuống chiếc bàn nhỏ bên cửa sổ, ông nhìn Đào Yêu: "Nên xưng hô với vị này thế nào?"
"Họ Đào, Đào trong quả đào, ta là thuộc hạ của Kình Dương đại nhân." Đào Yêu nhanh nhảu đáp.
"Giỏi đấy, còn làm thuộc hạ của ngài cơ mà." Ông cười với La Tiên, đặt hai chén trà xuống trước mặt họ rồi rót trà nóng vào.
"Đoàn tướng quân quá khen, ta chỉ chạy việc vặt cho Kình Dương đại nhân thôi, không đáng nhắc tới." Đào Yêu bưng chén trà lên, mới uống một ngụm đã nhíu mày,"Trà đặc quá." Đặc đến mức không giống nước trà mà giống thuốc đắng hơn.
"Xin lỗi, ta quen uống trà đặc, để ta pha cho cô ấm khác." Đoàn tướng quân không hề tỏ ra ta đây cao quý, giọng nói lúc nào cũng nhẹ nhàng.
Đào Yêu xua tay: "Không cần đâu, không cần đâu, tuy ta không thích uống trà đặc nhưng vẫn uống được. Có điều..." Đào Yêu quan sát sắc mặt ông,"Nhìn khí sắc thì có vẻ như tướng quân bị thiếu ngủ? Đừng nên uống nhiều trà quá." Thân là đại phu, nàng không nói không được...
Đoàn tướng quân cười, không trả lời mà quay qua nói với La Tiên: "Đa tạ ngài đã chịu tới đây."
La Tiên lấy một cái hộp vuông nhỏ được làm bằng gỗ ra, đặt xuống trước mặt ông ấy: "Cấp trên nói đợt này đã tăng liều lượng thuốc lên rồi, có cả mấy vị thuốc mới nữa, hẳn là sẽ có ích cho bệnh của tướng quân."
Đào Yêu liếc nhìn cái hộp, thầm nghĩ Đoàn tướng quân bị chứng mất ngủ nghiêm trọng, vậy thuốc này là thuốc giúp ngủ ngon? Vậy thì càng kỳ lạ, chẳng lẽ nguyên cái thành Lạc Dương lớn thế này mà lại không tìm ra được một đại phu trị bệnh mất ngủ, phải cần tới người của Bệ Ngạn Ty ở tận Đế Đô?
Đoàn tướng quân cầm lấy cái hộp, còn không nhìn kỹ mà đã đặt qua một bên, cảm ơn xong lại nói tiếp: "Thất Sát đại nhân có nói gì tới chuyện kia không?"
"Cấp trên cho phép ta ở lại quý phủ vài ngày để xử lý chuyện đó." La Tiên nhấp ngụm trà, lắc đầu: "Đặc quá, không uống nổi."
Đoàn tướng quân thở phào nhẹ nhõm: "Tốt quá, có Kình Dương đại nhân giúp đỡ thì hẳn sẽ giải quyết êm xuôi thôi."
Đào Yêu mù mờ, đã bảo là chỉ đưa thuốc thôi mà, còn có "nhiệm vụ" khác nữa sao? Tức ghê, vì là "người vô hình" nên nàng không thể hỏi gì, chỉ đành vểnh tai nghe cho kỹ từng lời họ nói.
"Sắp tết mà phủ buồn quá nhỉ?" La Tiên nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy khóm trúc đung đưa trong gió, trông yếu ớt như sắp chết đến nơi vậy.
"Dạo trước ta cho giải tán tất cả người hầu, chỉ để lại lão Phàn và một hai người để lo bếp núc và quét dọn thôi." Đoàn tướng quân kể, gương mặt ông hiện rõ vẻ ưu tư, lo lắng vốn không nên có ở ông. Ông im lặng chốc lát rồi mới nói tiếp: "Ta sợ sẽ xảy ra chuyện với họ nên để họ rời khỏi đây."
Nghe ông ấy nói vậy, Đào Yêu lập tức nghĩ đến cái bẫy chết người ở ngoài sân, thế là quên mất mình là "người vô hình", bật thốt: "Trong phủ tướng quân có thứ gì kỳ lạ nguy hiểm hay sao mà Đoàn tướng quân cho đào mấy cái hố to thế?"
Đào tướng quân thoáng tái mặt, hồi lâu sau mới bình thường trở lại, nói với La Tiên: "Có vài thứ e phải làm phiền Kình Dương đại nhân tận mắt nhìn thấy mới hiểu được."
"Phủ tướng quân có ma vật?" La Tiên không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa mà nhìn thẳng vào mắt Đoàn tướng quân.
Đoàn tướng quân siết chặt nắm tay, gật đầu: "Đang ở trong mật thất."
"Đi thôi." La Tiên quyết đoán đứng dậy.
Đào Yêu cũng nhanh chóng đứng lên, Đoàn tướng quân nhìn nàng bằng ánh mắt ái ngại, sau đó nói với La Tiên: "Đào cô nương cũng đi? Ta e cô ấy sẽ sợ đấy."
"Ta không sợ đâu!" Đào Yêu nhanh nhẹn bảo đảm,"Chỉ cần chúng không xông lên đánh ta thì ta không sợ ma vật nào cả." Nàng sợ Đoàn tướng quân không cho nàng đi cùng nên vội tóm lấy tay áo của La Tiên: "Đúng không Kình Dương đại nhân? Ngài hiểu ta nhất, tuy ta không có bản lĩnh gì đặc biệt nhưng chúng ta đã giao kèo rồi. KHÔNG RỜI MỘT BƯỚC!"
"Đây là nhiệm vụ của Bệ Nhạn Ty, phải bảo mật..."
"Tất nhiên là bảo mật rồi!" Đào Yêu nghe giọng gã có vẻ như sẽ bỏ lại nàng ở đây nên lén đạp lên chân gã để cắt ngang lời gã, chặn họng gã lại: "Cho nên ngoài chúng ta ra, không ai biết nữa!"
La Tiên nhíu mày: "Đây không phải thứ để cô hóng hớt mua vui đâu, đi theo chỉ sợ sẽ gây thêm rắc rối cho Đoàn tướng quân!"
Đào Yêu nhón chân nói nhỏ vào tai gã: "Ngươi đập cái đầu lâu lên đầu ta, ta cũng không sao đấy thôi. Chúng ta đã giao kèo rồi, trừ nhà xí ra, ngươi đừng hòng cắt đuôi ta! Đàn ông nói không giữ lời còn không bằng chó!"
"Cô..." La Tiên nghĩ cô gái trước mặt mình mới thực sự là ma vật. Gã đã tạo nghiệp gì mà dính phải cô nàng chẳng theo khuôn phép gì cả thế này? Gã hít sâu một hơi: "Được rồi, cô đi với ta, nhưng đừng quên phận sự của mình."
"Rõ!" Đào Yêu hớn hở.
Đoàn tướng quân khó hiểu nhìn đôi nam nữ bên cạnh mình. Ông đã lĩnh giáo tác phong của người ở Bệ Ngạn Ty rồi, cô bé này không giống người của tổ chức đó.
Nhưng ông nhanh chóng gác nghi ngờ qua một bên, chỉ về bức tường phía bắc trong thư phòng: "Mời hai vị theo ta."
Sau đó ông nhấn cơ quan, vách tường chầm chậm mở ra, để lộ lối đi có ánh sáng lờ mờ. Chắc hẳn mật thất của loài người do cùng một người thiết kế, Đào Yêu chẳng thấy có gì bất ngờ hay mới mẻ cả.
Chờ đi vào trong, Đoàn tướng quân lấy một cây đuốc từ trên tường xuống, nhắc nhở họ đi cẩn thận vì lối đi khá hẹp. Họ đi chậm rãi giữa lối đi lờ mờ, nghênh đón họ là hai vách tường đá cao chót vót không thấy điểm đích và cả mùi thảo dược được dùng để át đi mùi ẩm mốc.
Đào Yêu hít hít, thầm thì: "Mùi cỏ Thu Tinh..."
La Tiên đi ở đằng trước không nghe rõ nàng nói gì, vừa nhìn thẳng đường vừa nói: "Chú ý nhìn đường, đừng phân tâm."
"Rõoooo!" Đào Yêu cố ý dài giọng.
Đi thêm một đoạn là đến bậc thang cuối cùng, họ bị chắn bởi một cánh cửa đá màu trắng xám, ngọn đuốc bên trong miệng hai con tượng thú canh cửa cháy lập lòe.
Đàon tướng quân xoay hai con tượng thú vài vòng theo hướng khác nhau, tiếng cành cạch vang lên, ông đặt tay lên cánh cửa, ngoái đầu nói với họ: "Hai vị nên chuẩn bị tinh thần, thứ trong này xấu xí lắm."
La Tiên nói: "Mở cửa đi."
Suốt chặng đường đi theo La Tiên chán không tả nổi, mãi mới có cái khiến người ta phấn khích, Đào Yêu hưng phấn gật đầu: "Đừng lo đừng lo, xấu cỡ nào ta cũng thấy rồi."
Đoàn tướng quân nghiến răng, đẩy mạnh cánh cửa đá ra.
Đằng sau cánh cửa đá chỉ là căn phòng rất to, rất rộng, trống rỗng, không có bất cứ bài biện căn bản nào, chỉ có cái lồng sắt cực kỳ to, cao lên tận trần nhà. Ánh sáng quá mờ, chỉ thấy trong lồng đen như mực, bốn góc lồng đặt bốn cái lư hương cao nửa người, khói xanh lượn lờ, mùi cỏ Thu Tinh càng nồng.
Đoàn tướng quân đi tới bên vách tường, thắp sáng từng ngọn đèn dầu được khảm trên vách.
Căn phòng dần sáng lên, những thứ được bóng tối che đậy cũng dần hiện ra, bao gồm vẻ mặt kinh ngạc của Đào Yêu.
Nhìn thấy thứ trong lồng, đến cả La Tiên cũng lộ ra ánh mắt phức tạp: ngạc nhiên, tò mò, kinh tởm và cả đôi chút sợ hãi. Gã cố tỏ ra bình tĩnh còn hơn cả thường ngày mới không thể hiện tâm trạng ra mặt.
Trong lồng xếp mười mấy thi thể, chắc là thi thể, có đầu, có thân, có tay chân, nhưng đen xì từ trên xuống dưới, không khác gì bị cháy thành than. Móng tay, móng chân rất rất dài, mặt không có ngũ quan, chỉ có đôi mắt vô hồn mở to, hốc mắt đỏ lòm như máu. Trên người mỗi thi thể có đầy lỗ lớn nhỏ khác nhau và cách rất đều nhau, vết thương không có máu, chỉ có cái gì đó như dạ quang chuyển động. Mỗi một chi tiết đều nhắc nhở họ rằng thứ có hình dạng của con người này không phải là người.
Đứng ở đây, ngoài mùi cỏ Thu Tinh, còn có mùi hôi thối khó tả, bốn lò cỏ Thu Tinh cũng không thể che giấu hoàn toàn mùi này, đủ để biết bên trong "phòng giam" còn có mùi đáng sợ đến thế nào.
"Là chúng à?" La Tiên tiến lại gần, đánh giá cảnh tượng khủng khiếp trong lồng,"Ngài giết?"
Đoàn tướng quân gật đầu: "Hai năm qua, ta sợ chúng xông ra phố nên lúc nào cũng như ngồi trên đống lửa, chưa từng được thả lỏng. Ta đào bẫy ngoài sân, dùng chú thuật để bao vây Long Thành Viện, tuy cũng có tác dụng, chưa có con ma vật nào trốn thoát," Ông ấy dừng nói, ánh mắt rơi xuống vết thương trên tay,"nhưng ta biết rõ nếu cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa. Nếu ta có bất trắc, trong phủ không còn ai trông chừng được chúng nữa. Thật không dám nghĩ tới hậu quả, nên ta mới đành nhờ Bệ Ngạn Ty giúp đỡ."
"Ta hiểu rồi." La Tiên bình tĩnh nói,"Tướng quân chớ lo lắng, ta lĩnh mệnh lệnh tới đây, nhiệm vụ của ta là giúp quý phủ bình yên trở lại."
"Đại nhân nói vậy là ta an tâm rồi. Thứ này rất hung mãnh, may là không đủ trí khôn, hữu dũng vô mưu nên mới bị dính bẫy." Đoàn tướng quân thoáng thả lỏng, nhìn những thứ kia đầy kinh tởm,"Đáng tiếc thứ này kỳ quái, đốt không cháy, chôn thì hôi, nên ta đành giấu chúng vào đây, dùng một lượng lớn cỏ Thu Tinh để khử mùi. Nếu cứ thế này mãi, ta sợ căn phòng giam nho nhỏ này sẽ không đủ dùng."
Nghe xong, La Tiên lại nói: "Trong thư, tướng quân nói phủ có ma vật là do con yêu quái mà ông đã vô tình đưa về nhà gây nên?"
Đoàn tướng quân im lặng hồi lâu tựa như vấn đề này đã chạm đến chỗ mà ông không muốn đối mặt nhất.
"Phải." Ông chầm chậm ngẩng đầu, trong đôi mắt mỏi mệt hiện lên sự hối hận,"Tại ta nhất thời ngu si, tưởng mình đã cứu một mạng người, nào ngờ lại bị thứ đó hại."
"Trong thư ngài nói không rõ lắm, hay là giờ mình đi ra ngoài trước, ngài kể lại hết đầu đuôi sự việc, không nên giấu giếm nửa lời." La Tiên nhìn quanh bốn phía, hứa chắc nịch,"Ta tự có cách giải quyết triệt để cho ngài, giúp căn phòng này của ngài không tiếp tục chất đống thi thể nữa."
Đoàn tướng quân đang định cảm ơn thì bị Đào Yêu xen ngang: "Hai người nghĩ cái đống đen thui kia là thi thể?"
Hai người sửng sốt, quay đầu sang nhưng lại không thấy Đào Yêu đâu. Nhìn lại, không biết từ bao giờ nàng đã chạy đến mặt khác của cái lồng, ngồi xổm cách cái lồng chưa tới một bước chân, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cái đống đen thui ấy.
Đoàn tướng quân và La Tiên nhìn nhau, sau đó Đoàn tướng quân hỏi: "Chẳng lẽ Đào cô nương cho rằng những thứ này không phải là vật sống?"
"Không thể dùng chết hay sống để miêu tả về chúng. Ông có thể nói chúng chưa từng sống, cũng có thể nói chúng chưa từng chết." Đào Yêu cười.
La Tiên nhìn nàng, nói với Đoàn tướng quân: "Ra ngoài trước đã, ở đây không phải là nơi phù hợp để nói chuyện." Sau đó nhanh chóng đi tới tóm lấy cánh tay Đào Yêu: "Lại nói lung tung gì nữa đấy? Phủ tướng quân không phải là nơi cô làm càn! Đi thôi!"
"Đừng tóm đừng tóm, để ta biểu diễn cho hai người xem." Đào Yêu không chịu đứng lên mà ngồi bệt xuống đất, khoanh tay trước ngực rồi ngoẹo đầu qua một bên, làm như đang ngủ.
"Cô muốn làm gì?" La Tiên nghiến răng.
"Yên nào! Cứ nhìn thôi." Đào Yêu nháy mắt với gã, sau đó nhắm mắt lại, tiếng ngáy cực kỳ vang dội.
Đoàn tướng quân đi tới, thắc mắc nhìn La Tiên, ánh mắt hiện rõ ý cái người đi theo cậu kỳ lạ ghê, không biết có uống lộn thuốc không.
La Tiên khá lúng túng, định khiêng nàng đi thì lại thấy nàng rất nghiêm túc nên nhất thời cũng không dám làm gì.
Tiếng ngáy của Đào Yêu vang vọng trong căn phòng kín nghe như tiếng sấm.
Đoàn tướng quân và La Tiên ngơ ngác nhìn nhau, thật sự không đoán ra nổi ý đồ của nàng. La Tiên ngầm quyết định chờ đếm đến mười, nếu không có chuyện gì xảy ra thì gã sẽ lập tức khiêng cục rắc rối này đi ra ngoài.
Song, gã còn chưa kịp đếm tới mười thì Đoàn tướng quân đã kêu khẽ: "Không xong rồi!", sắc mặt ông cũng rất tệ.
Đống "thi thể" bất động ở trong lồng bấy lâu nay bỗng chốc... cử động theo tiếng ngáy.
Đầu tiên là ngón tay chầm chậm co lại rồi duỗi ra, sau đó là chân và thân, tiếng xương khớp nho nhỏ phát ra, nghe rất đáng sợ.
La Tiên đưa tay ra sau lưng như muốn triệu hồi Phật Nhãn.
Trong phút giây ngàn cân treo sợi tóc ấy, Đào Yêu mở mắt ra, ngậm miệng lại, tiếng ngáy biến mất, đám ngu ngốc trong lồng lại bất động như xác chết.
"Ơ..." Ánh mắt mà Đoàn tướng quân nhìn nàng đã hoàn toàn thay đổi,"Cô đã làm gì chúng?"
Đào Yêu đứng dậy, cười: "May mà tướng quân nhốt chúng trong này, tránh xa nơi có người sống, chứ nếu ban đầu ngài chôn chúng ngoài sân thì khó mà bảo đảm chúng sẽ không nghe thấy tiếng ngáy ngủ của người trong phủ."
La Tiên vẫn thấy khó tin: "Ý cô là đám ma vật này sẽ sống lại nếu nghe tiếng ngáy?"
"Cũng không coi là sống lại, vì chúng đã chết đâu." Đào Yêu nhún vai, nghĩ ngợi chốc lát mới nói,"Nếu đã biểu diễn cho hai người xem màn vừa rồi để biết rằng chúng chưa chết thì ta cũng không ngại làm người tốt đến cùng, biểu diễn thêm một lần nữa để hai người biết khi chúng chết trông như thế nào."
Nói xong, nàng lấy một cái lọ trong suốt như lọ thủy tinh từ trong túi vải ra, sau đó đổ ra vài viên thuốc trong suốt không màu, bóp nát chúng rồi lại mở tay ra, vô số điểm sáng vụt lên, bay lả tả xuyên qua lồng sắt, trông hệt như tuyết đang rơi xuống đống "thi thể".
Hai người bên cạnh còn chưa kịp kinh ngạc bởi cảnh tượng trước mắt thì đã nghe thấy tiếng chuông cực kỳ sắc bén lan ra khắp nơi được phát ra từ chiếc chuông vàng trên cổ tay Đào Yêu.
Leng keng, leng keng!
Vì ở trong phòng kín nên tiếng chuông càng thêm vang vọng nhưng không ầm ĩ chút nào, khi nghe vào tai lại thấy yên tĩnh và lạnh lẽo kỳ lạ, hệt như có tuyết rơi vào trái tim.
"Tuyết" rơi xong, đống "thi thể" cũng có biến hóa, lớp da đen thui dần biến mất để lộ màu xanh dạ quang. Trong lồng không còn là đống than đen nữa mà là đống xanh dạ quang có hình người chèn ép và va chạm vào nhau, tựa như bọt nước bị chọc thủng, vô số đốm sáng màu xanh lao ra khỏi lồng sắt, lơ lửng giữa không trung rồi lại chầm chậm rơi xuống, đến khi chạm đất thì biến mất hoàn toàn.
Nếu không bắt nguồn từ thứ có hình dạng ghê rợn thì cảnh tượng trước mắt xinh đẹp vô ngần, ánh sáng xanh lấp lánh bay khắp không trung, đẹp không thua gì tuyết rơi.
Đào Yêu đứng giữa những đốm sáng, ngẩng nhẹ đầu, vẻ mặt vô cảm, tiếng chuông cũng dần tắt.
Trong một thoáng, La Tiên ngỡ là mình đang nhìn thấy một người khác.
Giọt mồ hôi to như hạt đầu men theo trán của Đoàn tướng quân rơi xuống đất, nếu La Tiên không nhanh nhẹn đỡ ông, có lẽ một người đường đường là tướng quân đã sợ nhũn cả chân mà ngã ngồi xuống đất rồi.
Đốm sáng tan hết, Đào Yêu thở dài, lại cợt nhã như trước, vỗ tay nói: "Thấy chưa? Thế mới là giết chết chúng đấy."
La Tiên không trả lời ngay, chờ xác nhận đống thi thể đã biến mất hoàn toàn, gã mới chầm chậm nói: "Cô mới dùng cái gì vậy?"
"Thuốc đó." Đào Yêu thoải mái thừa nhận, bĩu môi hất cằm về phía cái lồng,"Chỉ có nước mắt mới giết chết chúng thôi."
"Nước mắt?" La Tiên không tin, trông chúng gớm ghiếc như thế thì khắc tinh của chúng nào phải thứ bình thường.
"Chứ không thì sao? Ngươi tưởng phải dùng cái gì ghê gớm lắm mới xử được chúng à?" Đào Yêu bật cười, nhìn gương mặt tái mét của Đoàn tướng quân,"Mấy thứ này không phải là ma vật, chỉ là tiểu yêu hơi đáng ghét thôi."
Đoàn tướng quân ngẩng đầu, khó nhọc nói: "Tiểu yêu?"
"Trong Bách... à không, trong sách cổ có viết," Đào Yêu thoáng dừng lại để lấy hơi rồi nói,"có yêu quái tên là Huyền Đà, không có dung mạo, hình thể giống người, dưới da phát sáng, khi bị thương sẽ nhìn thấy ánh sáng đó. Chúng ngu ngốc nhưng hung hãn, bị đao kiếm đâm xuyên người sẽ gây ra hiện tượng chết giả, sinh mùi hôi, khi nghe thấy tiếng ngáy ngủ của con người thì sẽ tỉnh lại, chỉ có nước mắt mới giết được chúng." Nói đến đây, nàng dừng lại như muốn gợi thêm tò mò của người khác, đến khi nào nhận được ánh mắt mong đợi thì mới tiếp tục.
La Tiên và Đoàn tướng quân không làm nàng thất vọng, đồng thanh hỏi: "Vì sao lại xuất hiện loài yêu quái này?"
Đào Yêu cười hài lòng, nói: "Từ ác mộng mà ra."
Hai người họ cả kinh.
Nàng cười, nhìn Đoàn tướng quân, hỏi: "Trong quý phủ chắc chắn có người thường mơ thấy giấc mơ khó tả."
Trán Đoàn tướng quân càng túa ra nhiều mồ hôi hơn.
Không khí trong mật thất bỗng trở nên ngột ngạt dị thường, bí mật được cất giấu bấy lâu không thể giấu giếm được nữa.
Hết chương 7
Bạn cần đăng nhập để bình luận