Bách Yêu Phổ

Chương 132: Anh Nguyên(2)

Chương 8. 2

Lão Phàn nói ngày mai là Trung Thu rồi. Thảo nào cây quế ngoài vườn ngày càng thơm.

Ông thức dậy rất sớm, nói đúng hơn là ông không ngủ được. Ông không thấy ngon miệng lắm, bát cháo loãng mà người hầu đưa lên vẫn còn nguyên trên bàn. Ông chỉ uống trà đặc đến mức nước trà gần như có màu đen, hết ấm này tới ấm khác, vì đây là cách duy nhất mà ông nghĩ ra để vừa xua đuổi giấc ngủ vừa giữ tỉnh táo.

Không phải ông không muốn ngủ, mà là không dám ngủ.

Không biết vì sao mà gần đây những giấc mơ của ông rất khủng khiếp, tiếng thét chói tai cùng ánh lửa ngập trời bao trùm lấy giấc mơ của ông. Càng ngày ông càng thấy rõ một tòa thành được phong tỏa kiên cố, thấy có người liều lĩnh trèo lên thành để nhảy xuống. Bức tường thành rất cao, rất dày, thế nhưng ông lại thấy được vô số người hoảng loạn chạy trốn khỏi ngọn lửa bên trong thành, thậm chí ông cũng thấy rõ những gương mặt biến dạng do bị cháy.

Ông chưa từng gặp họ, không hề có ấn tượng gì về họ, nhưng vì sao ông lại gọi được tên họ? Hoắc Thanh Thanh là ai? Bảo Nhi là ai?

Cảnh tượng quá kinh khủng, cho dù là mơ thì vẫn rất khó chịu đựng.

Mỗi lần bị choàng tỉnh vì hoảng sợ, toàn thân ông luôn cứng ngắc, tim đập như trống, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm.

Ông kể cho lão Phàn nghe, lão Phàn cũng rất lo lắng, nhưng không nghĩ ra cách nào khả dĩ, đành đi mua thảo dược có lợi cho giấc ngủ về nấu cho ông uống, nhưng hiệu quả rất rất nhỏ.

Tối qua, ông ngồi cả đêm trong thư phòng, uống trà đọc sách, thầm niệm trong đầu rằng không ngủ sẽ không nằm mơ.

Ông đứng dậy mở cửa đi ra ngoài. Tỳ nữ đang quét sân thấy ông thì vội ngừng lại để thỉnh an ông, mấy gia đinh hớn hở khiêng cái thang đi ra ngoài cổng. Hôm nay cực kỳ nóng, mới sáng sớm nhưng đã thấy oi bức. Đứa cháu Đường Nhi của lão Phàn đang chơi chong chóng bên dưới gốc cây quế, gương mặt nhỏ nhắn nở nụ cười ngọt ngào, ngây ngô ngân nga bản nhạc thiếu nhi nào đó. Có lẽ đó là khung cảnh đẹp nhất mà ông nhìn thấy sáng nay.

"Con chào bác Đoàn ạ." Đường Nhi dẻo miệng lắm, thấy ông từ xa là đã tung tăng chạy đến.

Ông mỉm cười ngồi xuống ôm Đường Nhi, hỏi: "Ăn sáng chưa?"

"Dạ rồi." Cô bé vỗ bụng mình, trông rất đáng yêu,"Con mà không ăn sẽ bị ông nội mắng mất."

"Ngoan lắm." Ông xoa đầu cô bé.

"Bác Đoàn ơi, ở đây thơm quá!" Cô nhóc chỉ cây quế,"Ông nhìn kìa, nó nở thêm rất nhiều hoa đó!"

Ông ngước mắt nhìn những bông hoa đỏ rực. Từ lúc cây quế nở ra hoa màu đỏ, người trong phủ rất xôn xao, nói cây quế này rất dị thường, thậm chí lão Phàn còn đề nghị chặt nó đi.

Nhưng ông không nỡ.

Trong ký ức ít ỏi của ông, cuộc sống của ông bắt đầu từ khi vào ở Long Thành Viện, mà sau khi dọn đến đây không lâu, ông đã đích thân trồng cái cây này. Khi ấy mọi người đều khen ngợi quế là "quý"(1), nhà mới trồng quế là tốt nhất, vinh hoa phú quý không bao giờ dứt. Nhưng mười năm sau, vẫn là cái cây đó nhưng lời người đã thay đổi. Chỉ vì nó nở ra hoa có màu lạ nên "vinh hoa phú quý" đã biến thành tai họa ngập đầu. Ha ha, nực cười thật. Khi đó ông đã nói muốn chặt cái cây này cũng được, nhưng phải chờ ông chết đã. Vì vậy, không còn ai dám nói ra nói vào nữa.

(1) Cây quế (桂)và quý (贵) là từ đồng âm, đều đọc là [guì].

Điều ông không nỡ không phải chỉ là một cái cây mà còn là cuộc đời mới của ông.

"Ừm, hoa quế rất đẹp, cũng rất thơm, còn có thể làm thành bánh nữa." Ông vừa cười vừa quệt chóp mũi Đường Nhi,"Để bác kêu phòng bếp làm cho con ăn."

"Ngon không ạ? Ăn hoa cũng được ạ?" Đường Nhi tò mò mở to hai mắt,"Đường Nhi chưa ăn bao giờ. Ông nội chỉ bảo con ăn nhiều rau thôi, nhưng rau dở ẹc."

"Ha ha, ông nội con nói đúng đó. Đường Nhi ăn nhiều rau thì mới mau lớn." Ông bế cô nhóc tới dưới tàng cây, hái một bông hoa quế rồi cài lên tóc cô nhóc. Bông hoa màu đỏ rất hợp với mái tóc đen tuyền,"Tuy bánh hoa quế ngon nhưng ăn nhiều sẽ bị hư răng. Nhưng cài hoa quế sẽ không sao cả, hôm nào bác Đoàn bện cho Đường Nhi một vòng hoa quế thật đẹp để đội lên đầu nhé?"

"Dạ! Đường Nhi muốn có vòng hoa!" Cô nhóc hân hoan vỗ tay.

Làn gió sớm mai khẽ khàng thổi qua, hai gương mặt tươi cười bên dưới tàng cây quế tạm thời xua tan sự u ám mà cơn ác mộng tối qua để lại.

Ngoài lão Phàn, có lẽ người thương yêu Đường Nhi nhất là ông. Thỉnh thoảng ông nghĩ nếu mình cũng giống người ta thì có lẽ bây giờ đã có vợ có con rồi. Mấy năm qua có không ít người làm mai nhưng ông chưa từng nghĩ đến việc lấy vợ. Lão Phàn nghe ngóng tin tức của rất nhiều cô gái độc thân, nhưng ông còn chẳng nhìn tranh của họ, cứ nói muốn được yên tĩnh như bây giờ. Cũng có những cô gái đem lòng ngưỡng mộ sau khi may mắn được gặp ông, chưa bàn tới ông có tướng mạo đĩnh đạc, riêng thân phận, địa vị cũng đủ hấp dẫn vô số người. Nếu được làm nữ chủ nhân của Long Thành Viện thì sẽ có cuộc sống giàu sang, cả đời không lo âu gì nữa. Nhưng ông không cho bất cứ ai toại nguyện, quyết ý sống một mình. Cũng may ở đây có Đường Nhi, coi như có nơi cho ông gửi gắm tình yêu thương.

"Con bé này, ăn sáng xong không chịu ngủ bù mà lại chạy đi quấy rầy bác Đoàn!"

Lão Phàn bưng bát thuốc nóng hổi vào sân, còn chưa đến gần họ đã mở miệng trách móc.

"Lão đừng nghiêm khắc quá, trời nóng nên ta mới ra vườn cho mát. Con bé muốn ra đây chơi thì cứ kệ nó." Ông đặt Đường Nhi đang trề dài môi xuống, xoa đầu cô nhóc,"Đi chơi đi."

Đường Nhi gật đầu, cầm chong chóng chạy biến, lúc chạy qua lão Phàn còn nhăn mặt với lão.

"Con bé này! Con chạy chậm thôi, kẻo ngã!" Lão Phàn hét với theo, sau đó lắc đầu,"Mới bấy lớn mà đã khó dạy rồi."

"Trẻ con đứa nào chả vậy, lão đừng quản thúc nó quá." Ông nhìn bát thuốc trong tay lão Phàn, nhíu mày,"Lại uống nữa à?"

"Đại phu nói một ngày ba bát, không được thiếu cữ nào, vậy mới có tác dụng." Lão Phàn giơ khay lên,"Đây là bài thuốc bí truyền đó, có tác dụng an thần, tướng quân chớ trách lão lắm mồm, tuy ngủ không ngon không phải là bệnh nặng nhưng nếu cứ bỏ mặc thì sẽ hại thân lắm. Bây giờ ngài còn trẻ, còn khỏe nên mới không thấy ảnh hưởng nhiều, chờ đến khi nhiều tuổi rồi mới thấy được tác hại."

"Thôi được rồi, ta uống là được chứ gì." Ông bưng bát thuốc lên, uống cạn, sau đó lau miệng,"Ta mà không uống chắc lão càm ràm cả ngày mất."

Lão Phàn cười hài lòng: "Nói đến vụ thuốc thang thì ngài y chang Đường Nhi, bảo sao hai bác cháu hợp nhau thế." Lão Phàn nhìn trời,"Ngày mai là Trung Thu rồi, ngài có muốn ăn gì không? Để tôi phân phó cho người làm."

"Lại một mùa Trung Thu nữa à... Một năm trôi qua nhanh thật đấy." Ông ợ một hơi, vị thuốc xông thẳng lên não, tuy không buồn nôn nhưng lại bỗng thấy choáng váng. Ông lảo đảo, vội giơ tay chống vào thân cây mới không bị ngã xuống đất.

"Tướng quân!" Lão Phàn đặt khay xuống, đi qua đỡ ông, sốt sắng hỏi,"Ngài thấy khó chịu ở đâu?"

Ông hít sâu mấy hơi, xua tay: "Không sao đâu. Chắc là do chưa ăn gì mà đã uống thuốc nên bị trào dạ dày thôi."

"Ôi chao, ngài lại bỏ bữa sáng rồi." Lão Phàn lo ấu thấy rõ,"Phải ăn chứ, sao để bụng rỗng uống thuốc được."

"Lão xem ta là trẻ con thật đấy à? Mới bỏ bữa sáng một ngày thôi mà lão làm như ta sắp chết tới nơi vậy." Ông lau mồ hôi trên trán, vội hứa trước khi lão Phàn kịp càm ràm: "Lão đừng lo, ngày mai ta sẽ ăn sáng đúng bữa mà."

"Ngài nhớ đấy." Lão Phàn thở dài, vẫn càm ràm,"Nếu mà bỏ bữa sáng hoài thì chết thật đó."

"Biết rồi, lão làm gì thì làm đi. À, lấy cho ta cái ghế, để dưới tàng cây ấy, ta muốn ngồi nghỉ một lát." Ông phân phó, chỉ mong đuổi lão Phàn đi thật nhanh thôi.

"Dạ."

Chỉ chốc lát sau, một chiếc ghế ngả lưng được làm bằng trúc và một cái bàn con được mang ra, trên bàn có ấm trà lài đậm đặc và quyển sách giải trí mà ông thường đọc.

Lúc nào lão Phàn cũng chu đáo như thế.

Ông uống ngụm trà, cầm sách nằm xuống. Bọn người làm làm xong hết việc vặt thì đều lui ra, trong vườn chỉ còn lại mình ông. Hương quế thoang thoảng, gió vờn sợi tóc, không khí không quá nóng. Cảm giác rất thoải mái.

Ông chầm chậm lật từng trang sách, ban nãy ông còn rất tỉnh táo thì giờ mí mắt nặng trĩu, cố gượng chốc lát nhưng vẫn không thắng nổi sự mệt mỏi, cuối cùng còn chẳng cầm nổi quyển sách, cứ ôm sách thiếp đi.

Giấc mơ ban ngày khác với buổi tối. Ông phi ngựa rất nhanh, không có khung cảnh kinh khủng nào cả, nơi đâu cũng là sông núi xinh đẹp, hương hoa sực nức. Chốc lát sau, một tòa thành xuất hiện trong tầm mắt, người ra người vào cổng thành nối liền không dứt, lính trông giữ cổng thành làm nhiệm vụ kiểm tra người ra vào, thỉnh thoảng chào hỏi người quen. Không khí nhốn nháo nhưng hài hòa đến lạ.

Ông ngẩng đầu nhìn lên cổng thành, mặt trời rất to, ánh sáng chiếu thẳng xuống mặt đất. Ông thấy đau mắt nên đành cúi đầu dụi mắt.

"Đoàn đại nhân về rồi à? Loại phấn mà ngài đặt mua đã có hàng rồi đó. Mấy cô nương ở kinh thành thích loại này lắm. Ngài ghé qua lấy hay tôi mang đến cho ngài?"

Có người đi qua ngựa của ông, là nam, nhưng vì nắng chói mắt quá nên ông không thấy rõ mặt người ấy, chỉ nghe trên người hắn có mùi phấn thơm.

Đó là ai? Họ quen nhau à?

"Ngươi..." Ông vừa lên tiếng thì người đó đã đi xa, chỉ nói vọng lại,"Thôi, để tôi mang qua cho ngài!"

Ông nắm dây cương đi vào thành, lại có người đứng dưới ngựa nói chuyện với ông.

Binh sĩ trông cổng thành chắp tay thưa: "Bẩm đại nhân, Trương Tân tổ chức đánh bài, đã chịu phạt hai mươi roi, trừ bổng lộc một tháng, cũng đã đi sửa mái nhà cho Hứa đại nương ở thành nam theo lệnh của ngài rồi ạ."

Ông sững sờ đứng đó, không biết phải nói gì, mệnh lệnh của ông sao? Ông không nhớ, không nhớ gì cả.

"Đoàn ca ca ơi Đoàn ca ca! Huynh về rồi! Hôm bữa huynh nói sẽ mua giùm đệ con trâu gỗ đó, huynh đã mua chưa?"

Có một cậu bé mũm mĩm mừng rỡ chạy đến, ra sức vẫy tay với ông.

"Bảo... Bảo Nhi..." Ông vô thức gọi.

Tuy gọi được tên nhưng đầu ông không có bất cứ dữ liệu nào liên quan tới cái tên này.

Nắng càng lúc càng gay gắt làm đầu ông như muốn nổ tung, trái tim đau đớn như bị rách toạc, hệt như đang có cái gì đó sắc bén sắp sửa chui ra.

Rốt cuộc ông đã đi đến đâu? Tòa thành này là đâu? Sao lại không nhìn thấy chữ trên cổng thành?

Càng nghĩ càng sốt ruột, càng nhìn càng thấy sợ, ông nghiêng người, cả người rơi xuống khỏi lưng ngựa.

Bịch. Quyển sách trên ngực rơi xuống đất vì ông ngồi dậy đột ngột.

Ông ngồi trên ghế, ấm trà vẫn còn ấm.

Chỉ một giấc ngủ ngắn ngủi thôi mà ông vẫn không thoát khỏi giấc mơ kinh khủng. Tuy không có ánh lửa rực trời và tiếng gào thảm thiết nhưng cảnh tượng trong giấc mơ ban nãy vẫn rất kỳ quái. Trong mơ, ông liều lĩnh chạy về một nơi, đích đến là tòa thành ấy. Bây giờ tuy đã tỉnh ngủ nhưng dường như ông vẫn ngửi thấy mùi cỏ và hương hoa ven đường, cũng cảm nhận rõ rệt độ nóng dưới ánh nắng gay gắt. Hết thảy chân thật đến mức không hề giống giấc mơ.

Ông thơ thẩn hồi lâu, định cầm chén trà thì đổi ý. Ông không kịp uống trà, cũng không kịp nhặt quyển sách lên mà lao nhanh ra cửa.

Trước khi cảm giác chân thực mà giấc mơ mang đến biến mất, ông nghĩ mình cần phải đến một nơi.

Hết chương 8. 2
Bạn cần đăng nhập để bình luận