Bách Yêu Phổ
Chương 111: Giáng Quân(4)
Chương 4. 4
Lúc mới xuống Nhân giới, nó trốn trong núi sâu, không dám tới phố xa sầm uất. Sau đó, nó nghĩ nếu đã sống ở Nhân giới thì không thể để nguyên hình dáng sợi tơ hồng được, mà nó cũng không muốn tu luyện thành hình người như các yêu quái khác vì quá tốn thời gian và nó cũng không biết cách tu luyện. Nó suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lẻn vào phòng bếp của một hộ gia đình. Nó là Giáng Quân,"bám dính" là năng lực bẩm sinh của nó, năng lực đó kết hợp với tiên pháp của Nguyệt Lão đã giúp nhân duyên dính chặt lấy nhau. Có năng lực này, lấy bột mì dán lên người để nặn thành cơ thể, dưới sự hỗ trợ của yêu khí bẩm sinh và tiên khí được tích tụ, việc nó biến thành hình người cũng không phải là khó.
Nó không phải là người đầu tiên làm thế, nghe nói có rất nhiều thuật sĩ từng dùng bùn đất hoặc hoa sen hoặc cây cối tạo thành hình người, nhưng dùng bột mì thì... hẳn là không nhiều lắm.
Tóm lại, hôm đó nó lục đục trong bếp cả tối, mãi tới khi hửng sáng, nó mới đi ra ngoài bằng dáng dấp của một chàng trai, sẵn tay chôm luôn bộ đồ đang phơi ngoài sân để khoác lên người. May là suốt đêm gia đình đó không có ai giật mình tỉnh giấc xuống bếp, nếu không e rằng sẽ sợ chết khiếp khi chứng kiến quá trình sợi tơ hồng biến thành người.
Kể từ đó, nó biến thành người, thân thể rất chắc chắn, không phải cơ bắp xương cốt chắc chắn mà là mỗi miếng bột mì dính lên người nó đều vô cùng chắc chắn, có lẽ là nhờ có tiên khí mà dáng vẻ cũng khá tuấn tú.
Nó cứ tưởng là nó đã có thể bắt đầu cuộc sống mới đầy vui vẻ, nhưng "cuộc đời" đã dạy cho nó bài học đầu tiên, nó gặp phải nhóm sơn tặc tàn ác. Nó muốn ngắm nhìn cuộc sống phồn hoa ở đô thị, nhưng trên đường xuống núi thì bị nhóm sơn tặc đánh tơi bời vì nó không có cắc bạc nào. Tuy cơ thể được làm bằng bột mì nhưng ít nhiều vẫn cảm nhận được cơn đau, thêm cả nó chưa quá quen với cơ thể mới nên hầu như không tìm được cơ hội phản kích. Nhóm sơn tặc đánh xong vẫn không hả giận, vậy là đá nó xuống núi.
Trong tình huống như thế, nếu là trong truyện thì có lẽ nó sẽ là công tử gặp đại nạn không chết, được cao nhân cứu giúp, truyền thụ cho một thân võ nghệ, hoặc cũng có thể là được một tiểu thư xinh đẹp nhặt về, từ đó tình chàng ý thiếp. Tiếc rằng tuy nó cũng được cứu nhưng ân nhân của nó không phải là cao nhân, cũng không phải là tiểu thư xinh đẹp mà là một người đàn bà mập mạp hơn năm mươi tuổi.
Hôm đó, nó xui xẻo lăn xuống sân trong ngôi nhà dưới chân núi của bà ấy, còn đè chết một con gà mái sắp đẻ trứng của bà nữa.
Bà mập tiếc rẻ không thôi, nói là cứu nó nhưng chẳng thà nói bà ta kiên quyết không để cho nó chết, nó chết rồi thì lấy ai đền con gà cho bà ta.
Có yêu quái nào xui xẻo hơn nó không?
Nó không có tiền, bà mập ngồi dưới đất khóc lóc thảm thiết cỡ nào thì nó cũng không có tiền để đền.
Không có tiền chứ gì? Bà mập lau nước mũi, đứng lên chỉ vào mặt nó, nói: Không có tiền thì bỏ sức!
Dứt lời, bà ta nhìn nó từ đầu xuống chân, cuối cùng nhìn mặt nó: "Mặt mũi tướng tá cũng được đấy, vậy sau này đi áp hôn với ta đi, ai hỏi thì nói là cháu ta, tiền thì chia cho ngươi hai phần, nhưng ta giữ hết, coi như là tiền ngươi đền cho ta!"
Nó vừa xuống Nhân giới, không hiểu hết ý của bà ta, chỉ nghĩ mình đè chết gà của bà ta thì phải đền cho bà ta, có như vậy mới được rời đi.
"Ta có thể giúp đại nương làm bất cứ việc gì nhưng không được giết người phóng hỏa." Nó đến từ Thiên giới, mà cho dù khi ở núi Cô Quán, cả tộc của nó cũng chỉ ngủ ở dưới băng tuyết quanh năm suốt tháng không khác gì cái cây, không bao giờ làm điều ác.
Bà mập trợn mắt: "Áp hôn mà thôi, giết người gì chứ!"
"Áp hôn? Là nghề gì vậy?"
"Dẫu có hôn ước nhưng cũng có người đổi ý giữa chừng, nam không cưới, nữ không gả, nếu hai bên gia đình bắt buộc tiến hành cuộc hôn nhân này thì phải nhờ người áp hôn xử lý." Bà ta tự hào vỗ ngực,"Ta làm nghề này ba mươi mấy năm rồi, ta mà áp hôn là không có mối nào thất bại hết."
Nó bỗng thấy thú vị, không ngờ Nhân giới còn có nghề này.
Vì vậy, nó ở lại. Bà mập họ Hồng, bà bảo nó gọi bà là Hồng cô cô, hỏi tên nó, nó suy nghĩ chốc lát, nói nó cũng họ Hồng, tên chỉ có một chữ là Thăng. Hồng cô cô cười to, nói hai người cũng coi như có duyên, tóm lại sau này cứ nghe lời bà ta là được, chờ đền đủ tiền con gà mái rồi nó muốn đi đâu thì đi.
Chuyện được quyết định như thế.
Nó nghĩ đủ viễn cảnh cho cuộc sống mới ở Nhân giới, chỉ duy nhất không nghĩ tới mình lại đột nhiên trở thành "người áp hôn", tương lai không phải là giang hồ mưa máu gió tanh, cũng không phải là cuộc sống tầm thường giữa khu dân cư mà là những cuộc hôn lễ với nến đỏ hỉ phục nối liền không dứt.
Tội nghiệp cho nó là nó không biết gì hết, suốt ngày theo Hồng cô cô chạy đến những đám cưới không thuận lợi.
Hóa ra có rất nhiều người đổi ý giữa chừng hay thậm chí là ngay từ đầu đã không muốn kết hôn, hoặc là công tử chê tiểu thư không đẹp, hoặc là tiểu thư đã thích người khác, hoặc là có người không muốn làm con rể/con dâu nhà ai đó. Nhưng chỉ cần nhờ được Hồng cô cô, tất cả mọi điều không suôn sẻ đều trở nên trôi chảy.
Đi với bà nhiều, nó phát hiện phương pháp của Hồng cô cô rất lạ. Đầu tiên là xin cố chủ ghi ngày sinh tháng đẻ của cô dâu chú rể lên giấy, sau đó vừa đốt chúng với nhau trong một cái chén vừa lầm rầm niệm chú, cuối cùng là bóc cái gì đó giống như muối từ trong cái hộp gỗ nhỏ mà bà luôn mang theo bên người và rải vô chén đốt giấy, đổ nước vào khoảng nửa chén rồi lại chia ra làm hai bình, sau đó bà đưa cho cố chủ, nghĩ cách để cô dâu chú rể uống hết.
Nói cũng lạ, sau khi dùng cách này, dẫu ban đầu người trong cuộc kiên quyết không kết hôn cỡ nào thì cuối cùng cũng sẽ đổi ý, tuy chưa đến mức vui vẻ chấp nhận hôn sự nhưng không còn phản đối nữa, tựa như đột nhiên chấp nhận số mệnh, suôn sẻ bái lạy thiên địa. Đó cũng là giây phút mà Hồng cô cô vui vẻ nhất, trước kia chỉ có một mình ba ta mà thù lao đã rất nhiều, bây giờ có thêm "thằng cháu", tuy chỉ chạy vặt và giả vờ hộ pháp lúc bà ta "niệm chú" nhưng trong mắt người khác nó cũng là người làm việc, tất nhiên cũng có thù lao.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, bất giác nó đã ở với Hồng cô cô hơn hai năm. Hạ đi đông tới, nó đã hỗ trợ "áp" ít nhất hơn mười vụ, càng ngày càng giỏi giả vờ giả vịt. Hồng cô cô cũng khá tốt, tuy độc mồm độc miệng, cử chỉ thô lỗ nhưng lần nào đi chợ cũng sẽ tỉ mỉ chọn lựa quần áo đẹp nhất cho nó, đôi khi còn chê giày ngoài chợ không bền, chong đèn nhiều đêm để may giày cho nó, tuy không đẹp bằng người ta bán nhưng quả thật mang rất bền; hay vào dịp Tết Nguyên Tiêu, bà còn nấu cho nó bát bánh trôi nước, miệng cứ lèm bèm tại nó mà bà phải nấu nhiều nhưng nhân bánh trôi toàn là hoa quế mà nó thích. Có điều bà không cho nó tiền, bất kể được thù lao nhiều bao nhiêu cũng không cho.
Có đôi khi nó nghĩ hẳn là nó đã đền xong con gà mái lâu rồi. Nhưng nó không nói chuyện muốn rời đi, nó quen ở nhà của Hồng cô cô, mỗi vật dụng trong nhà từ cái giường của nó cho tới cây cối và động vật ngoài sân đều thân thiết với nó. Mỗi khi nhớ lại cuộc sống trước đây, nó nghĩ nơi này tốt hơn rất nhiều so với quê nhà toàn băng tuyết và Thiên giới hở chút là bị quăng vào lò thiêu, tại sao phải đi chứ.
Ngoài tiền ra, Hồng cô cô cũng chỉ thích rượu, không nhiều thói hư tật xấu lắm.
Không chỉ một lần nó nhìn thấy đêm hôm khuya khoắt bà ôm bầu rượu nằm trên ghế trúc ngoài sân, vừa ngắm nhìn bầu trời vừa uống, những người phụ nữ trung niên hiếm ai mà uống giỏi như bà. Có đôi lần nó nghĩ mình bị hoa mắt vì nó thấy nơi khóe mắt của Hồng cô cô thoáng long lanh. Bà khóc ư? Nhưng bà ấy rất mạnh mẽ, nhẽ ra sẽ không liên quan gì tới nước mắt chứ nhỉ?
Nó không hỏi, cũng biết dẫu có hỏi thì bà cũng không trả lời. Trong thời gian sống ở Nhân giới, nó ít nhiều cũng hiểu vài thói quen của con người, chẳng hạn như có tâm sự thì không giãi bày cùng ai mà sẽ gửi gắm vào giấc mộng hoặc bầu rượu đêm khuya.
Nó không uống rượu vì thấy rượu không ngon, buổi tối nó chỉ muốn quấn chiếc chăn ấm áp, ngủ một giấc không mộng mị, y như con heo chỉ biết ăn và ngủ.
Nó rất tò mò rốt cuộc Hồng cô cô dùng tuyệt kỹ gì khiến những chàng trai cô gái kia bằng lòng kết hôn, cũng muốn biết cái hộp nhỏ chứa bột mịn giống muối của bà là cái gì, nhưng Hồng cô cô đề phòng như phòng cướp, nhất quyết không chịu tiết lộ. Có lẽ là sợ nó biết thì sẽ ra ngoài làm riêng chăng?
Nhưng không sao cả, nó chỉ muốn sống an ổn thôi. Đại đa số yêu quái bị ép rời khỏi nơi sinh ra đều chỉ có mong muốn này, rất ít kẻ trong số chúng có lý tưởng tu luyện để xưng vương xưng bá, chúng chỉ muốn được những người bình thường trên thế gian, sống một cuộc đời không cần phải phiêu bạt rày đây mai đó. Chúng khẩn khoản có một chốn dừng chân để an cư lập nghiệp, không bị đối địch, bị ghét bỏ, bị mặc người chém giết.
Nhưng nó vẫn còn bị ghét.
Tô Thắng là người ghét nó nhất.
Tô Thắng là hàng xóm của nó, nhà ở dưới chân núi phía bắc cách nhà Hồng cô cô không xa. Nhà Tô Thắng to hơn nhà Hồng cô cô, ngoài cổng còn còn treo biển " Tiêu cục Chấn Đình", nghe thì rất oách nhưng thực tế lại có rất ít người tới làm ăn, ngoài cổng trong sân thường xuyên vắng vẻ, vì vậy Tô Thắng thường xuyên dẫn lưa thưa vài tiêu sư đi xây nhà, xây cầu, làm việc nặng để kiếm tiền.
Nghe nói khi cha Tô Thắng còn sống, tiêu cục Chấn Đình làm ăn rất phát đạt. Sau khi ông ấy qua đời, tiêu cục được chuyển cho Tô Thắng quản lý. Vốn dĩ Tô Thắng không phải tên Tô Thắng mà là Tô Thắng Tuyết, đúng vậy, là nữ. Sau khi tiếp quản tiêu cục, cô đã bỏ chữ Tuyết, nói rằng vậy cho dễ gọi.
Dẫu đã đổi thành tên con trai nhưng ánh mắt của người đời vẫn chèn ép cô đến vị thế rất khó xử, không có nhiều người yên tâm giao đồ vật cho một nữ tiêu đầu, dù trông cô rất chân thành và dũng cảm. Cứ thế, một đám khách quen rời đi, khách mới ngại tới cửa, vì kế sinh nhai nên nhân viên cũng lục tục xin nghỉ, bây giờ chỉ còn lại mấy chú mấy bác theo Tô gia đã lâu, không nỡ bỏ đi. Nhưng theo thời gian, tiêu cục Chấn Đình đóng cửa chỉ là chuyện sớm muộn.
Những điều này là do Hồng cô cô kể cho nó nghe trong lúc rảnh rỗi, bởi vì mỗi lần Tô Thắng dẫn thủ hạ đi làm việc thì đều đi ngang qua nhà Hồng cô cô, lần nào Hồng cô cô cũng lắc đầu nhìn theo bóng dáng dần khuất của họ, nói con gái con đứa mà lại đi làm nghề này, ai mà khuyên cô ấy từ bỏ gia nghiệp, kiếm một tấm chồng để nương tựa thì chắc chắn sẽ bị cô ấy mắng xối xả, có trời mới biết cô gái này có phải ăn sắt thép mà lớn hay không, chứ sao lại cứng đầu cứng cổ chịu khổ sở chống đỡ gia nghiệp chắc chắn sẽ sụp đổ chứ.
Bà cho rằng đầu óc Tô Thắng có vấn đề, còn Tô Thắng cũng ngứa mắt họ, mỗi lần đi ngang qua, bốn mắt chạm nhau, nó đều nhìn thấy cô ấy khinh thường quay sang chỗ khác, cũng không biết tại sao. Nó hỏi Hồng cô cô, bà nói trong mắt của những người làm tiêu cục như Tô Thắng thì công việc thúc đẩy nhân duyên, áp hôn áp cưới của họ là không đàng hoàng.
Nghĩ cũng đúng, dẫu sao trong trăm nghề, chưa từng nghe nghề áp hôn.
Nếu hôm đó Hồng cô cô không sai nó ra chợ mua rượu, e rằng cả đời này giữa nó và Tô Thắng cũng chỉ là cái nhìn vừa cao ngạo và khinh miệt mỗi khi cô ấy đi ngang qua nhà nó mà thôi.
Hôm đó trời rất lạnh, lại mưa, những chiếc ô đủ màu sắc di chuyển hoặc nhanh hoặc chậm. Nó che ô, tay kia xách bầu rượu của Hồng cô cô, chỉ muốn về nhà thật nhanh. Đường xá có nhiều vũng nước quá, nó nhìn thử, đôi giày mới giặt hôm qua thì nay đã dơ hầy, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bóng dáng đơn bạc đứng trước cửa hàng nọ dưới làn mưa ở cách đó không xa. Đó là cửa hàng rất to chất đầy hàng hóa, trông làm ăn rất tốt. Tô Thắng bị người ta đẩy ra, may mà cô có chút quyền cước nên mới không bị ngã, sau đó một gói quà được gói cẩn thận cũng bị ném ra, rơi xuống vũng nước, ướt nhẹp.
"Ông chủ Lưu, ta rất có thành ý, ngài giao hàng cho bọn ta bảo đảm không xảy ra vấn đề gì, cầu xin ngài đó, cho bọn ta một cơ hội đi! Ta chỉ lấy nửa giá so với tiêu cục khác mà thôi!"
Nó đã quen với dáng vẻ kiêu ngạo của cô ấy mỗi khi cô đi ngang qua nhà nó, chưa từng nhìn thấy cô tươi cười, ra sức lấy lòng người khác dẫu bị đối xử thô lỗ như bây giờ.
"Đã nói là không cần nhà cô rồi, đừng đến đây nữa, cũng đừng đưa ta mấy thứ gớm ghiếc rẻ mạt nữa." Có hai người đứng dưới mái hiên, đứng trước là một gã đàn ông trung niên mập mạp có gương mặt như cái bánh bao, mập đến mức khiến người ta phải lo lắng cái áo đắt tiền của ông ta bị căng rách. Tên người làm trước kia từng vâng dạ trước mặt cô thì giờ cũng ỷ có chủ mình mà lên giọng: "Cô nhìn lại tiêu cục nhà mình đi, có ai lại mướn một đứa con gái đi áp tiêu chứ! Để người ta cười cho thối mũi à!"
Cô siết chặt nắm tay, nước mưa chảy dọc theo mái tóc nhưng vẫn nở nụ cười, khom lưng nói với gã mập: "Kính xin ông chủ Lưu nể mặt gia phụ mà cho bọn ta một cơ hội, bọn ta sẽ..."
"Nếu không nể mặt cha cô thì cô còn chả có cơ hội gặp ta." Gã mập cắt ngang lời cô, đôi mắt ti hí quét đi quét lại thân hình cô mấy lần, cười khẩy,"Ta thấy dáng dấp cô cũng được, để ta chỉ cho cô đường khác nè, mau về giải tán tiêu cục đi, nhân lúc còn trẻ kiếm ai đó để cưới đi, là con gái thì đừng làm chuyện của đàn ông. Nếu còn cố chấp, quãng đời còn lại ắt sẽ sống trong cô độc, chết ở đầu đường xó chợ thôi." Nói xong, gã cười thô lỗ,"Gần đây ta định cưới vợ bé, nể mặt chút giao tình còn sót lại với cha cô, hay là..."
"Cáo từ!" Cô không cười nữa, phất tay áo bỏ đi.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, cô không che ô, đi rất nhanh, hoàn toàn không quan tâm phía trước có chướng ngại vật hay không.
"Mưa to đấy, đi chậm thôi." Lúc cô đi ngang qua nó, nó chìa tay ra,"Cầm ô đi."
Bấy giờ cô mới biết có nó ở đó nhưng cô còn chả buồn nâng mắt, đẩy lòng tốt của nó ra: "Không cần", sau đó dứt khoát đi vòng qua nó rồi vụt bỏ chạy, nhanh chóng biến mất trong cơn mưa nặng hạt ở đầu đường.
Nó không đuổi theo, nó biết có đuổi cũng không kịp. Nó đi tới trước cửa hàng, nhặt gói quà nằm dưới vũng nước lên, lắc lắc vài cái rồi cẩn thận che chắn cái hộp, rảo đi nhanh trong ánh mắt khó hiểu của gã mập và tên người làm.
Nó cứ nghĩ phải đến nhà cô thì mới trả hộp quà được, nào ngờ lại gặp ở giữa đường.
Đó là con đường mòn bắt buộc phải đi qua nếu muốn về nhà cả hai, trên đường có mỏm đất hoa nở quanh năm kể cả mùa đông, có điều vào đông không có nhiều hoa lắm, màu sắc cũng đơn điệu, chỉ có loại hoa màu trắng, nhìn xa rất giống tuyết, không biết chúng tên là gì, chỉ biết chúng rất kiên cường, mùa đông vẫn không chịu nghỉ ngơi.
Cô ngồi trên tảng đá ở mỏm đất, ngẩn ngơ nhìn về phía xa.
Mưa đã tạnh, nhưng cô vẫn ướt sũng.
Nó đi tới chỗ cách cô mấy bước, nói nhỏ: "Tô tiêu đầu, cô về thay đồ đi, trời giá rét, coi chừng bệnh."
Cô thoáng sững sờ, không quay đầu lại, nói: "Ta thấy cậu có rượu?"
"Có!" Nó lập tức đưa bầu rượu qua,"Cô muốn uống à? Được đó, rượu chống lạnh, cô uống vài ngụm để tạm xua hơi lạnh đi."
Cô nhận lấy bầu rượu, trút vô miệng, sau đó phun hết ra, ho sặc sụa chảy cả nước mắt, lè lưỡi nói: "Cay... cay quá..."
"Hóa ra cô không biết uống rượu." Nó phì cười trước điệu bộ của cô.
Bầu rượu bị ném trả về cho nó, cô lau miệng, tự giễu: "Cho nên còn chả có tư cách mượn rượu giải sầu, thôi, không uống cũng được."
"Trông cô bị sặc rượu dễ thương ghê ha ha ha, không giống cô bình thường chút nào." Nó cũng không biết vì sao mình lại nói như thế, nó chỉ cảm thấy dáng vẻ ban nãy của cô trông hệt như các cô gái khác mỗi khi cáu kỉnh.
Mặt cô hơi đỏ, có lẽ là do bị sặc, cô tức giận nói: "Bình thường ta như thế nào thì hôm nay cũng vậy, người áp tải hàng mà dễ thương cái gì chứ."
"Cũng đúng, tiêu sư mà dễ thương quá có khi sẽ bị lũ cướp bắt về là áp trại phu nhân mất." Nó nghiêm túc suy nghĩ,"Sau này cô đừng nên uống rượu nữa."
"Ta sẽ học." Cô trừng nó,"Người giang hồ sao không biết uống rượu được."
"Quyết tâm chống đỡ gia nghiệp vậy à?" Nó hỏi, thở dài khe khẽ,"Cô thấy rồi đó, con đường phía trước chông gai lắm."
Cô ngẩn người, chợt bật cười, nói: "Cha ta khác với người khác. Cha ta không hề tiếc nuối khi chỉ có mỗi một cô con gái, quyền cước, công phu của ta đều do cha đích thân chỉ dạy. Cha ta cũng tìm người dạy ta thêu thùa, dạy ta học chữ. Có người nói cha ta làm điều thừa thãi, con gái trước sau gì cũng gả chồng, biết thêu thùa may vá là được rồi, cần gì phải hết lòng dạy dỗ." Cô nhìn nó,"Cậu biết cha ta nói gì không?"
Nó lắc đầu.
"Cha nói, khi áp tiêu, mục tiêu duy nhất của bọn ta là bảo đảm toàn bộ hàng hóa đến nơi an toàn, con gái cũng vậy, chỉ cần nó bình an trưởng thành thì mục tiêu của ta đã hoàn thành, còn về phần nó muốn đi con đường nào thì nó phải quyết định dựa vào mong muốn của nó chứ không phải là giới tính." Ánh tà dương hòa quyện vào mắt cô,"Người khác nghĩ cha ta hẳn là chết rất oanh liệt, tiêu sư mà, dãi nắng dầm mưa, lưỡi đao dính máu. Nhưng cha ta không chết trong trận đấu với sơn tặc, cũng không bị kẻ thù ám toán, cha chết bởi những căn bệnh tích tụ vì cả đời bôn ba vất vả. Đối với công việc, cha luôn nói nhanh được ngày nào tốt ngày đó, chẳng những phải bảo đảm hàng hóa an toàn mà còn phải nghĩ tới tâm trạng cấp bách của khách hàng, cho dù đối đầu với mưa đao thì cũng không thể trì hoãn. Trong thời gian làm tiêu đầu, cha chưa giao hàng trễ lần nào, cũng rất rõ ràng vấn đề thù lao, chỉ nhận khoản nên nhận, không cầm thêm bất cứ khoản dư thừa nào, cũng không chịu thiếu một đồng nào." Cô cười,"Làm tiêu sư, sinh thời cha ta sống rất bình thản, không hề đắc ý hay khoác lác. Thanh danh của tiêu cục Chấn Đình rất tốt, các khách hàng vừa tán dương vừa yên tâm. Ta nghĩ chỉ cần tiêu cục còn đó thì cha ta vẫn ở lại nơi đây. Ta ra sức chống cự những người và vật cản trở ta, không biết đang hơn thua với ai, nhưng mong muốn của ta là tiêu cục nhà ta sẽ không sụp đổ trong tay ta. Ta nghĩ chỉ cần ta còn cố gắng, tiêu cục Chấn Đình sẽ không sụp."
Hẳn đã rất lâu rồi cô không nói nhiều với ai như vậy, từng câu từng chữ đã bị đè nén trong lòng cô rất lâu rồi.
Nó lặng yên lắng nghe. Chờ cô nói xong, nó bèn nói: "Có muốn tới miếu thắp nhang khấn vái thần tiên phù hộ tiêu cục nhà cô làm ăn thịnh vượng không?"
Cô cười to, lườm nó: "Ta cứ tưởng cậu sẽ đề xuất cho ta cách nào hay ho cơ." Cô hít sâu một hơi, đứng lên nói: "Thua keo này ta bày keo khác, họ Lưu không được thì còn họ Triệu, họ Tiền, họ Tôn, họ Lý, ta đi gõ cửa từng nhà, hẳn sẽ có được một cơ hội thôi."
"Vậy... Cố lên!" Nó quan sát cô. Gã mập nói đúng, tuy cô ăn mặc không giống con gái nhưng cô vẫn ưa nhìn, tuy ngũ quan không quá đẹp nhưng ánh mắt rất kiên định, đến cả khinh thường người khác mà vẫn quang minh chính đại. Tuy không quen thân với cô nhưng nó cũng không muốn cô sống cô độc cả đời, chết ở đầu đường xó chợ. Nó bèn nói: "Nếu một ngày nào đó cô gặp người cô yêu, bất kể hắn ta có bằng lòng hay không, chỉ cần cô thích, ta bảo đảm dẫn hắn tới trước mặt cô, cả đời không chia lìa."
Nghe vậy, nàng cau mày, khinh thường nói: "Bớt bày mấy trò áp hôn của các cậu ở trước mặt ta đi. Nói thật, ta không ưa các cậu, chuyện cưới gả vốn dĩ nên tự nguyện, các cậu lại cứ bắt ép người ta ở cùng với nhau, thực sự không nên cầm loại tiền này chút nào."
Nó lúng túng gãi đầu: "Ta chỉ có ý tốt mà thôi."
"Không cần." Cô hừ, xoay người bỏ đi, lúc gần đi lại nói,"Sau này cần cái gì mà ở đây không có thì cứ nói, ta đi áp tải hàng hóa ở nơi khác sẽ mua về cho cậu."
Nó ngẩn người, điều này có nghĩa là cô không ghét nó?
"Ơ kìa, quà của cô này! Ta nhặt về rồi này, đừng lãng phí!"
"Không cần đâu, tặng cậu đấy."
Giọng cô vang lên từ phía xa, hình như đã lấy lại được sức lực.
Hết chương 4. 4
Lúc mới xuống Nhân giới, nó trốn trong núi sâu, không dám tới phố xa sầm uất. Sau đó, nó nghĩ nếu đã sống ở Nhân giới thì không thể để nguyên hình dáng sợi tơ hồng được, mà nó cũng không muốn tu luyện thành hình người như các yêu quái khác vì quá tốn thời gian và nó cũng không biết cách tu luyện. Nó suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lẻn vào phòng bếp của một hộ gia đình. Nó là Giáng Quân,"bám dính" là năng lực bẩm sinh của nó, năng lực đó kết hợp với tiên pháp của Nguyệt Lão đã giúp nhân duyên dính chặt lấy nhau. Có năng lực này, lấy bột mì dán lên người để nặn thành cơ thể, dưới sự hỗ trợ của yêu khí bẩm sinh và tiên khí được tích tụ, việc nó biến thành hình người cũng không phải là khó.
Nó không phải là người đầu tiên làm thế, nghe nói có rất nhiều thuật sĩ từng dùng bùn đất hoặc hoa sen hoặc cây cối tạo thành hình người, nhưng dùng bột mì thì... hẳn là không nhiều lắm.
Tóm lại, hôm đó nó lục đục trong bếp cả tối, mãi tới khi hửng sáng, nó mới đi ra ngoài bằng dáng dấp của một chàng trai, sẵn tay chôm luôn bộ đồ đang phơi ngoài sân để khoác lên người. May là suốt đêm gia đình đó không có ai giật mình tỉnh giấc xuống bếp, nếu không e rằng sẽ sợ chết khiếp khi chứng kiến quá trình sợi tơ hồng biến thành người.
Kể từ đó, nó biến thành người, thân thể rất chắc chắn, không phải cơ bắp xương cốt chắc chắn mà là mỗi miếng bột mì dính lên người nó đều vô cùng chắc chắn, có lẽ là nhờ có tiên khí mà dáng vẻ cũng khá tuấn tú.
Nó cứ tưởng là nó đã có thể bắt đầu cuộc sống mới đầy vui vẻ, nhưng "cuộc đời" đã dạy cho nó bài học đầu tiên, nó gặp phải nhóm sơn tặc tàn ác. Nó muốn ngắm nhìn cuộc sống phồn hoa ở đô thị, nhưng trên đường xuống núi thì bị nhóm sơn tặc đánh tơi bời vì nó không có cắc bạc nào. Tuy cơ thể được làm bằng bột mì nhưng ít nhiều vẫn cảm nhận được cơn đau, thêm cả nó chưa quá quen với cơ thể mới nên hầu như không tìm được cơ hội phản kích. Nhóm sơn tặc đánh xong vẫn không hả giận, vậy là đá nó xuống núi.
Trong tình huống như thế, nếu là trong truyện thì có lẽ nó sẽ là công tử gặp đại nạn không chết, được cao nhân cứu giúp, truyền thụ cho một thân võ nghệ, hoặc cũng có thể là được một tiểu thư xinh đẹp nhặt về, từ đó tình chàng ý thiếp. Tiếc rằng tuy nó cũng được cứu nhưng ân nhân của nó không phải là cao nhân, cũng không phải là tiểu thư xinh đẹp mà là một người đàn bà mập mạp hơn năm mươi tuổi.
Hôm đó, nó xui xẻo lăn xuống sân trong ngôi nhà dưới chân núi của bà ấy, còn đè chết một con gà mái sắp đẻ trứng của bà nữa.
Bà mập tiếc rẻ không thôi, nói là cứu nó nhưng chẳng thà nói bà ta kiên quyết không để cho nó chết, nó chết rồi thì lấy ai đền con gà cho bà ta.
Có yêu quái nào xui xẻo hơn nó không?
Nó không có tiền, bà mập ngồi dưới đất khóc lóc thảm thiết cỡ nào thì nó cũng không có tiền để đền.
Không có tiền chứ gì? Bà mập lau nước mũi, đứng lên chỉ vào mặt nó, nói: Không có tiền thì bỏ sức!
Dứt lời, bà ta nhìn nó từ đầu xuống chân, cuối cùng nhìn mặt nó: "Mặt mũi tướng tá cũng được đấy, vậy sau này đi áp hôn với ta đi, ai hỏi thì nói là cháu ta, tiền thì chia cho ngươi hai phần, nhưng ta giữ hết, coi như là tiền ngươi đền cho ta!"
Nó vừa xuống Nhân giới, không hiểu hết ý của bà ta, chỉ nghĩ mình đè chết gà của bà ta thì phải đền cho bà ta, có như vậy mới được rời đi.
"Ta có thể giúp đại nương làm bất cứ việc gì nhưng không được giết người phóng hỏa." Nó đến từ Thiên giới, mà cho dù khi ở núi Cô Quán, cả tộc của nó cũng chỉ ngủ ở dưới băng tuyết quanh năm suốt tháng không khác gì cái cây, không bao giờ làm điều ác.
Bà mập trợn mắt: "Áp hôn mà thôi, giết người gì chứ!"
"Áp hôn? Là nghề gì vậy?"
"Dẫu có hôn ước nhưng cũng có người đổi ý giữa chừng, nam không cưới, nữ không gả, nếu hai bên gia đình bắt buộc tiến hành cuộc hôn nhân này thì phải nhờ người áp hôn xử lý." Bà ta tự hào vỗ ngực,"Ta làm nghề này ba mươi mấy năm rồi, ta mà áp hôn là không có mối nào thất bại hết."
Nó bỗng thấy thú vị, không ngờ Nhân giới còn có nghề này.
Vì vậy, nó ở lại. Bà mập họ Hồng, bà bảo nó gọi bà là Hồng cô cô, hỏi tên nó, nó suy nghĩ chốc lát, nói nó cũng họ Hồng, tên chỉ có một chữ là Thăng. Hồng cô cô cười to, nói hai người cũng coi như có duyên, tóm lại sau này cứ nghe lời bà ta là được, chờ đền đủ tiền con gà mái rồi nó muốn đi đâu thì đi.
Chuyện được quyết định như thế.
Nó nghĩ đủ viễn cảnh cho cuộc sống mới ở Nhân giới, chỉ duy nhất không nghĩ tới mình lại đột nhiên trở thành "người áp hôn", tương lai không phải là giang hồ mưa máu gió tanh, cũng không phải là cuộc sống tầm thường giữa khu dân cư mà là những cuộc hôn lễ với nến đỏ hỉ phục nối liền không dứt.
Tội nghiệp cho nó là nó không biết gì hết, suốt ngày theo Hồng cô cô chạy đến những đám cưới không thuận lợi.
Hóa ra có rất nhiều người đổi ý giữa chừng hay thậm chí là ngay từ đầu đã không muốn kết hôn, hoặc là công tử chê tiểu thư không đẹp, hoặc là tiểu thư đã thích người khác, hoặc là có người không muốn làm con rể/con dâu nhà ai đó. Nhưng chỉ cần nhờ được Hồng cô cô, tất cả mọi điều không suôn sẻ đều trở nên trôi chảy.
Đi với bà nhiều, nó phát hiện phương pháp của Hồng cô cô rất lạ. Đầu tiên là xin cố chủ ghi ngày sinh tháng đẻ của cô dâu chú rể lên giấy, sau đó vừa đốt chúng với nhau trong một cái chén vừa lầm rầm niệm chú, cuối cùng là bóc cái gì đó giống như muối từ trong cái hộp gỗ nhỏ mà bà luôn mang theo bên người và rải vô chén đốt giấy, đổ nước vào khoảng nửa chén rồi lại chia ra làm hai bình, sau đó bà đưa cho cố chủ, nghĩ cách để cô dâu chú rể uống hết.
Nói cũng lạ, sau khi dùng cách này, dẫu ban đầu người trong cuộc kiên quyết không kết hôn cỡ nào thì cuối cùng cũng sẽ đổi ý, tuy chưa đến mức vui vẻ chấp nhận hôn sự nhưng không còn phản đối nữa, tựa như đột nhiên chấp nhận số mệnh, suôn sẻ bái lạy thiên địa. Đó cũng là giây phút mà Hồng cô cô vui vẻ nhất, trước kia chỉ có một mình ba ta mà thù lao đã rất nhiều, bây giờ có thêm "thằng cháu", tuy chỉ chạy vặt và giả vờ hộ pháp lúc bà ta "niệm chú" nhưng trong mắt người khác nó cũng là người làm việc, tất nhiên cũng có thù lao.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, bất giác nó đã ở với Hồng cô cô hơn hai năm. Hạ đi đông tới, nó đã hỗ trợ "áp" ít nhất hơn mười vụ, càng ngày càng giỏi giả vờ giả vịt. Hồng cô cô cũng khá tốt, tuy độc mồm độc miệng, cử chỉ thô lỗ nhưng lần nào đi chợ cũng sẽ tỉ mỉ chọn lựa quần áo đẹp nhất cho nó, đôi khi còn chê giày ngoài chợ không bền, chong đèn nhiều đêm để may giày cho nó, tuy không đẹp bằng người ta bán nhưng quả thật mang rất bền; hay vào dịp Tết Nguyên Tiêu, bà còn nấu cho nó bát bánh trôi nước, miệng cứ lèm bèm tại nó mà bà phải nấu nhiều nhưng nhân bánh trôi toàn là hoa quế mà nó thích. Có điều bà không cho nó tiền, bất kể được thù lao nhiều bao nhiêu cũng không cho.
Có đôi khi nó nghĩ hẳn là nó đã đền xong con gà mái lâu rồi. Nhưng nó không nói chuyện muốn rời đi, nó quen ở nhà của Hồng cô cô, mỗi vật dụng trong nhà từ cái giường của nó cho tới cây cối và động vật ngoài sân đều thân thiết với nó. Mỗi khi nhớ lại cuộc sống trước đây, nó nghĩ nơi này tốt hơn rất nhiều so với quê nhà toàn băng tuyết và Thiên giới hở chút là bị quăng vào lò thiêu, tại sao phải đi chứ.
Ngoài tiền ra, Hồng cô cô cũng chỉ thích rượu, không nhiều thói hư tật xấu lắm.
Không chỉ một lần nó nhìn thấy đêm hôm khuya khoắt bà ôm bầu rượu nằm trên ghế trúc ngoài sân, vừa ngắm nhìn bầu trời vừa uống, những người phụ nữ trung niên hiếm ai mà uống giỏi như bà. Có đôi lần nó nghĩ mình bị hoa mắt vì nó thấy nơi khóe mắt của Hồng cô cô thoáng long lanh. Bà khóc ư? Nhưng bà ấy rất mạnh mẽ, nhẽ ra sẽ không liên quan gì tới nước mắt chứ nhỉ?
Nó không hỏi, cũng biết dẫu có hỏi thì bà cũng không trả lời. Trong thời gian sống ở Nhân giới, nó ít nhiều cũng hiểu vài thói quen của con người, chẳng hạn như có tâm sự thì không giãi bày cùng ai mà sẽ gửi gắm vào giấc mộng hoặc bầu rượu đêm khuya.
Nó không uống rượu vì thấy rượu không ngon, buổi tối nó chỉ muốn quấn chiếc chăn ấm áp, ngủ một giấc không mộng mị, y như con heo chỉ biết ăn và ngủ.
Nó rất tò mò rốt cuộc Hồng cô cô dùng tuyệt kỹ gì khiến những chàng trai cô gái kia bằng lòng kết hôn, cũng muốn biết cái hộp nhỏ chứa bột mịn giống muối của bà là cái gì, nhưng Hồng cô cô đề phòng như phòng cướp, nhất quyết không chịu tiết lộ. Có lẽ là sợ nó biết thì sẽ ra ngoài làm riêng chăng?
Nhưng không sao cả, nó chỉ muốn sống an ổn thôi. Đại đa số yêu quái bị ép rời khỏi nơi sinh ra đều chỉ có mong muốn này, rất ít kẻ trong số chúng có lý tưởng tu luyện để xưng vương xưng bá, chúng chỉ muốn được những người bình thường trên thế gian, sống một cuộc đời không cần phải phiêu bạt rày đây mai đó. Chúng khẩn khoản có một chốn dừng chân để an cư lập nghiệp, không bị đối địch, bị ghét bỏ, bị mặc người chém giết.
Nhưng nó vẫn còn bị ghét.
Tô Thắng là người ghét nó nhất.
Tô Thắng là hàng xóm của nó, nhà ở dưới chân núi phía bắc cách nhà Hồng cô cô không xa. Nhà Tô Thắng to hơn nhà Hồng cô cô, ngoài cổng còn còn treo biển " Tiêu cục Chấn Đình", nghe thì rất oách nhưng thực tế lại có rất ít người tới làm ăn, ngoài cổng trong sân thường xuyên vắng vẻ, vì vậy Tô Thắng thường xuyên dẫn lưa thưa vài tiêu sư đi xây nhà, xây cầu, làm việc nặng để kiếm tiền.
Nghe nói khi cha Tô Thắng còn sống, tiêu cục Chấn Đình làm ăn rất phát đạt. Sau khi ông ấy qua đời, tiêu cục được chuyển cho Tô Thắng quản lý. Vốn dĩ Tô Thắng không phải tên Tô Thắng mà là Tô Thắng Tuyết, đúng vậy, là nữ. Sau khi tiếp quản tiêu cục, cô đã bỏ chữ Tuyết, nói rằng vậy cho dễ gọi.
Dẫu đã đổi thành tên con trai nhưng ánh mắt của người đời vẫn chèn ép cô đến vị thế rất khó xử, không có nhiều người yên tâm giao đồ vật cho một nữ tiêu đầu, dù trông cô rất chân thành và dũng cảm. Cứ thế, một đám khách quen rời đi, khách mới ngại tới cửa, vì kế sinh nhai nên nhân viên cũng lục tục xin nghỉ, bây giờ chỉ còn lại mấy chú mấy bác theo Tô gia đã lâu, không nỡ bỏ đi. Nhưng theo thời gian, tiêu cục Chấn Đình đóng cửa chỉ là chuyện sớm muộn.
Những điều này là do Hồng cô cô kể cho nó nghe trong lúc rảnh rỗi, bởi vì mỗi lần Tô Thắng dẫn thủ hạ đi làm việc thì đều đi ngang qua nhà Hồng cô cô, lần nào Hồng cô cô cũng lắc đầu nhìn theo bóng dáng dần khuất của họ, nói con gái con đứa mà lại đi làm nghề này, ai mà khuyên cô ấy từ bỏ gia nghiệp, kiếm một tấm chồng để nương tựa thì chắc chắn sẽ bị cô ấy mắng xối xả, có trời mới biết cô gái này có phải ăn sắt thép mà lớn hay không, chứ sao lại cứng đầu cứng cổ chịu khổ sở chống đỡ gia nghiệp chắc chắn sẽ sụp đổ chứ.
Bà cho rằng đầu óc Tô Thắng có vấn đề, còn Tô Thắng cũng ngứa mắt họ, mỗi lần đi ngang qua, bốn mắt chạm nhau, nó đều nhìn thấy cô ấy khinh thường quay sang chỗ khác, cũng không biết tại sao. Nó hỏi Hồng cô cô, bà nói trong mắt của những người làm tiêu cục như Tô Thắng thì công việc thúc đẩy nhân duyên, áp hôn áp cưới của họ là không đàng hoàng.
Nghĩ cũng đúng, dẫu sao trong trăm nghề, chưa từng nghe nghề áp hôn.
Nếu hôm đó Hồng cô cô không sai nó ra chợ mua rượu, e rằng cả đời này giữa nó và Tô Thắng cũng chỉ là cái nhìn vừa cao ngạo và khinh miệt mỗi khi cô ấy đi ngang qua nhà nó mà thôi.
Hôm đó trời rất lạnh, lại mưa, những chiếc ô đủ màu sắc di chuyển hoặc nhanh hoặc chậm. Nó che ô, tay kia xách bầu rượu của Hồng cô cô, chỉ muốn về nhà thật nhanh. Đường xá có nhiều vũng nước quá, nó nhìn thử, đôi giày mới giặt hôm qua thì nay đã dơ hầy, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bóng dáng đơn bạc đứng trước cửa hàng nọ dưới làn mưa ở cách đó không xa. Đó là cửa hàng rất to chất đầy hàng hóa, trông làm ăn rất tốt. Tô Thắng bị người ta đẩy ra, may mà cô có chút quyền cước nên mới không bị ngã, sau đó một gói quà được gói cẩn thận cũng bị ném ra, rơi xuống vũng nước, ướt nhẹp.
"Ông chủ Lưu, ta rất có thành ý, ngài giao hàng cho bọn ta bảo đảm không xảy ra vấn đề gì, cầu xin ngài đó, cho bọn ta một cơ hội đi! Ta chỉ lấy nửa giá so với tiêu cục khác mà thôi!"
Nó đã quen với dáng vẻ kiêu ngạo của cô ấy mỗi khi cô đi ngang qua nhà nó, chưa từng nhìn thấy cô tươi cười, ra sức lấy lòng người khác dẫu bị đối xử thô lỗ như bây giờ.
"Đã nói là không cần nhà cô rồi, đừng đến đây nữa, cũng đừng đưa ta mấy thứ gớm ghiếc rẻ mạt nữa." Có hai người đứng dưới mái hiên, đứng trước là một gã đàn ông trung niên mập mạp có gương mặt như cái bánh bao, mập đến mức khiến người ta phải lo lắng cái áo đắt tiền của ông ta bị căng rách. Tên người làm trước kia từng vâng dạ trước mặt cô thì giờ cũng ỷ có chủ mình mà lên giọng: "Cô nhìn lại tiêu cục nhà mình đi, có ai lại mướn một đứa con gái đi áp tiêu chứ! Để người ta cười cho thối mũi à!"
Cô siết chặt nắm tay, nước mưa chảy dọc theo mái tóc nhưng vẫn nở nụ cười, khom lưng nói với gã mập: "Kính xin ông chủ Lưu nể mặt gia phụ mà cho bọn ta một cơ hội, bọn ta sẽ..."
"Nếu không nể mặt cha cô thì cô còn chả có cơ hội gặp ta." Gã mập cắt ngang lời cô, đôi mắt ti hí quét đi quét lại thân hình cô mấy lần, cười khẩy,"Ta thấy dáng dấp cô cũng được, để ta chỉ cho cô đường khác nè, mau về giải tán tiêu cục đi, nhân lúc còn trẻ kiếm ai đó để cưới đi, là con gái thì đừng làm chuyện của đàn ông. Nếu còn cố chấp, quãng đời còn lại ắt sẽ sống trong cô độc, chết ở đầu đường xó chợ thôi." Nói xong, gã cười thô lỗ,"Gần đây ta định cưới vợ bé, nể mặt chút giao tình còn sót lại với cha cô, hay là..."
"Cáo từ!" Cô không cười nữa, phất tay áo bỏ đi.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, cô không che ô, đi rất nhanh, hoàn toàn không quan tâm phía trước có chướng ngại vật hay không.
"Mưa to đấy, đi chậm thôi." Lúc cô đi ngang qua nó, nó chìa tay ra,"Cầm ô đi."
Bấy giờ cô mới biết có nó ở đó nhưng cô còn chả buồn nâng mắt, đẩy lòng tốt của nó ra: "Không cần", sau đó dứt khoát đi vòng qua nó rồi vụt bỏ chạy, nhanh chóng biến mất trong cơn mưa nặng hạt ở đầu đường.
Nó không đuổi theo, nó biết có đuổi cũng không kịp. Nó đi tới trước cửa hàng, nhặt gói quà nằm dưới vũng nước lên, lắc lắc vài cái rồi cẩn thận che chắn cái hộp, rảo đi nhanh trong ánh mắt khó hiểu của gã mập và tên người làm.
Nó cứ nghĩ phải đến nhà cô thì mới trả hộp quà được, nào ngờ lại gặp ở giữa đường.
Đó là con đường mòn bắt buộc phải đi qua nếu muốn về nhà cả hai, trên đường có mỏm đất hoa nở quanh năm kể cả mùa đông, có điều vào đông không có nhiều hoa lắm, màu sắc cũng đơn điệu, chỉ có loại hoa màu trắng, nhìn xa rất giống tuyết, không biết chúng tên là gì, chỉ biết chúng rất kiên cường, mùa đông vẫn không chịu nghỉ ngơi.
Cô ngồi trên tảng đá ở mỏm đất, ngẩn ngơ nhìn về phía xa.
Mưa đã tạnh, nhưng cô vẫn ướt sũng.
Nó đi tới chỗ cách cô mấy bước, nói nhỏ: "Tô tiêu đầu, cô về thay đồ đi, trời giá rét, coi chừng bệnh."
Cô thoáng sững sờ, không quay đầu lại, nói: "Ta thấy cậu có rượu?"
"Có!" Nó lập tức đưa bầu rượu qua,"Cô muốn uống à? Được đó, rượu chống lạnh, cô uống vài ngụm để tạm xua hơi lạnh đi."
Cô nhận lấy bầu rượu, trút vô miệng, sau đó phun hết ra, ho sặc sụa chảy cả nước mắt, lè lưỡi nói: "Cay... cay quá..."
"Hóa ra cô không biết uống rượu." Nó phì cười trước điệu bộ của cô.
Bầu rượu bị ném trả về cho nó, cô lau miệng, tự giễu: "Cho nên còn chả có tư cách mượn rượu giải sầu, thôi, không uống cũng được."
"Trông cô bị sặc rượu dễ thương ghê ha ha ha, không giống cô bình thường chút nào." Nó cũng không biết vì sao mình lại nói như thế, nó chỉ cảm thấy dáng vẻ ban nãy của cô trông hệt như các cô gái khác mỗi khi cáu kỉnh.
Mặt cô hơi đỏ, có lẽ là do bị sặc, cô tức giận nói: "Bình thường ta như thế nào thì hôm nay cũng vậy, người áp tải hàng mà dễ thương cái gì chứ."
"Cũng đúng, tiêu sư mà dễ thương quá có khi sẽ bị lũ cướp bắt về là áp trại phu nhân mất." Nó nghiêm túc suy nghĩ,"Sau này cô đừng nên uống rượu nữa."
"Ta sẽ học." Cô trừng nó,"Người giang hồ sao không biết uống rượu được."
"Quyết tâm chống đỡ gia nghiệp vậy à?" Nó hỏi, thở dài khe khẽ,"Cô thấy rồi đó, con đường phía trước chông gai lắm."
Cô ngẩn người, chợt bật cười, nói: "Cha ta khác với người khác. Cha ta không hề tiếc nuối khi chỉ có mỗi một cô con gái, quyền cước, công phu của ta đều do cha đích thân chỉ dạy. Cha ta cũng tìm người dạy ta thêu thùa, dạy ta học chữ. Có người nói cha ta làm điều thừa thãi, con gái trước sau gì cũng gả chồng, biết thêu thùa may vá là được rồi, cần gì phải hết lòng dạy dỗ." Cô nhìn nó,"Cậu biết cha ta nói gì không?"
Nó lắc đầu.
"Cha nói, khi áp tiêu, mục tiêu duy nhất của bọn ta là bảo đảm toàn bộ hàng hóa đến nơi an toàn, con gái cũng vậy, chỉ cần nó bình an trưởng thành thì mục tiêu của ta đã hoàn thành, còn về phần nó muốn đi con đường nào thì nó phải quyết định dựa vào mong muốn của nó chứ không phải là giới tính." Ánh tà dương hòa quyện vào mắt cô,"Người khác nghĩ cha ta hẳn là chết rất oanh liệt, tiêu sư mà, dãi nắng dầm mưa, lưỡi đao dính máu. Nhưng cha ta không chết trong trận đấu với sơn tặc, cũng không bị kẻ thù ám toán, cha chết bởi những căn bệnh tích tụ vì cả đời bôn ba vất vả. Đối với công việc, cha luôn nói nhanh được ngày nào tốt ngày đó, chẳng những phải bảo đảm hàng hóa an toàn mà còn phải nghĩ tới tâm trạng cấp bách của khách hàng, cho dù đối đầu với mưa đao thì cũng không thể trì hoãn. Trong thời gian làm tiêu đầu, cha chưa giao hàng trễ lần nào, cũng rất rõ ràng vấn đề thù lao, chỉ nhận khoản nên nhận, không cầm thêm bất cứ khoản dư thừa nào, cũng không chịu thiếu một đồng nào." Cô cười,"Làm tiêu sư, sinh thời cha ta sống rất bình thản, không hề đắc ý hay khoác lác. Thanh danh của tiêu cục Chấn Đình rất tốt, các khách hàng vừa tán dương vừa yên tâm. Ta nghĩ chỉ cần tiêu cục còn đó thì cha ta vẫn ở lại nơi đây. Ta ra sức chống cự những người và vật cản trở ta, không biết đang hơn thua với ai, nhưng mong muốn của ta là tiêu cục nhà ta sẽ không sụp đổ trong tay ta. Ta nghĩ chỉ cần ta còn cố gắng, tiêu cục Chấn Đình sẽ không sụp."
Hẳn đã rất lâu rồi cô không nói nhiều với ai như vậy, từng câu từng chữ đã bị đè nén trong lòng cô rất lâu rồi.
Nó lặng yên lắng nghe. Chờ cô nói xong, nó bèn nói: "Có muốn tới miếu thắp nhang khấn vái thần tiên phù hộ tiêu cục nhà cô làm ăn thịnh vượng không?"
Cô cười to, lườm nó: "Ta cứ tưởng cậu sẽ đề xuất cho ta cách nào hay ho cơ." Cô hít sâu một hơi, đứng lên nói: "Thua keo này ta bày keo khác, họ Lưu không được thì còn họ Triệu, họ Tiền, họ Tôn, họ Lý, ta đi gõ cửa từng nhà, hẳn sẽ có được một cơ hội thôi."
"Vậy... Cố lên!" Nó quan sát cô. Gã mập nói đúng, tuy cô ăn mặc không giống con gái nhưng cô vẫn ưa nhìn, tuy ngũ quan không quá đẹp nhưng ánh mắt rất kiên định, đến cả khinh thường người khác mà vẫn quang minh chính đại. Tuy không quen thân với cô nhưng nó cũng không muốn cô sống cô độc cả đời, chết ở đầu đường xó chợ. Nó bèn nói: "Nếu một ngày nào đó cô gặp người cô yêu, bất kể hắn ta có bằng lòng hay không, chỉ cần cô thích, ta bảo đảm dẫn hắn tới trước mặt cô, cả đời không chia lìa."
Nghe vậy, nàng cau mày, khinh thường nói: "Bớt bày mấy trò áp hôn của các cậu ở trước mặt ta đi. Nói thật, ta không ưa các cậu, chuyện cưới gả vốn dĩ nên tự nguyện, các cậu lại cứ bắt ép người ta ở cùng với nhau, thực sự không nên cầm loại tiền này chút nào."
Nó lúng túng gãi đầu: "Ta chỉ có ý tốt mà thôi."
"Không cần." Cô hừ, xoay người bỏ đi, lúc gần đi lại nói,"Sau này cần cái gì mà ở đây không có thì cứ nói, ta đi áp tải hàng hóa ở nơi khác sẽ mua về cho cậu."
Nó ngẩn người, điều này có nghĩa là cô không ghét nó?
"Ơ kìa, quà của cô này! Ta nhặt về rồi này, đừng lãng phí!"
"Không cần đâu, tặng cậu đấy."
Giọng cô vang lên từ phía xa, hình như đã lấy lại được sức lực.
Hết chương 4. 4
Bạn cần đăng nhập để bình luận