Bách Yêu Phổ
Chương 149: Hiệp Quái(8)
Chương 10. 8
Vàng mã hóa thành tro bị làn gió mùa hè nhè nhẹ cuốn đi.
Chàng trai trẻ chưa tới hai mươi tuổi quỳ thấp gối trước ngôi mộ, vừa đốt vàng mã vừa hào hứng nói: "Mẹ ơi, ngày mai con sẽ xuất phát đến Lạc Dương, chùa Cam Lâm thuê con vẽ một nửa bức tranh tường cho chùa. Khó khăn lắm con mới nhận được công việc này, thành Lạc Dương có đầy cao nhân, thậm chí đại sư ở Trường An cũng ứng cử, con cứ tưởng kẻ vô danh tiểu tốt như con sẽ không có cơ hội nào chứ."
Đào Yêu huơ tay trước mặt hắn rồi lại véo mạnh tai hắn, hét to: "Hoàng Phủ Cần!"
Hắn không có bất kỳ phản ứng nào, hệt như không hề trông thấy sự tồn tại của nàng, vẫn đang hào hứng lẩm bẩm với ngôi mộ.
Đào Yêu thở dài, ngồi phịch xuống đất, giơ tay đếm rồi lại ngẩng đầu lên: "Sáu lần rồi đúng không?"
Ty Cuồng Lan gật đầu: "Sáu lần rồi."
Có lẽ đây là giờ phút muốn sụp đổ nhất trong cuộc đời của cả hai người. Kể từ khi rơi vào cơ thể của Hiệp Quái, họ đã xem đi xem lại Hoàng Phủ Cần rời thôn, đến thành Lạc Dương, từ lúc bộc lộ tài năng đến khi chết yểu sáu lần rồi!!! Mỗi khi tới đoạn Hoàng Phủ Cần chết, họ sẽ lại quay về trước mộ của mẹ cậu, lại nhìn cậu vui vẻ nói chuyện cùng mẹ. Cứ thế lặp đi lặp lại, hoàn toàn không chặt đứt được, tựa như bị buộc vô người Hoàng Phủ Cần. Họ chứng kiến từng sự kiện diễn ra trong cuộc đời cậu vào năm ấy, thậm chí còn cảm nhận được suy nghĩ và tâm trạng của cậu, nhưng họ cứ như vô hình, cả Hoàng Phủ Cần lẫn thế giới trong này đều không thấy họ. Rất quái dị, họ có cảm giác bất lực khi thân thể lại ở nơi mà họ không thuộc về. Cơ thể nàng và Ty Cuồng Lan có thể xuyên qua bất cứ thứ gì ở nơi đây, từ cây cối, vách tường, con người, nhưng chân không chạm được đất, cứ lơ lửng vậy thôi. Cũng may là họ không thấy mệt, tuy với Hoàng Phủ Cần thì tới tận mấy tháng nhưng với họ thì rất ngắn ngủi, thời gian ở nơi này không phải thời gian thực.
"Ta hét hết nổi rồi!" Đào Yêu ôm cổ họng, uể oải nói,"Tới lượt huynh đó... Chỉ khi nào Hoàng Phủ Cần "nhìn thấy" chúng ta thì vòng tuần hoàn vô hạn này mới dừng lại!"
"Ngay từ đầu ta đã bảo cô đừng phí công rồi. Cậu ấy không điếc, và chúng ta cũng không thực sự ở cùng thế giới với cậu ấy." Ty Cuồng Lan cúi đầu nhìn Hoàng Phủ Cần đang lẩm bẩm liên tục với ngôi mộ,"Cô nói Hiệp Quái chỉ là một hơi thở của vật sống, vậy có thể khẳng định hơi thở biến Ngụy Vĩnh An thành Hiệp Quái xuất phát từ vị Hoàng Phủ Cần sống ở thời Đường này."
"Khá đấy." Đào Yêu ngắm nhìn xung quanh, tiết trời đầu hè, núi xanh đất hoang, không chỗ nào là không chân thực,"Hơn nữa theo những gì chúng ta chứng kiến thì cậu ấy cũng là nơi phát ra cảm xúc tiêu cực. Nói là một hơi thở nhưng có lẽ là khúc mắc đến chết cũng không biết mất của hắn."
Ty Cuồng Lan đi tới gần Hoàng Phủ Cần, nhìn thật kỹ chàng trai vừa xa lạ vừa quen thuộc này, nói: "Cậu ấy còn không có cơ hội đeo vòng tay cho A Mẫn."
Đào Yêu im lặng chốc lát rồi nói: "Sáu lần rồi, chúng ta không thể nhìn thấy sự việc xảy ra sau khi cậu ấy quay đầu lại trong con hẻm. Cứ tới đoạn đó là đen thui, lúc sáng lên lại thì cậu ấy chỉ còn là thi thể thôi."
"Hẳn là chính cậu ấy cũng không muốn xem." Ty Cuồng Lan thản nhiên nói,"Xem đi xem lại sáu lần rồi, chắc là cô cũng đã biết gì đó rồi?"
Đào Yêu hắng giọng, nói: "Nguyên nhân cậu ấy chết."
"Có lẽ chờ xác định nguyên nhân cái chết của cậu ấy rồi thì cậu ấy mới "nhìn thấy" chúng ta được." Ty Cuồng Lan nghĩ ngợi,"Ai cũng có thể là hung thủ. Người đưa thiệp mời, bất cứ người nào nổi máu tham khi nhìn thấy cậu ấy ra khỏi cửa hàng trang sức, người mà cậu ấy vô tình đắc tội... Thậm chí là Ngũ tiên sinh."
Đào Yêu nhíu mày: "Cũng có thể. Nhưng vẫn hoàn toàn không có manh mối nào cả, liệu xem thêm mấy lần nữa có phát hiện được gì mới chăng?" Hiện giờ nàng rất bực bội vì đã biến thành người vô hình thực sự, chứ không thì chỉ cần một viên thuốc thôi, mặc kệ Hoàng Phủ Cần có bằng lòng hay không thì cậu ta cũng sẽ kể vanh vách hồi nhỏ tè dầm mấy lần.
"Khả năng thấp lắm." Ty Cuồng Lan ngẩng đầu, trời xanh mây trắng rất đẹp,"Rắc rối lần này nhìn thì bình thường nhưng thực tế lại rất nguy hiểm. Nếu không phá giải được, chờ trải qua vòng tuần hoàn hàng trăm lần, liệu ta và cô có còn không biết mệt, không biết đói nữa không?" Y cười,"Chết đói chết khát không phải là cái chết dễ chịu cho lắm." Y nhìn chằm chằm đám mây đang trôi lững lờ trên bầu trời,"Đáng lẽ cô không nên vào đây với ta."
Đào Yêu ngẩn người, vốn định nói y cũng không nên theo nàng tới sông Cẩm Lân nhưng sau cùng mọi lời nói lại biến thành ánh mắt khinh thường: "Nếu huynh mà xảy ra chuyện gì thì ta biết tìm ai thưởng cho ta bao lì xì to bằng cái gối chứ!"
Ty Cuồng Lan cười khẽ: "Ta chưa bao giờ thưởng bao lì xì nào to bằng cái gối."
"Ta không quan tâm, ta muốn bao lì xì to bằng cái gối cơ!" Nàng giậm chân, tức tối lầm bầm,"Vậy mà chịu mua này mua kia cho người khác, còn dẫn người ta đi dạo chợ nữa cơ. Nàng ta đâu chăm ngựa cho huynh, đâu cứu Tĩnh Tĩnh nhà huynh, đâu giúp đỡ xử lý chuyện mối tình đầu của Miêu quản gia... Hừ."
Tiếng lầm bầm đằng sau tuy nhỏ nhưng Ty Cuồng Lan vẫn nghe hơn phân nửa, cười nói: "Tỷ ấy đâu phải tạp dịch của Ty phủ ta, vì sao phải xử lý việc của Ty phủ? Cô giận dỗi vô lý lắm đấy."
"Ta giận dỗi hồi nào?"
"Lúc nào mà cô chả giận dỗi."
"Huynh..."
Người rơi vào đường cùng đừng nên tuyệt vọng, khi nào cần cãi nhau thì hãy cứ cãi nhau.
Vì vậy tình trạng hiện tại thoạt trông không quá bết bát nữa. Hoàng Phủ Cần ngồi trước ngôi mộ mơ về tương lai, bên cạnh là Đào Yêu và Ty Cuồng Lan đấu võ mồm, xung quanh hoa cỏ dập dờn, chim hót líu lo, nào giống khung cảnh nguy hiểm gì đâu.
Hai người cãi cọ mãi đến khi Hoàng Phủ Cần lại tới chùa Cam Lâm, nếu Ty Cuồng Lan không đột nhiên ra hiệu nàng im lặng thì nàng có thể cãi nhau với y tới tận khi Hoàng Phủ Cần chết yểu ngoài đường lần nữa mới thôi.
"Sao thế?" Nàng hỏi.
"Hình như ta nghe thấy tiếng của Ty Tĩnh Uyên." Y nhíu mày, xem xét khắp nơi.
Đào Yêu vểnh tai cẩn thận lắng nghe: "Đâu có."
"Không... Là huynh ấy." Ty Cuồng Lan đáp chắc nịch.
Đào Yêu thấy y chắc chắn như thế thì lập tức nhắm mắt lại, cẩn thận dò tìm bất cứ động tĩnh bất thường nào trong không khí.
"Lan Lan! Đào Yêu! Lan Lan! Đào Yêu! Hai đứa có ở đó không? Có thì đáp lại ta một tiếng nào!" Từ xa truyền đến giọng nói đứt quãng, là giọng của gã thật...
Sao gã lại ở đây?
Đào Yêu mở bừng mắt ra, hét to: "Ty Tĩnh Uyên! Bọn ta ở đây nè!"
Ty Cuồng Lan không nói gì, sắc mặt rất xấu.
Chỉ chốc lát sau, một thứ gì đó to bằng con muỗi bay qua bức tường vào phòng, mừng phát khóc dừng trước mặt họ: "Tìm được hai đứa rồi! Ta cứ sợ hai đứa không còn nữa! Hu hu hu!
Đào Yêu há hốc miệng, chỉ vào "con muỗi": "Sao huynh lại biến thành thế này?"
Đúng là Ty Tĩnh Uyên nhưng gã nhỏ đến mức khiến người ta cứ tưởng gã là con muỗi, lại còn là con muỗi mờ ảo.
"Sao ta biết được, ta vừa vào đây là đã co lại như thế này rồi. Có thể là do cơ thể của Hiệp Quái khác thường thôi." Ty Tĩnh Uyên lo lắng bay tới bay lui quanh hai người họ,"Hai đứa sao rồi? Đã qua ba canh giờ rồi mà hai đứa còn chưa ra nữa! Vì vậy ta mới vào đây xem sao!"
Ty Cuồng Lan nghiến răng: "Huynh chê mình sống lâu quá hay sao? Huynh có biết huynh vào đây thế này sẽ còn chết nhanh hơn bọn đệ không?!"
Đào Yêu cũng đổ mồ hôi thay gã: "Huynh tưởng cơ thể của Hiệp Quái là bó rau của lão Lý hàng xóm à? Huynh không nghĩ tới việc hồn phách của huynh bị teo nhỏ thế này là tín hiệu nguy hiểm sao? Vào thế nào thì ra thế ấy, lẹ lên!"
"Ta không thấy khó chịu chỗ nào hết á." Ty Tĩnh Uyên không thèm để ý, chỉ lo nhìn họ chằm chằm,"Hai đứa không ra được à? Sao lại không ra được chứ?"
Ty Cuồng Lan nén cơn giận, đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng: "Huynh ra ngoài mau lên! Càng ở lâu thì huynh sẽ càng nguy hiểm, bọn đệ ứng phó với nơi này thôi cũng đủ mệt rồi."
"Đúng! Huynh mau..." Đào Yêu quýnh quáng lên, nhưng lại chợt nảy ra một ý, nói: "Khoan đã, đừng đi vội!"
"Cô..." Ánh mắt Ty Cuồng Lan như muốn giết người.
Đào Yêu mặc kệ y, vội sán lại gần: "Huynh phải nhớ cho kỹ những lời ta sắp nói. Chờ ra khỏi đây, huynh lập tức bảo Liễu công tử điều tra một người giúp ta. Người này tên là Hoàng Phủ Cần, không rõ ngày tháng năm sinh, chỉ biết là họa sĩ sống ở thời Đường, từng vẽ tranh tường cho chùa Cam Lâm, lúc chết tầm trên dưới hai mươi tuổi. Nếu điều tra được thì các huynh hãy viết lên giấy rồi đốt cho ta! Chắc chắn Lắm Lời có giấy đó! Còn huynh thì tuyệt đối không được vào đây nữa! Hiểu không? Nhớ chưa?"
"Hả? Ừ!" Ty Tĩnh Uyên thấy nàng nghiêm túc thì cũng không dám cợt nhã, chỉ hỏi,"Chỉ vậy thôi sao? Làm vậy là hai đứa ra ngoài được à?"
"Có lẽ vậy." Đào Yêu nhíu mày,"Đi lẹ lên!"
Ty Tĩnh Uyên không dám lôi thôi nữa, chỉ trong chớp mắt đã không thấy gã đâu.
"Cô..." Ty Cuồng Lan nhìn nàng chằm chằm,"Liễu công tử còn có năng lực đó?"
"Ta tưởng ban nãy huynh sắp ăn thịt ta luôn rồi." Đào Yêu bĩu môi,"Tuy Liễu công tử nấu ăn dở nhưng mấy chuyện khác thì huynh ấy làm được. Giờ cứ chờ thôi."
Ty Cuồng Lan nheo nhẹ mắt lại, tựa như có cái nhìn mới về nàng.
Nàng ngồi xếp bằng, chống cằm, nhìn Hoàng Phủ Cần vẽ tranh tường, khóe môi dần cong lên: "Thảo nào có nhiều người thích hắn thế, quả là chàng trai vừa tốt bụng vừa tài năng, lại còn đẹp trai nữa."
"Ai mà không mặt dày thì ở tình huống này sẽ không nổi tà niệm với đàn ông đâu." Ty Cuồng Lan cười, cũng ngồi xuống theo.
"Người ta đẹp trai là sự thật, huynh móc mỉa thế nào cũng không thay đổi được đâu. Ngắm trai đẹp giúp ta vui vẻ, vậy nên giờ huynh nói gì thì ta cũng sẽ không giận huynh đâu." Đào Yêu nghiêng mặt qua cười với y,"Không được ta khen ngợi, huynh khó chịu lắm à?"
Ty Cuồng Lan điềm nhiên nói: "Tốt đẹp nhường nào thì cậu ấy cũng chết rồi."
Y nói xong, hai người cũng mất hứng thú đấu võ mồm.
Phải rồi, Hoàng Phủ Cần có tốt hơn nữa thì cũng đã mãi mãi biến mất khỏi thế giới này vào một buổi tối ở mấy trăm năm trước rồi.
Nếu không có buổi tối hôm đó, có lẽ cậu ấy đã lưu danh sử sách, cho dù không lưu danh thì ít nhất cũng sẽ lấy được vòng tay vào mười ngày sau, sau đó vui vẻ về quê gặp lại A Mẫn, hẹn hò, thành thân, có khi cậu còn hoàn thành được mong muốn có cuộc sống bình yên bên vợ đẹp con ngoan.
Họ không nói thêm gì nữa, chỉ bày ra tư thế thưởng thức, lẳng lặng ngắm ngòi bút lướt như bay dưới ánh trăng dịu dàng.
Hết chương 10. 8
Vàng mã hóa thành tro bị làn gió mùa hè nhè nhẹ cuốn đi.
Chàng trai trẻ chưa tới hai mươi tuổi quỳ thấp gối trước ngôi mộ, vừa đốt vàng mã vừa hào hứng nói: "Mẹ ơi, ngày mai con sẽ xuất phát đến Lạc Dương, chùa Cam Lâm thuê con vẽ một nửa bức tranh tường cho chùa. Khó khăn lắm con mới nhận được công việc này, thành Lạc Dương có đầy cao nhân, thậm chí đại sư ở Trường An cũng ứng cử, con cứ tưởng kẻ vô danh tiểu tốt như con sẽ không có cơ hội nào chứ."
Đào Yêu huơ tay trước mặt hắn rồi lại véo mạnh tai hắn, hét to: "Hoàng Phủ Cần!"
Hắn không có bất kỳ phản ứng nào, hệt như không hề trông thấy sự tồn tại của nàng, vẫn đang hào hứng lẩm bẩm với ngôi mộ.
Đào Yêu thở dài, ngồi phịch xuống đất, giơ tay đếm rồi lại ngẩng đầu lên: "Sáu lần rồi đúng không?"
Ty Cuồng Lan gật đầu: "Sáu lần rồi."
Có lẽ đây là giờ phút muốn sụp đổ nhất trong cuộc đời của cả hai người. Kể từ khi rơi vào cơ thể của Hiệp Quái, họ đã xem đi xem lại Hoàng Phủ Cần rời thôn, đến thành Lạc Dương, từ lúc bộc lộ tài năng đến khi chết yểu sáu lần rồi!!! Mỗi khi tới đoạn Hoàng Phủ Cần chết, họ sẽ lại quay về trước mộ của mẹ cậu, lại nhìn cậu vui vẻ nói chuyện cùng mẹ. Cứ thế lặp đi lặp lại, hoàn toàn không chặt đứt được, tựa như bị buộc vô người Hoàng Phủ Cần. Họ chứng kiến từng sự kiện diễn ra trong cuộc đời cậu vào năm ấy, thậm chí còn cảm nhận được suy nghĩ và tâm trạng của cậu, nhưng họ cứ như vô hình, cả Hoàng Phủ Cần lẫn thế giới trong này đều không thấy họ. Rất quái dị, họ có cảm giác bất lực khi thân thể lại ở nơi mà họ không thuộc về. Cơ thể nàng và Ty Cuồng Lan có thể xuyên qua bất cứ thứ gì ở nơi đây, từ cây cối, vách tường, con người, nhưng chân không chạm được đất, cứ lơ lửng vậy thôi. Cũng may là họ không thấy mệt, tuy với Hoàng Phủ Cần thì tới tận mấy tháng nhưng với họ thì rất ngắn ngủi, thời gian ở nơi này không phải thời gian thực.
"Ta hét hết nổi rồi!" Đào Yêu ôm cổ họng, uể oải nói,"Tới lượt huynh đó... Chỉ khi nào Hoàng Phủ Cần "nhìn thấy" chúng ta thì vòng tuần hoàn vô hạn này mới dừng lại!"
"Ngay từ đầu ta đã bảo cô đừng phí công rồi. Cậu ấy không điếc, và chúng ta cũng không thực sự ở cùng thế giới với cậu ấy." Ty Cuồng Lan cúi đầu nhìn Hoàng Phủ Cần đang lẩm bẩm liên tục với ngôi mộ,"Cô nói Hiệp Quái chỉ là một hơi thở của vật sống, vậy có thể khẳng định hơi thở biến Ngụy Vĩnh An thành Hiệp Quái xuất phát từ vị Hoàng Phủ Cần sống ở thời Đường này."
"Khá đấy." Đào Yêu ngắm nhìn xung quanh, tiết trời đầu hè, núi xanh đất hoang, không chỗ nào là không chân thực,"Hơn nữa theo những gì chúng ta chứng kiến thì cậu ấy cũng là nơi phát ra cảm xúc tiêu cực. Nói là một hơi thở nhưng có lẽ là khúc mắc đến chết cũng không biết mất của hắn."
Ty Cuồng Lan đi tới gần Hoàng Phủ Cần, nhìn thật kỹ chàng trai vừa xa lạ vừa quen thuộc này, nói: "Cậu ấy còn không có cơ hội đeo vòng tay cho A Mẫn."
Đào Yêu im lặng chốc lát rồi nói: "Sáu lần rồi, chúng ta không thể nhìn thấy sự việc xảy ra sau khi cậu ấy quay đầu lại trong con hẻm. Cứ tới đoạn đó là đen thui, lúc sáng lên lại thì cậu ấy chỉ còn là thi thể thôi."
"Hẳn là chính cậu ấy cũng không muốn xem." Ty Cuồng Lan thản nhiên nói,"Xem đi xem lại sáu lần rồi, chắc là cô cũng đã biết gì đó rồi?"
Đào Yêu hắng giọng, nói: "Nguyên nhân cậu ấy chết."
"Có lẽ chờ xác định nguyên nhân cái chết của cậu ấy rồi thì cậu ấy mới "nhìn thấy" chúng ta được." Ty Cuồng Lan nghĩ ngợi,"Ai cũng có thể là hung thủ. Người đưa thiệp mời, bất cứ người nào nổi máu tham khi nhìn thấy cậu ấy ra khỏi cửa hàng trang sức, người mà cậu ấy vô tình đắc tội... Thậm chí là Ngũ tiên sinh."
Đào Yêu nhíu mày: "Cũng có thể. Nhưng vẫn hoàn toàn không có manh mối nào cả, liệu xem thêm mấy lần nữa có phát hiện được gì mới chăng?" Hiện giờ nàng rất bực bội vì đã biến thành người vô hình thực sự, chứ không thì chỉ cần một viên thuốc thôi, mặc kệ Hoàng Phủ Cần có bằng lòng hay không thì cậu ta cũng sẽ kể vanh vách hồi nhỏ tè dầm mấy lần.
"Khả năng thấp lắm." Ty Cuồng Lan ngẩng đầu, trời xanh mây trắng rất đẹp,"Rắc rối lần này nhìn thì bình thường nhưng thực tế lại rất nguy hiểm. Nếu không phá giải được, chờ trải qua vòng tuần hoàn hàng trăm lần, liệu ta và cô có còn không biết mệt, không biết đói nữa không?" Y cười,"Chết đói chết khát không phải là cái chết dễ chịu cho lắm." Y nhìn chằm chằm đám mây đang trôi lững lờ trên bầu trời,"Đáng lẽ cô không nên vào đây với ta."
Đào Yêu ngẩn người, vốn định nói y cũng không nên theo nàng tới sông Cẩm Lân nhưng sau cùng mọi lời nói lại biến thành ánh mắt khinh thường: "Nếu huynh mà xảy ra chuyện gì thì ta biết tìm ai thưởng cho ta bao lì xì to bằng cái gối chứ!"
Ty Cuồng Lan cười khẽ: "Ta chưa bao giờ thưởng bao lì xì nào to bằng cái gối."
"Ta không quan tâm, ta muốn bao lì xì to bằng cái gối cơ!" Nàng giậm chân, tức tối lầm bầm,"Vậy mà chịu mua này mua kia cho người khác, còn dẫn người ta đi dạo chợ nữa cơ. Nàng ta đâu chăm ngựa cho huynh, đâu cứu Tĩnh Tĩnh nhà huynh, đâu giúp đỡ xử lý chuyện mối tình đầu của Miêu quản gia... Hừ."
Tiếng lầm bầm đằng sau tuy nhỏ nhưng Ty Cuồng Lan vẫn nghe hơn phân nửa, cười nói: "Tỷ ấy đâu phải tạp dịch của Ty phủ ta, vì sao phải xử lý việc của Ty phủ? Cô giận dỗi vô lý lắm đấy."
"Ta giận dỗi hồi nào?"
"Lúc nào mà cô chả giận dỗi."
"Huynh..."
Người rơi vào đường cùng đừng nên tuyệt vọng, khi nào cần cãi nhau thì hãy cứ cãi nhau.
Vì vậy tình trạng hiện tại thoạt trông không quá bết bát nữa. Hoàng Phủ Cần ngồi trước ngôi mộ mơ về tương lai, bên cạnh là Đào Yêu và Ty Cuồng Lan đấu võ mồm, xung quanh hoa cỏ dập dờn, chim hót líu lo, nào giống khung cảnh nguy hiểm gì đâu.
Hai người cãi cọ mãi đến khi Hoàng Phủ Cần lại tới chùa Cam Lâm, nếu Ty Cuồng Lan không đột nhiên ra hiệu nàng im lặng thì nàng có thể cãi nhau với y tới tận khi Hoàng Phủ Cần chết yểu ngoài đường lần nữa mới thôi.
"Sao thế?" Nàng hỏi.
"Hình như ta nghe thấy tiếng của Ty Tĩnh Uyên." Y nhíu mày, xem xét khắp nơi.
Đào Yêu vểnh tai cẩn thận lắng nghe: "Đâu có."
"Không... Là huynh ấy." Ty Cuồng Lan đáp chắc nịch.
Đào Yêu thấy y chắc chắn như thế thì lập tức nhắm mắt lại, cẩn thận dò tìm bất cứ động tĩnh bất thường nào trong không khí.
"Lan Lan! Đào Yêu! Lan Lan! Đào Yêu! Hai đứa có ở đó không? Có thì đáp lại ta một tiếng nào!" Từ xa truyền đến giọng nói đứt quãng, là giọng của gã thật...
Sao gã lại ở đây?
Đào Yêu mở bừng mắt ra, hét to: "Ty Tĩnh Uyên! Bọn ta ở đây nè!"
Ty Cuồng Lan không nói gì, sắc mặt rất xấu.
Chỉ chốc lát sau, một thứ gì đó to bằng con muỗi bay qua bức tường vào phòng, mừng phát khóc dừng trước mặt họ: "Tìm được hai đứa rồi! Ta cứ sợ hai đứa không còn nữa! Hu hu hu!
Đào Yêu há hốc miệng, chỉ vào "con muỗi": "Sao huynh lại biến thành thế này?"
Đúng là Ty Tĩnh Uyên nhưng gã nhỏ đến mức khiến người ta cứ tưởng gã là con muỗi, lại còn là con muỗi mờ ảo.
"Sao ta biết được, ta vừa vào đây là đã co lại như thế này rồi. Có thể là do cơ thể của Hiệp Quái khác thường thôi." Ty Tĩnh Uyên lo lắng bay tới bay lui quanh hai người họ,"Hai đứa sao rồi? Đã qua ba canh giờ rồi mà hai đứa còn chưa ra nữa! Vì vậy ta mới vào đây xem sao!"
Ty Cuồng Lan nghiến răng: "Huynh chê mình sống lâu quá hay sao? Huynh có biết huynh vào đây thế này sẽ còn chết nhanh hơn bọn đệ không?!"
Đào Yêu cũng đổ mồ hôi thay gã: "Huynh tưởng cơ thể của Hiệp Quái là bó rau của lão Lý hàng xóm à? Huynh không nghĩ tới việc hồn phách của huynh bị teo nhỏ thế này là tín hiệu nguy hiểm sao? Vào thế nào thì ra thế ấy, lẹ lên!"
"Ta không thấy khó chịu chỗ nào hết á." Ty Tĩnh Uyên không thèm để ý, chỉ lo nhìn họ chằm chằm,"Hai đứa không ra được à? Sao lại không ra được chứ?"
Ty Cuồng Lan nén cơn giận, đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng: "Huynh ra ngoài mau lên! Càng ở lâu thì huynh sẽ càng nguy hiểm, bọn đệ ứng phó với nơi này thôi cũng đủ mệt rồi."
"Đúng! Huynh mau..." Đào Yêu quýnh quáng lên, nhưng lại chợt nảy ra một ý, nói: "Khoan đã, đừng đi vội!"
"Cô..." Ánh mắt Ty Cuồng Lan như muốn giết người.
Đào Yêu mặc kệ y, vội sán lại gần: "Huynh phải nhớ cho kỹ những lời ta sắp nói. Chờ ra khỏi đây, huynh lập tức bảo Liễu công tử điều tra một người giúp ta. Người này tên là Hoàng Phủ Cần, không rõ ngày tháng năm sinh, chỉ biết là họa sĩ sống ở thời Đường, từng vẽ tranh tường cho chùa Cam Lâm, lúc chết tầm trên dưới hai mươi tuổi. Nếu điều tra được thì các huynh hãy viết lên giấy rồi đốt cho ta! Chắc chắn Lắm Lời có giấy đó! Còn huynh thì tuyệt đối không được vào đây nữa! Hiểu không? Nhớ chưa?"
"Hả? Ừ!" Ty Tĩnh Uyên thấy nàng nghiêm túc thì cũng không dám cợt nhã, chỉ hỏi,"Chỉ vậy thôi sao? Làm vậy là hai đứa ra ngoài được à?"
"Có lẽ vậy." Đào Yêu nhíu mày,"Đi lẹ lên!"
Ty Tĩnh Uyên không dám lôi thôi nữa, chỉ trong chớp mắt đã không thấy gã đâu.
"Cô..." Ty Cuồng Lan nhìn nàng chằm chằm,"Liễu công tử còn có năng lực đó?"
"Ta tưởng ban nãy huynh sắp ăn thịt ta luôn rồi." Đào Yêu bĩu môi,"Tuy Liễu công tử nấu ăn dở nhưng mấy chuyện khác thì huynh ấy làm được. Giờ cứ chờ thôi."
Ty Cuồng Lan nheo nhẹ mắt lại, tựa như có cái nhìn mới về nàng.
Nàng ngồi xếp bằng, chống cằm, nhìn Hoàng Phủ Cần vẽ tranh tường, khóe môi dần cong lên: "Thảo nào có nhiều người thích hắn thế, quả là chàng trai vừa tốt bụng vừa tài năng, lại còn đẹp trai nữa."
"Ai mà không mặt dày thì ở tình huống này sẽ không nổi tà niệm với đàn ông đâu." Ty Cuồng Lan cười, cũng ngồi xuống theo.
"Người ta đẹp trai là sự thật, huynh móc mỉa thế nào cũng không thay đổi được đâu. Ngắm trai đẹp giúp ta vui vẻ, vậy nên giờ huynh nói gì thì ta cũng sẽ không giận huynh đâu." Đào Yêu nghiêng mặt qua cười với y,"Không được ta khen ngợi, huynh khó chịu lắm à?"
Ty Cuồng Lan điềm nhiên nói: "Tốt đẹp nhường nào thì cậu ấy cũng chết rồi."
Y nói xong, hai người cũng mất hứng thú đấu võ mồm.
Phải rồi, Hoàng Phủ Cần có tốt hơn nữa thì cũng đã mãi mãi biến mất khỏi thế giới này vào một buổi tối ở mấy trăm năm trước rồi.
Nếu không có buổi tối hôm đó, có lẽ cậu ấy đã lưu danh sử sách, cho dù không lưu danh thì ít nhất cũng sẽ lấy được vòng tay vào mười ngày sau, sau đó vui vẻ về quê gặp lại A Mẫn, hẹn hò, thành thân, có khi cậu còn hoàn thành được mong muốn có cuộc sống bình yên bên vợ đẹp con ngoan.
Họ không nói thêm gì nữa, chỉ bày ra tư thế thưởng thức, lẳng lặng ngắm ngòi bút lướt như bay dưới ánh trăng dịu dàng.
Hết chương 10. 8
Bạn cần đăng nhập để bình luận