Bách Yêu Phổ

Chương 145: Hiệp Quái(4)

Chương 10. 4

"Công tử, coi như lão van xin ngài, mong ngài giúp đỡ, ngài hãy xem như làm việc tốt đi mà!"

"Phải đó, phải đó, nếu công tử đồng ý, trong một năm tới, ngài sẽ được ăn uống miễn phí ở đình Tùng Hạc!"

Một ông lão tóc bạc trắng và một người đàn ông trung niên liên tục thuyết phục, họ ăn mặc theo lối thư sinh, mặt mũi lo lắng vây lấy Ty Cuồng Lan, đằng sau họ là tiểu lâu được bài trí theo phong cách cổ xưa rất trang nhã, tấm biển in ba chữ vàng "Đình Tùng Hạc" vô cùng nổi bật trong đêm.

"Sao thế?" Ty Tĩnh Uyên đứng trước mặt họ, đánh giá hai người họ bằng vẻ mặt cảnh giác.

Trông thấy Ty Tĩnh Uyên, đôi mắt đầy lo lắng của người đàn ông trung niên như lóe lên niềm hy vọng, đang định nói chuyện thì bị ông lão ngăn lại. Lão lắc đầu với người đàn ông trung niên, sau đó quay sang nhìn Ty Cuồng Lan: "Vị công tử này là lựa chọn tốt nhất."

Không ai hiểu ra làm sao, chỉ có Đào Yêu là không hề quan tâm đến chuyện này mà chỉ tập trung đánh giá Tống Niên Sênh từ trên xuống dưới như đang muốn tìm ra khuyết điểm gì đó trên người cô gái ấy.

"Là thế này, hai vị này tự xưng là người quản lý đình Tùng Hạc. Theo thông lệ hàng năm, hôm nay đình Tùng Hạc tổ chức cuộc thi vẽ tranh, hằng năm đều mời tám vị tài tử được sùng bái nhất thành Lạc Dương để tham dự, nhưng năm nay có một vị đột nhiên bị bệnh trước cuộc thi, vì vậy mới thiếu mất một người tham gia. Hai vị đây sốt sắng tìm người thay thế, đúng lúc bọn ta đi ngang qua, vậy là họ nhắm tới Cuồng Lan." Tống Niên Sênh mỉm cười giải thích, giọng nhẹ nhàng từ tốn, nghe như làn gió nhẹ nhàng thổi qua tai.

Đào Yêu không quan tâm cô ấy nói gì, nhưng nàng rất chướng tai khi nghe cô ấy nói "Cuồng Lan". Nàng quen nghe người ta gọi y là Diêm Vương hay Nhị thiếu gia, cho dù có gọi tên thì cũng gọi đầy đủ cả họ lẫn tên, bây giờ nghe cô ấy gọi tên không thôi khiến nàng cảm thấy họ thân mật khó tả.

Người đàn ông trung niên vội nói: "Đúng vậy, đúng vậy, không ai ngờ sẽ xảy ra sự cố này. Năm nào cũng phải đủ tám người, không được thiếu ai, bằng không thì sao dám làm phiền vị công tử này chứ."

"Các vị cùng một nhóm à?" Ông lão tóc trắng chắp tay với họ,"Kính xin mọi người giúp lão thuyết phục cậu ấy. Thật ra không cần công tử làm gì cả, chỉ cần ngồi vào chỗ, tùy ý vẽ vài đường là được, kể ra chỉ là góp đủ số lượng thôi."

Nghe vậy, Đào Yêu tò mò: "Nếu các ông chỉ tìm người ngồi vào chỗ cho đủ số lượng thì ngoài đường có đầy người đây nè, sao cứ nhất thiết phải là y?" Nàng chỉ vào Ty Tĩnh Uyên và Liễu công tử,"Hai tên này không phải là người à?"

"Ấy không không, cô nương hiểu lầm rồi, sao hai vị công tử này không phải là người được chứ." Người đàn ông trung niên xua tay, nhìn Ty Tĩnh Uyên và Liễu công tử,"Chủ yếu là... Ờ thì..."

"Đó là vì nếu so sánh thì vị công tử này có dung mạo xuất chúng lại có thần thái nhàn tản, thoạt trông rất giống người giỏi vẽ, giỏi học hành." Ông lão trả lời rất thẳng thắn, sau đó còn xin lỗi Ty Tĩnh Uyên và Liễu công tử,"Lão không nói hai vị không đẹp, chỉ là đang so sánh... so sánh mà thôi."

Ty Tĩnh Uyên hừ: "Vậy là ông chưa thấy ta múa bút như thần rồi."

"Thôi đi, đừng đi đâu cũng khoe việc ngươi bị phạt chép bát tự của con gái nữa." Liễu công tử lườm gã, nhưng bản thân cũng không phục,"Ông già rồi nên mắt mờ cũng dễ hiểu, mà thôi, mấy cuộc thi cỏn con này không đáng để người như ta ra mặt."

"Bớt bớt bớt, với cả ta không chỉ biết chép bát tự thôi đâu nha!"

"Biết rồi, ngươi còn biết thêu thùa nữa."

"Ngươi... ngươi quên ta là Đại thiếu gia à? Nấu cơm còn dở hơn cám lợn mà dám lên mặt chê ta!"

"Ngươi ăn cám lợn rồi hay sao? Chứ không thì sao mà biết cơm ta nấu dở hơn cám lợn?"

"Ngươi muốn đánh nhau đúng không?"

"Ta sợ ngươi chắc!"

"A di đà Phật, Liễu công tử, Đại thiếu gia à, đang yên đang lành sao lại cãi nhau giữa đường vậy, kỳ cục lắm!"

Trong lúc họ ầm ĩ, Đào Yêu chợt nghĩ đến một chuyện vô cùng quan trọng, bèn hỏi ông lão: "Ban nãy các ông nói mời tài tử nổi danh trong thành Lạc Dương đến tham gia cuộc thi này, thế có mời Ngụy Vĩnh An không?"

"Ngụy công tử?" Ông lão lập tức bày ra vẻ mặt tán thưởng, vuốt râu nói,"Tất nhiên là không thể thiếu cậu ấy rồi. Kể từ khi cậu ấy mười tuổi thì năm nào cậu ấy cũng tham gia thi tài, mà năm nào cậu ấy cũng là người nhỏ tuổi nhất, lại có tài nhất. Không ngại nói thẳng, hiện giờ đình Tùng Hạc đông kín khán giả thì có lẽ hơn một nửa người đến đây vì Ngụy công tử."

"Lợi hại thế!" Đào Yêu cũng tỏ ra sùng bái, đảo mắt rồi lại hỏi,"Thế nếu ta thuyết phục được thiếu gia nhà ta tham gia thì hôm nay cả nhóm bọn ta sẽ vào đình Tùng Hạc ăn uống..."

Người đàn ông trung niên vội hứa: "Nếu công tử ấy tham gia, vậy thì hôm nay các vị là khách quý của đình Tùng Hạc, chẳng những được sắp xếp chỗ ngồi đẹp mà còn được ăn uống thoải mái, coi như là món quà đáp lễ của bọn tôi! Sau đó chắc chắn còn có một món quà khác tặng riêng cho công tử."

"Quyết định vậy nhé." Đào Yêu vỗ tay, sau đó xoay người nói với Ty Cuồng Lan,"Dẫu sao cũng còn sớm, giúp đỡ người khác thì mình cũng vui mà, Nhị thiếu gia thấy sao?"

Ty Cuồng Lan như cười như không nhìn nàng, không trả lời.

Đào Yêu nhún vai: "Nếu ngài không tham gia thì ta cũng hiểu, nhìn ngài bình thường trừ làm tượng đá ra thì chưa từng thấy ngài vẽ gì dù chỉ là con sâu. Tối nay người tham gia cuộc thi ở đình Tùng Hạc đều là tài tử nổi danh, tuy ngài chỉ cần ngồi cho đủ quân số thôi nhưng nếu chênh lệch nhiều quá thì đúng là làm mất mặt Ty phủ thật." Nàng lại tự nhiên kéo tay áo y,"Thôi vậy, đi tiếp thôi, đằng trước còn nhiều chỗ chơi lắm."

Tống Niên Sênh không lúc nào là đánh mất sự nhã nhặn, chỉ khi thấy Đào Yêu kéo Ty Cuồng Lan, cô ấy mới hơi nhíu mày.

"Đến cả tạp dịch nhà ta cũng biết con người sẽ vui vẻ khi giúp đỡ người khác thì sao ta lại không biết được." Ty Cuồng Lan vừa cười vừa giật tay áo ra khỏi tay nàng, nói với ông lão,"Tại hạ xin đa tạ việc đình Tùng Hạc sẽ chiêu đãi miễn phí trong một năm tới."

Ông lão và người đàn ông trung niên vui mừng quá đỗi, gật đầu lia lịa: "Chắc chắn sẽ không nuốt lời! Sau này nếu công tử thường xuyên ghé đình Tùng Hạc, bọn ta mong còn không được ấy chứ."

Nói xong, hai người họ vội vàng dẫn đường.

"Chỉ có Đào Yêu là có cách thôi." Lắm Lời nói nhỏ với Liễu công tử,"Thế này thì chúng ta có thể gặp Ngụy công tử một cách tự nhiên rồi."

"Cái tên Ty Cuồng Lan còn lâu mới bị khiêu khích kiểu này." Liễu công tử bĩu môi,"Ta thấy rõ ràng là y muốn tham gia."

"Thế á? Nhưng Nhị thiếu gia đâu thích tham gia mấy hoạt động như vầy." Lắm Lời khó hiểu.

Liễu công tử nghĩ ngợi chốc lát rồi cười: "Cũng có thể là y không muốn tham gia nhưng cảm nhận được rằng Đào Yêu rất muốn y tham gia."

"Hai cậu thì thầm cái gì vậy? Ta nói cho nghe, đình Tùng Hạc là nơi cao cấp nhất nhì cái đất Lạc Dương này, cũng là nơi mà văn nhân thích đến nhất, nước trà hay bánh ngọt đều là mỹ vị số một." Ty Tĩnh Uyên xen vào.

"Thì sao?"

"Thì... Nhắc nhở các cậu lát nữa nhớ ăn nhiều vào, đằng nào cũng miễn phí mà."

"..."

Trong tiền sảnh của đình Tùng Hạc rất náo nhiệt, ba tầng lầu được xây quanh hồ nước, trong hồ có cái núi giả, trên núi giả có tòa nhà, dưới nước cá chép bơi tung tăng, ánh sáng rực rỡ, đẹp hệt tiên cảnh. Cả ba tầng lầu toàn người là người, tiếng nói cười ồn ã khắp nơi, có lẽ các tài tử đã có mặt đông đủ.

Tám chiếc bàn bày đủ văn phòng tứ bảo được xếp quanh hồ nước theo hình bát quái, trong đó bảy chiếc bàn đã có chủ, có già có trẻ, song bắt mắt nhất là vị thiếu niên ngồi ở hướng bắc, cậu ấy tầm mười bốn, mười lăm tuổi, mặc áo trắng, nước da nhợt nhạt, cậu như không quan tâm tới mọi thứ xung quanh, chỉ tập trung mài mực.

Trông cậu ấy không khác gì so với mọi người ở đây, cũng chỉ là một thư sinh bình thường mà thôi. Thật khó tin cậu đang là cơn rắc rối của họ.

Theo yêu cầu của Ty Cuồng Lan, Tống Niên Sênh được sắp xếp ngồi ở nơi gần y nhất tại lầu một, nhóm Đào Yêu ngồi ở chỗ đẹp nhất trên lầu hai, đích thân người đàn ông trung niên ban nãy bưng trà bánh lên cho họ, cảm ơn không ngớt lời.

"Sợ ta ăn thịt nàng ta chắc..." Đào Yêu lầm bầm, dáo dác nhìn xuống lầu một, vì góc nhìn khá hẹp nên không trông thấy Tống Niên Sênh.

Ty Tĩnh Uyên uống ngụm trà, nhìn phía dưới rồi nói: "Bàn xếp giống hình bát quái quá, thảo nào cần đủ tám người, chứ thiếu một người trông xấu lắm." Gã nói rất nghiêm túc,"Lát nữa Lan Lan vào bàn thì các cô cậu nhớ vỗ tay thật to nhé! Tài tử của Ty phủ chúng ta không thể thua ai được! Nghe chưa?"

Không ai để ý tới gã vì họ đang bận khóa mắt vào Ngụy Vĩnh An.

Không lâu sau, ông lão ra giữa đại sảnh, giơ tay ra hiệu mọi người trật tự.

"Chư vị, thật tiếc khi Đường công tử đột nhiên bị bệnh nên không thể tham gia cuộc thi, Ty công tử sẽ thế chỗ Đường công tử. Còn về cuộc thi, các quy tắc đều không thay đổi, trong thời gian yêu cầu, tám vị tài tử sẽ vẽ một bức tranh, không giới hạn đề tài, khán giả sẽ dùng hoa lụa để làm phiếu bầu, mỗi khán giả chỉ có một phiếu duy nhất, tài tử nào nhận được nhiều hoa lụa nhất sẽ giành chiến thắng." Ông lão nói to, tiếp đó có người hầu bưng một cái hộp gấm ra. Ông lão cầm hộp gấm giơ lên cho mọi người xem,"Phần thưởng dành cho người chiến thắng năm nay là báu vật long mực Lưu Ly của Thấm Thạch Trai, vô cùng quý hiếm."

Đám đông trầm trồ hâm mộ.

"Mực?" Đào Yêu chìn chằm chằm phần thưởng trong tay ông lão,"Đắt lắm hả?"

"Ngeh nói đó là cửa hàng chuyên bán văn phòng tứ bảo rất nổi tiếng, đồ của cửa hàng đắt kinh lắm. Vậy nên chắc cái hộp mực này rất đắt." Ty Tĩnh Uyên không rành cửa hàng lắm, ngồi cắn hạt dưa,"Nhưng mấy cái này ấy à... Cho ta ta còn chê ấy chứ, vậy mà mấy người này lại làm như bảo bối không bằng."

"Chứ gì nữa, chép bát tự thì cần gì tới long mực gì đó chứ." Đào Yêu nói tỉnh bơ.

"Ta còn vẽ tranh của các cô gái nữa nhé!" Ty Tĩnh Uyên cãi lại.

"Nhưng Lan Lan nhà ngươi không ưng cô nào cả, có dám nói không phải do ngươi vẽ xấu quá không?" Liễu công tử cũng cắn hạt dưa, không thèm nể nang gì Ty Tĩnh Uyên.

"Ít nhất ta còn vẽ ra hình người, còn ngươi thì không biết vẽ ra cái quái gì nữa!" Ty Tĩnh Uyên trào phúng.

"Thôi, thôi, Đại thiếu gia à, họ nói giỡn thôi, mời ngài uống trà, xin bớt giận." Lắm Lời sợ họ đánh nhau nên vội vàng đặt chén trà vô tay Ty Tĩnh Uyên, sau đó chỉ xuống dưới,"A, Nhị thiếu gia lên đài rồi kìa."

Mọi người cùng đổ dồn ánh mắt vào Ty Cuồng Lan, đám đông lại được dịp ồn ã.

"Đây là người thay thế Đường công tử à?"

"Không biết là ai, cũng không biết từ đâu ra."

"Đường công tử làm thơ hay vẽ tranh đều rất xuất sắc, sợ rằng vị này không bằng."

"Thôi, Ngụy công tử ở đây thì có bao nhiêu Đường công tử cũng không thắng nổi."

"Năm nay Ngụy công tử vẫn được đánh giá rất cao, hơn phân nửa người đang ngồi dưới đó đều từng thua cậu ấy."

"Biết đâu năm nay xảy ra kỳ tích?"

"Đừng mơ nữa, cả cái thành Lạc Dương này có ai vẽ đẹp hơn cậu ấy?"

Trong những người bàn tán về Ty Cuồng Lan, có một nửa là bàn luận như vậy, nửa còn lạ gần như đều là "Vị công tử này dung mạo xuất chúng, tướng tá đĩnh đạc, đúng là hiếm thấy!", số người còn lại không nói gì là các cô nương đang đỏ mặt dõi theo y.

Đây là cuộc thi vẽ tranh, nhưng khi Ty Cuồng Lan ngồi xuống, kết hợp với cái núi giả trong hồ nước ở đằng sau y thì chính bản thân y đã là bức tranh đẹp nhất nơi đây rồi.

Đào Yêu bĩu môi, thầm nghĩ lúc không nói gì tên này đẹp như tranh vẽ vậy, nhưng vừa mở miệng là... Thôi, để cho y sống đã là giới hạn của nàng rồi.

Ty Cuồng Lan lịch thiệp gật nhẹ đầu chào mọi người, ngồi xuống theo hướng dẫn của ông lão, trùng hợp bên cạnh là Ngụy Vĩnh An.

Thiếu niên không có hứng thú gì với người bên cạnh mình, vẫn tập trung mài mực.

Người ngồi ở bàn bên cạnh Đào Yêu bỗng nói bằng giọng khinh thường: "Nhìn thằng nhãi họ Ngụy kìa, lúc nào cũng trưng vẻ mặt ta đây giỏi nhất, không thèm đếm xỉa gì tới ai."

"Chỉ là một kẻ thích vẽ tranh ác quỷ thôi, sao lắm người sùng bái nó thế nhì?"

"Ta thấy trông nó khá thanh tú, cứ như con gái vậy, ha ha ha."

"Ha ha ha. Nhưng mà kể ra cũng tiếc, có ngàn vàng cũng khó mua được long mực của Thấm Thạch Trai, vậy mà năm nay lại rơi vào tay thằng nhãi đó rồi."

Đào Yêu quay sang thì thấy ba công tử trẻ tuổi, trông quần áo thì chắc là khá giàu, nhưng ngoại hình thì rất bình thường nếu không muốn nói là hơi bỉ ổi đang túm tụm cười xấu xa với nhau.

"Rảnh ghê." Đào Yêu quay lại, thấy ông lão cắm một nén nhang dài vào lư hương, nói: "Xin hãy dừng bút khi nào nhang cháy hết. Bây giờ tám vị tài tử bắt đầu được rồi."

Bầu không khí ở đình Tùng Hạc vốn đang rất sôi nổi, nhưng tới khi tám thí sinh bắt đầu cầm bút thì tất cả khán giả như cũng thi theo, không ai dám gây ra tiếng động nào cả, ngay cả cắn hạt dưa cũng rất cẩn thận, ai cũng một lòng một dạ quan sát tám người ở bên dưới. Bất kể người ta thực sự đàng hoàng hay giả vờ đàng hoàng thì nơi đây không hề có sự tục tằng nào, đúng là nơi thích hợp với văn nhân. Tóm lại, trong bầu không khí chỉ có tiếng ngòi bút lướt sàn sạt trên mặt giấy và mùi mực thoang thoảng, người nóng tính đến mấy cũng sẽ được bình tâm đôi chút. Tuy hiện trường là cuộc thi nhưng khán giả lại như được hưởng thụ sự trang nhã.

Trong mắt Đào Yêu chỉ chứa hai người, không quan tâm thắng thua thế nào, mục đích là khiến kẻ không nên có mặt ở đây quay về nơi thuộc về nó.

Nàng cũng đang tham gia vào cuộc thi của thành Lạc Dương tối nay. Để xem ai sẽ là người chiến thắng.

Hết chương 10. 4
Bạn cần đăng nhập để bình luận