Bách Yêu Phổ

Chương 135: Anh Nguyên(5)

Chương 8. 5

Giờ Tý, tuyết rơi càng dày.

La Tiên tắt tất cả đèn dầu, trong thư phòng tối thui.

Đoàn tướng quân cầm bảo kiếm, căng thẳng nhìn khung cửa sổ đã được Đào Yêu mở hé, tựa như sẽ có thứ xấu xa gì đó men theo làn gió bấc xông vào bất cứ lúc nào.

"Thừa thãi." La Tiến nói về việc mở hé cửa sổ.

Đào Yêu thầm thì: "Không mở cửa thì sao nhìn thấy?"

"Không mở cửa thì ta vẫn nghe rõ được." La Tiên nhắm mắt nghỉ ngơi, ngồi đối diện cửa sổ, tay nắm chặt cây gậy, có ánh sáng hay không thì cũng không ảnh hưởng tới khí thế của thần khí này.

Đào Yêu không thèm nhìn gã, cũng bắt chước ngồi trước cửa sổ, chống cằm nhìn màn tuyết dày đặc ngoài trời.

Trong những lúc như thế này, bất kỳ tiếng động nào cũng trở nên rõ rệt vô cùng. Trừ tiếng thở với tốc độ khác nhau của ba người cùng tiếng tuyết rơi, còn có tiếng bước chân lén lút bên ngoài sân, hẳn là có ai hóng hớt đây mà.

Đào Yêu nhướn nhẹ mày, thầm tính toán trong lòng.

Nhưng vẫn chưa nghe tiếng khóc.

Càng như vậy, Đoàn tướng quân càng căng thẳng, làu bàu trong bóng tối: "Sao còn chưa có... Chẳng lẽ nó phát hiện ra điều gì nên không dám tới..."

"Tướng quân chớ lo lắng quá, chỉ cần ma vật đó tồn tại thì ắt sẽ để lộ hành tung. Hãy kiên nhẫn." La Tiên nói.

"Thứ nên tới ắt sẽ tới thôi." Đào Yêu quay sang cười với Đoàn tướng quân, bất chấp việc ông ấy có nhìn thấy nụ cười của nàng hay không.

"Hai vị nói đúng, là ta sốt ruột quá." Đoàn tướng quân hít sâu mấy hơi, ép mình bình tĩnh lại.

Càng về khuya, tuyết rơi càng nhiều, tiếng gió gào thét càn quét khắp ngóc ngách trong phủ.

Không lâu sau, tai Đào Yêu giật giật: "Ồ, tới rồi!"

La Tiên mở mắt ra.

Trong tiếng gió có xen lẫn tiếng khóc thút thít, tuy không phải gào khóc nhưng cũng là âm thanh rất khó che giấu.

Đoàn tướng quân tái mặt, đứng vọt dậy: "Chính là nó!"

La Tiên còn chẳng thèm mở cửa lớn mà bay qua cửa sổ.

Gã đứng giữa khu vườn dưới màn tuyết dày đặc, siết chặt cây gậy, gằn nhẹ giọng: "Ra đây!"

Nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, Phật Nhãn phát sáng, dải ánh sáng trắng hiện lên, đôi mắt màu vàng chầm chậm mở ra, soi sáng cả khu vườn. Những bông tuyết bay tán loạn được chiếu rọi bởi thứ ánh sáng như Phật quang tạo thành cảnh tượng tuyệt đẹp hiếm có ở nhân gian.

Đoàn tướng quân chạy vọt ra, sau đó ngẩn ngơ trước khung cảnh trong khu vườn. Đào Yêu thì chẳng có gì là bất ngờ, chỉ rụt tay rụt cổ lại, vẻ mặt đầy bất mãn với thời tiết khó chịu tối nay.

Sau đó, tầm mắt mọi người cùng hướng về một chỗ.

Dưới gốc cây quế, có một bé trai tầm bốn, năm tuổi để tóc trái đào, mặt mũi dễ thương, nhưng quần áo rách nát, phần da lộ ra chi chít vết thương, ngay cả mặt mũi cũng bị bầm dập. Thân thể nhỏ nhắn của nó dựa vào thân cây, ngồi ôm chân khóc không ngừng.

Đoàn tướng quân xanh mặt, chỉ vào nó: "Nó đó! Là nó đó! Ta đã bảo thứ ma vật này luôn ở trong phủ mà!" Ông như trút được nỗi lòng khi nhận định của mình được chứng minh, bàn tay cầm kiếm run rẩy, ý định giết chóc đã nhen nhóm.

Đào Yêu nghiêng người chặn ông lại, cười: "Ngài đợi đã, đừng sốt ruột, cứ giao hết cho bọn ta."

La Tiên nhìn đứa bé, lạnh lùng nói: "Yêu nghiệt phương nào chiếm cứ nơi đây, mau xưng tên!"

Đứa bé như không hiểu, vẫn tiếp tục khóc.

La Tiên cau mày: "Mi dẫn dụ yêu quái tới Long Thành Viện đúng không?"

Đào Yêu đứng đằng sau gã ngáp dài.

Đứa bé càng khóc tợn, nó nhìn họ bằng ánh mắt thù hằn nhưng không nói gì.

La Tiên lắc đầu: "Được thôi, mi đã hại người thì hôm nay ta sẽ trừ hại cho Long Thành Viện theo mệnh lệnh của Bệ Ngạn Ty!"

Gã còn chưa dứt lời thì cây gậy đã xông về phía đứa bé. Nhưng cây gậy còn chưa kịp chạm vào đứa bé thì bỗng có cái gì đó vọt lên từ đằng sau La Tiên, bắn trúng ấn đường của đứa bé trong chớp mắt. Một tiếng "bụp" nho nhỏ hệt như tiếng bong bóng nước vỡ ra vang lên, đứa bé còn chưa kịp đề phòng hay phản kích thì nó đã hóa thành bọt nước văng tứ tung, rơi xuống đất rồi biến mất hoàn toàn.

La Tiên dừng cây gậy lại, quay đầu lại nhìn tay Đào Yêu vẫn giữ tư thế búng đồ.

Đoàn tương quân giật mình, lắp bắp: "Đào... Đào cô nương, cô làm... làm gì vậy?"

"Còn làm gì nữa? Ta xử ma vật giúp ngài đấy." Đào Yêu cười khà khà, buông thõng tay, đi lên trước La Tiên, nghênh ngang nhìn vũ khí trong tay gã: "Nhiệm vụ của ngài đã hoàn thành rồi, đừng nuốt lời đấy!"

La Tiên nhìn nàng rồi lại nhìn gốc cây, Phật Nhãn chưa tắt, nơi này quả thật không còn tung tích gì của đứa bé kia nữa.

"Cô..."

Đào Yêu vội cắt ngang lời gã: "Đừng hỏi, ta tự nói! Vũ khí của ngươi mà ra tay thì cái thứ đó sẽ trở thành đống bầy nhầy máu me bê bết, ghê lắm! Không nên phá vườn nhà người khác đâu." Nàng kiễng chân, nói nhỏ: "Chỉ cần Phật Nhãn soi ra thứ đó, ta dùng một viên thuốc làm tan yêu quái là xong, cần gì làm phiền ngài ra tay."

"Tan... tan yêu?" Hiện giờ đối với La Tiên, nàng chẳng khác nào yêu quái,"Ở trong phủ đại nhân, cô chăn ngựa thật à?"

"Thỉnh thoảng còn cho chó mèo ăn nữa." Đào Yêu nhìn chằm chằm Phật Nhãn,"Ngươi bảo nó nôn ra ngay cho ta!"

La Tiên trầm tư chốc lát, nói: "Làm sao cô chứng minh được ma vật đã chết? Lỡ nó chạy trốn rồi thì sao?"

"Thuốc tan yêu đó trời... Ngươi nghe tên thì cũng biết công dụng của nó mà đúng không?" Đào Yêu cạn lời,"Ta muốn tiết kiệm thời gian nên mới dùng thuốc này thôi, chứ bình thường ta không nỡ dùng đâu, phải tốn rất nhiều công sức mới chế được một viên thuốc đó đấy! Dầu gì ngươi cũng tu luyện thuật pháp, chẳng lẽ còn không tin mấy chuyện này?" Nàng không còn giữ vẻ mặt cà lơ phất phơ nữa, bình thản nói,"Ta sẽ không nói dối chuyện liên quan đến mạng người."

Trông nàng thành thật hơn bao giờ hết, La Tiên đắn đo thoáng chốc, cuối cùng quyết định tin nàng.

Phật Nhãn đã tắt, khu vườn quay trở lại như bình thường.

Đoàn tướng quân đã lấy lại bình tĩnh, đi tới chỗ đứa bé biến mất, lúng túng nói: "Xong... xong rồi?"

"Ngài tưởng sẽ có một cuộc đại chiến à?" Đào Yêu cười, nói đầy ẩn ý,"Đúng là có thời khắc sinh tử thật nhưng không phải ban nãy mà là một canh giờ trước, lúc ta uống thuốc của ngài đó."

La Tiên ngỡ ngàng, không biết nàng lại định bày trò gì.

Đoàn tướng quân còn hoang mang hơn: "Đào cô nương có ý gì?"

"Thuốc của ngài rất thơm, đó là vì có quá nhiều hồi hồn lô." Nàng chép miệng, tựa như đang nếm lại dư vị của nó,"Hồi hồn lô là dược liệu giúp nâng cao tinh thần và có lợi cho trí nhớ, nhưng nếu dùng nhiều quá thì... Với liều lượng hiện tại, e rằng không quá nửa tháng, ngài sẽ bị đau đầu như búa bổ, thất khiếu chảy máu mà chết. Về thuốc thang ấy mà, liều lượng vừa phải mới là thuốc, còn nhiều quá thì sẽ là độc." Nàng nhìn Đoàn tướng quân,"Ngài nói ngài đã uống thuốc quên quá khứ trong nhiều năm, Bệ Ngạn Ty lại không phải hạng bất tài, tuy thuốc do họ điều chế không sánh được với tiên thảo thần đan nhưng cũng sẽ không kém chất lượng, thế mà cứ hai ba năm lại mất dược tính. Theo kinh nghiệm của ta, đó là vì hồi hồn lô có tác dụng giúp trí nhớ tốt đã khắc chế với phương thuốc quên ký ức, do đó suốt hai năm qua tinh thần của ngài trở nên bất ổn, có thể nhớ về quá khứ nhưng lại không nhớ hoàn chỉnh, đó là vì hai loại thuốc này đang đánh nhau."

Dù La Tiên vẫn đang ngỡ ngàng trước hành động ban nãy của Đào Yêu nhưng cũng nghe ra điểm kỳ lạ trong phân tích của nàng, hỏi: "Ý cô là bắt đầu từ hai ba năm trước, đã có người cho Đoàn tướng quân uống hồi hồn lô nên mới khiến thuốc của Bệ Ngạn Ty mất tác dụng, vì vậy Đoàn tướng quân mới liên tục gặp ác mộng?"

"Đúng vậy. Mũi của ta rất quen thuộc với dược thảo trên thế gian, hiếm khi nhầm lẫn lắm." Đào Yêu tự tin chỉ vào mũi mình.

"Sao... sao lại thế được..." Đoàn tướng quân sững sờ, lắp bắp: "Ta đã uống thuốc này lâu thế rồi cơ à... Là ai làm?"

Đào Yêu nhìn thoáng qua một góc tối, cười lạnh lùng.

Tiếng gió nhẹ hơn, tuyết phủ trắng đầu họ, trông khá buồn cười.

Bỗng có tiếng bước chân giữa đêm tĩnh lặng.

Hết chương 8. 5
Bạn cần đăng nhập để bình luận