Bách Yêu Phổ

Chương 147: Hiệp Quái(6)

Chương 10. 6

Vừa rời khỏi chợ thần tiên, đêm đông Lạc Dương lập tức tháo gỡ mặt nạ ấm áp. Làn hơi lạnh lẽo bao trùm bóng đêm, ngoài đường gần như không có ai, hơn một nửa cửa hàng ở hai bên đường đã tắt đèn.

Bên dưới cây cầu là con kênh nhân tạo nhỏ dài thẳng tắp, hai bên đường rất yên tĩnh, cành liễu đong đưa trong gió. Đi thẳng đến cuối con đường này là chỗ ở của Tống Niên Sênh. Đó không phải là tòa nhà hào nhoáng, phô trương mà rất trang nhã nhưng không kém phần quý phái, hệt như ánh sáng giữa đêm đen. Vầng trăng in bóng dưới nước, từ cây cầu nhìn sang, nhà của cô ấy trông giống như được xây trên mặt trăng, thảo nào nó được gọi là Đài Minh Nguyệt. Nhìn khắp thành Lạc Dương, e rằng chỉ có nơi ẩn mình giữa chốn phồn hoa đầy thơ mộng này mới xứng với cô.

Xuống khỏi cây cầu, đi thêm mấy bước, Tống Niên Sênh bèn dừng lại, nói với Ty Cuồng Lan: "Người phía sau cứ đi theo chúng ta hoài, đệ không phát hiện sao?"

Người được nhắc tới là Ngụy Vĩnh An. Cậu đã đi theo họ từ chợ thần tiên đến đây nhưng lại chẳng nói chẳng rằng, cứ cách họ một khoảng nhất định, trông không giống như muốn gây sự nhưng cũng không muốn để họ yên.

Cậu không nói gì, Ty Cuồng Lan cũng vờ như không thấy, chỉ tập trung hộ tống Tống Niên Sênh về Đài Minh Nguyệt, suốt dọc đường đều chưa từng ngoái đầu lại.

"Cứ kệ cậu ta đi. Ta không quen cậu ta, không cần phải để ý đâu. Khuya rồi, mau về thôi." Ty Cuồng Lan nói như không.

"Đã từng làm đối thủ của nhau một lần thì sao lại coi như không quen chứ, đệ thật là..." Tống Niên Sênh lắc đầu, quay lại nói với người bám đuôi,"Có phải Ngụy công tử không?"

Thấy cô ấy bỗng nhiên chào mình, Ngụy Vĩnh An ngớ người, sau một hồi do dự thì chầm chậm đi xuống cầu rồi dừng lại ở nơi cách Tống Niên Sênh mấy bước chân, tầm mắt lướt qua cô ấy mà một mực nhìn chằm chằm Ty Cuồng Lan ở phía sau.

Tống Niên Sênh cười: "Ngụy công tử đi theo cả đoạn đường là vì muốn nói gì chăng?"

"Ta... ta..." Cậu không dám nhìn cô ấy, ấp úng hồi lâu mới gom được can đảm để nói,"Ta... Ta muốn uống bữa rượu cùng tiên sinh."

"Tiên sinh?" Tống Niên Sênh không biết vì sao cậu lại gọi Ty Cuồng Lan như vậy, lời mời "uống bữa rượu" lại càng đường đột.

Ty Cuồng Lan quay lại, kéo Tống Niên Sênh ra sau mình rồi mới nhìn Ngụy Vĩnh An, nói: "Ngụy công tử, trước giờ ta không thích uống rượu với người lạ. Ta xin nhận tấm lòng của cậu, cậu nên về nghỉ ngơi đi." Y thấy cậu ôm cuộn tranh thì cười: "Nếu công tử không chê thì ta tặng bức tranh ấy cho công tử, coi như lời cảm ơn của ta dành cho lời mời của công tử." Nói xong, y như muốn dẫn Tống Niên Sênh đi ngay.

"Đừng đừng... Đừng đi!" Ngụy Vĩnh An sốt sắng thả cuộn tranh xuống, chỉ vào thần nữ trong tranh, nói,"Đây có thật là do tiên sinh vẽ không?"

Ty Cuồng Lan và Tống Niên Sênh nhìn nhau, càng lúc càng thấy vị Ngụy công tử này bất thường.

"Ở đình Tùng Hạc, Ngụy công tử ngồi gần ta mà? Tất nhiên bức tranh này là do tự tay ta vẽ, sao thế? Có nghi vấn gì chăng?" Ty Cuồng Lan sinh lòng đề phòng nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi lại.

Ngụy Vĩnh An bỗng bật khóc vì vui mừng, ôm chặt lấy bức tranh, nghẹn ngào nói: "Ta biết là Ngũ tiên sinh sẽ đến mà, bao nhiêu năm rồi, cuối cùng ta cũng chờ được ngài rồi!"

Ngũ tiên sinh là ai? Ty Cuồng Lan hoàn toàn không biết vì cớ gì mà cậu kích động nhường ấy, cũng không muốn biết, chỉ nghĩ rằng có lẽ thiên tài thường kỳ lạ.

"Ngụy công tử, ta họ Ty, cậu gọi ta là Ty công tử mới phải." Ty Cuồng Lan lạnh lùng nói,"Cáo từ."

Nói xong, y mặc kệ Ngụy Vĩnh An có phản ứng gì mà nhanh chóng đưa Tống Niên Sênh đi.

"Ngụy công tử say rồi à?"

"Không nghe mùi rượu, chắc là tinh thần không được tỉnh táo. Kệ đi, đừng lại gần cậu ta là được."

"Nhưng cậu ấy vẫn còn đứng ở đó..."

"Kệ cậu ta."

Ngụy Vĩnh An thất vọng nhìn bóng dáng rời đi kiên quyết của Ty Cuồng Lan, một giọt lệ lăn dài trên gò má rồi rơi xuống giấy vẽ. Cậu lẩm bẩm: "Vò rượu đó mãi vẫn chưa được uống mà..."

Lúc này, trong đôi mắt vốn bình thường bỗng hiện lên tia sáng màu xanh nhưng nhanh chóng biến mất.

Cậu chần chừ hồi lâu, muốn đuổi theo Ty Cuồng Lan nhưng lại sợ bị y lạnh lùng khước từ, vì vậy cậu cứ đứng như trời trồng, hệt như một linh hồn bị mất phương hướng.

Một trận cười vang chói tai bỗng vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng nơi đây. Ba công tử ngớ ngẩn ở đình Tùng Hạc từ đâu chui ra như mấy con ruồi vo ve, bao vây lấy Ngụy Vĩnh An, một tên chỉ vào bức tranh đang được Ngụy Vĩnh An ôm vào lòng, mỉa mai,"Ta nói này Ngụy công tử, thua thì cũng thua rồi, thế mà chẳng những trộm tranh lại còn bám theo người ta nữa."

"Theo như bọn ta quan sát thì có vẻ như Ty công tử không để ý tới cậu nhỉ, ha ha ha."

"Thôi thôi, đừng nói mấy chuyện khác nữa, hôm nay bọn ta tới đây là để thu hồi bức tranh thần nữ giúp ông chủ đình Tùng Hạc, vì quy định là thế, đưa tranh cho bọn ta!"

Ai cũng hiểu giúp lấy tranh là giả, mượn cớ để bắt nạt thiên tài khiến họ ghen tị mới là mục đích thật sự.

Ngụy Vĩnh An gầy yếu, bị ba người bao vây nên trông cậu càng thêm bé nhỏ. Cậu không nói gì, ôm chặt bức tranh hơn tựa như muốn khảm bức tranh vào cơ thể mình, bất kể họ nói gì cũng không chịu đưa.

"Thằng nhãi ranh mau đưa tranh đây, đừng để bọn tao ra tay!"

"Ha ha, mày nhắm cái thây của mày thì đỡ được bao nhiêu cú đấm? Lỡ bất cẩn làm tay bị thương thì sau này mày làm sao làm thiên tài được nữa?"

"Mau đưa đây, đừng có mà lôi thôi!"

Trước sự ác ý ngày càng rõ rệt, Ngụy Vĩnh An ngồi xổm xuống, che kỹ cuộn tranh trong lòng, dường như đã quyết tâm có bị đánh chết thì cũng không giao bức tranh ra.

Ba người kia không ngờ uy hiếp lại vô ích, thiếu niên ốm yếu tưởng chừng sẽ bị gió cuốn bay bất cứ lúc nào này lại hệt như tảng đá, ngồi im không động đậy. Điều này khiến ba người họ lúng túng, vì nếu nặng tay, làm cậu bị thương thì sẽ bị kiện, rắc rối lắm. Trong lúc không biết nên làm gì, tên lùn nhất nhóm bỗng lấy ra một con dao găm, cười xấu xa đánh mắt ra hiệu với hai tên còn lại, sau đó cúi xuống tóm lấy Ngụy Vĩnh An rồi chĩa dao về phía cậu, quát: "Không sợ nắm đấm, vậy có sợ dao không?"

Hai tên kia rất muốn vỗ tay khen ngợi bạn mình, có con dao ở đây thì người khỏe mạnh bình thường còn phải kiêng dè, huống hồ là thằng nhãi ranh ốm yếu trói gà không chặt.

Ngụy Vĩnh An chầm chậm ngẩng đầu lên, khi tầm mắt chạm phải mũi dao sáng lóa, cậu ngẩn người, toàn thân cứng đờ như tảng đá, ngừng luôn cả thở.

Tên cầm dao cho rằng sự uy hiếp của mình đã có tác dụng, gã nhướn mày với hai tên kia, thầm nghĩ trước khi lấy bức tranh thì phải trêu chọc thằng nhãi này đã đời mới được, ai bảo nó lúc nào cũng chiếm hết tiếng thơm làm chi.

"Giao ra đây!" Gã huơ huơ con dao,"Còn không đưa thì coi chừng gương mặt xinh đẹp của mày phải đổ máu đấy! Cũng đừng mong có ai tới cứu mày! Mày nhìn xung quanh thử xem, còn chả có hồn ma nào nữa là, hôm nay cho dù bọn tao có giết mày thì cũng không ai biết!"

Gã còn chưa nói xong thì cả gã lẫn con dao đều bị hất tung lên cao rồi rớt uỵch xuống đất. Hai tên còn lại vẫn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra thì bỗng có một cơn gió lạnh quét qua, đến khi ý thức được thì cả ba tên đã không còn sức lực nào mà nằm chồng lên nhau dưới đất rồi.

Đào Yêu rút chân về, lạnh lùng trừng bọn chúng: "Ở đây không có ma nhưng có bà cố nội nhà ngươi!"

Liễu công tử đi ở phía sau nàng, khoanh tay nói: "Đã bảo cô yếu xìu rồi mà, đạp gì nhẹ hều thế, để đó cho ta có phải hay ho hơn rồi không."

Ty Tĩnh Uyên nhô ra từ sau lưng Liễu công tử: "Bậy nào, mấy chuyện như vầy thì ta mới là người rành nhất!"

"Bọn bay... Bọn bay là phường trộm cắp phương nào?!" Tên cầm dao bị ngã nặng nhất, gã đẩy hai người bạn đang đè trên người mình ra, nhăn nhó ngồi dậy.

"Ơ, trông quen quá..."

"Là mấy kẻ ngồi gần tụi mình ở đình Tùng Hạc đây mà!"

"Hóa ra chúng là tay sai của thằng họ Ngụy! Xông lên! Đánh chết chúng đi!"

Nói năng thì hùng hồn lắm nhưng dẫu sao cũng chỉ là mấy tên tài hèn sức mọn, tuy cú đá của Đào Yêu không mạnh bằng Liễu công tử hay Ty Tĩnh Uyên nhưng cũng đủ khiến chúng không đứng dậy nổi. Nhìn ba tên vừa ngu ngốc vừa xấu xa nằm chèo queo dưới đất, Đào Yêu ngáp dài.

Lắm Lời chạy tới trước mặt Ngụy Vĩnh An, sốt sắng hỏi: "Ngụy thí chủ, cậu có sao không?"

Ngụy Vĩnh An vẫn ôm khư khư cuộn tranh, dường như không nghe thấy gì, cũng không nhìn Lắm Lời, đôi mắt dán chặt vào con dao găm rơi dưới đất.

"Ngụy thí chủ ơi?" Lắm Lời vẫy vẫy tay trước mặt Ngụy Vĩnh An,"Cậu có bị thương ở đâu không?"

Ngụy Vĩnh An vẫn không nhúc nhích.

Cút Xéo tò mò ngửi tới ngửi lui người Ngụy Vĩnh An, sau đó nó bỗng xù lông, nhảy phắt tới sau lưng Lắm Lời rồi cắn mạnh áo cậu.

Cùng lúc đó, tia sáng xanh vừa biến mất ban nãy lại quay trở lại trong mắt Ngụy Vĩnh An, nhanh chóng che lấp mắt cậu. Giờ phút này, có hai cái lỗ màu xanh dị thường bắt đầu di chuyển trên gương mặt Ngụy Vĩnh An, không chỉ mắt mà toàn thân cậu cũng phát ra ánh sáng xanh lạnh lẽo.

Lắm Lời hoảng hốt lùi về sau, suýt thì ngã, hô to: "Đào Yêu! Ngụy thí chủ đổi màu rồi!!!"

Đào Yêu quay phắt đầu lại, thấy tình hình thì kêu lên: "Toang rồi..."

Họ còn chưa kịp làm gì thì thấy Ngụy Vĩnh An chợt ngẩng đầu lên, phát ra tiếng kêu chói tai, không khí như bị biến dạng theo tiếng kêu đó. Sau đó, vô số luồng khí xanh đen như những con rắn độc ở khắp nơi vọt tới, chui hết vào miệng Ngụy Vĩnh An, cơ thể cậu cũng nhanh chóng bành trướng, cả quần áo lẫn da thịt cậu đều như hợp thể vào quầng sáng xanh giống hệt ma trơi ấy. Chỉ chốc lát sau, thứ hiện ra trước mặt mọi người là quái vật hình người khổng lồ, mà toàn thân nó chỉ là một quầng sáng xanh mờ nhạt.

Ty Tĩnh Uyên kinh hãi: "Cái quái gì vậy?"

"Yêu quái. Tóm lại là không được làm nó giận thêm nữa." Đào Yêu nghiến răng cảnh cáo."

"Hiệp Quái... là như thế này sao?" Lắm Lời ôm chặt Cút Xéo nấp sau lưng Đào Yêu, không dám lộn xộn.

Liễu công tử nhíu mày: "Sao thế này cơ chứ, mới đó mà đã biến hình ngay được rồi."

"Do mấy tên ngu ngốc kia chứ ai. Chắc chắn ban nãy bọn chúng đã chạm trúng vảy ngược của Hiệp Quái rồi." Đào Yêu tức giận nhìn ba kẻ ngu ngốc kia, chúng đã ngất xỉu, mũi và miệng chảy đầy máu, hẳn là do tiếng thét của Hiệp Quái. Vậy cũng tốt, nàng đỡ phải tốn công đánh ngất chúng.

"To thế này e là ta không nuốt nổi trong một lần đâu..." Liễu công tử bị rơi vào thế khó.

"Ai bảo huynh ăn nó!" Đào Yêu lườm hắn,"Đã nói bao nhiêu lần rồi, suy cho cùng Hiệp Quái cũng chỉ là một luồng khí chứa cảm xúc tiêu cực thôi, nếu tháo gỡ được khúc mắc của nó, khiến nó hết giận thì mới có cơ hội dẫn nó đến Hiệp Khẩu!"

"Nhưng trông nó đâu có vẻ gì là muốn ngó ngàng tới chúng ta..." Lắm Lời kéo tay áo Đào Yêu, sợ hãi hất cằm chỉ về hướng của con quái vật.

Hiệp Quái hoàn toàn phớt lờ họ mà đi chầm chậm đi về hướng Đài Minh Nguyệt, may là cơ thể nó không phải thực thể, nếu không e rằng nơi nào nó đi qua nơi đó sẽ bị sập nhà gãy cây, cả tài sản lẫn tính mạng của người dân khó mà bảo toàn.

"Con yêu quái này..." Ty Tĩnh Uyên nhướn mày,"Ta thấy tuy nó to nhưng có vẻ như không lợi hại lắm?"

Nhờ cái miệng quạ đen của gã mà gã còn chưa dứt lời, trước mắt mọi người bỗng dưng sáng ngời, đang là ban đêm nhưng sáng không khác gì ban ngày, tuy cảnh vật không có gì thay đổi nhưng lại xuất hiện mấy người cả trai lẫn gái, diện mạo bình thường, hình dáng mờ ảo. Dường như họ không nhìn thấy tình hình thực tế xung quanh, chỉ đang nói chuyện với nhau, thậm chí còn bày bán hàng quán mặc dù trước mặt họ không có gì cả.

Giờ phút này, tất cả mọi người bao gồm Đào Yêu như bị trúng phải thuật định thân, không ai nhúc nhích được, lực đè ép từ đâu ập tới thít chặt lấy họ, trong thoáng chốc chẳng những lục phủ ngũ tạng bị đè ép rất khó chịu mà còn không thở nổi.

May là tình huống "Tĩnh" đó chỉ dừng lại trên người họ trong khoảnh khắc thoáng qua. Đào Yêu thở hổn hển, vặn mạnh người mới hoàn toàn thoát khỏi sức mạnh đang cố gắng đè ép nàng. Tình hình của những người khác cũng tương tự. Chờ khôi phục lại bình thường với cái đầu ướt đẫm mồ hôi lạnh, họ nhìn nhau như muốn trao đổi cảm giác mà mình vừa mới trải qua là ảo giác hay thực sự bị thứ gì đó tác động.

Lắm Lời hoảng hốt hỏi Liễu công tử: "Ban nãy... là có cái gì đó đè chặt chúng ta sao? Ta không động đậy nổi luôn."

"Các cậu cũng bị vậy hả?" Ty Tĩnh Uyên lắc mạnh cánh tay, lòng còn sợ hãi."Ta cứ như bị nhét vào trong cái bình nhỏ hơn cơ thể vậy. Đáng sợ quá..."

"Mấy thứ này... là gì vậy?" Liễu công tử không đáp lời họ mà nhìn mấy "đứa trẻ" cầm trống đi xuyên qua cơ thể mình, chạy nhanh đến giữa con kênh như đang chạy trên mặt đất.

Lắm Lời run rẩy quan sát chúng: "Trông cách tụi nó ăn mặc giống... người thời Đường từ mấy trăm năm trước?"

"Nhìn bên kia kìa!" Liễu công tử chỉ lên cây cầu bắc qua con kênh, trên cầu có cây đại thụ chọc trời mờ ảo, mà một phần đá lót đường dưới chân họ cũng đã thay đổi hoa văn, nhà cửa ở hai bên bờ kênh cũng có một phần nhỏ biến thành hình dạng khác. Các phần bị thay đổi hình dạng tuy trong suốt nhưng vẫn thấy rõ hình dáng, nhưng chính vì như thế nên tình hình giống như có hai thế giới chồng lên nhau lúc này càng trở nên kỳ dị.

"Sao lại như vậy?" Ty Tĩnh Uyên dụi mạnh mắt, nhìn lại, vẫn là khung cảnh kỳ dị đó.

"Thảo nào suýt nữa chúng ta bị đè chết..." Đào Yêu nhìn quanh, lạnh lùng nói,"Đây là hai thế giới, thì ra đây là năng lực của Hiệp Quái."

Mấy người còn lại ai cũng giật mình.

Đào Yêu nhìn con Hiệp Quái đang bước đi chầm chậm, nói: "Hiện giờ xuất hiện một thế giới khác thì ắt hẳn đó là thế giới mà Hiệp Quái luôn ghi tạc trong lòng. Nếu không ngăn nó lại, một khi Hiệp Quái hút hết các luồng khí mang cảm xúc tiêu cực vào người, nó sẽ có sức mạnh lớn nhất, khi đó cơ thể ảo nó sẽ trở thành thực thể, có nghĩa là thế giới mà nó nghĩ đến sẽ biến thành thế giới thực, còn thành Lạc Dương sẽ từ thế giới thực biến thành thế giới ảo, đồng nghĩa với việc tòa thành này và những ai sống ở đây đều sẽ toi đời." Nàng giải thích ngắn gọn, nói tiếp: "Nếu nó chỉ nhớ một hai căn nhà thì không sao, nhưng theo ta thấy thì có vẻ điều khiến nó bận tâm là cả một tòa thành, nếu chúng ta xui xẻo thì có khi là nó nhớ cả thiên hạ..."

Tuy không hiểu hết những gì Đào Yêu nói nhưng trông nàng rất nghiêm túc, Ty Tĩnh Uyên dè dặt hỏi: "Thế... Thế nghĩa là sao?"

"Nghĩa là Hiệp Quái nhớ ra được bao nhiêu ở thế giới ảo thì thế giới thực sẽ bị bấy nhiêu thứ chồng lên. Kết quả tệ nhất là toàn bộ thế giới thực sẽ bị thế giới ảo do Hiệp Quái mang đến "ăn" hết, bao gồm tất cả sinh vật. Chờ đến khi thế giới thực hoàn toàn bị thế giới ảo thay thế thì "thế giới mới" tưởng như là thật ấy cũng không thoát khỏi bản chất nó là hư ảo, cuối cùng vì thời không hỗn loạn mà biến thành thời kỳ hỗn mang. Cảnh tượng hai thế giới nói trắng ra là hiện tượng hiếm gặp mà ai cũng sẽ chết." Đào Yêu vừa nói vừa đi tới gần ba kẻ ngu, đá chúng mấy cái, ba tên kia không mảy may nhúc nhích, hệt như đã dính chặt vào mặt đất, ngay cả nét mặt cũng không có chút thay đổi nào,"Xem tình hình này, có vẻ như sức mạnh khổng lồ để chồng hai thế giới lên nhau đã chế ngự tất cả sinh vật nơi đây, khiến các sinh vật không thể cử động. Ta nghĩ hẳn là tất cả mọi người ở toàn thành Lạc Dương đều giống với ba tên này."

Lắm Lời nghe thế thì nhìn mình rồi nhìn mọi người: "Vậy tại sao chúng ta không bị sao hết?"

Đào Yêu cười: "Trong mấy người có ai là người bình thường không? Nhưng đừng mừng vội, hiện giờ chỉ mới là giai đoạn đầu của hai thế giới, khi nào nó trở nên chân thực hơn thì sức mạnh sẽ càng lớn hơn, lúc đó chúng ta sẽ như những khúc gỗ chờ chết." Nàng nhìn xung quanh, bỗng nghiêm túc: "Vì vậy bây giờ mấy người vẫn còn kịp đó, nhân lúc Hiệp Quái đang tích tụ sức mạnh, hãy chạy nhanh đến nơi nằm ngoài vùng ảnh hưởng của nó, như thế mấy người sẽ được an toàn. Chuyện này do ta mà ra nên ta sẽ xử lý."

Liễu công tử bật ra tiếng cười lạnh lẽo: "Ta đi thì cũng được thôi, nhưng với cái chân èo uột của cô thì sao đá nổi con yêu quái khổng lồ đó xuống Hiệp Khẩu chứ? Vẫn phải trông cậy vào ta thôi."

"Ta cũng không đi, vì ta chạy chậm lắm." Lắm Lời ôm chặt Cút Xéo, kiên quyết đứng chung chiến tuyến với Liễu công tử,"Đừng đuổi ta!"

Đào Yêu sửng sốt, sau đó lắc đầu cười: "Đằng nào ta cũng nói sự thật cho mấy người biết rồi, đi hay không thì tùy."

Ty Tĩnh Uyên hoàn toàn không nghĩ tới chuyện bỏ chạy, nôn nóng hỏi: "Ý cô là con quái vật này tạo ra thế giới dựa vào suy nghĩ của nó, mà thế giới đó sẽ nuốt chửng thế giới này, kể cả chúng ta? Mà nuốt xong thì thế giới đó cũng biến mất, chỉ còn lại con yêu quái khổng lồ không có gì cả cùng một mảnh đất hoang vu? Hơn nữa vì bị thế giới ảo ảnh hưởng nên hiện giờ có rất nhiều người bị sức mạnh kỳ lạ đè ép, không thể bỏ chạy, chỉ đành chấp nhận kết quả là biến mất?"

"Cũng gần như vậy." Đào Yêu gật đầu,"May là bây giờ chỉ mới bắt đầu, chúng ta vẫn còn thời gian, ít nhất là chúng ta vẫn còn hoạt động được. Bất kể phạm vi bị Hiệp Quái ảnh hưởng là bao nhiêu thì nguồn gốc sức mạnh của nó chỉ có một điểm. Chỉ cần đưa Hiệp Quái về Hiệp Khẩu ở Long Thành Viện trước khi nó biến ảo thành thực thì thế giới do nó mang lại cũng sẽ biến mất theo nó, thành Lạc Dương sẽ bình an trở lại." Nói xong, Đào Yêu tự đánh vào lòng bàn tay mình,"Tức cái là không biết lai lịch của con Hiệp Quái này, chỉ biết chủ nhân của nó là người hoặc vật của mấy trăm năm trước."

Ty Tĩnh Uyên nghe mà sốt hết cả ruột, giậm chân nói: "Bất kể ra sao, ta đều thấy nó cứ bám theo Lan Lan, nó đi về hướng Đài Minh Nguyệt rồi kia kìa! Không được, ta phải mau chóng đi tìm Lan Lan thôi! Ôi chao, hy vọng Lan Lan không bị biến thành tượng đá!"

Ty Cuồng Lan?

Đào Yêu giật mình, vội vàng đuổi theo Ty Tĩnh Uyên.

Nhưng mà Hiệp Quái còn chưa đến Đài Minh Nguyệt thì đã dừng bước.

Cả đám cùng nhìn về phía trước, ở cuối con kênh, trước cổng Đài Minh Nguyệt có một người cầm kiếm bằng tư thái thong dong. Ty Cuồng Lan không hề sợ hãi, vẻ mặt vẫn lãnh đạm, ánh mắt nhìn Hiệp Quái như nhìn một người xa lạ nào đó ngoài đường.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, lo thừa rồi, đến cả Ty Tĩnh Uyên cũng không hề hấn gì thì sao một người còn bất thường hơn gã là Ty Cuồng Lan lại bị biến thành bức tượng được chứ.

Ty Tĩnh Uyên cẩn thận đi qua Hiệp Quái rồi chạy nhanh tới chỗ Ty Cuồng Lan, vội nói: "Con yêu quái này là do Ngụy Vĩnh An biến thành đó! Nó muốn ăn hết thành Lạc Dương! Đào nha đầu nói phải dẫn nó về cái miệng gì đó ở Long Thành Viện thì mới giải trừ được nguy cơ này! Nếu không đến cả chúng ta cũng sẽ biến mất!"

Ty Cuồng Lan bình thản nói: "Đệ biết Ngụy Vĩnh An không phải là người. Lúc nói chuyện với cậu ta ở trên cầu, đệ đã thấy mắt cậu ta phát ra ánh sáng màu xanh. Đệ sợ làm Niên Sênh sợ nên mới vờ như không biết gì, định đưa tỷ ấy về nhà an toàn rồi mới ra đây gặp cậu ta, không ngờ chỉ mới một lát mà cậu ta đã biến thành thế này."

Đào Yêu nghe thế cũng không màng so đo việc y săn sóc Tống Niên Sênh ân cần thế nào, cẩn trọng nói: "Ta phải nhắc huynh là không được đánh nó, nếu không nó sẽ tuôn ra hết tà khí trong người ra, không đóng được Hiệp Khẩu thì cả thành Lạc Dương coi như toi." Nàng lại hạ giọng: "Cơ hội duy nhất của chúng ta là có vẻ như nó đặc biệt chú ý tới huynh, khả năng cao huynh sẽ tháo gỡ được khúc mắc của nó khi còn sống. Huynh thử trò chuyện với nó đi, chỉ cần đưa nó về Hiệp Khẩu ở Long Thành Viện là xong!"

Ty Cuồng Lan nhìn nàng, e rằng khắp thiên hạ chỉ có mình y là nghe hiểu những lời qua loa đại khái của nàng khi kể lại đại nạn trong thời gian ngắn như vậy.

Y suy nghĩ chốc lát, thả thanh kiếm xuống đất, tay không đi về phía Hiệp Quái.

Thấy Ty Cuồng Lan đi tới, gương mặt của Hiệp Quái thay đổi, một cái lỗ miễn cưỡng gọi là miệng xuất hiện trên mặt nó, kéo ra thành nụ cười ngây ngô, cổ họng phát ra âm thanh vừa trầm vừa mơ hồ: "Ngũ tiên sinh..."

"Xin lỗi, ta đã nói rồi, ta họ Ty, không phải Ngũ tiên sinh mà cậu muốn tìm." Ty Cuồng Lan điềm tĩnh nói,"Nếu cậu tin ta, ta sẽ dẫn cậu đi tìm Ngũ tiên sinh."

Mọi người có mặt ở đó kể cả Cút Xéo rất muốn cho y một tràng pháo tay, đầu óc nhanh nhạy ghê!

Nhưng Hiệp Quái không nghe theo y, vẫn gọi: "Ngũ tiên sinh..."

Ty Cuồng Lan kiên nhẫn nói: "Ta biết Ngũ tiên sinh, sống ở gần đây thôi, cậu có muốn theo ta đi gặp người ấy không?"

Nó vẫn lẳng lặng nhìn Ty Cuồng Lan, tiếp tục gọi y là Ngũ tiên sinh.

Cứ tiếp tục thế này e không ổn. Ty Cuồng Lan suy nghĩ, sau đó để mặc nó muốn gọi sao thì gọi, y chỉ chăm chăm đi thẳng về phía trước. Nếu Ngụy Vĩnh An cứ muốn đi theo y thì chắc chắn con quái vật này cũng vậy. Nếu vậy thì y sẽ làm mồi nhử, dẫn Hiệp Quái tới Long Thành Viện rồi tính sau.

Mọi người cũng nghĩ như thế, lúc này không có mồi nhử nào hiệu quả hơn Ty Cuồng Lan! Ai cũng thầm đổ mồ hôi lạnh, nếu Ty Cuồng Lan thành công thì chuyện sau đó dễ xử rồi, chỉ cần đá thật mạnh thôi.

Con Hiệp Quái này trông thì cao lớn hung tợn nhưng có vẻ không được thông minh cho lắm...

Ty Cuồng Lan mới đi được mấy bước thì Hiệp Quái đã có hành động nằm ngoài dự đoán của mọi người. Nó hít nhẹ một hơi, Ty Cuồng Lan bị sức mạnh kỳ lạ cuốn lên khỏi mặt đất rồi bị hút vào ngực của Hiệp Quái. Lúc y sắp đụng vào ngực nó, nó lại giữ chặt y bằng cả hai tay. Ty Cuồng Lan như bị chìm trong cát lún, hơn nửa người nhanh chóng sa vào vòng xoáy ánh sáng ở ngực nó. Dẫu vậy, y vẫn bình tĩnh hét lớn: "Mọi người không được qua đây!"

Vô dụng, Đào Yêu đã nhảy lên rất cao, một tay vịn vào ngực Hiệp Quái, một tay bắt lấy cổ tay của Ty Cuồng Lan, nghiến răng nói: "Tại sao phải nghe lời huynh, ta cứ tới đấy!"

"Cô..." Lúc chỉ còn phần từ vai trở lên là chưa bị nhấn chìm, Ty Cuồng Lan muốn hất tay nàng ra nhưng không được. Phần cơ thể bị chìm vào bên trong người Hiệp Quái như có sức nặng ngàn cân, liên tục kéo y xuống.

Đồng thời, Đào Yêu cũng không rút tay ra được nữa, hơn nửa cánh tay nàng đã bị cuốn vào vòng xoáy theo Ty Cuồng Lan.

Liễu công tử đang định xông lên thì bị Đào Yêu quát bảo ngừng lại: "Không được tới đây! Nếu ba canh giờ sau bọn ta còn chưa ra ngoài thì các huynh phải chạy càng xa càng tốt, sau này lễ tết nhớ đốt nhiều đồ ăn ngon cho ta đó."

Còn chưa nói hết câu, Đào Yêu chỉ thấy trước mắt tối sầm, thân thể như chiếc lá rơi rụng xuống vùng đất vô hạn, không nhìn thấy, không nghe được, không thể xác định mình vẫn còn thở hay không, cảm giác chân thực duy nhất là nàng luôn nắm lấy tay của một người khác...

Hết chương 10. 6
Bạn cần đăng nhập để bình luận