Bách Yêu Phổ
Chương 115: Hàm Thử(1)
Chương 5. 1
Một bát, hai bát, ba bát...
Cho đến khi bát thứ ba thấy đáy, ngay cả một giọt nước cũng không còn, Đào Yêu mới hài lòng lau miệng, giơ ngón tay cái với ông chủ đang há hốc mồm: "Cậu nấu món mì xá xíu này như thế nào vậy? Xá xíu rất thơm, nước dùng cũng nhiều nữa! Với tay nghề này thì cả cái Lạc Dương này kiếm không ra được người thứ hai đâu!"
Ông chủ trẻ tuổi mập mạp trắng trẻo ngượng ngùng, lấy vạt khăn đang treo trên cổ chấm mồ hôi nơi trán: "Cô nương quá khen, từ đời ông nội của ông nội tôi đã bắt đầu làm đầu bếp, chúng tôi không có bí quyết gì ngoài hai chữ chăm chỉ, nấu nhiều thì tự đúc kết ra kinh nghiệm mà thôi. Có điều tôi không dám nhận cái danh đệ nhất Lạc Dương đâu, nếu cô nương thích thì cứ ghé quán thường xuyên. Khách như cô, quán tôi mong còn chẳng được."
Tất nhiên là mong còn chẳng được, nhìn khắp Lạc Dương... Không, nhìn khắp lãnh thổ Đại Tống, có chủ quán mì nào lại không thích cô nương ăn một hơi hết ba bát mì chứ.
Đào Yêu đặt tiền lên bàn, lắc đầu nói: "Ông nói vậy không đúng đâu, ta có quen một người ngày nào cũng nấu nướng nhưng nấu dở như cám lợn vậy. Trên đời này luôn có một số việc không phải cứ chăm chỉ là được."
Ông chủ nhức đầu, không dám hỏi vị thần tiên nấu như cám lợn, đành vừa lấy tiền vừa vui miệng hỏi: "Hình như cô nương không phải người ở đây?"
"Ta ở đế đô." Nàng đứng dậy rời đi, đứng ngoài cửa ngẩng đầu nhìn biển hiệu, cười to: "Quán Tiểu Chu... Heo con(1)... Ta nhớ rồi, sau này sẽ ghé ăn nữa."
(1)Nguyên văn: Quán Tiểu Chu... Tiểu Trư. Ở đây, chủ quán mì họ Chu (周), mà họ Chu phát âm gần giống với từ con heo (猪).
"Cô nương chớ đi vội." Ông chủ gọi nàng lại, lấy một cái bánh bột ngô trên lò nướng nóng hổi cho vào túi giấy rồi đưa cho nàng,"Cô là khách hàng đầu tiên trong ngày hôm nay của quán nên tôi tặng cô cái bánh của mẻ bánh nướng đầu tiên. Dạo này trời rét, mau đói lắm, cô cầm theo ăn cho chắc bụng, không thu tiền đâu."
Thật là một người phúc hậu. Đào Yêu nhận lấy cái bánh bột ngô nóng bỏng tay, cười tít cả mắt: "Đây là lần thứ hai ta đến Lạc Dương, lần trước gấp gáp quá nên chưa kịp tham quan gì nơi đây, coi bộ lần này tới đúng rồi, có khi nhờ quán Tiểu Chu của cậu mà ta thích Lạc Dương ấy chứ."
Gương mặt mập mạp của ông chủ trẻ đỏ lựng, chưa có vị khách nào nhiệt tình như nàng, huống hồ lại còn là một cô nương trẻ tuổi. Ông chủ ngượng ngùng xoa tay, lắp bắp: "Vậy... Sau này cô ghé quán thường xuyên nhé!"
Đào Yêu gật đầu, ánh mắt liếc quá đống gia vị bên bếp, chợt hỏi: "Dạo này quán cậu thường xuyên bị hết muối ăn mà không hiểu vì sao đúng không?"
Ông chủ trẻ sửng sốt, gãi đầu: "Đúng vậy, hôm trước rõ ràng còn hơn nửa lọ mà qua hôm sau chỉ còn nửa lọ mà thôi. Tôi cứ tưởng mình nhớ nhầm, vậy là đổ thêm vào, nào ngờ chưa tới hai ngày cũng chỉ còn nửa lọ, tôi nấu mì đâu dùng nhiều muối đâu. Kiểm tra lọ muối thì cũng không thấy bị thủng lỗ ở đâu. Dạo này tôi khá nhức đầu vì chuyện này." Gã chớp chớp mắt, nhìn Đào Yêu bằng vẻ kỳ lạ,"Nhưng làm sao cô nương biết được?"
Đào Yêu vờ vịt giờ tay che trán nhìn quanh bếp: "Khụ, ta nghe người già trong nhà nói không được dùng lọ màu đen để đựng muối."
"Vì sao?" Ông chủ trẻ khó hiểu nhìn chằm chằm lọ muối màu đen.
Đào Yêu ghé sát vào hắn, nói nhỏ: "Màu đen thuộc Thủy, nước sẽ làm tan muối, Ngũ Hành tương khắc đó, muối của cậu là bị cái lọ làm tiêu hao mất đó."
"Cô nương còn hiểu mấy thứ này cơ à?" Ông chủ trẻ ngạc nhiên nói,"Nhưng tôi chưa từng nghe nói đựng muối trong lọ màu đen sẽ gây ra chuyện như vậy."
"Nếu không nể tình cậu nấu mì ngon, người lại phúc hậu thì ta không rỗi hơi nhắc nhở đâu." Đào Yêu lắc lọ muối,"Nghe ta đi, đổi lọ muối màu khác, chỉ cần không phải màu đen thôi, ta bảo đảm sau này muối sẽ không bị hao hụt một cách khó hiểu nữa."
Ông chủ trẻ nửa tin nửa ngờ: "Thật không?"
"Ta sao ăn chùa bánh bột ngô của cậu được." Đào Yêu vỗ vai hắn,"Cáo từ."
Sáng sớm mùa đông ở ngoài đường Lạc Dương, sương sớm lượn lờ, người đi đường thưa thớt, rất nhiều cửa hàng còn chưa mở cửa. Sau một hồi đắn đo, ông chủ Tiểu Chu của quán Tiểu Chu đổ muối từ lọ màu đen sang lọ màu nâu, sau đó hắn nhìn ra ngoài quán, cô nương mặc đồ đỏ có mặt mũi tươi tắn đã biến mất trong làn sương.
Tốt quá, từ tối qua đến giờ, bầu trời im ắng, không có tia chớp, không có sấm sét.
Đào Yêu giống như một du khách không có điểm đến, nhàn nhã vừa đi vừa gặm bánh bột ngô, chốc thì đi về phía nam, chốc lại quành sang hướng đông, đi vài bước thấy sai sai thì lại xoay sang hướng tây. Đường xá dần trở nên đông đúc, mặt trời dường như cũng đang cố xông qua trở ngại. Đây là một buổi sáng bình thường đến không thể bình thường hơn đối với dân chúng Lạc Dương, tất nhiên điều kiện tiên quyết là họ không nhìn thấy con yêu quái đang nằm trong bàn tay trái của Đào Yêu.
Lọ muối màu đen đương nhiên vẫn dùng được sau khi nàng bắt con Hàm Thử tham ăn này đi.
Nó nhỏ như quả trứng gà, cả người tròn xoe, không có chân cũng chẳng có đuôi chuột, bộ lông trắng muốt dính ít muối, lúc này đang phồng má gào khóc, có lẽ là đã biết mình gặp đại nạn.
Đào Yêu nghe phát phiền: "Còn khóc nữa là ném mi vào nồi nước sôi đó!"
"Tôi đói chít chít! Đói không chịu nổi nữa nên mới đi trộm muối chít chít!" Hàm Thử khóc to, giọt nước mắt còn to hơn đầu nó rơi xuống đất lập tức biến thành một bông tuyết nhỏ rồi dần tan biến. Cũng may là tan biến, nếu không sẽ khóc thành dòng sông mất.
Đào Yêu dừng lại, giơ nó lên trước mặt: "Muối không hề rẻ, cậu mập kia chỉ làm ăn nhỏ, ngày nào mi cũng ăn vụng mà không biết xấu hổ à? Nếu không phải ta tiện đường ghé vào ăn sáng thì sớm muộn gì cái quán nhỏ đó cũng bị mi ăn tới sập tiệm."
"Mắc mớ gì tới cô chít chít!" Chắc hẳn nó không biết thân phận của Đào Yêu, nói rất tủi thân,"Đói thì phải ăn chớ chít chít!"
"Nói chuyện đàng hoàng cho ta, cứ chít chít làm gì!" Đào Yêu chọt đầu nó, mềm mềm như quả bóng da.
"Nói đi nói lại thì cũng là do đói, tôi đói lắm, tôi muốn ăn!" Nó càng khóc tợn, trước người nó cứ như có tuyết rơi.
Đào Yêu rất ghét nghe tiếng khóc, nàng thả lỏng tay ra, để mặc cho nó rơi xuống đất, vì thân hình quá tròn trĩnh mập mạp mà nó bị nảy lên mấy cái mới chạy đi.
"Tóm lại, sau này ta mà bắt gặp mi ăn trộm muối của người khác nữa là ta sẽ nhổ sạch lông của mi đấy." Đào Yêu nhìn chằm chằm nó, cho nó một lời cảnh cáo nho nhỏ.
Thật ra, đến cả lời cảnh cáo cũng chỉ là hù dọa cho vui mà thôi, nếu nó bị nàng bắt quả tang ăn trộm muối lần nữa thì cùng lắm là nàng chỉ xách nó đi như hôm nay chứ không làm gì nó cả. Nó là tiểu yêu có tu vi thấp đến mức không thể thấp hơn, chỉ nặng lời một chút thôi cũng đủ khiến nó sợ chết khiếp. Trong Bách Yêu Phổ, thông tin về nó cũng chỉ có đôi dòng: Xung quanh sản phụ thường có yêu, người phàm không nhìn thấy, không biết đến từ đâu, hình dáng giống chuột nhưng không có chân, bám theo đứa trẻ mới sinh, lấy nước mắt làm thức ăn, cười ra gió, khóc thành tuyết, cả đời không thể rời xa một người, được gọi là Hàm Thử, vô hại.
Nó được coi là tiểu yêu quái còn vô dụng hơn cả con kiến, nhiều người vừa sinh ra đã bị loài yêu quái này bám lấy. Chúng tụ tập ở gần sản phụ, chỉ chờ sinh mạng mới vừa ra đời là chúng sẽ xông lên tranh nhau liếm giọt nước mắt đầu tiên của đứa bé. Kẻ giành chiến thắng sẽ gắn kết với vận mệnh của đứa bé cả đời, cả đời chỉ được lấy nước mắt của đứa bé ấy làm thức ăn, mãi mãi không chia lìa, cho đến khi đứa bé ấy rời khỏi nhân thế thì tính mệnh của nó cũng chấm dứt. Thật là loài yêu quái tẻ ngắt, hình dáng nhỏ bé không đáng kể, cuộc đời còn nhỏ bé hơn, trừ hằng ngày cầu mong người ta rơi lệ thì không còn mong muốn gì khác, lỡ gặp ai tốt số hoặc không thích khóc thì cũng chỉ biết tự than thân trách phận rằng mình xui xẻo vì đã chọn người này, sau đó tiếp tục chịu đựng cơn đói để ở với người này. Chắc là nó sẽ không bị chết đói vì nếu không gặp thương tổn bất ngờ nào, tính mạng của nó chỉ bị quản chế bởi người đó, bụng đói meo thì cũng chỉ là bụng đói meo thôi, nếu không chịu nổi nữa thì bèn trộm mấy thứ mặn mặn để ăn, ví dụ như muối, tuy không no bằng nước mắt nhưng có còn hơn không, ít nhất cũng làm đỡ đói hơn chút ít. Sau cùng, chờ con người mà nó bám lấy chết đi, nó cũng lặng lẽ chấm dứt cuộc đời.
Gặp phải loài yêu quái này, nàng còn không thèm trừng phạt, mà cũng không cần trừng phạt.
Con Hàm Thử này hơi cáu bẳn, có lẽ là do đói quá dẫn đến đầu óc mụ mị, chỉ cần hù dọa xíu là được.
Đào Yêu nhìn lên trời, mặt trời đã ló dạng hơn phân nửa, không nên lãng phí thời tiết đẹp thế này, từ từ rồi về, ít nhất hôm nay phải ăn chơi đã đời ở Lạc Dương. Nghĩ vậy, nàng cũng không còn khó chịu vì tiếng khóc của Hàm Thử nữa.
Nàng đang định đi thì đằng sau lại vang lên tiếng gào khóc vang dội: "Cô không được đi, không được đi! Cô không cho tôi ăn thì tôi làm gì có sức để về nhà! Đào Yêu, cô là người xấu!"
Khi nó nói ra những lời đó, đáng lẽ trong chớp mắt ngắn ngủi mà Đào Yêu quay đầu lại, nó đã chết mười lần bằng mười cách khác nhau rồi hay thậm chí chỉ cần Đào Yêu nhấc chân lên thôi là đủ, vì trên lý thuyết, phàm là người nhìn thấy nó thì cũng giẫm được nó hoặc đá nó chết tươi. Nhưng Đào Yêu không làm vậy. Có rất nhiều yêu quái lợi hại hơn nó trăm ngàn lần cũng không dám mắng nàng là người xấu ở trước mặt nàng khi đã biết rõ thân phận của nàng nhưng nó lại mắng rất hùng hồn, đúng là kẻ bị đói váng đầu cái gì cũng làm được.
"Mi nhận ra ta?" Đào Yêu xoay người, ngồi xổm xuống nhìn nó nằm bên bờ tường.
"Cô không biết mấy năm qua tôi đã đi qua bao nhiêu nơi cả ngoài Bắc lẫn trong Nam đâu, gặp biết bao nhiêu là người và yêu quái, từ lâu đã nghe danh hiệu Quỷ Y của Đào Đô rồi. Tôi đâu có mù, sao lại không thấy chiếc chuông vàng không reo thành tiếng dù vẫn lắc lư trên cổ tay cô chứ." Nó khịt khịt mũi,"Hơn nữa trên người cô còn có mùi thuốc và mùi máu, tóm lại không phải là mùi của con người chốn Nhân giới, không phải Đào Yêu thì là ai?"
Đào Yêu cười: "Cứ tưởng là tên ngốc chỉ biết ăn, hóa ra ta đã lầm." Nói xong, nàng bỗng xị mặt: "Biết ta là kẻ giết yêu quái không chớp mắt mà còn dám nói chuyện với ta kiểu đó?"
"Chuông vàng không reo, cô không có lòng giết ai." Nó vẫn không chịu đứng lên, đoan chắc Đào Yêu sẽ không làm gì nó.
"Chậc chậc, tự dưng nói chuyện lịch sự quá ta." Đào Yêu nhìn chằm chằm con yêu quái già mồm, kết hợp với lời nó nói và dáng vẻ hiện tại của nó, nàng bỗng thấy thú vị, vừa cười vừa lắc chiếc chuông: "Mi không sợ nó đột nhiên reo lên à?"
"Cỡ như cô không thấy xấu hổ nếu giết tôi à?" Nó rất tự hào khi xem nhỏ bé là ưu thế vượt trội của mình, mặt dày lăn qua lăn lại,"Tóm lại hôm nay hoặc là cô giết tôi, hoặc là cô mời tôi ăn muối, nếu không tôi cứ khóc, cứ la lối, cứ lăn lông lốc đó."
Con cáo ở nhà đã mặt dày mày dạn lắm rồi, không ngờ con này còn hơn một bậc, chẳng lẽ là do nhiều lông hơn?
Đào Yêu vừa tức vừa buồn cười, lần đầu tiên trong đời bị ép mời kẻ khác ăn muối...
"Mắc gì ta phải mời mi ăn muối? Mi ăn trộm là mi sai. Nếu còn không đứng lên thì đừng trách ta không khách sáo!"
"Tôi cứ không đứng lên đó! Hoặc là giết tôi, hoặc là mời tôi ăn muối!"
Người qua đường nhìn Đào Yêu bằng ánh mắt kỳ lạ hoặc thương xót, có lẽ họ nghĩ một cô gái lại úp mặt vô tường nói chuyện với không khí, chắc là đầu óc có vấn đề gì rồi. Tiếc ghê, trông tươi tắn vậy mà.
Đào Yêu cũng cảm nhận được ánh mắt xung quanh, thầm nghĩ cứ đứng đây dây dưa với nó cũng không phải là cách, thôi vậy, đối với loài lông xù vô lại cứ khóc là có tuyết như nó thì đừng nói là ý muốn chém giết, nàng còn chả buồn giận.
Nhưng mà đường đường là Quỷ Y Đào Đô thì sao có thể đầu hàng trước một con Hàm Thử nhỏ bé chứ?
Đào Yêu nhướn mày, âm thầm nghiến răng, thò tay vào cái túi vải luôn đeo bên hông của mình...
Hết chương 5. 1
Một bát, hai bát, ba bát...
Cho đến khi bát thứ ba thấy đáy, ngay cả một giọt nước cũng không còn, Đào Yêu mới hài lòng lau miệng, giơ ngón tay cái với ông chủ đang há hốc mồm: "Cậu nấu món mì xá xíu này như thế nào vậy? Xá xíu rất thơm, nước dùng cũng nhiều nữa! Với tay nghề này thì cả cái Lạc Dương này kiếm không ra được người thứ hai đâu!"
Ông chủ trẻ tuổi mập mạp trắng trẻo ngượng ngùng, lấy vạt khăn đang treo trên cổ chấm mồ hôi nơi trán: "Cô nương quá khen, từ đời ông nội của ông nội tôi đã bắt đầu làm đầu bếp, chúng tôi không có bí quyết gì ngoài hai chữ chăm chỉ, nấu nhiều thì tự đúc kết ra kinh nghiệm mà thôi. Có điều tôi không dám nhận cái danh đệ nhất Lạc Dương đâu, nếu cô nương thích thì cứ ghé quán thường xuyên. Khách như cô, quán tôi mong còn chẳng được."
Tất nhiên là mong còn chẳng được, nhìn khắp Lạc Dương... Không, nhìn khắp lãnh thổ Đại Tống, có chủ quán mì nào lại không thích cô nương ăn một hơi hết ba bát mì chứ.
Đào Yêu đặt tiền lên bàn, lắc đầu nói: "Ông nói vậy không đúng đâu, ta có quen một người ngày nào cũng nấu nướng nhưng nấu dở như cám lợn vậy. Trên đời này luôn có một số việc không phải cứ chăm chỉ là được."
Ông chủ nhức đầu, không dám hỏi vị thần tiên nấu như cám lợn, đành vừa lấy tiền vừa vui miệng hỏi: "Hình như cô nương không phải người ở đây?"
"Ta ở đế đô." Nàng đứng dậy rời đi, đứng ngoài cửa ngẩng đầu nhìn biển hiệu, cười to: "Quán Tiểu Chu... Heo con(1)... Ta nhớ rồi, sau này sẽ ghé ăn nữa."
(1)Nguyên văn: Quán Tiểu Chu... Tiểu Trư. Ở đây, chủ quán mì họ Chu (周), mà họ Chu phát âm gần giống với từ con heo (猪).
"Cô nương chớ đi vội." Ông chủ gọi nàng lại, lấy một cái bánh bột ngô trên lò nướng nóng hổi cho vào túi giấy rồi đưa cho nàng,"Cô là khách hàng đầu tiên trong ngày hôm nay của quán nên tôi tặng cô cái bánh của mẻ bánh nướng đầu tiên. Dạo này trời rét, mau đói lắm, cô cầm theo ăn cho chắc bụng, không thu tiền đâu."
Thật là một người phúc hậu. Đào Yêu nhận lấy cái bánh bột ngô nóng bỏng tay, cười tít cả mắt: "Đây là lần thứ hai ta đến Lạc Dương, lần trước gấp gáp quá nên chưa kịp tham quan gì nơi đây, coi bộ lần này tới đúng rồi, có khi nhờ quán Tiểu Chu của cậu mà ta thích Lạc Dương ấy chứ."
Gương mặt mập mạp của ông chủ trẻ đỏ lựng, chưa có vị khách nào nhiệt tình như nàng, huống hồ lại còn là một cô nương trẻ tuổi. Ông chủ ngượng ngùng xoa tay, lắp bắp: "Vậy... Sau này cô ghé quán thường xuyên nhé!"
Đào Yêu gật đầu, ánh mắt liếc quá đống gia vị bên bếp, chợt hỏi: "Dạo này quán cậu thường xuyên bị hết muối ăn mà không hiểu vì sao đúng không?"
Ông chủ trẻ sửng sốt, gãi đầu: "Đúng vậy, hôm trước rõ ràng còn hơn nửa lọ mà qua hôm sau chỉ còn nửa lọ mà thôi. Tôi cứ tưởng mình nhớ nhầm, vậy là đổ thêm vào, nào ngờ chưa tới hai ngày cũng chỉ còn nửa lọ, tôi nấu mì đâu dùng nhiều muối đâu. Kiểm tra lọ muối thì cũng không thấy bị thủng lỗ ở đâu. Dạo này tôi khá nhức đầu vì chuyện này." Gã chớp chớp mắt, nhìn Đào Yêu bằng vẻ kỳ lạ,"Nhưng làm sao cô nương biết được?"
Đào Yêu vờ vịt giờ tay che trán nhìn quanh bếp: "Khụ, ta nghe người già trong nhà nói không được dùng lọ màu đen để đựng muối."
"Vì sao?" Ông chủ trẻ khó hiểu nhìn chằm chằm lọ muối màu đen.
Đào Yêu ghé sát vào hắn, nói nhỏ: "Màu đen thuộc Thủy, nước sẽ làm tan muối, Ngũ Hành tương khắc đó, muối của cậu là bị cái lọ làm tiêu hao mất đó."
"Cô nương còn hiểu mấy thứ này cơ à?" Ông chủ trẻ ngạc nhiên nói,"Nhưng tôi chưa từng nghe nói đựng muối trong lọ màu đen sẽ gây ra chuyện như vậy."
"Nếu không nể tình cậu nấu mì ngon, người lại phúc hậu thì ta không rỗi hơi nhắc nhở đâu." Đào Yêu lắc lọ muối,"Nghe ta đi, đổi lọ muối màu khác, chỉ cần không phải màu đen thôi, ta bảo đảm sau này muối sẽ không bị hao hụt một cách khó hiểu nữa."
Ông chủ trẻ nửa tin nửa ngờ: "Thật không?"
"Ta sao ăn chùa bánh bột ngô của cậu được." Đào Yêu vỗ vai hắn,"Cáo từ."
Sáng sớm mùa đông ở ngoài đường Lạc Dương, sương sớm lượn lờ, người đi đường thưa thớt, rất nhiều cửa hàng còn chưa mở cửa. Sau một hồi đắn đo, ông chủ Tiểu Chu của quán Tiểu Chu đổ muối từ lọ màu đen sang lọ màu nâu, sau đó hắn nhìn ra ngoài quán, cô nương mặc đồ đỏ có mặt mũi tươi tắn đã biến mất trong làn sương.
Tốt quá, từ tối qua đến giờ, bầu trời im ắng, không có tia chớp, không có sấm sét.
Đào Yêu giống như một du khách không có điểm đến, nhàn nhã vừa đi vừa gặm bánh bột ngô, chốc thì đi về phía nam, chốc lại quành sang hướng đông, đi vài bước thấy sai sai thì lại xoay sang hướng tây. Đường xá dần trở nên đông đúc, mặt trời dường như cũng đang cố xông qua trở ngại. Đây là một buổi sáng bình thường đến không thể bình thường hơn đối với dân chúng Lạc Dương, tất nhiên điều kiện tiên quyết là họ không nhìn thấy con yêu quái đang nằm trong bàn tay trái của Đào Yêu.
Lọ muối màu đen đương nhiên vẫn dùng được sau khi nàng bắt con Hàm Thử tham ăn này đi.
Nó nhỏ như quả trứng gà, cả người tròn xoe, không có chân cũng chẳng có đuôi chuột, bộ lông trắng muốt dính ít muối, lúc này đang phồng má gào khóc, có lẽ là đã biết mình gặp đại nạn.
Đào Yêu nghe phát phiền: "Còn khóc nữa là ném mi vào nồi nước sôi đó!"
"Tôi đói chít chít! Đói không chịu nổi nữa nên mới đi trộm muối chít chít!" Hàm Thử khóc to, giọt nước mắt còn to hơn đầu nó rơi xuống đất lập tức biến thành một bông tuyết nhỏ rồi dần tan biến. Cũng may là tan biến, nếu không sẽ khóc thành dòng sông mất.
Đào Yêu dừng lại, giơ nó lên trước mặt: "Muối không hề rẻ, cậu mập kia chỉ làm ăn nhỏ, ngày nào mi cũng ăn vụng mà không biết xấu hổ à? Nếu không phải ta tiện đường ghé vào ăn sáng thì sớm muộn gì cái quán nhỏ đó cũng bị mi ăn tới sập tiệm."
"Mắc mớ gì tới cô chít chít!" Chắc hẳn nó không biết thân phận của Đào Yêu, nói rất tủi thân,"Đói thì phải ăn chớ chít chít!"
"Nói chuyện đàng hoàng cho ta, cứ chít chít làm gì!" Đào Yêu chọt đầu nó, mềm mềm như quả bóng da.
"Nói đi nói lại thì cũng là do đói, tôi đói lắm, tôi muốn ăn!" Nó càng khóc tợn, trước người nó cứ như có tuyết rơi.
Đào Yêu rất ghét nghe tiếng khóc, nàng thả lỏng tay ra, để mặc cho nó rơi xuống đất, vì thân hình quá tròn trĩnh mập mạp mà nó bị nảy lên mấy cái mới chạy đi.
"Tóm lại, sau này ta mà bắt gặp mi ăn trộm muối của người khác nữa là ta sẽ nhổ sạch lông của mi đấy." Đào Yêu nhìn chằm chằm nó, cho nó một lời cảnh cáo nho nhỏ.
Thật ra, đến cả lời cảnh cáo cũng chỉ là hù dọa cho vui mà thôi, nếu nó bị nàng bắt quả tang ăn trộm muối lần nữa thì cùng lắm là nàng chỉ xách nó đi như hôm nay chứ không làm gì nó cả. Nó là tiểu yêu có tu vi thấp đến mức không thể thấp hơn, chỉ nặng lời một chút thôi cũng đủ khiến nó sợ chết khiếp. Trong Bách Yêu Phổ, thông tin về nó cũng chỉ có đôi dòng: Xung quanh sản phụ thường có yêu, người phàm không nhìn thấy, không biết đến từ đâu, hình dáng giống chuột nhưng không có chân, bám theo đứa trẻ mới sinh, lấy nước mắt làm thức ăn, cười ra gió, khóc thành tuyết, cả đời không thể rời xa một người, được gọi là Hàm Thử, vô hại.
Nó được coi là tiểu yêu quái còn vô dụng hơn cả con kiến, nhiều người vừa sinh ra đã bị loài yêu quái này bám lấy. Chúng tụ tập ở gần sản phụ, chỉ chờ sinh mạng mới vừa ra đời là chúng sẽ xông lên tranh nhau liếm giọt nước mắt đầu tiên của đứa bé. Kẻ giành chiến thắng sẽ gắn kết với vận mệnh của đứa bé cả đời, cả đời chỉ được lấy nước mắt của đứa bé ấy làm thức ăn, mãi mãi không chia lìa, cho đến khi đứa bé ấy rời khỏi nhân thế thì tính mệnh của nó cũng chấm dứt. Thật là loài yêu quái tẻ ngắt, hình dáng nhỏ bé không đáng kể, cuộc đời còn nhỏ bé hơn, trừ hằng ngày cầu mong người ta rơi lệ thì không còn mong muốn gì khác, lỡ gặp ai tốt số hoặc không thích khóc thì cũng chỉ biết tự than thân trách phận rằng mình xui xẻo vì đã chọn người này, sau đó tiếp tục chịu đựng cơn đói để ở với người này. Chắc là nó sẽ không bị chết đói vì nếu không gặp thương tổn bất ngờ nào, tính mạng của nó chỉ bị quản chế bởi người đó, bụng đói meo thì cũng chỉ là bụng đói meo thôi, nếu không chịu nổi nữa thì bèn trộm mấy thứ mặn mặn để ăn, ví dụ như muối, tuy không no bằng nước mắt nhưng có còn hơn không, ít nhất cũng làm đỡ đói hơn chút ít. Sau cùng, chờ con người mà nó bám lấy chết đi, nó cũng lặng lẽ chấm dứt cuộc đời.
Gặp phải loài yêu quái này, nàng còn không thèm trừng phạt, mà cũng không cần trừng phạt.
Con Hàm Thử này hơi cáu bẳn, có lẽ là do đói quá dẫn đến đầu óc mụ mị, chỉ cần hù dọa xíu là được.
Đào Yêu nhìn lên trời, mặt trời đã ló dạng hơn phân nửa, không nên lãng phí thời tiết đẹp thế này, từ từ rồi về, ít nhất hôm nay phải ăn chơi đã đời ở Lạc Dương. Nghĩ vậy, nàng cũng không còn khó chịu vì tiếng khóc của Hàm Thử nữa.
Nàng đang định đi thì đằng sau lại vang lên tiếng gào khóc vang dội: "Cô không được đi, không được đi! Cô không cho tôi ăn thì tôi làm gì có sức để về nhà! Đào Yêu, cô là người xấu!"
Khi nó nói ra những lời đó, đáng lẽ trong chớp mắt ngắn ngủi mà Đào Yêu quay đầu lại, nó đã chết mười lần bằng mười cách khác nhau rồi hay thậm chí chỉ cần Đào Yêu nhấc chân lên thôi là đủ, vì trên lý thuyết, phàm là người nhìn thấy nó thì cũng giẫm được nó hoặc đá nó chết tươi. Nhưng Đào Yêu không làm vậy. Có rất nhiều yêu quái lợi hại hơn nó trăm ngàn lần cũng không dám mắng nàng là người xấu ở trước mặt nàng khi đã biết rõ thân phận của nàng nhưng nó lại mắng rất hùng hồn, đúng là kẻ bị đói váng đầu cái gì cũng làm được.
"Mi nhận ra ta?" Đào Yêu xoay người, ngồi xổm xuống nhìn nó nằm bên bờ tường.
"Cô không biết mấy năm qua tôi đã đi qua bao nhiêu nơi cả ngoài Bắc lẫn trong Nam đâu, gặp biết bao nhiêu là người và yêu quái, từ lâu đã nghe danh hiệu Quỷ Y của Đào Đô rồi. Tôi đâu có mù, sao lại không thấy chiếc chuông vàng không reo thành tiếng dù vẫn lắc lư trên cổ tay cô chứ." Nó khịt khịt mũi,"Hơn nữa trên người cô còn có mùi thuốc và mùi máu, tóm lại không phải là mùi của con người chốn Nhân giới, không phải Đào Yêu thì là ai?"
Đào Yêu cười: "Cứ tưởng là tên ngốc chỉ biết ăn, hóa ra ta đã lầm." Nói xong, nàng bỗng xị mặt: "Biết ta là kẻ giết yêu quái không chớp mắt mà còn dám nói chuyện với ta kiểu đó?"
"Chuông vàng không reo, cô không có lòng giết ai." Nó vẫn không chịu đứng lên, đoan chắc Đào Yêu sẽ không làm gì nó.
"Chậc chậc, tự dưng nói chuyện lịch sự quá ta." Đào Yêu nhìn chằm chằm con yêu quái già mồm, kết hợp với lời nó nói và dáng vẻ hiện tại của nó, nàng bỗng thấy thú vị, vừa cười vừa lắc chiếc chuông: "Mi không sợ nó đột nhiên reo lên à?"
"Cỡ như cô không thấy xấu hổ nếu giết tôi à?" Nó rất tự hào khi xem nhỏ bé là ưu thế vượt trội của mình, mặt dày lăn qua lăn lại,"Tóm lại hôm nay hoặc là cô giết tôi, hoặc là cô mời tôi ăn muối, nếu không tôi cứ khóc, cứ la lối, cứ lăn lông lốc đó."
Con cáo ở nhà đã mặt dày mày dạn lắm rồi, không ngờ con này còn hơn một bậc, chẳng lẽ là do nhiều lông hơn?
Đào Yêu vừa tức vừa buồn cười, lần đầu tiên trong đời bị ép mời kẻ khác ăn muối...
"Mắc gì ta phải mời mi ăn muối? Mi ăn trộm là mi sai. Nếu còn không đứng lên thì đừng trách ta không khách sáo!"
"Tôi cứ không đứng lên đó! Hoặc là giết tôi, hoặc là mời tôi ăn muối!"
Người qua đường nhìn Đào Yêu bằng ánh mắt kỳ lạ hoặc thương xót, có lẽ họ nghĩ một cô gái lại úp mặt vô tường nói chuyện với không khí, chắc là đầu óc có vấn đề gì rồi. Tiếc ghê, trông tươi tắn vậy mà.
Đào Yêu cũng cảm nhận được ánh mắt xung quanh, thầm nghĩ cứ đứng đây dây dưa với nó cũng không phải là cách, thôi vậy, đối với loài lông xù vô lại cứ khóc là có tuyết như nó thì đừng nói là ý muốn chém giết, nàng còn chả buồn giận.
Nhưng mà đường đường là Quỷ Y Đào Đô thì sao có thể đầu hàng trước một con Hàm Thử nhỏ bé chứ?
Đào Yêu nhướn mày, âm thầm nghiến răng, thò tay vào cái túi vải luôn đeo bên hông của mình...
Hết chương 5. 1
Bạn cần đăng nhập để bình luận