Bách Yêu Phổ

Chương 112: Giáng Quân(5)

Chương 4. 5

Hồng cô cô vẫn nói xấu sau lưng Tô Thắng, lần nào cũng nói nhìn đi, tiêu cục Chấn Đình chả trụ nổi bao lâu nữa, sắp không có cơm để ăn mà lại khinh thường chúng ta. Nó chỉ cười, thầm nghĩ một cô nương vừa có thể kiêu ngạo vừa biết cúi đầu thì sẽ không đến nỗi không có cơm ăn đâu.

Thoắt cái Hồng cô cô đã lải nhải thêm hai ba năm, tiêu cục Chấn Đình không sụp đổ, chẳng những có cơm ăn mà việc làm ăn cũng dần tốt lên. Cánh cổng tiêu cục lúc trước chỉ thấy kiến bò qua thì nay đã đứng đầy khách hàng, người ngựa tới lui đông đúc, mọi người đều gọi tiêu đầu, yên tâm giao hàng hóa nhà mình cho Tô Thắng, khi nói chuyện với nhau thì cũng chỉ là thương lượng thời hạn và giá cả giao hàng, về phần tiêu đầu là nam hay nữ thì có quan trọng không? Không quan trọng.

Tô Thắng rất biết ơn ông chủ Tần. Ông là người quen cũ của cha cô, hai năm trước cô tìm được ông, tuy ông không quá tin tưởng cô nhưng không chịu nổi sự van nài và hứa hẹn của cô nên đã đồng ý để họ áp tải một lô ngọc thạch. Ông nói rõ người nhận hàng ở vùng sâu vùng xa, đường đi trắc trở, sơn tặc nổi tiếng hung hãn, số lượng hàng không lớn, thù lao cũng không cao, vì vậy các tiêu cục khác không muốn nhận đơn, nếu tiêu cục Chấn Đình đáng tin như cô nói, có thể bảo vệ hàng hóa tới nơi an toàn, vậy thì sau này ông sẽ ưu tiên lựa chọn tiêu cục Chấn Đình để gửi hàng như khi cha cô còn sống. Nhưng nếu cô vận chuyển đơn hàng thất bại thì phải đền bù gấp hai lần giá trị lô hàng, trên đường gặp nguy hiểm, gãy tay gãy chân hay thậm chí là mất mạng thì cô cũng phải tự gánh vác hậu quả.

Cô đồng ý ngay lập tức, không hề nghĩ ông chủ Tần đang làm khó cô mà xem đây là cơ hội đáng quý. Ban đầu các chú bác trong tiêu cục phản đối rất kịch liệt, nói ông chủ Tần không hề muốn giúp đỡ mà chỉ muốn hại cô, họ đã nghe về địa điểm giao hàng rồi, mười tiêu cục thì đã hết chín tiêu cục không chịu đi đến đó.

Cô lại cười nói vậy thì tiêu cục Chấn Đình sẽ là tiêu cục còn sót lại.

Trước khi đi, cô còn đặc biệt tới tìm nó, nói cô sắp đến một nơi rất xa, sẽ đi qua rất nhiều thành trì thú vị, hỏi nó có muốn cô mua gì giùm không.

"Không muốn ta mua gì giúp cậu thật à?" Cô đứng bên ngoài hàng rào trước sân nhà nó, không vào nhà, tựa như lúc nào cũng có thể chạy đi ngay.

Nó lắc đầu, nói: "Nơi đó xa lắm hả? Nghe nói đường xá khó đi lắm, sơn tặc cũng ghê gớm nữa." Nó thoáng dừng lại, nói: "Buộc phải đi à?"

"Buộc phải đi." Cô nhún vai,"Tiêu cục có tồn tại được hay không phụ thuộc hết vào chuyến đi này. Ta biết ông chủ Tần cố ý làm khó ta, nhưng càng làm khó, ta càng không muốn lùi bước. Ta buộc phải vượt qua, cùng lắm thì chết thôi."

"Cũng có thể bị bắt làm áp trại phu nhân nữa..." Nó chân thành kể ra một nguy cơ khác.

Cô cười to: "Vậy người chết sẽ là kẻ khác."

"Thôi thì..." Nó muốn nói thôi thì đừng đi nữa, nhưng khi chạm vào ánh mắt cô thì lại biến thành: "Thôi thì đi cẩn thận nhé!"

"Biết rồi." Cô hất cằm,"Chỉ cần hoàn thành chuyến hàng này, tương lai tất có đường đi."

Ánh trăng vẩy xuống đỉnh đầu cô trông như vầng Phật quang bảo vệ cô bình an.

"Bảo trọng nhé."

"Ừm."

Ba tháng sau, cô bình an trở về, trừ sụt cân ra thì hết thảy đều khỏe mạnh.

Ông chủ Tần giật mình bởi vì kết quả nằm ngoài dự liệu của ông, không ngờ cô bé này chẳng những hoàn thành chuyến hàng mà còn lành lặn trở về. Trước sự chứng minh bằng cả tính mạng của cô, ông cũng hết lòng tuân thủ lời hứa rằng sau này sẽ để cô áp tải hàng hóa cho ông. Lúc trả thù lao cho cô, ông chủ Tần còn nói: "Con giống hệt cha con."

Cô đáp: "Cha con ruột thịt, con không giống cha thì giống ai bây giờ."

Trong mấy tháng cô đi, ngày nào nó cũng nhìn ra con đường mà cô chắc chắn sẽ đi ngang nếu trở về, không phải vì nó quá lo lắng, bởi nó tin chắc cô sẽ bình an trở về.

Do đó, hôm ấy khi nó và Hồng cô cô đi làm về, từ xa trông thấy cô đứng trước cửa nhà nó, lòng nó bình thản lạ lùng, cảm giác như là... Ồ, thấy chưa, cô ấy về rồi kìa.

Cô xách theo con vịt còn sống, nó kêu quác quác inh ỏi.

"Mua đại trên đường." Cô nói thẳng,"Nghĩ đi xa một chuyến, nên mua ít đồ cho hàng xóm, nhà cậu nuôi gà rồi, nuôi thêm con vịt cho vui."

Hồng cô cô hay nói xấu cô sau lưng nhưng ở trước mặt, đặc biệt là còn được tặng quà thì bà cười tươi rói, vội vàng cầm lấy con vịt nói cảm ơn.

"Về đây." Cô vỗ vai nó, đắc ý nói,"Sau này nếu các cậu đổi nghề khác, có gì muốn áp tải thì cứ tới chỗ ta. Tiêu cục Chấn Đình không sụp nổi đâu." Nói đến đây, cô trừng Hồng cô cô một cái, có lẽ cô cũng nghe thấy mấy lời nói trù ẻo của bà ấy trước kia.

Bị cô vỗ, người nó lệch về một bên, nó nhíu mày hệt như chỗ vỗ bị đau, sau đó giơ tay xoa xoa bả vai, ngượng ngùng nói: "Mấy hôm trước bị té đụng vai."

Cô hừ: "Vô dụng."

Nó cười hì hì.

Mấy năm sau đó, quan hệ của họ cũng hòa hoãn hơn rất nhiều, tuy cô vẫn khinh thường nghề nghiệp của Hồng cô cô và nó nhưng đối xử với nó tốt hơn trước nhiều, ít nhất là cô xem nó như người hàng xóm bình thường, mỗi chuyến áp tải về nếu tình cờ gặp nó thì sẽ kiếm cái gì đó tặng nó. Vì vậy mấy năm qua ngoài con vịt ra, nó còn được tặng hoa quả sấy, mứt quả, vải vóc, đồ chơi, . . Có trời mới biết tại sao cô lại có đủ thứ đồ như vậy. Mà nó đôi khi cũng rất nghi ngờ, mình không làm gì đáng để cô trở nên thân thiết cả, có điều nhận được quà cũng rất vui. Mấy năm qua, được ông trời chiếu cố, hoặc cũng có lẽ là do bẩm sinh đã vậy, cuộc sống dãi nắng dầm mưa không biến cô thành cô nàng đàn ông đen đúa tráng kiện mà trông cô vẫn giống hệt cái tên cũ của cô, da rất trắng, mặt mày xinh đẹp, chẳng qua càng trổ mã thì càng trông khí thế, không cần son phấn cũng thu hút ánh nhìn của người khác. Tóm lại, lần nào cô đi, nó cũng mất mát ngóng trông theo cô, mãi đến khi cô đi khuất nó mới ủ dột về nhà, sau đó lại mong đợi cô trở về. Thậm chí trong mơ, có lần nó không còn nhìn thấy lò thiêu hừng hực nữa mà thấy một cô gái mặc áo cưới đỏ tươi, có điều không nhìn rõ gương mặt bên dưới tấm voan che mặt, khi tỉnh lại không biết đó là ai, có lẽ là cô.

Nó muốn mơ thấy giấc mơ ấy thật nhiều lần, nếu là cô thật thì vui quá. Nó xuống Nhân giới đã lâu, cô là người đầu tiên xông vào giấc mơ của nó, ngay cả Hồng cô cô còn không có vinh hạnh đặc biệt ấy. Nhưng nó còn chưa kịp mơ lần nữa thì giấc ngủ đã trở nên khó khăn với nó.

Hồng cô cô xảy ra chuyện.

Tối qua, họ ăn cơm xong nghỉ ngơi như bình thường. Hồng cô cô ngồi trong sân uống trà xỉa răng như thường lệ, nó rửa chén, lau bàn, quét nhà, đợi rửa tay xong đi ra khỏi bếp thì phát hiện trên bàn có cái hộp gỗ nhỏ. Hồng cô cô ngồi bên cạnh, gõ hộp gỗ: "Cậu mở đi."

Nó thấy rất lạ, mở cái hộp ra nhìn, bên trong là mấy thỏi vàng sáng lấp lánh.

"Đây là thù lao mấy năm qua của cậu, ta giữ lại cho cậu hết, đổi thành vàng thỏi để cậu mang theo cho tiện." Hồng cô cô nói nhẹ bẫng.

Nó nhìn chằm chằm chiếc hộp "từ trên trời rơi xuống", khó hiểu: "Tôi không thiếu tiền xài."

Hồng cô cô bật cười: "Bây giờ tất nhiên không thiếu, ăn của ta, ở của ta. Nhưng sau này thì khác, phải có tiền phòng thân."

Nó không hứng thú với tiền nhưng lời của Hồng cô cô như ẩn chứa ý nghĩa sâu xa.

"Sau này thì không thể ăn của bà, ở của bà nữa ạ?" Nó nhìn mặt bà chằm chằm hòng bắt lấy dấu vết bà đang nói đùa.

"Không được." Bà trả lời đầy dứt khoát,"Cầm lấy vàng, thu thập hành lý, ngày mai cậu đi đi, đi đâu cũng được, Lạc Dương ổn đó, nơi càng đông đúc càng an toàn."

Nó mù tịt: "Sao tôi phải đi? Tôi đắc tội bà chỗ nào ạ?"

Hồng cô cô cười lắc đầu: "Tuy cậu không phải là đứa cháu giỏi giang nhưng cậu chưa từng đắc tội ta." Bà thoáng dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt nó: "Nếu cậu không muốn bị bắt về Thiên giới thì hãy làm theo lời ta, đi càng xa càng tốt."

Tim nó rơi lộp bộp, ngồi phịch xuống ghế.

Hồng cô cô thấy mặt mũi nó tái mét thì cười: "Cậu tưởng ta giữ cậu lại chỉ vì muốn cậu đền một con gà à?" Bà cười dài: "Lúc mới nhìn thấy cậu, ta đã biết lai lịch của cậu rồi. Cậu họ Hồng, ta cũng họ Hồng, xem ra suy nghĩ của chúng ta giống nhau, tới Nhân giới vẫn không từ bỏ được màu sắc vốn có của mình."

"Bà... bà là..." Nó nhanh chóng nhớ lại toàn bộ chi tiết cuộc sống của hai người, nhưng hoàn toàn không tìm ra bất kỳ đặc điểm kỳ lạ nào.

"Ta là Giáng Quân, cũng là tơ hồng của Nguyệt Lão." Bà vừa dứt lời, cơ thể bỗng nhũn ra, một sợi tơ hồng nhỏ bé chầm chậm chui ra khỏi cơ thể, lơ lửng trước mặt nó: "Thân thể của ta được làm từ bùn, vốn dĩ có thể nặn đẹp hơn nhưng bùn khó nặn, cố lắm cũng chỉ được hình dáng này thôi. Thân thể của cậu trông mịn màng, tỉ mỉ hơn hẳn, không phải làm bằng bùn đúng không?"

"Bột... bột mì..." Nó chầm chậm trả lời.

"Thảo nào... Nhóc con được đấy, nghĩ tới việc nặn bằng bột mì, thảo nào nhìn trắng trẻo đẹp đẽ ghê." Bà tiếc nuối uốn éo người,"Nghe nói tất cả Giáng Quân bị luyện thành tơ hồng đã bị tiêu hủy hết rồi, cậu là kẻ duy nhất trốn thoát đúng không?"

Nó sửng sốt chốc lát mới gật đầu: "Bà cũng trốn vào lúc đó?"

"Tất nhiên là không." Bà đáp,"Ta là nhóm đầu tiên bị Nguyệt Lão luyện thành tơ hồng, tới Nhân giới lâu hơn cậu nhiều, bản lĩnh cũng cao hơn cậu nhiều."

"Cũng trốn xuống đây?" Nó hỏi.

"Xem như vậy." Bà rơi xuống bàn,"Ta không muốn làm công cụ để Nguyệt Lão cưỡng ép người khác, ta chỉ muốn sống cuộc đời của riêng mình. Ta trốn thoát từ rất lâu rồi."

Nó trầm tư chốc lát, nói: "Trước kia tôi chưa bao giờ có suy nghĩ như bà, nếu không phải bị bắt bỏ vào lò thiêu, tôi sẽ không bỏ trốn."

"Đại đa số đồng tộc của chúng ta đều giống như cậu, từ quê nhà đến Thiên giới, từ yêu quái Giáng Quân đến tơ hồng Nguyệt Lão, không có bước nào là chúng ta đi theo ý mình, tựa như ngay từ đầu chúng ta đã chấp nhận sự sắp đặt chán chường ấy, lấy danh thần vật Thiên giới để một đôi nam nữ ở Nhân giới mãi không chia lìa bất chấp họ có yêu nhau hay không." Trông bà rất đắc ý,"Ắt hẳn ta là Giáng Quân đầu tiên phá vỡ sự sắp đặt ấy." Bà nhìn nó, cười,"Cậu cũng không coi là quá muộn. Muộn thêm chút nữa cũng không được, vào lò thiêu rồi thì cậu không sống bình thường được nữa."

Nó nhíu chặt mày, bỗng hiểu ra: "Thảo nào bà có cách để những đôi nam nữ kia cưới nhau suôn sẻ... Bà dùng pháp thuật cao siêu mà chỉ có Giáng Quân mới sử dụng được?"

Bà lắc lư khúc cuối thân thể của mình: "Cậu nhìn cho kỹ."

Nó ghé sát vào, cuối sợi tơ hồng không được bằng phẳng, có dấu vết bị xé đứt, vậy là nó hiểu ra.

"Nào có pháp thuật cao siêu gì, có chăng chỉ là cắt đứt chút xíu cơ thể của mình mà thôi. Năng lực lớn nhất của Giáng Quân chúng ta là có tính dính mạnh nhất thiên hạ. Cậu cũng biết "tính dính" này đã vượt qua khỏi phạm vi mà con người có thể hiểu, chỉ cần chúng ta muốn, thứ bị dính sẽ mãi mãi không chìa lìa." Bà chầm chậm bay về thân thể của mình, Hồng cô cô nằm dưới sàn thở ra một hơi, từ từ đứng lên,"Cái hộp "muối" nho nhỏ kia đủ để "dính" nhân duyên của người phàm trần, bởi chúng ta không còn là Giáng Quân bình thường nữa mà là sợi tơ hồng được Nguyệt Lão luyện chế bằng tiên khí."

Nhìn Hồng cô cô "sống" lại, nó chỉ thấy lạnh sống lưng, giống như hôm nay mới là lần đầu tiên nó biết bà.

"Bà gặp phải rắc rối gì sao?" Nó hỏi.

"Ừm." Bà thản nhiên nhún vai, tựa như đã dự liệu được từ lâu,"Nếu đã có gan tự ý làm "Nguyệt lão" thì phải có gan chuẩn bị ngày bị bại lộ thân phận và bắt về Thiên giới. Cuộc sống ăn ngon uống đủ hơn ba mươi năm là đủ rồi."

"Vì sao đến Nhân giới vẫn làm áp cưới?" Nó không hiểu.

Bà cười khùng khục: "Ta là yêu quái trốn khỏi Thiên giới chứ không phải thần tiên xuống Nhân giới tạo phúc cho nhân gian. Muốn sống ở Nhân giới thì phải làm việc kiếm tiền, ta lại không biết làm gì, trừ công việc này ra, ta còn lựa chọn tốt hơn không? Cậu còn trẻ quá, vẫn chưa biết nhân gian khó khăn như thế nào đâu."

Nó cau mày, cho rằng bà nói không đúng nhưng lại không phản bác nổi.

"Đi đi, duyên phận cô cháu ta đến đây là hết." Bà đẩy mạnh cái hộp tới trước mặt nó,"Lôi Thần nói một tháng sau sẽ tới bắt ta, cậu còn đủ thời gian để đi cách ta thật xa. Nhớ kỹ, bảo vệ thật tốt cơ thể của mình, đừng sử dụng tùy tiện, cậu dùng lần nào thì yêu khí sẽ tỏa ra lần đó, sớm muộn cũng sẽ bị tai mắt của Lôi Thần phát hiện, bị bắt về thì sẽ không còn may mắn trốn thoát nữa đâu."

Nó bất động, không đụng vào cái hộp.

"Sau này không gặp lại nữa sao?"

"Nếu gặp lại, chứng tỏ mạng của cậu cũng chấm hết. Khó khăn lắm mới đến được đây, cố mà sống cho tốt, có lẽ cậu sẽ sống cuộc đời khác ta."

Hồng cô cô rót cho mình chén trà, uống cạn, nói: "Ta đi ngủ đây."

"Cô cô!" Nó chợt gọi bà,"Vì sao bà từng lén lau nước mắt? Tôi bắt gặp mấy lần rồi."

Bà đứng lại, không ngoái đầu, cánh tay vén mành cửa phòng ngủ khựng lại giữa không trung.

"Ta buộc được nhân duyên cả đời của nam nữ trong thiên hạ nhưng lại không buộc được người mà ta muốn dính liền cả đời." Bà như đang cười, bờ vai khẽ rung,"Có nực cười không? Tơ hồng Nguyệt Lão giúp người trong thiên hạ có đôi có cặp lại phải sống cô độc đến chết."

Mành cửa buông xuống, tấm lưng của bà biến mất sau tấm mành.

Nó mím môi, gương mặt hiện rõ nét mịt mờ hệt như hồi mới trốn xuống Nhân giới.

Hết chương 4. 5
Bạn cần đăng nhập để bình luận