Võ Phu

Võ Phu - Chương 970: Có chút người xấu không tốt làm (length: 11037)

Doanh Châu, Toại Ninh Sơn.
Việc thành lập Triêu Lộ Tông khó khăn, thật ra còn vượt quá dự đoán của Phùng Liễu, vị tán tu đệ nhất thiên hạ này tu vi đã đủ, nhưng nói đến việc vận hành một tông môn như thế nào, thật có chút làm khó hắn.
Không phải là hắn thật không có khả năng này, chỉ là Phùng Liễu đã quen nhàn tản, thật muốn động đến công việc… chuyện mà hắn phải quan tâm, đối với hắn mà nói, không khác gì tra tấn.
Nhưng cũng may bởi vì tên tuổi của Phùng Liễu quá vang dội, tin tức thành lập Triêu Lộ Tông vừa lan ra, thêm việc hắn Phùng Liễu đảm nhiệm chức tông chủ đầu tiên, vì vậy rất nhanh đã có không ít tán tu ngưỡng mộ tìm đến muốn gia nhập Triêu Lộ Tông, những ngày này trên núi tuyển chọn hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn có hơn tám trăm người ở lại trong núi.
Hơn tám trăm người này cũng không phải là loại đệ tử trẻ tuổi chưa bắt đầu tu hành, mà thật sự đều đã có cảnh giới, chỉ là cao thấp khác nhau thôi.
Có thể nói có hơn tám trăm người này, Triêu Lộ Tông lập tức đã trở thành tông môn hàng đầu đương thời, hơn nữa có hắn Phùng Liễu cùng một cường giả Vong Ưu khác, sau này Triêu Lộ Tông, tuyệt đối không ai dám tùy tiện khiêu khích.
Phùng Liễu có thể dựa vào danh tiếng thu nạp tán tu thiên hạ, nhưng sau khi tán tu lên núi, phải sắp xếp như thế nào, đảm nhiệm chức vụ gì, mỗi tháng cung phụng thế nào, thật sự là rất tốn công tốn sức, đều do phó tông chủ Từ Phụ Thần lo liệu.
Cũng may có hắn, nếu không Triêu Lộ Tông này, e rằng cũng chỉ là một cái khung rỗng, tan rã mà thôi.
Phùng Liễu xây một căn nhà tranh trên đỉnh hậu sơn, không lớn, xem như là trụ sở của tông chủ, nhưng cũng chính vì trụ sở của Phùng Liễu đơn sơ như vậy, cho nên những tán tu sau này lên núi, dù có chút danh tiếng cũng không dám đưa ra yêu cầu quá đáng, dù sao vị tán tu đệ nhất này, tông chủ Triêu Lộ Tông, cũng chỉ ở trong một túp lều đơn sơ như vậy, nếu các ngươi còn đòi hỏi gì, thì thật là không có mắt nhìn rồi.
Hôm nay thời tiết tốt, Phùng Liễu chuyển một chiếc ghế trúc ra trước cửa, nằm phơi nắng, Phùng Liễu thật ra ngày thường rất tuấn tú, nếu như ngày bình thường chỉn chu một chút, sẽ đích thực là trích tiên từ tiên cảnh rớt xuống nhân gian, chỉ tiếc vị tán tu đệ nhất này đã quen tản mạn, cũng không có lúc nào nghiêm chỉnh.
Nhưng bộ áo bào đỏ đó, ngược lại có độ nhận diện rất cao.
Phùng Liễu nhân lúc thời tiết ngủ, ngáy khò khò, trong tay còn phe phẩy một chiếc quạt bồ lá to không chút phong nhã nào.
Buồn ngủ.
Nhưng rất nhanh có tiếng bước chân dồn dập vang lên, có chút không khách khí xua tan đi cơn buồn ngủ mơ màng của Phùng Liễu, Phùng Liễu nheo mắt lại, nhìn rõ người đến, cười nói: "Lão Từ, sao mà hấp tấp vậy, nhìn cái ót ngươi đầy mồ hôi, lại đây, ta lau cho ngươi."
Hắn ngồi dậy, muốn đưa tay sờ trán người đến, kết quả lại bị Từ Phụ Thần không chút khách khí gạt đi, vị phó tông chủ Triêu Lộ Tông này tức giận nói: "Phùng Liễu, ngươi nếu còn biết mình là tông chủ thì bớt chuyện giùm ta một chút, ta sẽ không hấp tấp thế này."
Phùng Liễu cười hì hì: "Lão Từ, người tài giỏi luôn bận rộn, ngươi nhìn xem, đang làm phó tông chủ, lại làm việc của tông chủ, còn không hài lòng à? Vậy hay là ta đưa cái ghế tông chủ này cho ngươi, ta và ngươi bao nhiêu năm giao tình rồi, ngươi làm chính, ta làm phó cũng được chứ sao, ai mà so đo với ai?"
Từ Phụ Thần cười lạnh một tiếng: "Được thôi, nếu ta làm tông chủ, ta bảo ngươi đi làm việc, ngươi có làm không?"
Phùng Liễu vờ không hiểu "hả" một tiếng, bắt đầu giả vờ hồ đồ.
Từ Phụ Thần tự nhiên cũng biết tính tình của lão hữu mình, cũng lười nói nhiều về chuyện này, mà đi thẳng vào vấn đề: "Phương Bắc đánh nhau rồi."
Phùng Liễu nghe lời này, lại nằm xuống, yếu ớt nói: "Nhanh vậy sao?"
Hắn và Từ Phụ Thần đều biết, một khi phương Bắc đánh nhau, thì việc làm ăn với Trần Triêu trước đây, phải trả tiền thôi.
Từ Phụ Thần nhìn Phùng Liễu một cái, tức giận nói: "Cũng không phải là gấp gáp vậy, tin tức vừa đến từ phương Bắc, Yêu tộc có hai mươi vạn quân tiên phong xuất phát ở Mạc Bắc và Đại Lương giao chiến một trận, kết quả toàn quân bị tiêu diệt, đánh nhanh lắm, giờ đã xong rồi."
Phùng Liễu lườm Từ Phụ Thần một cái, buồn cười nói: "Ngươi đừng cho là chuyện này là chuyện tốt đối với Triêu Lộ Tông?"
Tuy rằng hắn không ra chiến trường chém giết, nhưng một số đạo lý cơ bản vẫn hiểu rõ, nếu Yêu tộc hướng về phía nam phát triển, vậy cũng không vì tổn thất hai mươi vạn người mà từ bỏ, ngược lại trận chiến này chỉ là khởi đầu cho những thứ tiếp theo.
Từ Phụ Thần không trả lời câu hỏi của Phùng Liễu, chỉ nói: "Trong trận chiến đó, Kiếm Tu của Kiếm Tông đã xuất hiện, vị Yêu tộc Đại Tướng Quân Liễu Tương bị Cam Đường một kiếm chém đầu."
"Cam Đường? À... Ta nhớ rồi, vị Kiếm Tiên kia, trước kia mấy năm, ta với hắn từng quen biết, luận đạo ba ngày, rất vui vẻ."
Phùng Liễu cười tủm tỉm mở miệng.
Từ Phụ Thần hiếu kỳ hỏi: "Chỉ luận đạo thôi à? Không có đâm nhau bảy tám kiếm?"
Hắn rất rõ, Phùng Liễu mấy năm nay nhìn thì vô hại, nhưng trước kia là nhân vật chẳng hề yên phận, nếu không cũng không có chuyện vài lần đại chiến với vị Chưởng Luật Si Tâm Quan kia.
"Lão Từ, khinh người quá đấy? Cam Đường kia dùng kiếm cũng tàm tạm, có thể đâm được ta à?"
Phùng Liễu lắc đầu, liếc mắt.
Từ Phụ Thần không phản bác, Phùng Liễu vốn dĩ là một thiên tài, mấy năm qua tuy rằng hay gây chuyện, nhưng nếu thật muốn chiếm được lợi ích từ tay hắn, không hề dễ dàng.
Ngón tay vừa tính vừa đếm, có lẻ có vài người.
Mà mấy người đó, kiểu gì cũng là nhân vật lớn, đại nhân vật như vậy, cũng khó mà ra tay với hắn.
Phùng Liễu nghĩ ngợi, hỏi: "Đại Lương chủ động truyền tin tức báo qua sao?"
Từ Phụ Thần gật đầu nói: "Không tính chủ động, nhưng chắc chắn không che giấu gì, nếu không chúng ta muốn biết tin tức cũng phải muộn hơn một chút, lúc này ước chừng cũng vừa mới truyền về Thần Đô."
Phùng Liễu nheo mắt lại, có chút khó hiểu nói: "Nghe nói vị trấn thủ sứ kia đã bế quan ở Thần Đô rồi, chuyện bắc cảnh chắc chắn không có dính vào, vậy xem ra phương Bắc chắc còn cao nhân. Mà có thể nghĩ ra nước cờ như vậy, chắc không nhiều đâu."
Từ Phụ Thần nghĩ ngợi nói: "Có phải là vị nữ tử họ Tạ không, nghe nói nàng thông minh hơn người, hơn nữa có quan hệ với Trần Triêu..."
"Vậy chắc chắn rồi, không phải người một nhà thì không vào cửa một nhà, đôi nam nữ này, không ai là dễ chơi cả, khó đối phó."
Phùng Liễu thở dài, xoa xoa má, hắn tự nhận mình là người tâm tư kín đáo, thâm trầm, nhưng khi gặp Trần Triêu, mới thực sự cảm thấy đừng nói đánh nhau, ngay cả về mặt tâm cơ, đều phải kém một bậc.
"Không biết người trẻ tuổi bây giờ ăn cái gì mà đầu óc tốt dữ vậy."
Phùng Liễu lẩm bẩm, sau đó mới phối hợp nói: "Giờ không bàn đến việc ai quyết định, chuyện đã tới rồi, thì chính là đến đòi nợ rồi, ta không muốn là cái loại người quỵt nợ, mà hiện tại ngươi kêu ta làm sao mà trả? Đem mấy người mới lên núi đưa đến bắc cảnh à? Nếu làm như vậy, thiên hạ nghĩ sao về Phùng Liễu này, nghĩ sao về Triêu Lộ Tông này? Chẳng phải âm thầm chửi sau lưng ta, nói Phùng Liễu này xem mạng người chẳng ra gì, nói đi theo ta Phùng Liễu, cũng chỉ có cái kết cục đó sao? Hay là thật sự đưa mấy huynh đệ cũ đã theo ta từ đầu ra bắc cảnh, mẹ nó, tông môn vừa thành lập, mấy tên tử tế thì chết hết, sau này tính sao?"
Phùng Liễu càng nói càng buồn, vò vò tóc, thở dài.
Từ Phụ Thần chỉ nhìn Phùng Liễu, không nói gì, có một số việc phó tông chủ như hắn có thể quyết định, nhưng có nhiều chuyện cần đến Phùng Liễu mới có thể quyết đoán.
Phùng Liễu nghĩ ngợi một hồi, mới cẩn thận hỏi: "Lão Từ, hay là chúng ta làm như không biết, không quan tâm, mặc kệ luôn?"
Từ Phụ Thần nhìn Phùng Liễu, nghĩ ngợi thật lâu, nhưng chưa kịp mở miệng, Phùng Liễu có chút yếu ớt nói: "Lão Từ, ngươi nói nếu chúng ta làm vậy, cái vị trấn thủ sứ kia, chắc sẽ không thật sự kéo quân đến đạp Toại Ninh Sơn chứ?"
Từ Phụ Thần nhíu mày, do dự rất lâu, muốn đưa ra một câu trả lời chắc chắn, cuối cùng vẫn lắc đầu, tức giận nói: "Ta không chắc."
Phùng Liễu nói: "Sau này chiến sự đó chắc hắn tự lo chưa xong, chúng ta cũng không nói là muốn quỵt nợ, trì hoãn một chút, đến lúc đó kiểu gì cũng phải phái người thôi, như vậy có lẽ cũng qua được."
Trong khi nói Phùng Liễu nhìn chằm chằm Từ Phụ Thần, thấy đối phương vẫn không nói gì, hắn mới tức tối nói: "Lão Từ, ngươi nói gì đi chứ?"
Từ Phụ Thần thật thà lắc đầu: "Không biết nói gì, có cảm giác, cảm thấy ngươi đang tự lừa mình dối người."
Phùng Liễu nghe xong câu này, thoáng chốc như xì hơi, mất hết tinh thần.
Từ Phụ Thần cười cười, với tư cách phó tông chủ, đương nhiên biết Phùng Liễu đang phiền muộn chuyện gì, hắn cũng rất muốn gật đầu đồng ý với Phùng Liễu, nhưng vẫn không thể gật đầu được.
Phùng Liễu ngồi dậy, cười khổ một tiếng, "Được rồi, cằn nhằn lâu như vậy, ngay cả ta đều tự nói phục không được, con mẹ nó, nếu cái thằng chó trấn thủ sứ này vừa bắt đầu mà cay nghiệt một chút thì tốt rồi, ai bảo con mẹ nó hết lần này tới lần khác còn nhân nghĩa như vậy."
Hít sâu một hơi, Phùng Liễu đứng dậy, xoa hai má, nói khẽ "Không làm đến chuyện bất nhân bất nghĩa, vậy thì chỉ đành đi tiễn cái mạng."
Từ Phụ Thần cả kinh, "Ngươi muốn đi bắc cảnh?"
Phùng Liễu nheo mắt lại, cười nói "Để lộ tâm thành, huống hồ... Tông chủ nhà mình đều đi rồi, vậy thì còn có gì dễ nói."
Từ Phụ Thần trầm mặc không nói.
Phùng Liễu thì nhìn về phía bắc, cười nói "Từ xưa giết người là cách nhanh nhất để dương danh, ta Phùng Liễu đời này chưa từng giết người, cũng đồng dạng thanh danh không nhỏ... Bất quá, đợi ta giết thêm mấy tên yêu quân, xem chừng thanh danh sẽ càng lớn hơn ah."
Bạn cần đăng nhập để bình luận