Võ Phu

Võ Phu - Chương 407: Thuận tiện nhìn xem cái này thế đạo (length: 12914)

Mùa đông giá rét qua đi, đầu xuân đến, quả thực ra vào Thần Đô tiểu thương liền nhiều hơn, đã qua một cái năm năm không thể nói là tốt hay không, thời gian cũng nên trôi, nên làm những chuyện cần làm cũng phải làm thôi. Trần Triêu một đường về phía nam, trên đường lớn gặp nhiều đoàn thương nhân, thấy Trần Triêu một mình, không ít tiểu thương còn chủ động hỏi Trần Triêu muốn đi đâu, xem có tiện đường hay không, coi như là có chỗ dựa, dù sao rời khỏi Thần Đô, Đại Lương triều này không còn như trong Thần Đô, mở mắt ra đều là phồn hoa, những yêu vật khắp nơi có thể thấy ở Đại Lương quốc cảnh, biết đâu lúc nào sẽ xuất hiện mang đến cái chết cho bọn họ.
Cũng có vài tiểu thương vốn thuê tu sĩ và võ phu hộ vệ đi về phía nam, nhưng khi nhìn thấy Trần Triêu, vẫn dừng lại chủ động bắt chuyện, mấy tiểu thương này vào nam ra bắc, rèn luyện được đôi mắt hồng trần tinh tường, xem người rất chuẩn, Trần Triêu tuy còn trẻ, nhưng nhìn thanh đao đeo bên hông hắn, cộng thêm bộ pháp lúc đi đường, liền cảm thấy người này bất phàm. Kết giao một chút, tốt nhất có thể cùng đi về phía nam, biết đâu có chuyện gì lại có bất ngờ, nhưng lần này Trần Triêu quyết định muốn một mình xuống phía nam, với những lời mời này đều từ chối nhã nhặn.
Đi thong thả, Trần Triêu kỳ thực cũng không vội đến Kiếm Khí Sơn, ít nhất không nóng nảy đến vậy, nên mấy ngày sau vẫn chưa ra khỏi phạm vi Trường Bình châu thuộc Thần Đô. Bất quá trên đường đi hắn lại thực sự gặp vài tiểu yêu mù mắt, trong đêm tối muốn xem có ăn được Trần Triêu hay không, kết quả cuối cùng cũng rõ, dù rời Thiên Thanh huyện đã lâu, nhưng bản lĩnh giết yêu vẫn không mất, tiểu yêu tầm thường muốn tìm hắn gây phiền phức, chỉ tự chuốc họa vào thân.
Một ngày trời chạng vạng tối, Trần Triêu đi qua một tòa quận thành, giờ đã nhá nhem, cửa thành đã đóng, nhưng thực tế nếu Trần Triêu muốn vào thành cũng không khó, đơn giản là chủ động lộ thân phận hoặc trèo tường mà vào, nhưng cả hai cách Trần Triêu đều không muốn chọn, vậy nên liền tiếp tục đi tiếp. Khi hắn rời thành, Tạ Nam Độ tuy không đưa tiễn, nhưng cũng chuẩn bị cho hắn không ít đồ đạc, trong đó có một chiếc đèn lồng, dùng dầu giao nhân ngoài biển làm bấc đèn, không như nến thông thường, một lát là phải thay, hơn nữa loại bấc đèn này có một chỗ tốt, gió rất khó thổi tắt, Trần Triêu không cần lo lắng đèn tắt.
Cầm theo đèn lồng, đi trong màn đêm, chẳng bao lâu, Trần Triêu cảm nhận được phía trước có chút yêu khí, thực tế vào ban đêm, yêu vật qua lại là chuyện thường, nhất là hôm nay đã cách Thần Đô càng lúc càng xa, lại càng thế.
Trần Triêu nín thở tập trung tinh thần, thu liễm khí tức, muốn đợi đến khi tiếp cận mấy tiểu yêu không biết sống chết, chỉ là đi thêm một dặm thì Trần Triêu thấy phía trước không xa có một đống lửa, hiển nhiên có người ngủ đêm ở ngoài.
Trần Triêu cảm nhận một chút, bên đó có một luồng khí tức, rất yếu ớt, chắc là một võ phu cảnh Giáp Trần, đối phó với mấy tiểu yêu không đáng gì với Trần Triêu kia, e là không đối phó nổi. Trần Triêu thở dài, cuối cùng vẫn chọn cách thả khí tức ra, quả nhiên, cuối cùng mấy tiểu yêu cảm nhận được khí tức của Trần Triêu, liền tán loạn bỏ chạy.
Khi Trần Triêu cầm đèn lồng đến trước đống lửa, liền thấy một lão nhân mang thanh đao cũ kỹ trên tay, thấy Trần Triêu cầm đèn liền lập tức cảnh giác.
Trần Triêu chủ động nói: "Là người."
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão nhân lộ chút kinh ngạc, tay nắm đao càng siết chặt hơn.
Trần Triêu cũng không nóng vội, chỉ đứng tại chỗ không tiến thêm, lạnh nhạt nói: "Nếu thực là yêu, ngươi có thể đối phó sao?"
Yêu vật hóa thành hình người, thì đó không phải yêu vật tầm thường, đừng nói một lão nhân, dù thêm cả trăm người cũng không làm gì được.
Lúc này lão nhân mới thu đao vào vỏ, có chút áy náy cười cười.
Trần Triêu bước đến cạnh đó, lúc này mới thấy bên đống lửa có hai mẹ con, người phụ nữ có chút nhan sắc, có thể nói dáng vẻ vẫn còn nhu mì, còn cô bé kia thì tết hai bím tóc sừng dê, rất đáng yêu, nhưng nhìn tuổi thì chỉ khoảng năm sáu tuổi.
Chưa để Trần Triêu nói, người phụ nữ đã chủ động đứng dậy nói: "Công tử cũng đi đường? Đến ngồi, bên này ấm."
Trần Triêu không thấy trong mắt phụ nữ ấy nhiều bối rối, ngay cả cô bé kia cũng chỉ trợn mắt tò mò đánh giá Trần Triêu.
Trần Triêu không từ chối, đi đến trước đống lửa, ngồi đối diện hai mẹ con.
Lão nhân kia cũng đến cạnh hai mẹ con ngồi xuống, chỉ là giữ một khoảng cách vừa phải, không quá gần.
Trần Triêu chủ động hỏi: "Ra ngoài rồi sao không thuê mấy người hộ vệ, ở bên ngoài yêu vật ăn thịt người đấy."
Nghe vậy, lão nhân hơi xấu hổ cúi đầu, phụ nữ thì cười cay đắng, nếu có thể, nàng tự nhiên biết cần phải thuê hộ vệ, nhưng vì túi tiền không có đồng nào, chỉ có một người hầu già tả hữu.
Không thấy phụ nữ nói gì, Trần Triêu phối hợp nói: "Muốn đi đâu? Nếu còn đường dài, các ngươi sống không nổi vài ngày đâu."
Phụ nữ nghĩ ngợi rồi nói: "Bạch Lộc châu."
Bạch Lộc châu cách đây đại khái còn phải một hai tháng đường, hai mẹ con không phải tu sĩ, đi không nhanh, lộ trình một hai tháng này, với các nàng mà nói, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Trần Triêu đương nhiên nói: "Vậy là muốn chết rồi."
Nghe vậy, người hầu có chút tức giận, nhưng người phụ nữ lại không để ý, nghe câu đó, ngược lại nhìn thanh đao bên hông Trần Triêu, nhẹ giọng hỏi: "Công tử là người tu sĩ?"
Trần Triêu vạch trần ý định của phụ nữ: "Muốn thuê ta? Vậy cũng phải xem ngươi có trả nổi tiền không, không có tiền thì miễn bàn."
Người phụ nữ há miệng, có chút do dự, nhưng một lát sau, vẫn lấy ra một miếng ngọc bội từ trong ngực, nói nhỏ: "Ngọc bội này là đồ gia truyền, công tử nếu không chê..."
Trần Triêu nhíu mày, rồi cười khẩy: "Chưa nói đến miếng ngọc bội này của ngươi có khiến ta động lòng không, mà ta muốn ngọc bội của ngươi, ta cứ cướp là được, cần gì giúp ngươi chứ?"
Nghe vậy, phụ nữ cũng không quá sợ, chỉ nhỏ giọng: "Nhìn công tử không giống người xấu."
Trần Triêu hiếu kỳ: "Ngươi còn có tài xem tướng à?"
Vốn thuận miệng nói, nhưng phụ nữ còn tưởng thật, nhẹ gật đầu, nói: "Lúc trẻ, từng học qua từ người lớn trong nhà, nhưng cũng chỉ là chút da lông, không quá sâu."
Đến phiên Trần Triêu á khẩu không trả lời được.
Im lặng một lát, Trần Triêu nói: "Ta và các ngươi không cùng đường, nhiều nhất chỉ có thể đồng hành vài ngày, các ngươi tự cầu nhiều phúc vậy."
Người phụ nữ cũng không ép, chỉ nói: "Công tử bằng lòng đồng hành mấy ngày cũng là tốt rồi."
Trần Triêu gật đầu, không nói gì thêm, chỉ là nhanh chóng nhắm mắt dưỡng thần, nhưng hắn không quên tỏa khí tức ra, bằng không đêm nay, có khi còn phải có bao nhiêu yêu vật không có mắt đến nữa.
Người hầu từ nãy đến giờ vẫn không nói, thấy Trần Triêu nhập định rồi mới nhìn người phụ nữ, im lặng một lát rồi mới nhỏ giọng: "Là lão nô vô dụng, khiến tiểu thư phải chịu khổ."
Người phụ nữ lắc đầu, cũng nhỏ giọng: "Phúc bá đừng nói vậy, nếu không có ông, e là mẹ con ta đã sớm chết rồi."
Người hầu vừa định nói, chợt đưa tay che miệng lại, ngực bụng không ngừng rung lên, ho khan vài tiếng, mở lòng bàn tay ra xem, thấy một vệt máu đen.
Người hầu thở dài, vốn ông cũng không phải võ phu có thiên phú dị bẩm, mấy năm trước khi còn tráng niên, từng đạt đến cảnh Ngự Pháp, nhưng sau vì tuổi cao sức yếu, cộng thêm bị trọng thương, cảnh giới rơi xuống, giờ chỉ còn sức chiến đấu Giáp Trần, hơn nữa còn không thể so với cảnh Giáp Trần bình thường, chỉ có thể nói so với võ phu tầm thường hơi hơn chút mà thôi.
Người phụ nữ lo lắng nhìn Phúc bá.
Ông lắc đầu, nhỏ giọng: "Đây là tật cũ rồi, tiểu thư không cần lo lắng, chỉ là lão nô không biết liệu có thể cùng tiểu thư về nhà hay không."
Người phụ nữ không nói gì, trong lòng đầy ưu tư.
Sau đó một đêm trôi qua, bốn người tiếp tục lên đường vào sáng sớm, Trần Triêu vốn cũng không vội, cũng không phải cố ý hộ vệ ba người này, chỉ là gặp nhau thì cùng đi thôi, xem như trách nhiệm của một võ quan Đại Lương.
Mấy ngày sau, Trần Triêu cùng ba người bọn họ nói chuyện không nhiều, phần lớn thời gian là im lặng đi đường, không như trước, mấy tiểu thương đi về phía nam thấy Trần Triêu có lẽ còn chút ý định muốn đi cùng, nhưng thêm cả hai mẹ con và một lão già sắp chết, người nào cũng biết sẽ bị vướng chân, nên chẳng ai còn hỏi muốn đi cùng nữa.
Hôm nay lại đến một tòa huyện thành nhỏ, bốn người vào thành, chỉ là sau khi vào thành, phu nhân liền hơi nhăn nhó mà hỏi: "Có thể nhờ công tử tạm thời trông nom tiểu nữ được không, ta cùng Phúc bá đi mua chút lương khô để tiếp tục lên đường."
Trần Triêu nghi ngờ nói: "Ngươi không sợ ta bắt cóc con gái ngươi sao?"
Phu nhân cười nói: "Nếu công tử muốn làm vậy, đâu cần phải đợi đến bây giờ mới động thủ."
Trần Triêu im lặng, những ngày này hắn gần như chắc chắn phu nhân trước mắt xuất thân không hề thấp, ít nhất không phải gia đình nghèo khó, chỉ là rốt cuộc vì sao lại lưu lạc đến mức mang theo một lão bộc bỏ trốn, phu nhân không chủ động đề cập, Trần Triêu cũng không hỏi.
Trần Triêu nghĩ ngợi, cũng khẽ gật đầu, sau đó thấy phu nhân kia ghé vào tai tiểu cô nương nói mấy lời, tiểu cô nương nhìn Trần Triêu một cái, lúc này mới miễn cưỡng gật đầu.
Phu nhân nói nhỏ: "Công tử, chúng ta hẹn một canh giờ sau ở cửa thành gặp nhau thế nào?"
Trần Triêu đáp ứng, phu nhân liền dẫn lão bộc đi về phía xa, sau đó tại chỗ chỉ còn lại Trần Triêu cùng tiểu cô nương kia mắt to trừng mắt nhỏ.
Hai người tuy không phải lần đầu gặp mặt, nhưng những ngày này thật ra không nói chuyện với nhau, hôm nay chỉ còn lại hai người, Trần Triêu nhất thời cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Tiểu cô nương lại chỉ ngoan ngoãn đứng bên cạnh Trần Triêu, đánh giá những người bán hàng rong bên đường, không bao lâu, tiểu cô nương liền nhìn về một phía, tập trung tinh thần.
Trần Triêu tò mò nhìn theo ánh mắt của tiểu cô nương, thì ra cách đó không xa, có một người bán đồ chơi bằng đường, một đám trẻ con đang quấn lấy người lớn bên cạnh, người bán đồ chơi bằng đường cũng khéo tay, một khối đường nóng, trong tay hắn rất nhanh liền biến thành đủ kiểu hình dáng con vật nhỏ, trông rất sống động, lại cực kỳ đáng yêu.
Tiểu cô nương nhìn không rời mắt, khóe miệng đã hơi lấp lánh.
Có lẽ nàng không quá thèm, có lẽ là do sinh ra trong nhà giàu có, nên chưa từng thấy thứ này, bảy phần hiếu kỳ, còn lại ba phần tham ăn.
Trần Triêu bất giác nhớ đến lần đầu gặp cô thiếu nữ bán khoai nướng.
Hắn có chút thất thần, mở miệng hỏi: "Muốn ăn không?"
Tiểu cô nương xoay đầu lại, nhìn người trẻ tuổi từ nãy giờ không nói gì này, do dự một chút, lắc đầu.
Trần Triêu như có điều suy nghĩ 'à' một tiếng, nói: "Ta muốn ăn, ngươi cùng ta đi?"
Mặt tiểu cô nương hơi xoắn xuýt, cuối cùng vẫn khẽ nói: "Mẫu thân nói ăn nhiều đường, kẹo, răng sẽ bị hư."
Bạn cần đăng nhập để bình luận