Võ Phu

Võ Phu - Chương 288: Bờ sông hai vị gặp nhau (length: 12163)

Sau nửa canh giờ, Đại Lương hoàng đế đi giữa núi thây biển máu, máu tươi của Yêu tộc loang lổ sắc hồng, mỗi chủng tộc có màu máu khác nhau, đủ loại màu sắc máu tụ lại một chỗ rồi chảy về phương xa, tựa như một dòng sông ngũ sắc chậm rãi trôi đi.
Hoàng bào trên người Đại Lương hoàng đế vẫn sạch sẽ, không hề dính chút bụi bẩn, như thể hắn chỉ tùy ý đi ngang qua đám Yêu tộc đại quân đang vội đến Thanh Thạch Quan và tùy tiện đánh tan bọn chúng.
Toàn bộ Mạc Bắc bình nguyên, im ắng đến lạ.
Vị Đại Lương hoàng đế này, trước đây vốn là phiên vương Đại Lương, từng trấn thủ biên giới phía bắc, tuy không trực tiếp ra trận nhưng cũng từng tiêu diệt không ít Yêu tộc. Lúc đó, thỉnh thoảng hắn cũng ra tay. Nhưng sau khi khởi binh xưng đế, ngồi lên ngôi vị Đại Lương hoàng đế, hắn rất ít khi tự mình hành động. Bao nhiêu năm ngồi trên ngai vàng nhìn thiên hạ, hắn chưa từng động thủ lần nào. Thế nên thiên hạ chỉ biết hắn đạt tới Vong Ưu cảnh, nhưng không ai hay biết thực lực hắn sâu đến đâu, cường đại mức nào.
Chuyến đi Mạc Bắc lần này, có lẽ chính là lần vị Đại Lương hoàng đế này sau nhiều năm thể hiện sức mạnh của một quân vương Nhân tộc.
Dù không ai từng chứng kiến vị quân vương Nhân tộc này ra tay đến hai lần, nhưng lần đầu vung tay diệt một đại yêu, lần thứ hai ra tay hủy diệt cả một đạo quân Yêu tộc phía nam, tin tức này truyền ra, ắt hẳn khiến cả tu giới phải trầm mặc.
Tiếp tục hướng bắc, men theo Mạc Bắc hoang dã, thi thoảng lại thấy các bộ lạc Yêu tộc nhỏ tụ tập từ xa. Yêu Tà Vương Đình đã thành lập hơn ngàn năm, nhưng thực tế ngoài vương thành, nó không hình thành quy mô thống trị như thế giới Nhân tộc. Lãnh thổ Yêu Tà Vương Đình bị phân chia tùy ý, các đại yêu tự mình cai quản một vùng, nhưng cơ bản không xây thành quách.
Vùng đất Mạc Bắc rộng ba vạn dặm này vốn là do Nhân tộc phía nam cắt nhường cho Yêu tộc trước đây, vì gần kề với Trường Thành biên giới phía bắc của Nhân tộc, chiến sự xảy ra thường xuyên, nên khu vực này trên thực tế luôn là vùng vô chủ trong lãnh thổ Yêu tộc. Chỉ một số Yêu tộc không sống nổi ở sâu trong lãnh địa, dẫn theo gia quyến về phía nam định cư.
Khi Đại Lương hoàng đế dừng chân trước một tiểu bộ lạc, thực chất chỉ có vài túp lều nhỏ, chưa đến trăm Yêu tộc, căn bản không thể gọi là bộ lạc.
Trước lều vải, hai ba đứa trẻ đang nô đùa, chúng đứa thì có sừng, đứa sau lưng mọc cánh, đều mang đặc trưng của Yêu tộc.
Khác với đám Yêu tộc trong Đại Lương, bọn trẻ ở đây sinh ra đã có nét người, vì cha mẹ chúng đã tu hành nhiều năm, có thể biến hóa, một phần sức mạnh huyết mạch thấm vào cơ thể ngay khi sinh ra, tự nhiên sẽ mạnh hơn Yêu tộc trong Đại Lương.
Chỉ là muốn xóa sạch hoàn toàn đặc trưng của Yêu tộc, phải tu hành đến cảnh giới cao mới có khả năng.
Đại Lương hoàng đế đứng quan sát một hồi lâu, không có ý định san bằng tiểu bộ lạc này. Nhưng mấy đứa trẻ đang chơi đùa nhanh chóng thấy vị quân vương Nhân tộc kia, có lẽ do bản năng sợ hãi người mạnh, thấy Đại Lương hoàng đế liền sợ hãi chạy xa, không dám hé răng.
Sau đó rất nhanh, vài Yêu tộc trưởng thành chạy ra. Thấy Đại Lương hoàng đế, mặt họ lập tức đầy vẻ sợ hãi, nhanh chóng quỳ xuống. Một lão nhân tóc trắng nhìn Đại Lương hoàng đế, khẩn khoản: "Chúng ta chưa từng ăn thịt người, xin ngài tha mạng cho chúng tôi."
Lão Yêu tộc đã rất già, sống chẳng còn bao lâu nhưng vẫn phải cầu xin, không muốn chết một cách vô nghĩa.
Những Yêu tộc quỳ phía sau cũng đồng loạt van xin. Họ nói không sai, họ thật sự chưa từng ăn thịt người, nhưng không có nghĩa sau này có cơ hội sẽ không.
Đại Lương hoàng đế không để ý đến bọn họ, chỉ nhìn vào sâu trong bộ lạc. Trong một túp lều, có một thiếu niên Yêu tộc đang nắm chặt đoản đao, hơi run rẩy liếc trộm bên này, trong mắt tràn đầy hận ý không giấu giếm.
Đại Lương hoàng đế bất giác nghĩ tới những câu chuyện mà mình từng đọc thuở nhỏ, rồi lắc đầu, thoáng động ý niệm.
Thiếu niên Yêu tộc kia bị liếc mắt nhìn liền mặt tái nhợt, hai mắt trừng lớn, chốc lát máu tươi trào ra từ khóe miệng, rồi mất hẳn sinh khí.
Cảm nhận được sát ý lạnh lẽo, đám Yêu tộc còn lại sợ đến run rẩy, phủ phục xuống đất, không dám ngẩng đầu.
Yêu tộc không phải không có cốt khí, nhưng thứ này chỉ dễ phát sinh khi cả hai bên không cách biệt quá nhiều. Khoảng cách chênh lệch càng lớn, thì nó càng khó sinh ra.
Giết một thiếu niên Yêu tộc, dù đó là thiếu niên Yêu tộc thiên phú khá, đối với Đại Lương hoàng đế cũng không có gì đặc biệt hứng thú. Hắn chỉ thờ ơ nhìn về phía xa, không biết đang nghĩ gì.
...
...
Một vị quân vương Nhân tộc tiến vào phương bắc, tiến vào vùng đất từng thuộc về Nhân tộc, sẽ có chuyện gì xảy ra?
Chuyện này trước đây chưa từng xảy ra, nên chẳng ai biết kết cục sẽ thế nào.
Hắn chỉ một đường tiến tới, ngẫu nhiên giết vài Yêu tộc, trên đường đi chỉ mới giết chưa đến mười người.
Lúc này hắn đã tiến sâu vào Mạc Bắc vạn dặm.
Nếu việc này để biên quân phía bắc biết được, chắc chắn họ sẽ lập tức điều quân xâm nhập sa mạc để tiếp ứng bệ hạ của họ. Nếu chuyện đến tai các đại thần trong Thần Đô, e rằng họ sẽ lo lắng lật tung cả kinh thành lên.
Một vị quân vương Nhân tộc, dù thế nào, cũng không nên tiến vào hiểm cảnh. Bởi vì nếu vị quân vương này chết ở đây, rõ ràng thiên hạ sẽ đại loạn.
Chẳng qua khi hắn đã đến nơi đây, tình hình Đại Lương thế nào, đại khái hắn đều đã sắp xếp.
Khi vị quân vương Nhân tộc này liên tục hướng bắc, kế hoạch ban đầu của Yêu tộc đã hoàn toàn bị phá vỡ. Thanh Thạch Quan không còn bóng Yêu tộc nào tiến đến.
Hôm đó, Đại Lương hoàng đế đến bên một dòng sông rồi dừng lại. Ở Mạc Bắc ba vạn dặm, sông ngòi chằng chịt, không hề thiếu, vì vậy mà đồng cỏ trù phú, rất thích hợp chăn nuôi ngựa. Tiếc rằng từ sau khi Nhân tộc cắt nhường nơi này, Nhân tộc không còn chỗ nuôi ngựa lý tưởng.
Việc Đại Lương hoàng đế chọn nơi đây dừng chân, không phải vì hoài niệm thứ gì mà vì hắn nhìn thấy một gương mặt xa lạ bên bờ sông.
Đó là một người đàn ông trung niên gầy gò, khoác bộ trường bào không vừa người, cả thân hình khô khốc đều bị giấu đi bên trong.
"Trong đời, rõ ràng có thể nhìn thấy ngài ở Mạc Bắc này, thật sự là tam sinh hữu hạnh."
Người đàn ông trung niên chậm rãi cất lời, giọng điệu tràn đầy chân thành.
Có thể gặp một vị quân vương Nhân tộc ở Mạc Bắc, đó vốn dĩ không phải chuyện dễ dàng.
Đã không dễ, vậy vì sao lại không xem là điều vui mừng?
Đại Lương hoàng đế bình thản hỏi: "Ngươi là ai?"
Người đàn ông trung niên như thể đã đoán trước Đại Lương hoàng đế sẽ hỏi thế, lập tức nói: "Đại Tế Tự Yêu tộc, đại khái tương đương với thủ phụ trong triều của bệ hạ."
Đại Tế Tự Yêu tộc nhìn Đại Lương hoàng đế, vừa cười vừa nói: "Bệ hạ biết tin ngài tiến sâu vào Mạc Bắc này, liền sai thần đến hỏi ngài, lần này xâm nhập Mạc Bắc là vì điều gì?"
Đại Lương hoàng đế tự nhiên biết "bệ hạ" trong lời đại Tế Tự Yêu tộc là vị Yêu Đế Yêu Tà Vương Đình, nhưng hắn không đáp vội câu hỏi, mà hỏi: "Trẫm đã tới đây rồi, hắn không nghĩ gặp mặt trẫm?"
"Ngài cũng biết, Nhân tộc vốn gian xảo, một nhân vật thân phận như bệ hạ mà lại một mình tới đây, nghe sao cũng không bình thường. Biết đâu đó là cái bẫy ngài bày ra."
Đại Tế Tự Yêu tộc mỉm cười nhìn Đại Lương hoàng đế trước mặt.
Đại Lương hoàng đế không đáp lời, dựa vào thực lực cường đại của mình, hắn tự nhiên có thể cảm nhận quanh đây không có phục binh thật sự nào cả.
"Đây là Mạc Bắc, trong ba vạn dặm này, hắn cũng sợ sao?"
Trong giọng Đại Lương hoàng đế mang chút trào phúng nhàn nhạt, khiến đại Tế Tự Yêu tộc nhíu mày.
"Ba vạn dặm Mạc Bắc này, vốn là của Nhân tộc, nay thuộc về Yêu tộc, nhưng có lẽ nó vẫn cảm thấy không vui."
Đại Lương hoàng đế nói bằng giọng điềm đạm: "Nếu không muốn thì nhả ra."
Lời hắn nói đơn giản vậy thôi, nhưng thực chất đó không phải xin, mà là cướp.
Lấy ra.
Đại Tế Tự Yêu tộc đưa tay, đầu ngón tay xuất hiện một đóa hoa nhỏ chập chờn.
Sau đó hắn nhìn nó thoáng qua, đóa hoa vỡ tan, hóa thành lịch sử và quá khứ.
"Bệ hạ nếu muốn có được ba vạn dặm Mạc Bắc này, kỳ thật cũng rất dễ dàng, chỉ cần tại phần hiệp nghị kia trên thẻ tre đề tên bệ hạ là được."
Đại Tế Tự của Yêu tộc nhắc lại chuyện cũ, trong giọng nói có chút dụ dỗ.
Đại Lương hoàng đế lại chẳng hề để tâm, cái gọi là hiệp nghị đó, đối với Đại Lương hoàng đế mà nói, không thể nghi ngờ là thêm một lần nữa cắt nhường ba vạn dặm Mạc Bắc, thậm chí cái giá phải trả còn lớn hơn so với việc cắt nhường ba vạn dặm Mạc Bắc này, càng thêm sỉ nhục, cho nên hắn như thế nào cũng sẽ không viết tên của mình vào.
"Trẫm không hiểu, bọn hắn làm sao liệu định được trẫm sẽ không ra tay giết ngươi."
Đại Lương hoàng đế bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía vị Đại Tế Tự Yêu tộc trước mặt.
Đại Tế Tự Yêu tộc khẽ giật mình, lập tức cười nói: "Dựa vào nhân phẩm của bệ hạ, nghĩ đến là như thế nào cũng sẽ không vô liêm sỉ như vậy, cái gọi là hai nước giao tranh không giết sứ, ta đại biểu cho Yêu Đế bệ hạ, là sứ thần của hắn."
Đại Lương hoàng đế hờ hững nhìn hắn, trong mắt mặc dù không có sát ý, nhưng sát cơ đã tràn ngập khắp thiên địa.
"Trẫm không thích hắn lắm, đã đến rồi, còn trốn ở đằng xa làm gì."
Đại Lương hoàng đế cảm nhận được gió thổi trong không khí, nghe thấy được mùi yêu khí nồng đậm.
Sắc mặt Đại Tế Tự Yêu tộc trở nên có chút cổ quái, nhưng vẫn cố nén hiếu kỳ, cười nói: "Yêu Đế bệ hạ còn ở trong vương thành, làm sao có thể đến đây?"
Đại Lương hoàng đế không để ý tới hắn, chỉ nhìn về phía xa, vẻ mặt vẫn hờ hững như cũ.
Không lâu sau, một trận cuồng phong thổi qua, khiến người ta không mở mắt nổi.
Không biết đã qua bao lâu.
Một thân hình cao lớn tương tự xuất hiện ở ven hồ.
Thân hình cao lớn kia chính là Yêu Đế của Yêu tộc.
Vì thế hai người lại gặp mặt.
Hai vị quân vương.
Hai cường giả đại diện cho Nhân tộc và Yêu tộc, gặp mặt tại nơi này.
Đây là sự kiện lớn nhất trong ngàn năm qua, là chuyện đủ để ghi vào sử sách...
Bạn cần đăng nhập để bình luận