Võ Phu

Võ Phu - Chương 632: Nghịch lân (length: 14068)

Si Tâm Quan, hôm nay có khách đến.
Là quán chủ đạo nhân, y đã sớm chờ ở chân núi, cho đến khi cái người đàn ông trung niên mang theo thanh kiếm gỗ đào kia xuất hiện trong tầm mắt, quán chủ mới mỉm cười tiến về phía trước.
Tu sĩ trong thiên hạ, chắc hẳn không ai được quán chủ long trọng nghênh đón đến vậy.
"Tông chủ đi Kiếm Khí Sơn, lại đi Lộc Minh Tự, vốn ta tưởng tông chủ sẽ đến Thư Viện, nào ngờ tông chủ lại đến Si Tâm Quan."
Quán chủ nhìn vị kiếm đạo khôi thủ của thiên hạ trước mắt, nở nụ cười nhẹ.
Hành tung của Kiếm Tông tông chủ những ngày gần đây ồn ào xôn xao, gần như ai ai cũng biết Kiếm Tông tông chủ đang làm gì.
Những người có ý chí có lẽ đang suy đoán, Kiếm Tông tông chủ đang xem vạn đạo của thế gian để tạo thành con đường kiếm của mình, đã có Đạo Tổ pháp kiếm và bái kiến lão hòa thượng Lộc Minh Tự, tiếp theo hẳn là phải đến Thư Viện.
Nào ai ngờ, hắn lại xuất hiện ở Si Tâm Quan.
Kiếm Tông tông chủ nhìn đạo nhân trước mắt, tâm niệm vừa động, Đạo Tổ pháp kiếm Nguyên Thủy sau lưng liền xẹt ngang không trung, rơi xuống trước mặt quán chủ.
"Kiếm xem xong rồi, trả lại cho ngươi."
Kiếm Tông tông chủ lạnh nhạt nói, "Kiếm đạo của ta chẳng ích gì với Thư Viện, có đến cũng không ảnh hưởng gì."
Quán chủ nhận lấy chuôi Đạo Tổ pháp kiếm kia, cảm nhận được một vòng kiếm ý lưu lại trên thân kiếm, cười nói: "Tông chủ thật là hào phóng, chỉ e trong quan ta không ai có thể hiểu được kiếm đạo của tông chủ."
Đạo Tổ pháp kiếm đi theo Kiếm Tông tông chủ đã lâu, tự nhiên dính kiếm ý của hắn, đáng lẽ hắn có thể xóa nó đi, nhưng lại không làm vậy.
"Cũng chưa chắc, biết đâu một ngày nào đó, trong quan ngươi sẽ xuất hiện một vị song tu kiếm đạo đại tài, đến lúc đó nếu có thể đi đến tận Vong Ưu, có lẽ có thể đấu với ta một trận."
Kiếm Tông tông chủ dường như chẳng bận tâm đến chuyện kiếm của mình bị người khác học, thậm chí cũng chẳng quan tâm người học kiếm đạo của hắn có phải là đệ tử Kiếm Tông hay không.
Đây chính là sự kiêu ngạo, tự phụ của hắn với tư cách là người đứng đầu kiếm đạo.
Mà với người như hắn, có sự tự phụ ấy cũng là lẽ đương nhiên.
Quán chủ mỉm cười nói: "E rằng vài trăm năm nữa thế gian cũng không thể có người kiếm đạo đại tài như tông chủ."
Kiếm Tông tông chủ lắc đầu: "Viện trưởng Thư Viện có một đệ tử quan môn là nữ tử, nghe nói có chín chuôi phi kiếm bổn mệnh, rất có thể sẽ trở thành kiếm đạo khôi thủ tiếp theo."
Quán chủ hơi nhíu mày: "Tông chủ đã gặp nàng? Đánh giá cao nàng vậy sao?"
"Trong chuyến đi yêu vực, ta thoáng thấy nàng, đạo tâm của nàng thuần túy, e còn thuần túy hơn cái gọi là Đạo Môn Song Bích trong quan của ngươi."
Quán chủ nhướn mày nói: "Tông chủ nói vậy, bần đạo không thể không phản đối."
Kiếm Tông tông chủ lạnh nhạt nói: "Chỉ xét nữ tử, người trong quan của ngươi kém xa nàng, còn Vân Gian Nguyệt, giờ đã đạt cảnh giới nào rồi?"
"Chỉ thiếu chút nữa là đến Vong Ưu."
Quán chủ có chút tự hào, Vân Gian Nguyệt thiên tài trẻ tuổi như vậy, trong giới tu hành e khó tìm được mấy người, mà hắn lại ở Si Tâm Quan, đương nhiên y rất đỗi kiêu ngạo.
"Xem ra Si Tâm Quan chẳng bao lâu sẽ có một chân nhân trẻ tuổi, không ngoài dự liệu, trăm năm tới Si Tâm Quan vẫn sẽ là đạo thủ Đạo Môn."
Cũng là tông chủ của một tông môn, so với Si Tâm Quan, Kiếm Tông thật sự kém xa.
"Dã Thảo Kiếm Chủ mấy hôm trước đã đặt chân vào Vong Ưu, trở thành một Kiếm Tiên thực thụ, vậy tông chủ đã có người kế tục rồi, xin chúc mừng."
Kiếm Tông tông chủ im lặng, việc Úc Hi Di đã phá Tâm Ma, tất nhiên là chuyện tốt với Kiếm Tông, chỉ là...
Kiếm Tông tông chủ thu lại suy nghĩ, bình thản nói: "Đã trả kiếm, ta xin phép về."
Quán chủ hỏi: "Tông chủ định bao giờ khởi hành?"
Kiếm Tông tông chủ đáp: "Đến thời điểm nên xuất hiện, ta tự nhiên sẽ xuất hiện."
Quán chủ chắp tay: "Vậy xin chờ đợi tông chủ."
. .
. . .
Thần Đô, hoàng thành.
Đã gần canh ba.
Ngoài thị vệ nội thị đang trực và cung nữ ra, những nội thị khác đã sớm nghỉ ngơi, Đại Lương khác với triều trước, sau khi tiêu diệt nhà trước, không những thu nạp những nội thị, cung nhân của triều trước, còn bãi bỏ nhiều quy củ hà khắc. Cần biết rằng triều trước đối với cung nhân nội thị vô cùng hà khắc, gần như mỗi nội thị đều không có đủ ba canh giờ để nghỉ mỗi ngày.
Thành thử sau khi nội thị vào cung, phần lớn đều không chống đỡ nổi đến lúc tuổi cao về cung, mà thường là chết bất đắc kỳ tử khi còn trẻ.
Bởi vì kiệt sức mà chết.
Đến khi Đại Lương lập quốc, Thái Tổ Cao Hoàng Đế thương xót cung nhân vất vả, bởi vậy cắt giảm nhiều chức vị, cũng luân phiên canh trực, một chức vị sẽ có chừng bốn năm người, như vậy nội thị cũng được mà cung nhân cũng thế, mỗi ngày đều có năm sáu canh giờ để nghỉ, và hai ba ngày thì được nghỉ một ngày.
Nhờ ân huệ này, các nội thị đều vô cùng cảm kích.
Các tiên đế Đại Lương đời nào cũng có tính cách khác nhau, nhưng dù sao đi nữa, nội thị trong hoàng thành Đại Lương đều tốt hơn nhiều so với ngày xưa.
Đến khi hoàng đế đương triều đăng vị, hoàng hậu nương nương quản lý hậu cung thì lại càng thêm khoan dung, trong mười năm nay, trong nội cung hầu như không ai bị xử tử, người mắc tội nặng nhất cũng chỉ là bị đuổi khỏi cung.
Chính vì thế, nên sau khi hoàng hậu nương nương qua đời, tiếng khóc trong hoàng thành mới rõ đến thế.
Hoàng hậu nương nương qua đời, Bệ Hạ lại không có phi tần khác, vậy hậu cung ngày nay chính thức do vị nội thị đứng đầu Lý Hằng quản lý.
Lý Hằng hầu hạ hoàng đế Bệ Hạ từ lúc còn là phiên vương, theo hoàng đế Bệ Hạ vào hoàng thành thì hắn nghiễm nhiên trở thành nội thị đứng đầu mới.
Dù lúc đầu có chút khó khăn, nhưng với tài năng của hắn, không mất bao công sức đã ổn định được hậu cung cũ.
Tối nay hoàng đế Bệ Hạ ngủ sớm, Lý Hằng không có việc gì cũng về nơi ở từ sớm, chỉ là sau một đêm, tỉnh lại thì cũng mới canh ba.
Suy nghĩ một lát, nội thị đứng đầu liền cầm đèn lồng bước ra, hướng đến một nơi trong nội cung.
Trên đường không có nhiều nội thị, vậy nên cũng chẳng ai phát hiện nội thị đứng đầu, không bao lâu, Lý Hằng liền đến trước ngự thiện phòng.
Theo lệ, ngự thiện phòng phải có người canh trực mười hai canh giờ, phòng khi Bệ Hạ bất chợt muốn ăn chút gì đó, chỉ là vì hoàng đế Bệ Hạ không có phi tần, trước chỉ có hoàng hậu nương nương, nên sau bữa tối, ngự thiện phòng thường chỉ có một người canh trực.
Lúc Lý Hằng bước vào ngự thiện phòng, nội thị đang canh trực tối nay đang tựa vào lò bếp chợp mắt.
Nghe tiếng bước chân, gã đầu bếp béo đã vào bếp cho hoàng đế Đại Lương vài năm liền dụi dụi mắt, thuận miệng hỏi: "Hôm nay Bệ Hạ muốn dùng gì?"
Hỏi xong, thấy chậm chạp không có hồi âm, gã béo mở to mắt nhìn qua, liền vội đứng dậy, cung kính nói: "Lý công công, hôm nay sao ngài đích thân đến truyền lệnh?! "
Lý Hằng đặt đèn lồng xuống, mỉm cười nói: "Không phải truyền lệnh, Bệ Hạ đã ngủ sớm rồi, tối nay ngươi không có việc gì, chỉ là ta thấy hơi đói bụng, ngươi có thể làm cho ta chén hoành thánh được không?"
Gã béo có chút khó xử nhìn Lý Hằng: "Lý công công, trong cung quy củ... nô tài chỉ có thể phục vụ Bệ Hạ..."
Trong lúc nói, gã cũng thấy khó hiểu, theo lý Lý Hằng ở trong cung đã nhiều năm, lẽ nào lại là người không hiểu quy củ, sao lại mở lời như vậy.
Lý Hằng cười nói: "Khó xử lắm sao?"
Gã béo cắn răng, cuối cùng vẫn là lắc đầu nói: "Nếu là người khác thì nô tài nhất quyết không dám mở tiền lệ này, nhưng nếu là ngài, nô tài liền liều cái mạng, làm cho công công một chén nhé?"
Lý Hằng cười gật đầu, sau đó lại thuận miệng nói: "Đâu có phong hiểm lớn vậy, dù là lúc trước hoàng hậu nương nương chấp chưởng hậu cung, nếu nghe chuyện này, nhiều nhất cũng chỉ trách móc vài câu thôi?"
Gã béo gật gật đầu, sau đó bắt đầu bận việc. "Cũng phải, nương nương là người tốt."
Lý Hằng nhìn gã béo làm việc, nhớ lại chuyện xưa, cười nói: "Triệu Tam Bảo, ta nhớ ngươi giỏi nhất là món hoành thánh, lần đầu ngươi vào bếp, nương nương ăn xong đã vô cùng khen ngợi, còn ban thưởng một miếng ngọc bội phải không?"
Gã béo Triệu Tam Bảo kéo áo lên, để lộ một miếng ngọc bội, cười nói: "Một mực mang theo bên người, do nương nương ban cho, để ở đâu cũng cảm thấy không yên tâm."
Lý Hằng mỉm cười, không nói gì thêm.
Đợi Triệu Tam Bảo mang mì hoành thánh lên, nhìn bát mì còn bốc hơi nóng hổi, Lý Hằng mới cười nói: "Mấy năm nay ta ở trong cung được Bệ Hạ ban thưởng rất nhiều, ta muốn bàn với ngươi chuyện này, ngươi dùng miếng ngọc bội này đổi với ta, đến chỗ của ta muốn gì tùy ngươi chọn, thấy sao?"
Triệu Tam Bảo nghe vậy liền vội vàng đưa tay giữ miếng ngọc bội bên hông mình: "Lý công công, những năm qua ngài nhận bao nhiêu khen thưởng rồi, đừng đánh chủ ý đến miếng ngọc bội của nô tài chứ."
Lý Hằng dùng chiếc đũa gắp mì hoành thánh, ăn một ngụm, mới nói không rõ ràng: "Thật... Không đổi... Chỗ ta cũng có đồ vật nương nương ban thưởng."
Triệu Tam Bảo vội lắc đầu, vẻ mặt sốt ruột: "Đó là nương nương ban thưởng cho công công, không phải thưởng cho nô tài, sao có thể giống nhau được."
Lý Hằng "à" một tiếng, "Thật không đổi? Ngươi để ý đến ngọc bội nương nương tặng như vậy sao?"
Triệu Tam Bảo gật đầu: "Nương nương ban thưởng, còn quan trọng hơn cả tính mạng nô tài."
Nghe vậy, Lý Hằng đặt chiếc đũa xuống cạnh bát, nhỏ giọng cảm thán nói: "Đã vậy, sao ngươi còn muốn hạ độc nương nương?"
Nghe hai chữ "hạ độc", Triệu Tam Bảo lập tức biến sắc mặt: "Công công... Ngươi... Nói cái gì?"
Lý Hằng quay đầu nhìn Triệu Tam Bảo, không vội trả lời.
Triệu Tam Bảo tựa vào bếp lò, thì thào nói: "Công công... Nương nương là người tốt như vậy, sao ta có thể hại nàng..."
Lý Hằng đưa ngón tay ra gõ nhịp chậm rãi trên bếp lò, bình tĩnh nói: "Đúng vậy, nương nương tốt như vậy, mà ngươi vẫn muốn hại nàng, có còn là người không?"
Triệu Tam Bảo điên cuồng lắc đầu, quỳ xuống đất khóc lớn: "Công công, đây là vu oan mà..."
"Vu oan... Ngươi xem những năm nay, ta đã từng vu oan cho ai chưa?"
Lý Hằng nhìn chằm chằm Triệu Tam Bảo, bình tĩnh nói: "Nếu không có chứng cớ xác thực, ta sẽ đến tìm ngươi sao?"
Triệu Tam Bảo khẽ giật mình, lập tức trở mặt, điên cuồng xông về phía Lý Hằng, nhưng chỉ mới được nửa bước, đã bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh vào bếp lò.
Triệu Tam Bảo phun ra một ngụm lớn máu tươi, ngồi phịch trước bếp lò, nhất thời không đứng dậy được.
Lý Hằng nhìn Triệu Tam Bảo: "Bệ Hạ là nhân vật như vậy, ngươi không dám ra tay, nên mới quay sang nương nương, mà nương nương vốn thân thể yếu đuối, lại là một người bình thường, liên quan gì đến thiên hạ này chứ? Vì sao ngươi lại muốn hại nàng?"
Triệu Tam Bảo trừng lớn mắt nhìn Lý Hằng, khóe miệng không ngừng chảy máu tươi, một lát sau, hắn cười đầy đau khổ: "Nếu nàng là hoàng hậu của Bệ Hạ, sao có thể nói là không liên quan? Trên đời này chỉ có nàng mới có thể lay động được tâm của Bệ Hạ... Nàng quá quan trọng..."
Triệu Tam Bảo lẩm bẩm nói: "Nhưng nàng đúng là một người tốt."
Trong mắt Lý Hằng đã tràn đầy sát khí.
"Ta và ngươi đều vì chủ của mình, hỏi những điều này có ý nghĩa gì sao?"
Triệu Tam Bảo buồn bã cười, định cắn nát độc dược trong miệng, nhưng chưa kịp dùng sức, đã bị Lý Hằng nắm chặt miệng, Lý Hằng không chút cảm xúc rút thẳng hàm răng trong miệng hắn ra.
Lý Hằng bình tĩnh nói: "Biết ngươi sẽ không nói gì, ta cũng không muốn nghe những điều đó, vì ta cũng hiểu cả rồi."
Triệu Tam Bảo không thể động đậy, vừa thổ huyết vừa nói: "Đã vậy, còn phí công sức làm gì?"
Lý Hằng lắc đầu: "Sao ta có thể để ngươi chết dễ dàng như vậy?"
Vừa dứt lời, cửa đã có mấy tên tùy tùng mặt không chút cảm xúc đi vào.
Lý Hằng cả đời này, cha mẹ mất sớm, người thân cận nhất chỉ có hoàng đế Bệ Hạ và Hoàng hậu nương nương, trong đó Hoàng hậu nương nương còn hơn cả.
Nếu đã biết có kẻ hại nàng, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha kẻ đó.
Không, không phải dễ dàng.
Mà là tuyệt đối không.
Lý Hằng buông Triệu Tam Bảo ra, sau đó chậm rãi đi đến cửa, ngắm trăng sáng trên trời, bình tĩnh nói: "Đưa hắn đi, ta muốn đích thân cắt từng miếng thịt trên người hắn, trước khi chết, ta muốn cho hắn cảm nhận nỗi đau đớn lớn nhất trên đời, ta muốn hắn hối hận đã đến thế gian này, để ngay cả dưới địa ngục cũng không quên được chuyện đã xảy ra tối nay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận