Võ Phu

Võ Phu - Chương 567: Nghe, xa xa có lôi tiếng vang lên (length: 9936)

Tề Nguyên Giáp ngửa đầu uống cạn nửa chén rượu, sau đó cười nhìn về phía Trần Triêu, "Ngươi trước khi đến, ta đã nghe qua danh tiếng của ngươi, vốn định tìm ngươi luận bàn một phen, nhưng giờ thấy rồi, ta tự thấy không cần tự mình chuốc lấy khổ."
Tề Nguyên Giáp sảng khoái khiến Trần Triêu thật bất ngờ, Trần Triêu cũng mỉm cười nói: "Lúc này ta có thương tích trong người, cũng không muốn động thủ."
Tề Nguyên Giáp đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Trần Chỉ Huy Sứ muốn ở lại bắc cảnh sao?"
Trần Triêu khẽ giật mình, nhưng rất nhanh liền suy nghĩ cẩn thận những lời này ẩn chứa ý tứ, ở lại bắc cảnh, đó chính là nói, Trần Triêu muốn nhắm đến vị trí Đại Tướng Quân, việc hắn giết Viên Linh, đã gây dựng được chút uy vọng ở biên quân, nếu như về sau lại ở lại biên quân, rèn luyện, quen thuộc một phen tác chiến, sau đó lại tích lũy thêm chút quân công, như vậy chẳng bao lâu, hắn sẽ bị một số người coi là một phần tử của biên quân bắc cảnh, thậm chí sẽ được cho là có tư cách làm người kế nhiệm Đại Tướng Quân.
Khả năng này không phải là không có, bởi vì hiện tại Đại Tướng Quân cũng là trấn thủ sứ, đối với lão cấp dưới như mình, tự nhiên sẽ ưu đãi, như vậy vì vậy, Trần Triêu thật sự rất có thể về sau trở thành Đại Tướng Quân bắc cảnh của Đại Lương.
Bọn họ thậm chí không biết đây có phải là ý của Hoàng đế Bệ Hạ hay không.
Trước khi Đại Tướng Quân về hưu, để cho trấn thủ sứ từ Thần Đô đến tiếp nhận vị trí Đại Tướng Quân đó là một chút bất đắc dĩ, nhưng người trên dưới bắc cảnh đều không muốn quân quyền bắc cảnh rơi vào tay người ngoài biên quân bắc cảnh.
Trần Triêu cười nói: "Bây giờ đương nhiên là muốn về Thần Đô, chỉ là về sau có thể quay lại hay không, thật sự là khó nói, dù sao làm quan ở Đại Lương, ý của triều đình ai cũng không thể trái."
Tề Nguyên Giáp mỉm cười nói: "Trần Chỉ Huy Sứ không cần phải nói vòng vo, tại hạ rất thẳng thắn, chỉ muốn nói cho Trần Chỉ Huy Sứ biết, vị trí Đại Tướng Quân tại hạ tòng quân từ đầu đã muốn, dù Trần Chỉ Huy Sứ muốn tranh một chuyến, tại hạ cũng phụng bồi đến cùng, cùng Trần Chỉ Huy Sứ công bằng một trận chiến."
Trần Triêu cười khổ nói: "Ta cũng không có ý đó."
Không biết về sau sẽ như thế nào, nhưng dù sao đối với Trần Triêu mà nói, hắn không quá muốn làm cái chức Đại Tướng Quân bắc cảnh này, giết yêu thì được, nếu để cho hắn chỉ huy toàn bộ biên quân bắc cảnh tác chiến, Trần Triêu cảm thấy mình không có tài cán đó.
Tề Nguyên Giáp mỉm cười, sau khi kính rượu cuối cùng, liền quay người rời đi, không trở về chỗ ngồi mà là trực tiếp rời đi.
Trần Triêu nhìn theo bóng lưng người này, có chút cảm khái, vị này cũng xem như là ngay thẳng.
Uống vài chén rượu, Trần Triêu cũng muốn rời đi, Cao Huyền lại đi tới bên cạnh hắn.
Đây là người trẻ tuổi thứ hai đến gần hắn đêm nay.
Nhưng giống như Tề Nguyên Giáp, đây đều là những người trẻ tuổi ở bắc cảnh thật sự có danh tiếng.
Trần Triêu nhận biết Cao Huyền, vì biết được hắn cùng Tạ Nam Độ cùng rời hàn môn quan.
Cao Huyền mỉm cười nói: "Kính Trần Chỉ Huy Sứ."
Hắn giơ chén rượu lên, cười nói: "Chuyến bắc cảnh này, Trần Chỉ Huy Sứ đánh ra uy phong cho Đại Lương, Cao Huyền tự biết đời này chưa chắc làm được chuyện như vậy, cho nên đặc biệt đến kính Trần Chỉ Huy Sứ."
Trần Triêu giơ chén rượu lên, nói: "Nghe người ta nói, Cao Tướng quân rất biết chỉ huy tác chiến, về sau có thể mã đạp Yêu tộc Vương Thành, đến lúc đó phải để bổn quan đến mời rượu."
Cao Huyền ngơ ngác nói: "Tuy nói nằm mơ cũng muốn đến có ngày này, nhưng không biết rốt cuộc có cơ hội này không."
"Nghe nói Trần Chỉ Huy Sứ từng đến Yêu tộc Vương Thành, có thể kể cho ta nghe một chút xem rốt cuộc như thế nào không?"
Cao Huyền với tư cách tướng quân bắc cảnh, điều hắn hứng thú nhất, chính là tiêu diệt Yêu tộc, đối với tòa vương triều Yêu tộc trong truyền thuyết này, tự nhiên cũng rất hứng thú.
Trần Triêu lắc đầu nói: "Chỉ là nhìn thấy từ xa, muốn biết thế nào, về sau Cao Tướng quân tự mình xem sẽ biết."
Cao Huyền cười trừ.
Sau khi uống với Trần Triêu vài chén rượu, hắn cũng đi.
Sau đó liền không còn ai đến uống rượu với Trần Triêu, bất kể là những tu sĩ trẻ tuổi đến từ Thần Đô hay những thanh niên ở bắc cảnh.
Bữa tiệc này, nếu như người giết Viên Linh là Tề Nguyên Giáp, như vậy bầu không khí sẽ rất tốt, đáng tiếc lại là Trần Triêu, thanh niên ở bắc cảnh mặc dù không có bới móc, nhưng cũng không quá mức vui mừng việc này, còn những người muốn ca ngợi Tề Nguyên Giáp thì đã sớm rời đi, do vậy bữa tiệc có chút im ắng.
Nhưng may mắn là không có chuyện gì xấu xảy ra.
Trần Triêu kiếm cớ rời khỏi đây, đi ra ngoài phủ thủ tướng đã tối đen.
Có sĩ tốt đưa cho một chiếc đèn lồng, khi Trần Triêu nhận lấy thấy được gương mặt trẻ trung của tên sĩ tốt, đối với hắn mỉm cười, sau đó người kia nói nhỏ: "Trần đại nhân rất giỏi."
Trần Triêu cười cười.
Sau đó hắn cầm đèn lồng, đi trong gió tuyết.
Trên đường đi, ngoại trừ những bậc trưởng bối ra, hắn rất ít cảm nhận được thiện ý của những người cùng thế hệ với mình, ở Thư Viện, vì thân phận võ phu, vì quan hệ giữa hắn và Tạ Nam Độ nên những người đó không có nhiều hảo cảm với hắn, ở Thần Đô vì ân sủng của Bệ Hạ, hắn bị nhiều võ quan trẻ tuổi ganh ghét, đã đến bắc cảnh, vì chuyện Ninh Trùng, hắn cũng không nhận được mấy thiện ý, tất nhiên, bên ngoài vẫn luôn thế.
Nhưng chuyến bắc hành này, hình như hắn đã nhận được nhiều thiện ý.
Ừm... Cũng được.
...
...
Thời gian trở về của mọi người ở Thần Đô nhanh chóng được quyết định, nghe nói là những gia tộc đệ tử may mắn còn sống sót không ngừng than phiền về cuộc sống khốn khó ở phương Bắc, muốn sớm quay về Thần Đô.
Đúng là như vậy, có lẽ lúc này đã là mùa xuân rồi, nhưng bắc cảnh vẫn gió tuyết không ngừng.
Mấy ngày nay Trần Triêu thường xuyên ra vào phủ tướng quân, đương nhiên không phải vì hoàng đế Đại Lương vẫn còn ở đó, trên thực tế, vị Hoàng đế Bệ Hạ này đã sớm rời đi rồi, lúc này đã trở về Thần Đô.
Người hắn đi gặp là trấn thủ sứ.
Trấn thủ sứ dạo gần đây sống không được vui vẻ, sau khi kết thúc chuyện này, việc hắn muốn đối mặt, đó chính là thanh lý những kẻ muốn bị thanh lý trong quân đội bắc cảnh, Trần Triêu thật ra không mấy quan tâm đến chuyện này, nhưng sở dĩ lần nào cũng đến, là vì Tạ Nam Độ muốn đến, nhưng nàng dù sao vẫn thiếu một thân phận, nên chỉ có thể để Trần Triêu dẫn theo.
Trong phủ tướng quân có rất nhiều ghi chép về đại chiến với Yêu tộc những năm qua, chồng chất như núi, tướng lãnh bình thường không có tư cách xem, nhưng Đại Tướng Quân thì được.
Trấn thủ sứ cùng Trần Triêu ngồi bên cạnh Tạ Nam Độ đang lật xem những tài liệu xưa cũ kia.
Trần Triêu cảm khái nói: "Không ngờ đại nhân vẫn nhớ tình cũ, chuyện này nếu bị người biết, chỉ sợ sẽ rước họa chỉ trích."
Tạ Nam Độ cùng Trần Triêu không phải là người của biên quân bắc cảnh, đương nhiên không có tư cách xem xét những thứ này, nếu truyền ra ngoài, đương nhiên sẽ bị chỉ trích.
"Vậy ngươi tự biết mà giữ cái miệng này cho kỹ, đừng có đi nói khắp nơi." Trấn thủ sứ xoa xoa trán.
Trần Triêu cười hắc hắc nói: "Đó là đương nhiên, đại nhân nể mặt, hạ quan đương nhiên muốn trân trọng."
Trấn thủ sứ mặt không chút cảm xúc, "Bổn quan có khi nào là xem nể mặt mũi của ngươi mà để cho nàng xem?"
Trần Triêu khẽ giật mình.
"Bệ Hạ trước khi bắc hành đã nói rồi, nàng muốn làm gì thì cứ để cho nàng làm."
Trấn thủ sứ nhìn Trần Triêu nói nhỏ: "Vốn bổn quan cho rằng Bệ Hạ coi ngươi như người kế vị Đại Tướng Quân, không ngờ lại là người khác."
Trần Triêu nghi hoặc nói: "Nàng? Thân nữ nhi, sau này làm sao có thể phục chúng?"
Tạ Nam Độ có ý chí muốn bắc tiến, đây cũng không phải là bí mật gì nữa rồi, ít nhất ở chỗ này của bọn họ thì không tính là bí mật, nhưng thật sự muốn lấy thân nữ nhi làm Đại Tướng Quân, thật sự là rất không dễ dàng.
Trấn thủ sứ giận dữ nói: "Ngươi đều nói là lúc sau rồi, bây giờ lo cái gì?"
"Đây chẳng phải là phòng ngừa trước thôi sao." Trần Triêu liếc nhìn Tạ Nam Độ đang tập trung toàn tâm vào mấy tập hồ sơ kia cảm khái nói: "Nữ Đại Tướng Quân ở bắc cảnh, có một không hai trong thiên hạ a."
"Đừng có được tiện nghi rồi còn khoe khoang, chẳng phải là vợ của ngươi đấy sao?"
Trấn thủ sứ tức giận nói: "Bổn quan nghĩ mãi mà không ra vì sao nàng lại thích ngươi?"
Trần Triêu đương nhiên nói: "Ngươi thấy cái Đại Lương này còn có người trẻ tuổi nào hơn ta?"
"Thì đúng là không có, chỉ là cảm giác các ngươi không xứng, hơn nữa cô nương đó xem chừng là người không để chuyện nam nữ trong lòng."
"Đại nhân, người nói vậy thật sự không có lý, lúc hai người chúng ta ở chung với nhau, nàng như thế nào người cũng biết mà?"
Trần Triêu nhếch mép cười.
Trấn thủ sứ gõ vào đầu Trần Triêu một cái, nhìn thấy ánh mắt ai oán của Trần Triêu, ông nghiêm mặt nói: "Nói cho ngươi biết một chuyện, tự mình chuẩn bị trước đi."
Trần Triêu có chút nghi hoặc nhìn về phía trấn thủ sứ.
Trấn thủ sứ nhìn Trần Triêu nói: "Bệ Hạ trước khi rời khỏi Trường Thành bắc cảnh, đã nói cho bổn quan biết quan hệ giữa ngươi và Bệ Hạ."
Nghe câu này, Trần Triêu thoáng cái đã im lặng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận