Võ Phu

Võ Phu - Chương 820: Gió đã bắt đầu thổi (length: 8019)

Vị đại yêu kia một thân áo đen, sau lưng yêu khí bốc lên, mơ hồ có thể thấy một đầu thượng cổ dị thú hình dạng.
Còn người thanh niên võ phu kia cũng một thân áo đen, chỉ đứng ở kẽ hở phía trước, trên người không hề có khí tức dao động, trông có vẻ tầm thường, nhưng thực tế lại vô cùng khác biệt.
Đại yêu áo đen nhìn chằm chằm vào người thanh niên võ phu trước mắt, suy nghĩ một chút rồi chủ động lên tiếng: "Nghe nói dạo này đám Nhân Tộc có một tên võ phu trẻ tuổi rất khó lường, khiến Si Tâm Quan không ngóc đầu lên nổi, là ngươi?"
Trần Triêu mỉm cười gật đầu, rồi kinh ngạc hỏi: "Bây giờ danh tiếng của ta vang dội vậy sao?"
Đại yêu áo đen cười lạnh: "Không nhỏ đâu, hình như nghe nói ngươi ở bên Nhân Tộc đã có số má, vị hoàng đế Đại Lương hiện giờ không có mặt, giết ngươi xong có phải sẽ sụp đổ không?"
Trần Triêu mỉm cười nói: "Ta đâu có quan trọng như vậy, ta chết đi thì Đại Lương vẫn còn những võ phu khác, cộng thêm hai trăm năm cơ nghiệp, đâu phải một hai người chết sẽ sụp đổ."
"À..."
Đại yêu áo đen nheo mắt lại, "Nghe đồn ngươi rất hung hăng càn quấy, nhưng giờ nhìn thì thấy ngươi không giống trong lời đồn, nhưng dù vậy, gặp ta rồi thì không thể bỏ qua ngươi."
Trần Triêu gật gù, trên mặt lộ ra chút ý cười, đại khái là đã lâu lắm rồi chưa nghe được những lời như vậy, nhất là từ khi hắn phá tan Tam Khê Phủ, xem chừng rất nhiều tu sĩ ở nước ngoài, giờ phút này khi đối diện với vị võ phu trẻ tuổi này đều sẽ cân nhắc lại trước khi ra tay, thì ra là Yêu tộc phương Bắc này thông tin quá kín, giờ vẫn không biết hắn đã phá cảnh bước vào Vong Ưu cuối cùng, nếu biết thì xem chừng giờ không có lá gan lớn để nói những lời này.
"Xem ra hôm nay ta còn may mắn hơn bọn họ, lần này giành được công đầu, về báo Bệ Hạ cũng có cái mà nói."
Đại yêu áo đen vừa dứt lời đã không định nói thêm, chỉ lật bàn tay, một đạo hắc khí tuôn ra, ngưng kết thành một cây đại kích trong lòng bàn tay.
Trần Triêu híp mắt lại, nếu đối phương không muốn nói lời nào nữa thì hắn cũng không quá muốn lên tiếng.
Chỉ là vốn định rút đao tốc chiến tốc thắng, Trần Triêu đột nhiên thay đổi ý định, mà quay lại lạnh lùng nhìn đại yêu áo đen trước mắt súc thế.
Còn vị đại yêu này tên gì, đến từ tộc nào, đối với Trần Triêu mà nói căn bản không quan trọng.
Ai đâu rảnh mà nói chuyện dài dòng với một kẻ sắp chết?
Coi như là hỏi tên, thì sao?
Quay đầu cũng quên thôi, chẳng đáng gì mà sớm hỏi thăm.
Trong đầu Trần Triêu thoáng hiện rất nhiều ý nghĩ, nhưng thực tế chỉ trong chớp nhoáng, ngay lúc này ở giữa hai người, hào rộng bỗng nhiên lan ra một đạo yêu khí màu đen, như một tấm thảm đen trên phố.
Đại yêu kia nắm chặt cây đại kích màu đen, kéo lê trên mặt đất, mũi kích còn tràn ra một đạo yêu khí, như vạch một đường thẳng đen ngòm.
Hắn vừa bước qua hào rộng kia, sau đó đột ngột mũi chân chấm đất, cả người nhảy vọt lên, hướng lên không trung, tay nắm chặt đại kích, mạnh mẽ đánh xuống đầu Trần Triêu.
Một kích mạnh mẽ, không hề có kỹ xảo gì, tất cả đều dựa vào cảnh giới thâm hậu và yêu khí không ngừng nghỉ, nhưng dù vậy cũng không phải một Vong Ưu bình thường có thể khinh thị được.
Ưu thế trời sinh của yêu tộc, lúc này hiển lộ rõ ràng.
Trần Triêu căn bản không hề lùi lại dù chỉ nửa bước, trơ mắt nhìn cây đại kích đen kia rơi xuống, chỉ là khí cơ trong cơ thể tràn khắp toàn thân, nhưng do đại kích rơi xuống vai.
Đại yêu áo đen vốn không nghĩ Trần Triêu thậm chí không thèm né tránh, nhưng khi cây đại kích rơi xuống vai của võ phu trẻ tuổi kia thì lúc này mới cảm giác như thể một kích của mình nện vào thứ không thể phá hủy, đại kích không thể theo dự tính chém bay vai của võ phu trẻ tuổi, ngược lại bị lực phản chấn mạnh, suýt nữa khiến hắn không cầm nổi cây đại kích, dù cuối cùng cố sức giữ được thì cũng thấy hổ khẩu đau nhức.
Cả cánh tay đau nhức vô cùng.
Mà thứ khiến hắn tức tối hơn là võ phu trẻ tuổi giờ phút này lại ngẩng đầu nhìn mình, còn có vẻ như quan tâm mở miệng hỏi: "Có đau không?"
Không đợi đại yêu áo đen mở miệng, Trần Triêu đã túm lấy cây đại kích kia, dùng sức kéo mạnh, đại yêu áo đen không muốn buông tay chỉ có thể bị Trần Triêu kéo đến trước mặt, giờ khắc này, đại yêu áo đen đang ở thế yếu toàn diện, mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng, buông cả hai tay, muốn hóa thành một đạo yêu khí bỏ chạy, Trần Triêu lại không thèm để ý, mà dùng sức bẻ gãy cây đại kích kia, sau đó phản tay nắm chặt cán kích, dùng sức ném ra.
Nửa cây đại kích bị Trần Triêu ném ra, giữa không trung xẹt qua một vệt đen, trực tiếp xuyên thủng lồng ngực của đại yêu kia, khiến đại yêu áo đen hộc ra một ngụm máu tươi, rồi phải dừng lại ở đằng xa.
Đại yêu áo đen ôm ngực, tay dính đầy máu tươi, nhưng trong mắt không phải là đau đớn, mà là khó hiểu và nghi hoặc.
Hắn đã bước vào Vong Ưu, là một đại yêu, ở đâu cũng là cao thủ tiếng tăm, nhưng hắn không ngờ tới, ở trước mặt võ phu trẻ tuổi này, mình lại rõ ràng không có chút sức phản kháng, dễ dàng bị người ta áp chế.
Võ phu trẻ tuổi kia hiển nhiên không có ý định cho hắn thở dốc, sau khi ném đại kích ra, cả người lao về phía trước, cuộn lên một đạo khí cơ mạnh mẽ.
Sắc mặt của đại yêu áo đen biến đổi không ngừng, cuối cùng từng đạo yêu khí tuôn ra từ sau lưng hắn, một pháp tướng che trời chậm rãi xuất hiện giữa thế gian này.
Đại yêu sở trường nhất, cũng là thủ đoạn trực tiếp nhất, là triệu ra một pháp tướng như vậy, đội trời đạp đất, rung động không ngừng.
Mà lúc này đại yêu áo đen triệu hồi pháp tướng ra, ngoài việc đã luôn chiếm thế bất lợi còn có một lý do quan trọng hơn, đó là hắn muốn những đại yêu khác thấy được cảnh tượng hiện giờ mà đến cứu viện.
Đại yêu thì vốn kiêu ngạo, nhưng tới lúc này, mạng sống còn không giữ nổi, ai còn quan tâm điều đó nữa?
Trần Triêu cũng không để ý, liếc nhìn pháp tướng ngập trời kia, Trần Triêu tung một quyền, khí cơ đáng sợ lập tức như lũ tràn bờ, dễ như trở bàn tay, pháp tướng còn chưa triển khai hoàn toàn đã bị Trần Triêu một quyền đánh nát.
Yêu khí đầy trời bỗng nhiên tan tác, Trần Triêu đã đến trước mặt đại yêu kia, túm lấy cổ hắn, nheo mắt hỏi: "Chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?"
Đại yêu áo đen bị Trần Triêu nhấc khỏi mặt đất, lúc này không thốt nổi một lời.
Sau đó Trần Triêu cảm nhận được vài luồng khí tức đang không ngừng tiến về phía này, lúc này mới cười nói: "Ngươi tưởng rằng chỉ bằng bản lĩnh của ngươi mà có thể khiến ta phí nhiều công phu như vậy?"
Vừa dứt lời, Trần Triêu không chút do dự bóp nát cổ đại yêu áo đen trước mặt.
Thực ra từ đầu Trần Triêu đã định dùng đại yêu này làm mồi, dụ thêm nhiều đại yêu khác đến.
Những năm trước khi mới vào Mạc Bắc, Trần Triêu phải ẩn mình, sợ bị đám đại yêu này chú ý, nhưng giờ thì khác rồi.
Trước khác, nay khác.
Giết một đại yêu thì có nghĩa gì chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận