Võ Phu

Võ Phu - Chương 5: Hung án (length: 12290)

Đi mua chăn bông, tự nhiên lại mang theo Tạ Nam Độ, nàng rất cẩn thận, không muốn rời Trần Triêu một lát.
Chỉ là hai người lần này đi ra ngoài không thấy tên hán tử ở cửa đối diện, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng chửi bới của phu nhân hắn.
Trần Triêu tâm tình không tệ, hắn không trị được tên kia, tự nhiên có người khác trị hắn.
Ông chủ cửa hàng bông là một người đàn ông trung niên cơ bắp, gầy gò, trông như con khỉ, mọi người trong thành gọi hắn Hầu Tam gia. Khi mua chăn bông, Hầu Tam gia đảo mắt nhìn Tạ Nam Độ một hồi, cuối cùng mới có chút kinh ngạc hỏi: "Tiểu tử ngươi đi đào hoa à? Thì ra truyền thuyết là thật, ở ngõ hoa đào thì dễ gặp đào hoa."
Trần Triêu nhận lấy chăn bông, mặt không chút biểu cảm, "Ngươi muốn ở thì ta bán cho ngươi cái nhà đó, 100 miếng Thiên Kim, không gạt người già trẻ."
"Ngươi ngốc hay ta ngốc?"
Hầu Tam gia nhíu mày, càng giống con khỉ.
Trần Triêu chẳng muốn trả lời, ôm chăn bông quay người định đi, lại bị Hầu Tam gia gọi lại lần nữa, hắn kéo Trần Triêu qua một bên, hạ giọng nói: "Ta có một tin, thu ngươi một quả Thiên Kim, ngươi chắc chắn muốn biết."
Trần Triêu liếc Hầu Tam gia một cái, gật đầu nói: "Được, lần sau nhà ngươi có chuyện, ta chắc chắn đi muộn nửa canh giờ."
"Phì phì phì, ngươi con mẹ nó nói lời xui xẻo thế hả?" Hầu Tam gia có chút oán hận nhìn Trần Triêu một cái, "Tiểu tử ngươi cũng không thể vong ơn bội nghĩa, năm đó ngươi mới đến đây, bữa cơm đầu tiên không phải ăn ở chỗ ta?"
Trần Triêu gật gật đầu, vẻ mặt thành thật nói: "Sao ta có thể quên, ta ăn của ngươi một bữa cơm, khiến ngươi phải lao lực nửa tháng."
"...Tóm lại là có chút tình nghĩa, đúng không?" Hầu Tam gia vẫn không bỏ cuộc, lão tiểu tử này là kẻ keo kiệt có tiếng ở huyện, là một cặp với tên hán tử ở đối diện Trần Triêu.
Hai danh tiếng đó, tám lạng nửa cân, cũng không sai biệt lắm.
"Thôi không nói nữa, ta quyết định lần sau trực tiếp đến nhà ngươi ăn cỗ."
Trần Triêu chẳng muốn dây dưa với hắn, ôm chăn bông quay người muốn đi.
Hầu Tam gia mặt khó coi, kéo Trần Triêu lại, cũng không vòng vo, hạ giọng nói: "Được được được, tính ta sợ tiểu tử ngươi, tin tức không cần tiền, tiểu tử ngươi nên mở to mắt ra mà xem, để ý đến mấy người hàng xóm bọn ta một chút, lão tử cũng không muốn ngày nào đó ngủ một giấc xong lại chui vào bụng mấy con yêu quái chó má."
Oán hận liếc nhìn Trần Triêu một cái, Hầu Tam gia mới bắt đầu kể về tin tức hắn gọi là.
Chính là chuyện ở bên Xương Viễn Phố ngày hôm qua phát sinh án mạng, ông chủ Vương Ký Yên Chi Phố và vợ mình chết trong nhà, Thiên Thanh huyện cũng có từng đó thôi, những chuyện này vốn giấu không được, chỉ là Trần Triêu hôm qua không ở trong thành, hôm nay về cũng chưa đi ra ngoài, đương nhiên là chưa nghe thấy.
Trần Triêu mặt không cảm xúc nhìn Hầu Tam gia, ánh mắt sắc bén.
Chỉ có mỗi tin đó, lão già này cũng dám mở miệng đòi một quả Thiên Kim?
Hơn nữa, những chuyện án mạng thế này, chỉ cần không dính dáng tới yêu quái thì đều do nha môn bên kia lo, Trần Triêu là trấn thủ sứ cũng không có quyền nhúng vào.
Hầu Tam gia cười khan một tiếng, "Nếu chỉ án mạng bình thường thì đương nhiên không đáng giá, nhưng hình như chuyện này không đơn giản, ta nghe nói vợ chồng Trần chưởng quỹ kia trên người không có vết thương, chết rất khó hiểu."
"Có phải chúng ta ở đây lại xuất hiện yêu quái không?"
Hầu Tam gia nhìn Trần Triêu, mong chờ nói: "Nếu có yêu quái, tiểu tử ngươi cũng đừng bỏ qua."
"Nếu là yêu quái, còn có thể toàn thây? Ít nhiều cũng phải mất ít da thịt chứ, mà nha môn không có ai giải thích gì sao?"
Trần Triêu tùy tiện hỏi, từ khi hắn đến, yêu quái gần đây bị hắn giết hết, nội thành này mấy năm nay không còn yêu quái xuất hiện, thời bình đã qua lâu như vậy, mới khiến Hầu Tam gia bình dân thường cũng dám hời hợt nói về yêu quái, nếu là hồi trước, ai mà không nghe yêu quái đã biến sắc?
"Ta cũng không biết, ta chỉ biết mỗi tin đó." Hầu Tam gia có chút chột dạ, tin như vậy vốn không đáng một quả Thiên Kim.
...
...
Vì nể mặt Thiên Kim, Trần Triêu đích thân thay đệm chăn, sau khi làm xong mọi thứ, trời cũng đã tối, bên ngoài tuyết rơi không ngừng, càng thêm lạnh lẽo.
"Nhà ta cũng không phải nhà giàu, không có thói quen thức khuya còn phải dùng bếp lò sưởi, hai cái chăn bông, chắc cũng đủ rồi, nếu lạnh quá, ta cũng mua cho ngươi cái lò, có điều, phải thêm tiền!"
Trần Triêu lải nhải nói mấy lời, nhưng khi ngẩng đầu lên, thì phát hiện nàng thiếu nữ như hoa lê chỉ im lặng đứng nhìn hắn ở dưới hành lang, thấy hắn hơi khó chịu.
Bếp lò này nọ trong nhà thực tế không có, bản thân hắn sớm đã là một võ phu có cảnh giới không thấp, thể lực lại càng mạnh mẽ, chuyện nóng lạnh không xâm nhập là quá bình thường.
Tạ Nam Độ mỉm cười cảm ơn, rồi hỏi: "Ta có thể chết ở nhà ngươi không?"
Khóe miệng Trần Triêu giật giật, con quỷ nhỏ này đúng là rất sợ chết.
"Không dám đảm bảo, yêu quái bình thường chắc không dám đến gây phiền phức cho ta, nếu loại lợi hại quá thì yên tâm, ta nhất định bỏ ngươi mà chạy."
Đây là tiếng người à?
Tạ Nam Độ không để ý, cười hỏi: "Nếu không phải do yêu quái thì sao?"
Trong lời nói này rốt cuộc còn có chút ý gì khác.
Trần Triêu xoa xoa đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Nếu tất cả mọi người đều nghĩ ngươi chết, dù ta có giỏi mấy cũng không thể cứu được ngươi."
Tạ Nam Độ cười không nói gì.
Giao tiếp với người thông minh, chưa bao giờ là một việc khó khăn gì.
"Ngủ một giấc cho an tâm, ta cảm thấy vận khí của ngươi sẽ không đến nỗi tệ đâu."
Trần Triêu khoát tay, quay người đi qua mái hiên bên kia ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
...
...
Trong màn đêm, tuyết rơi vẫn không ngừng, một người mặc quan phục đi nhanh từ ngoài nha môn đi vào nha môn sáng đèn, chắp tay, một người đàn ông trung niên gầy mặc quan phục xanh ngồi ở trên đường cao, đỡ lấy quan trâm, khoát tay áo, ra hiệu cho quan lại nhỏ dâng lên kết quả trên tay.
Người này là Tri huyện Thiên Thanh huyện, Mi Khoa.
Xuất thân tiến sĩ khoa giáp năm thứ hai.
Tuy nói trong khoa cử năm đó thứ tự coi như là đứng đầu, nhưng bởi vì xuất thân bình thường, Mi Khoa đã ở vị trí tri huyện Thiên Thanh này gần mười năm, từ lúc đầu hăng hái muốn làm nên sự nghiệp, đến bây giờ không cầu công mà chỉ cầu không phạm sai lầm, Mi Khoa xem như đã đem tâm thái của đại đa số quan viên cấp thấp của Đại Lương Triều thể hiện một cách sinh động.
Vốn tại Đại Lương triều làm quan phụ mẫu, nhất là những quan phụ mẫu làm việc ở vùng xa xôi, gặp phải vấn đề lớn nhất chính là lũ yêu quái thỉnh thoảng xuất hiện, khi mới bắt đầu Mi Khoa làm quan phụ mẫu cũng lo lắng, rất sợ không biết ngày nào sẽ bị yêu quái đó ăn vào bụng, cho đến khi Trần Triêu ba năm trước đến nhậm chức thay cho vị trấn thủ sứ chết bất đắc kỳ tử, cuộc sống của hắn mới bắt đầu tốt hơn, có Trần Triêu ở đây, Thiên Thanh huyện không còn yêu quái nào dám lui tới, vị quan phụ mẫu này của hắn mới làm việc được thoải mái hơn nhiều.
Mi Khoa, người tự biết không còn khả năng leo lên nữa, cũng sẽ không hành hạ những dân thường, dưới sự quản lý của hắn, Thiên Thanh huyện được coi là nơi thái bình hiếm có của Đại Lương Triều, vì vậy danh tiếng của hắn ở Thiên Thanh huyện cũng coi như không tệ.
Chỉ là khi nhìn kết quả khám nghiệm tử thi trên tay, lông mày Mi Khoa không khỏi nhíu chặt.
"Hai vợ chồng nhà họ Trần, thật sự không hề có xích mích thù hằn gì với ai?"
Mi Khoa quay đầu nhìn về phía chủ bộ bên cạnh, sắc mặt không vui.
Chủ bộ họ Trương, người không cao lớn lắm, nhưng để râu quai nón, trông không giống người đọc sách. Chủ bộ phụ trách sổ sách công văn và giữ ấn chương gốc, ở Đại Lương triều, là nhân vật số hai trong huyện, chỉ đứng sau Tri huyện.
Trương chủ bộ cười khổ gật đầu, "Huyện tôn, hai vợ chồng nhà họ Trương thời gian gần đây khá hiền lành, hàng xóm xung quanh đều rất khen ngợi hai vợ chồng nhà này, chưa từng gây thù oán với ai."
Mi Khoa gật đầu, cũng không hề phản bác, kết quả này sớm đã nằm trong dự kiến.
"Huyện tôn, bên khám nghiệm tử thi..."
Trương chủ bộ liếc nhìn Mi Khoa một cái, nguyên nhân cái chết của hai vợ chồng đó, hắn cũng rất muốn biết.
"Không có kết quả gì, sau khi mổ xác cũng không tra ra được gì."
Mi Khoa đưa cho Trương chủ bộ bản ghi kết quả khám nghiệm tử thi, tự nhủ: "Trên cổ cũng không có vết hằn của dây thừng, nếu ngạt thở mà chết thì cũng không thể thế này được, chẳng lẽ là chuyện ma quái?"
Trương chủ bộ nhận lấy trang giấy kia nhìn mấy lần, cũng không thu được manh mối nào hữu ích, trước đó hiện trường bọn họ cũng đã đến xem, hai vợ chồng kia chết trên giường, không hề có dấu hiệu giãy giụa, cứ như vậy chết đi như trong giấc ngủ.
Nếu chỉ có một người, thì có thể nói do bệnh đột phát, nhưng đằng này hai vợ chồng chết theo kiểu giống nhau, thật làm cho người ta khó hiểu.
Mi Khoa đang buồn rầu nắm lấy mớ tóc vốn đã không còn bao nhiêu, bỗng bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, rất nhanh, lại một tiểu quan lại chạy vào đại đường, vẻ mặt kinh hoảng, "Đại nhân, chết rồi! Chết rồi!"
Chết ư? Bản đại nhân chết rồi?!
Mi Khoa ngẩng đầu, giận dữ mắng: "Nói bậy nói bạ, bản đại nhân sống rất khỏe, ai chết hả?!"
Tiểu quan lại vào đến trước đại đường, thở hổn hển, thấy đại nhân nhà mình tức giận, vội mở miệng nói: "Đại nhân, lại có người chết, kiểu chết giống vợ chồng nhà họ Trần!"
Chưa đợi Mi Khoa lên tiếng, Trương chủ bộ đã hỏi trước: "Thật ư?"
Tiểu quan lại như gà con mổ thóc không ngừng gật đầu, lo lắng nói: "Vẫn ở phố Xương Viễn đó, đồ tể Trương chết rồi, chúng ta hết thịt ăn mất thôi!"
"Vô liêm sỉ, nói nhăng nói cuội gì đó?"
Mi Khoa lúc này trách cứ, nhưng lập tức ý thức được sự việc không đơn giản, lập tức nhìn Trương chủ bộ, "Đi cùng bản đại nhân xem sao."
Trương chủ bộ gật đầu, vén tay áo lên rồi nhấc con dao dưới bàn.
Bốn người đi ra đại đường đến cửa, Mi Khoa chợt nhớ ra một chuyện, hướng tiểu quan lại bên cạnh dặn dò: "Đi ngõ hoa đào mời trần... trấn thủ sứ đến, bảo hắn đi thẳng đến phố Xương Viễn!"
Với tư cách tri huyện, năng lực của Mi Khoa cũng không tệ, hắn đã nhạy bén nhận thấy hai vụ án này không hề đơn giản, có lẽ thật sự có yêu vật quấy phá, nếu liên quan đến yêu vật, vậy để Trần Triêu ra mặt, là phương pháp xử lý thỏa đáng nhất.
"Đêm hôm khuya khoắt, nếu trần trấn thủ sứ không chịu đến thì sao?"
Tiểu quan lại có chút khó xử, tri huyện tuy là chủ một huyện, nhưng trấn thủ sứ có cùng cấp bậc với tri huyện, tri huyện cũng không có quyền điều khiển, hơn nữa lần này án mạng cũng không có chứng cứ xác thực nói là do yêu vật quấy phá, vị trấn thủ sứ kia không đến cũng là chuyện hợp lẽ thường.
"Ngươi cứ việc đi mời, nói là nghi ngờ có yêu vật quấy phá, tên kia sẽ không cự tuyệt."
Mi Khoa không lo lắng chuyện Trần Triêu tiểu tử kia không đến.
Bởi vì yêu vật càng nhiều, hắn càng hưng phấn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận