Võ Phu

Võ Phu - Chương 817: Hắn hội nguyện ý (length: 8073)

Ninh Bình nhìn Liễu Bán Bích thất thần hoảng hốt, cũng hiểu được sự không cam lòng của hắn, vỗ vai vị Kiếm Tiên tôi luyện ở bắc cảnh này, an ủi: "Những người trẻ tuổi muốn trỗi dậy đều là chuyện bình thường thôi, huống chi vận may của ngươi và ta không tốt lắm, sống qua một thời đại trăm hoa đua nở, chỉ cần một người trẻ tuổi xông ra thôi, đều có thể là nhân vật xuất chúng có một không hai của thời đại đó, nhưng giờ lại cùng nhau xuất hiện, đối với bọn họ mà nói không hẳn là chuyện tốt, nhưng với những lão nhân như chúng ta thì lại không phải chuyện xấu. Ít nhất chúng ta còn có thể thấy thời đại sau đó không tệ."
Mỗi thời đại đều có thiên tài của thời đại đó, ngôi vị độc tôn từ xưa đến nay chỉ thuộc về một người, như khi Kiếm Tông tông chủ danh chấn thiên hạ, tu sĩ cùng thời đều cảm thấy không theo kịp, sau đó đến lượt Quán chủ Si Tâm Quan Vô Dạng chân nhân trổ hết tài năng, tu sĩ cùng thời cũng vậy.
Rồi đến sau Đại Lương hoàng đế mới lộ sức mạnh.
Tuy nói bọn họ xem như ở cùng một thời đại, nhưng thực tế không được xem là cùng một thế hệ.
Nhưng hiện tại thì khác, Trần Triêu cũng được, Vân Gian Nguyệt cũng vậy, thậm chí cả Diệp Chi Hoa và Tạ Nam Độ, bọn họ đều thực sự là người cùng thời.
Chuyện như vậy thực sự hiếm thấy.
Chưa bàn đến chuyện khác, chỉ nói riêng Vân Gian Nguyệt và Trần Triêu, nếu đặt trong thời đại riêng của mỗi người, nhất định là những người có sức mạnh áp đảo người cùng thời, nhưng giờ phút này lại cùng nhau sinh ra.
Liễu Bán Bích chậc lưỡi nói: "Đại Tướng Quân vậy mà chưa làm được vài ngày võ phu số một đương thời đã bị người vượt qua rồi."
Ninh Bình cũng không vừa nói lại: "Cho nên Liễu Kiếm Tiên phía trước còn có Kiếm Tông tông chủ, sau lưng Úc Hi Di cũng đuổi theo không bỏ, chẳng phải còn tệ hơn sao?"
Liễu Bán Bích nghe vậy, mặt biến sắc, một lát sau mới mỉm cười: "Đại Tướng Quân nói chuyện dễ nghe thật."
Ninh Bình cười ha hả.
Liễu Bán Bích không phải biên quân bắc cảnh, thêm vào cảnh giới không thấp, cho nên cũng tùy hứng hơn, lúc này mặc kệ vị Đại Tướng Quân trước mắt, mà quay sang hỏi tiểu sư muội của mình: "Tiên sinh đang ở bắc cảnh, Tiểu sư muội không định đi gặp sao?"
Vì chuyện của Ngụy Tự, Viện trưởng Thư Viện đi bắc cảnh, sau đó liền không rời đi nữa, xem như chuộc tội cho người học sinh đó.
Nhưng thực tế chuyện nhà Ngụy làm dễ dàng hơn nhiều, cùng Ngụy Tự không liên quan, hắn chỉ ở giây phút cuối cùng đưa ra quyết định sai lầm.
Người đời này, có lẽ sẽ không phải tất cả lựa chọn đều đúng, chỉ là có người kịp dừng lại trước vực sâu, có người lại mắc thêm sai lầm, mà có người thì bị bó buộc phạm vi hoạt động, cả đời không có cách nào tiến lên.
Rõ ràng, Ngụy Tự thuộc loại bị bó buộc phạm vi hoạt động.
Tạ Nam Độ nói: "Tiên sinh giờ này chắc không muốn gặp ai, làm gì phải đi quấy rầy người."
Liễu Bán Bích gật đầu, tức giận nói: "Chuyện của Ngụy Tự, đúng là khiến tiên sinh cũng hơi u ám."
Dù sao Ngụy Tự vẫn luôn là một trong những đệ tử mà Viện trưởng Thư Viện dốc sức bồi dưỡng, vị trí Viện trưởng, không phải là không nghĩ tới muốn truyền cho hắn.
Nghe hai người đệ tử Thư Viện bàn luận về Ngụy Tự, Ninh Bình cũng không nán lại mất mặt nữa, hắn đội mưa tuyết rời đi, nghĩ vẫn nên tìm Cao Huyền tâm sự về trận đại chiến kia, rốt cuộc phải đặt Tạ Nam Độ ở vị trí nào mới tốt.
Tạ Nam Độ nhỏ giọng nói: "Tình cảnh của Ngụy sư huynh, đổi lại là ta cũng không dám nói có thể làm tốt được hơn."
Liễu Bán Bích nheo mắt nói: "Từ trước kia ta đã không hợp với hắn, không phải vì gia thế của hắn, cũng không phải vì hắn không tốt thế nào, chỉ là ta chưa từng cảm nhận được sự kiên định từ hắn, hắn cũng không có mục tiêu rõ ràng, bằng không cũng sẽ không đến mức đau khổ như bây giờ."
Nói cho cùng vẫn là sư huynh đệ đồng môn, đến lúc này, Liễu Bán Bích nói là không có chút cảm xúc nào là hoàn toàn không thể, chỉ là hắn đã sớm không đọc sách mà chọn luyện kiếm, giờ phút này dù là thấy Ngụy Tự, cũng rất khó dùng lời lẽ nào an ủi.
"Có lẽ hắn có một ngày tự nghĩ thông suốt sẽ tỉnh táo lại, nhưng nếu thực có ngày đó, e là..."
Liễu Bán Bích muốn nói rồi lại thôi.
Tạ Nam Độ mỉm cười, sư huynh của nàng muốn nói gì, nàng hiểu rõ.
Liễu Bán Bích nhíu mày nói: "Tên kia, thật ra cũng không đáng ghét đến vậy."
"Lần này đi Mạc Bắc, sư huynh có thể không cần gắng sức phân cao thấp, trừ khi thật đã đến lúc sinh tử trước mắt."
Tạ Nam Độ bỗng nhiên lên tiếng, giọng không lớn, nhưng có sự kiên định không thể chối từ.
Liễu Bán Bích hiếu kỳ nói: "Sư muội quả nhiên là muốn tích góp công tích trong biên quân, sau này ngồi lên vị trí Đại Tướng Quân?"
Tạ Nam Độ thản nhiên nói: "Không phải để thăng quan, nhưng đúng là muốn làm Đại Tướng Quân thì mới được."
"Sư muội cảm thấy, một trăm vạn biên quân ở bắc cảnh, chỉ có trong tay sư muội mới có thể làm nên chuyện đó?"
Liễu Bán Bích càng tò mò hơn, hắn xưa nay biết sư muội của mình chí lớn, nhưng lại không rõ nàng rốt cuộc nghĩ gì, là cảm thấy chuyện thiên hạ này ta không làm thì ai làm?
Tạ Nam Độ thẳng thắn nói: "Đại Tướng Quân đủ để giữ gìn cái đã có, nhưng không thể làm được cái việc lớn kia."
Tuy nói không nói rõ, nhưng Liễu Bán Bích vẫn nghe hiểu, hắn giơ ngón tay cái lên, nheo mắt cười: "Có lẽ trong các đệ tử của tiên sinh, tên của sư muội sau này sẽ là người vang dội nhất."
Trở thành Đại Kiếm Tiên rất giỏi, trở thành Thánh nhân nho gia cũng rất giỏi, nhưng những cái này đều không thể so sánh được với việc thu phục ba vạn Mạc Bắc, diệt tộc Yêu tộc.
Liễu Bán Bích mỉm cười nói: "Sư huynh không có bản lĩnh gì khác, đời này sau khi không đọc sách nữa, chỉ biết múa kiếm giết người, giết yêu, nếu một ngày sư muội thực sự đạt đến bước này, có chỗ cần sư huynh giúp, sư huynh cũng cam tâm tình nguyện làm đầy tớ cho sư muội."
Tạ Nam Độ nói: "Nếu thực sự có lúc cần đến sư huynh, sẽ không khách sáo với sư huynh đâu."
Liễu Bán Bích gật đầu, hắn thích điểm ở Tạ Nam Độ không phải tài năng xuất chúng, mà là tính tình của nàng, trước sau vẫn trực tiếp như vậy.
Bụng dạ thẳng thắn, không vòng vo.
Tạ Nam Độ trầm mặc một lúc, bỗng nhiên nói: "Sư huynh, nếu một ngày phải đánh đổi tính mạng của sư huynh, để đổi lấy việc hoàn thành cái việc lớn kia, sư huynh có trách ta không?"
Đây thực ra không phải một câu hỏi dễ trả lời.
Nhưng Liễu Bán Bích chỉ mỉm cười nói: "Tính mạng của sư huynh không quan trọng, trong chuyện này, sư muội cứ lấy đi."
Hắn thậm chí cũng không hỏi tiểu sư muội của mình rốt cuộc có mấy phần chắc chắn.
Tạ Nam Độ khẽ gật đầu, cũng không nói thêm lời cảm tạ dư thừa nào.
Nhưng rất nhanh Liễu Bán Bích bỗng nhiên lại hỏi một vấn đề đau lòng.
"Tiểu sư muội, nếu một ngày phải đánh đổi tính mạng của tên kia, để hoàn thành cái việc lớn đó, ngươi tính sao?"
Tạ Nam Độ nghe vậy, lông mày khẽ nhíu lại, vẫn không nói gì.
Nàng nhìn người tuyết không được đẹp, thậm chí khó coi kia, rồi nhớ lại năm xưa tại sơn thần miếu rách nát, gặp thiếu niên đó.
Liễu Bán Bích không nghe thấy câu trả lời của tiểu sư muội, nhưng không thất vọng, ngược lại có chút vui mừng.
Có lẽ… tiểu sư muội như vậy, mới giống một cô gái hơn.
"Nghĩ hắn sẽ đồng ý."
Tạ Nam Độ bỗng nhiên mở miệng, giọng nói như gió tuyết, chậm rãi rơi xuống…
Bạn cần đăng nhập để bình luận