Võ Phu

Võ Phu - Chương 231: Phiền toái (length: 13937)

Tên Trần Triêu hiện giờ ở trong tai những đại nhân vật kia vẫn còn rất tầm thường, không có quá nhiều người nhớ rõ hắn, nhưng trong đám tu sĩ trẻ tuổi thì cái tên Trần Triêu đã rất vang dội rồi, chỉ có điều danh tiếng của hắn lại không tốt.
Hắn đoạt giải nhất ở Vạn Liễu Hội, sau đó danh tiếng lên cao, nhưng trong đám tu sĩ ngoại quốc, mọi người đều lan truyền chuyện hắn dùng thủ đoạn hạ lưu để đoạt giải nhất trong võ đấu, cho nên danh tiếng dạo gần đây không được tốt, hơn nữa những tu sĩ ngoại quốc đó trong lòng không biết đã bao lần nghĩ đến lúc gặp lại tên võ phu thô bỉ kia sẽ làm nhục hắn như thế nào.
Nhưng hôm nay Tống Trường Khê nói như vậy, ngược lại khiến bọn họ tỉnh táo lại, chẳng lẽ tên võ phu thô bỉ kia thật sự có chỗ hơn người?
Tống Trường Khê không để ý bọn họ đang nghĩ gì, chỉ chờ tiên thuyền hạ xuống liền hướng phía trước đi, dưới một thân cây trong núi thấy một đạo sĩ trẻ tuổi mặc đạo bào màu đỏ sẫm.
Vị đạo sĩ kia có mái tóc hơi hoa râm, nay đã dần chuyển đen, không còn vẻ tiều tụy như trước.
Chính là Vân Gian Nguyệt.
Đều là thiên tài Đạo môn, Tống Trường Khê tự nhiên nhận biết Vân Gian Nguyệt, hoặc có thể nói, ước mơ của hắn từ trước đến nay là có một ngày vượt qua vị thiên tài Đạo môn này, nhưng theo thời gian trôi đi, Tống Trường Khê càng thêm hiểu rõ, muốn vượt qua thiên tài Đạo môn này, quả thực rất khó.
Vân Gian Nguyệt nhìn Tống Trường Khê, cảm nhận được khí tức trên người hắn biến đổi, mỉm cười nói: "Lại có tiến bộ, không tệ."
Tống Trường Khê nhìn Vân Gian Nguyệt trước mặt, nói: "Cho nên muốn lại đến thử xem."
Đối với những tu sĩ tầm thường, Tống Trường Khê sẽ không tùy tiện nói ra suy nghĩ của mình, nhưng với Vân Gian Nguyệt, hắn không có gì phải giấu giếm, rất thẳng thắn.
Vân Gian Nguyệt nghĩ nghĩ, nói: "Thiếu niên kia quả thực không tầm thường, việc ngươi thua hắn lần trước, xem ra không phải là ngẫu nhiên."
Đây là đang vạch trần vết sẹo, nếu đổi là người khác, chắc chắn sẽ tức giận, nhưng Tống Trường Khê lại gật đầu, thản nhiên nói: "Trận chiến bên hồ, nếu không vì phải trả cái giá quá lớn, chỉ sợ hắn đã giết ta."
Trận chiến đó, đủ để nói là kinh tâm động phách, nếu có người đứng ngoài xem, danh tiếng của Trần Triêu có lẽ đã không tệ như vậy.
Dùng cảnh giới Thần Tàng đối mặt với Khổ Hải cảnh, Tống Trường Khê không thể thắng, hơn nữa suýt chút nữa mất mạng, chuyện như vậy, nói ra ít người tin.
Vân Gian Nguyệt nói: "Hôm nay hắn đã đặt chân vào Khổ Hải cảnh."
Nghe vậy, Tống Trường Khê trầm mặc một hồi, sắc mặt trở nên ngưng trọng, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, đến lúc này, nếu như hắn vẫn không có chút tâm cảnh này, vậy tới đây làm gì chứ?
"Thiên phú của hắn không thấp, không hiểu vì sao lại chọn làm một kẻ võ phu, nếu tu hành đạo pháp, e là tiến triển còn nhanh hơn."
Trong mắt Tống Trường Khê có chút nghi hoặc, đến giờ, hắn vẫn không rõ, vì sao Trần Triêu lại chọn làm một võ phu.
Vân Gian Nguyệt không vội trả lời, chỉ nghĩ ngợi, rồi khẽ nói: "Lần này, tốt nhất ngươi đừng nên khiêu khích hắn."
Chuyện trên tiên thuyền trước kia, Vân Gian Nguyệt cũng biết, tuy rằng Tống Trường Khê đã khuyên những tu sĩ kia, nhưng Vân Gian Nguyệt vẫn lo lắng Tống Trường Khê sẽ tự làm điều gì.
"Nếu gặp, chỉ có thể một trận chiến."
Trong mắt Tống Trường Khê lộ vẻ chiến ý, rất kiên quyết.
Vân Gian Nguyệt lắc đầu, ở di tích kia không thể dùng tu vi, so đấu thuần túy thể xác, Tống Trường Khê hoàn toàn không phải đối thủ của tên võ phu thiếu niên kia.
Tống Trường Khê nói: "Ta không sợ chết."
Vân Gian Nguyệt cười nói: "Kiểu chết này thật không có giá trị."
...
Các tu sĩ trẻ tuổi tiến vào Sùng Minh Sơn, điều đó cho thấy thời gian khai quật di tích thượng cổ càng ngày càng gần, tuy nhiên trước đó, các thế lực lớn mà Đại Lương triều và Si Tâm Quan dẫn đầu vẫn an bài ổn thỏa tất cả tu sĩ của các đại tông môn, may là những kiến trúc mà Sùng Minh Tông xây dựng trước kia vẫn chưa bị hư hại.
Vẫn đủ để dung nạp các tu sĩ trẻ tuổi này.
Các tu sĩ trẻ đã nhận được tin tức, nhiều người bắt đầu chuẩn bị.
Nhưng cũng có rất nhiều người đang nghĩ đến chuyện khác.
"Nghe nói tên võ phu thiếu niên kia hiện giờ là trấn thủ sứ Vũ Thủy Quận."
"Vậy hắn phải ở Vũ Thủy Quận."
"Ý ngươi là gì?"
"Ta không tin hắn thực sự giỏi như vậy, chắc chắn dùng thủ đoạn gì đó mới thắng được Tống Trường Khê!"
Nhiều tu sĩ tụ tập ở đây, trong đó có một luyện khí sĩ thân hình cao lớn lạnh lùng nói: "Hắn dám giết luyện khí sĩ nhất mạch của ta, thật là to gan!"
Người này là một thiên tài trẻ tuổi trong luyện khí sĩ nhất mạch ở bắc địa, chuyện Trần Triêu lúc đầu ở Thiên Thanh huyện giết mấy luyện khí sĩ vẫn canh cánh trong lòng, lúc Vạn Liễu Hội vừa bắt đầu, hắn vì bế quan nên bỏ lỡ, nay xuất quan, biết ở đây có thể thấy Trần Triêu, hắn liền nhắm thẳng đến Trần Triêu.
"Chư vị, có ai cùng ta đi không? Xem ta giáo huấn tên võ phu thô bỉ không biết trời cao đất rộng kia như thế nào!"
Luyện khí sĩ cười lớn, nhiều người đều có thể nghe thấy.
Rất nhanh, vài tiếng hưởng ứng vang lên.
Nhiều tu sĩ trẻ muốn cùng vị luyện khí sĩ này đi Vũ Thủy Quận tìm Trần Triêu.
"Không cần."
Đột nhiên, một giọng nói từ phía xa vọng lại.
Luyện khí sĩ khựng lại, cau mày nhìn về phía âm thanh, kết quả liền thấy một đạo tàn ảnh màu đen chạy tới mình, mang theo cảm giác áp bách rất lớn.
Luyện khí sĩ nhanh chóng phản ứng, một đạo khí tức sau lưng hắn tuôn ra, một pháp tướng mấy trượng xuất hiện giữa thiên địa, pháp tướng đó vừa xuất hiện đã tung một quyền vào bóng đen đang lao tới.
Đây là một môn đạo pháp mà hầu hết các luyện khí sĩ đều học, Khu Linh Thuật.
Pháp tướng đó tung một quyền, khí tức mạnh mẽ tỏa ra khiến một cơn gió lớn nổi lên, khiến những tu sĩ trẻ xung quanh vội vàng lùi xa, sợ bị ảnh hưởng đến cuộc giao chiến này.
Cuồng phong thổi qua, cây cối xung quanh đều rung lắc.
Gió lớn khiến người ta không mở được mắt.
Khi mọi người mở mắt ra thì thấy một thiếu niên áo đen đứng trước pháp tướng, hai tay đấm tới, trực tiếp đối chọi một quyền với pháp tướng kia.
Nhìn sự khác biệt lớn về hình thể, dường như kết quả đã rõ.
Nhưng ngay sau đó, pháp tướng có vẻ đáng sợ kia đột nhiên nổ tung hai tay, mọi người có thể thấy trên người pháp tướng xuất hiện những vết nứt dài vỡ ra bốn phía, giống như mảnh sứ vỡ.
Sắc mặt luyện khí sĩ trở nên khó coi, không tin nổi lùi lại vài bước, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Hắn và pháp tướng đó tâm thần tương thông, pháp tướng bị tổn hại, cơ thể của hắn cũng tự nhiên chịu tổn thương lớn.
"Ngươi là ai?!"
Sau khi dừng lại, luyện khí sĩ kinh hãi mở miệng hỏi.
Hắn không biết thiếu niên áo đen này từ đâu đến, càng không ngờ rằng thiếu niên này lại đáng sợ như vậy, hắn tốn vô số tâm huyết bồi dưỡng một pháp tướng, cứ như vậy bị đối phương đánh vỡ, tuy không đến mức hủy đi, nhưng gần như thô bạo làm pháp tướng của hắn tan vỡ như thế, sẽ khiến hắn nguyên khí bị tổn thương nặng nề, ít nhất phải mất vài năm phí công.
Thiếu niên áo đen đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn luyện khí sĩ trước mặt, cười nói: "Ta nghe nói ngươi muốn đến tìm ta gây chuyện, ta thấy chuyện này rất phiền phức, nên miễn cho đi."
Nhìn thiếu niên bề ngoài như vô hại này, nhìn pháp tướng đã tan nát kia, các tu sĩ trẻ có chút thất thần, không thể tin được, tên võ phu thiếu niên trước mắt không phải chỉ dùng thủ đoạn hạ lưu mới chiến thắng sao?
Sao thực lực hôm nay hắn bày ra lại đáng sợ như thế?
Luyện khí sĩ kia có cảnh giới Khổ Hải, pháp tướng hắn triệu ra càng mạnh hơn một chút so với chính hắn, vậy mà trước mặt thiếu niên kia, một quyền trực diện pháp tướng, đánh tan nát.
Cảnh giới và chiến lực đáng sợ như vậy, có bao nhiêu người dám nói sẽ thắng nếu đối đầu với hắn?
Các tu sĩ trẻ im lặng, luyện khí sĩ trước kia càng không nói lời nào.
Trong số những luyện khí sĩ trẻ tuổi, có không ít người đã tham gia Vạn Liễu Hội, bọn họ không phải lần đầu gặp cảnh tượng này, nhưng hôm nay vẫn rất chấn động.
Trước đây họ cũng giống như nhiều người khác, cảm thấy Trần Triêu đoạt giải nhất võ đấu hẳn có chuyện mờ ám, nhưng giờ phút này, bọn họ không dám nói gì nữa, luyện khí sĩ kia tuy không phải là người nổi bật nhất trong thế hệ trẻ, nhưng việc một quyền có thể chiến thắng hắn, tuyệt đối không phải chuyện dễ.
Các tu sĩ im lặng không nói gì, có người muốn nói, nhưng lại nhớ tới võ phu này không những có thể một quyền đánh nát pháp tướng, mà ngay cả mắng chửi người cũng không phải đối thủ của bọn họ.
những tu sĩ tu hành quanh năm có thể so sánh.
Vì vậy, hiện trường rất trầm mặc.
Vân Gian Nguyệt cùng Tống Trường Khê đứng ở đằng xa, cũng khẽ nghiêng nhìn một màn này.
Tống Trường Khê trầm mặc một lát, rồi mới lên tiếng: "Hắn quả nhiên có chút thay đổi so với trước đây."
Vân Gian Nguyệt cũng có chút trầm mặc, nói ra: "Không chỉ là so với lần ngươi thấy hắn khác, mà còn so với lần đầu tiên ta gặp hắn cũng có chút khác biệt."
Lần trước Vân Gian Nguyệt cùng Trần Triêu gặp mặt, là khi Thiết Vân chân nhân ở Sùng Minh Sơn qua đời, chỉ mới cách nhau không bao lâu, mà hắn đã có thể cảm nhận rõ được, thiếu niên võ phu trước mắt khác biệt rất lớn so với lần gặp trước, ít nhất khí tức của hắn trở nên hùng hậu hơn.
Phát hiện này khiến Vân Gian Nguyệt không khỏi nhíu mày, nhưng rất nhanh hắn lại vô tình giãn ra.
Tống Trường Khê nói: "Có lẽ ngươi nói đúng."
Trước kia Vân Gian Nguyệt từng nhắc nhở Tống Trường Khê, trong di tích thượng cổ kia, không nên chủ động đi trêu chọc Trần Triêu, lúc đó Tống Trường Khê không quá để ý, nhưng hôm nay nhìn thấy, hắn lại không thể không để tâm, bởi vì thiếu niên trước mắt thật sự phát triển quá nhanh.
Trong di tích thượng cổ kia, không thể dùng tu vi, thân phận võ phu của Trần Triêu vốn đã chiếm ưu thế, hôm nay hắn lại tiến bộ, Tống Trường Khê tự nhiên lo lắng.
Vân Gian Nguyệt im lặng, chỉ nhìn thoáng qua phương xa.
Theo ánh mắt của hắn hướng về phía phương xa, một hồi tiếng chuông vang lên, từ xa mà đến gần, mãi không tan.
Thường thì, tiếng chuông mang ý nghĩa trang nghiêm tuyên cáo.
Như sau khi kết thúc Vạn Liễu Hội võ thử, tiếng chuông vang lên không chỉ tuyên cáo Vạn Liễu Hội chấm dứt, mà còn tuyên cáo sự kết thúc sinh mệnh của vị Hoàng hậu nương nương kia.
Tiếng chuông đó khiến Thần Đô trầm mặc rất lâu, khiến vị hoàng đế bệ hạ thương tâm còn lâu hơn.
Nhưng hôm nay tiếng chuông này vang lên, không ai mất mạng, đây chỉ là những nhân vật lớn trong núi truyền một tin tức, chính là đã bắt đầu.
Cái gì đã bắt đầu?
Đương nhiên là về sự việc di tích thượng cổ, giờ phút này liền muốn bắt đầu.
Cùng tiếng chuông vang lên, còn có một giọng nói nhàn nhạt.
"Chư vị đạo hữu xin đến phía sau núi..."
Nghe lời này, các tu sĩ trẻ tuổi trong mắt lộ vẻ hưng phấn, bọn họ vốn không muốn ở lại nơi này, hôm nay nghe thấy giọng nói kia, tự nhiên nhanh chóng rời đi, hướng phía sau núi mà đi.
Chỉ trong chớp mắt, các tu sĩ ở đây đã đi hơn nửa.
Trần Triêu không vội vàng động, hắn chỉ nhìn thoáng qua luyện khí sĩ kia.
Sau đó ánh mắt của hắn rơi xuống xa xa, hai đạo sĩ đứng bên kia lúc này cũng đang nhìn hắn.
Thật trùng hợp, cả hai đạo sĩ hắn đều đã gặp.
...
...
Phía sau núi Sùng Minh Sơn rất lớn, núi non trùng điệp, cảnh sắc tuyệt đẹp.
Đỉnh núi ở phương bắc này tên là Đại Danh Phong, là đỉnh đứng đầu trong các ngọn núi.
Trong những năm trước kia, ngọn núi này luôn gánh chịu nhiều trách nhiệm, như việc tổ chức lễ mừng trăm năm của Sùng Minh Sơn, cũng luôn được tổ chức trên ngọn núi này, nhưng ít ai biết, ở nơi sâu nhất của ngọn núi, lại nối liền với một không gian đặc biệt.
Đó chính là di tích thượng cổ mà tông chủ Sùng Minh Tông phát hiện trước kia.
Các tu sĩ trẻ tuổi theo tiếng chuông mà đến dừng chân trên đỉnh núi.
Ở phía xa có một vùng sương trắng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận