Võ Phu

Võ Phu - Chương 533: Tha hương ngộ cố tri (length: 12113)

Một trong ba chuyện vui lớn của đời người, gặp lại bạn cũ nơi đất khách quê người.
Bất quá, đất khách vẫn là đất khách, còn bạn cũ thì cũng miễn cưỡng coi như bạn cũ, nhưng Trần Triêu không tài nào cười nổi, bởi vì mẹ nó cái tên bạn cũ này muốn giết hắn!
Nữ tử thon dài đứng yên trên đồi tuyết, hờ hững nhìn Trần Triêu đang đặt tay lên chuôi đao. Trần Triêu bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn đối phương, hai ánh mắt xuyên qua gió tuyết, cuối cùng chạm nhau.
"Viên Linh mà cũng giết được, ta ngược lại coi thường ngươi rồi, thương thế thế nào rồi, nhả ra mấy cân máu?"
Tây Lục đứng trên đồi tuyết thản nhiên lên tiếng, âm thanh theo gió tuyết phiêu tới, không mang nhiều cảm xúc, cứ như một người bạn cũ gặp lại nơi đất khách, đang nói chuyện một cách hờ hững.
Trần Triêu nhếch miệng cười, "Viên Linh gì, ta không biết à!"
Tây Lục mỉm cười, "Với thân thể võ phu mà có thể cùng Viên Linh một trận, cuối cùng còn chém giết hắn, chiến tích này đâu phải nhỏ. Ngươi phải biết, Viên Linh trong đám người trẻ tuổi của Yêu tộc, có thể lọt vào top 3, về phần sức lực thì lại càng không ai đương thời sánh bằng."
Trần Triêu "à" một tiếng, vẫn vẻ mặt mờ mịt lắc đầu nói: "Thật chưa từng thấy qua, bất quá nếu có dịp gặp, ngược lại cũng có thể luận bàn một chút."
Đối diện với vẻ giả ngây giả ngô của Trần Triêu, Tây Lục cũng không để bụng, chỉ thong thả bước xuống đồi tuyết, nhìn Trần Triêu thuận miệng nói ra: "Giết Viên Linh chuyện như vậy đủ cho ngươi huênh hoang nửa đời rồi, chẳng lẽ ngươi không muốn?"
Trần Triêu đặt tay lên chuôi đao, khí cơ toàn thân vận chuyển, tùy thời chuẩn bị ra tay, nhìn Tây Lục đi về phía mình, hắn cũng nhếch miệng cười, "Ta kỳ thật càng muốn biết, giết ngươi rồi, ta có thể huênh hoang cả đời không."
Tây Lục lạnh nhạt cười nói: "Nếu ngươi thật sự giết được ta, ngược lại thật sự sẽ bị người ta nhắc đến nhiều lần, chỉ là ngươi có bản lĩnh đó sao?"
Nàng đi thêm vài bước, rồi lại dừng lại, không đi về phía trước nữa, giữ một khoảng cách với Trần Triêu.
Trần Triêu hiếu kỳ nói: "Nhìn thân phận ngươi không thấp, thật sự là hoàng tử công chúa các loại?"
Tây Lục không biểu cảm.
Trần Triêu cũng tạm thời im lặng. Cái gọi là Viên Linh có danh trong Top 3 Yêu tộc, vậy thì hắn với tư cách là người đã giao thủ với Viên Linh và cả Tây Lục trước mắt, tự nhiên sẽ ngầm so sánh cao thấp của hai người, dù ở trận chiến Đại Lương khi trước, Tây Lục xem như không toàn lực, nhưng thoạt nhìn, cũng sẽ không thua Viên Linh, hơn nữa vừa nói những lời kia, Trần Triêu cuối cùng xác định thân phận của nữ tử trước mắt.
Trấn thủ sứ trong sách từng nhắc qua, Yêu Đế có mấy hoàng tử, đều là những thiên tài trẻ tuổi hiếm có, bất quá đến giờ vẫn chưa từng gặp qua, mà vị Yêu Đế tuy nhiều hoàng tử, nhưng khuê nữ lại chỉ có một người mà thôi.
Công chúa duy nhất của Yêu tộc.
Nghĩ đến thì chính là người trước mắt này.
Trần Triêu thở dài, nếu thật sự vậy thì chuyện trước kia khiến hắn đến đao cũng không rút ra nổi, đã không có gì đáng ngạc nhiên.
Nói thật, Trần Triêu lần này tới Mạc Bắc, đã muốn gặp lại Tây Lục, lại không muốn gặp lại Tây Lục.
Ý nghĩ này có chút mâu thuẫn.
Nhưng bây giờ, hắn tuyệt đối không muốn gặp Tây Lục.
Bản thân giờ phút này đang bị thương nặng, gặp vị này, Trần Triêu không cảm thấy mình có thể chiếm được lợi thế.
"Ngươi chẳng lẽ không phải cố ý tìm ta, muốn giết ta đấy chứ?"
Trần Triêu nhìn Tây Lục trước mắt, dù cảm thấy hơi hoang đường, nhưng không biết tại sao, hắn có cảm giác, cảm thấy cái con mụ này khẳng định làm được loại chuyện này.
Nữ tử dưới đời, phần lớn đều tầm thường, nhưng luôn có những người đặc biệt.
Tây Lục cười cười, "Ngươi cũng không quá ngu."
Trần Triêu bất đắc dĩ nói: "Vì sao chứ, chẳng qua sờ soạng ngực ngươi một chút mà thôi, nhỏ mọn quá đi."
Sát khí trong mắt Tây Lục dần sinh.
Trần Triêu lùi lại một bước, dò hỏi: "Hay là ta xin lỗi ngươi, ngươi tha cho ta một mạng?"
Tây Lục cười cười, nói: "Tốt, trước hết nói cho ta biết tên của ngươi."
Trần Triêu nhíu mày nói: "Ngay cả chuyện ta giết Viên Linh ngươi cũng đoán được, mà không biết tên ta?"
Tây Lục không biểu cảm, "Ta thích tự ngươi nói."
"Vậy ngươi nói trước cho ta biết tên ngươi, ta sẽ nói cho ngươi."
Ngón tay Trần Triêu vẫn gõ trên chuôi đao.
Vốn cho rằng đối phương sẽ không nói cho mình biết tên, nhưng chờ một lát sau, Tây Lục mới lên tiếng, "Nhớ kỹ, người giết ngươi là Tây Lục."
Trần Triêu nhíu mày, phun ra hai chữ, "Trần Triêu."
Lời còn chưa dứt, Trần Triêu đã lập tức rút Vân Nê ra khỏi vỏ.
Một đạo ánh đao bỗng nhiên nổi lên trong gió tuyết, lao thẳng tới Tây Lục.
Vô số bông tuyết trước lưỡi đao kia, đều lập tức tan nát.
Chỉ là nhát đao này xuất ra đột ngột, biến mất cũng cực kỳ đột ngột, cứ như vừa chém được nửa chừng, liền bị người sinh sinh cắt ngang vậy.
Giữa trời đất, lại một lần nữa bình tĩnh trở lại.
Trần Triêu nhướn mày nói: "Quả nhiên, ngươi cũng bị thương."
Khóe miệng Tây Lục nhếch lên, "Khoảng thời gian ngươi giết Viên Linh đã lâu rồi, vết thương của ngươi hẳn phải sớm lành mới đúng, giờ không nên thế này, là đang ở thế yếu đấy."
Thật ra cả hai từ lúc vừa nhìn thấy nhau, đều mơ hồ cảm thấy đối phương không ở trạng thái đỉnh phong, nên mới nói nhiều lời như vậy, thật ra đều là thăm dò. Nhưng đến cuối cùng, Trần Triêu vẫn chưa nắm chắc, nên mới có nhát đao đó.
Hôm nay có thể chắc chắn rồi, nữ tử trước mắt mang thương, không thua hắn bao nhiêu.
"Ngươi cũng thực mẹ nó biến thái, thương nặng như vậy rồi mà còn nghĩ đến chuyện giết ta."
Trần Triêu nắm chặt Vân Nê, thở ra một ngụm trọc khí.
Tây Lục nhìn đao của Trần Triêu, bình thản nói: "Đổi một tay rồi sao, hay là rèn lại vậy?"
Trần Triêu cười không nói.
Tây Lục khẽ nói: "Thật sự là cố ý tới giết ngươi, trên đường có một tên gọi Vân Gian Nguyệt đã cản ta lại, làm lỡ chút thời gian, ngươi nếu có thể sống sót từ tay thủ hạ của ta, ngược lại cũng nên cảm ơn hắn."
Trần Triêu im lặng, cầm đao lên rồi thì bắt đầu chạy trốn về phía trước.
Đối phương đã trọng thương, thương thế không khác gì mình, vậy thì có thể đánh.
Đã có thể đánh thì sợ gì chứ?
Tây Lục cười lạnh một tiếng, rút ra một thanh Tuyết Kiếm trong gió tuyết, nhanh chóng đuổi theo Trần Triêu.
Một trận chiến không chết không ngừng, đến lúc này cuối cùng đã mở màn.
Hai đạo khí cơ bàng bạc trong nháy mắt va vào nhau.
Giữa đất trời, gió lớn nổi lên, quét ngang tứ phía, hai người trực tiếp hứng chịu.
Trần Triêu chém một đao xuống, lưỡi đao sắc bén quét một vòng, đao khí bàng bạc ở mũi đao lập tức xé toạc ra, yêu khí quanh Tây Lục bị xé rách không ít.
Nhưng đồng thời, Tuyết Kiếm trong tay Tây Lục cũng đã liên tục xuất ra, nhắm thẳng vào ngực Trần Triêu.
Trước Tuyết Kiếm, đã có mấy đạo yêu khí trước tiên đánh về phía Trần Triêu.
Đao của Trần Triêu còn chưa rơi xuống, đã bị vô số yêu khí quấn quanh, khó mà hạ thêm được nữa. Trái lại, một kiếm của Tây Lục dường như dễ dàng xuyên thủng lớp phòng ngự trước ngực Trần Triêu, muốn đâm vào tim hắn.
Hai người vừa giao đấu, liền có thể coi như đã không hề giữ sức, bởi vậy cuộc chiến vô cùng lớn, khiến người ta có chút khó tin.
Chỉ là khi mũi kiếm chạm vào ngực Trần Triêu, một đao kia của Trần Triêu cuối cùng cũng đã chém xuống, chỉ là đến cuối cùng, hai người đều rất có ý tứ thu đao rút kiếm, không ai ngay từ đầu đã dùng tổn thương đổi tổn thương cả.
Nhưng giây tiếp theo, vô số đợt gió tuyết quanh hai người đột nhiên nổ tung.
Đây là dư âm khí cơ của hai người lan đến xung quanh.
Không chờ Trần Triêu kịp thở, Tuyết Kiếm trong tay Tây Lục đã bị ném ra, tốc độ của nó chẳng khác nào phi kiếm, rạch ngang giữa không trung một vệt sáng trắng chói mắt, phảng phất như muốn dùng nó cắt đôi thế giới băng tuyết này.
Trần Triêu thì lại bất ngờ thu đao vào vỏ, toàn thân cơ bắp căng cứng lên, rồi sau đó như một mũi tên, trực tiếp lao đến thanh Tuyết Kiếm kia.
Tây Lục cũng không ngờ rằng Trần Triêu trước mắt lại hành động như vậy, trong thoáng chốc có chút thất thần.
Bất quá Tuyết Kiếm đã đến gần Trần Triêu, sau cùng Trần Triêu né được nhát chém hiểm hóc, lưỡi kiếm lướt qua, chỉ rạch rách y phục.
Rồi Trần Triêu đã xông đến trước mặt Tây Lục.
Tây Lục đưa một bàn tay ra, đặt lên đầu Trần Triêu, nhưng vẫn không thể cản được lực xung kích này của Trần Triêu, hai người bị cuốn theo, đâm vào một đồi tuyết, sắc mặt Trần Triêu nghiêm lại, đấm thẳng vào cằm Tây Lục.
Tây Lục thì lại nhấc chân giơ đầu gối, xông đến vị trí yếu hại của Trần Triêu.
Trần Triêu hơi nhíu mày, một tay ép xuống, ngăn cản một đòn không giảng đạo lý của nữ tử trước mặt.
Nhưng cùng lúc đó bị Tây Lục vỗ một chưởng lên ngực.
Yêu khí cuồn cuộn từ lòng bàn tay tràn ra, lan tới khắp thân Trần Triêu.
Sắc mặt Trần Triêu khó coi, thân hình rung lên, liền lập tức chấn tan đám yêu khí giống như giòi trong xương kia.
Tuyết xung quanh hai người đã chôn vùi cả hai.
Nhưng cả hai rất hiển nhiên không quan tâm, vẫn đang không ngừng giao đấu.
Tây Lục không biểu cảm, đối diện Trần Triêu trước mắt, nàng chỉ có một ý nghĩ, giết chết hắn ở đây.
Kỳ thật nói về thiên phú, Trần Triêu có lẽ không bằng Vân Gian Nguyệt trước khi gặp nhau, nói về thủ đoạn, một võ phu thuần túy như vậy, cũng không bằng vị tu sĩ Đạo Môn tinh thông vô số đạo pháp kia, nhưng không biết vì sao Tây Lục chỉ cảm thấy, đối với Yêu tộc mà nói, Vân Gian Nguyệt có lẽ về sau là một đại phiền toái, nhưng trước mắt Trần Triêu, mới là người thậm chí có khả năng mang đến tai họa ngập đầu cho Yêu tộc.
Cho nên nàng nhất định phải giết hắn trước khi hắn lớn mạnh.
Về phần vì sao không để rất nhiều thiên tài trẻ tuổi cùng nhau vây giết Trần Triêu, thậm chí để đại yêu áp chế cảnh giới kết liễu mạng sống của Trần Triêu ngay trước mắt.
Tây Lục đều có ý định.
Nàng muốn tự tay giết hắn.
...
...
Chẳng qua là khi hai người đã xuyên qua vài ngọn đồi tuyết, Tây Lục không thừa nhận cũng không được một sự thật, đó là võ phu trẻ tuổi trước mắt, so với lần trước kia, đã cường đại hơn không ít.
Mặc dù hắn giờ phút này cũng có thương tích trong người, nàng cũng có thể cảm nhận được, mức độ khí cơ hùng hồn trong cơ thể võ phu trẻ tuổi trước mắt, muốn hơn xa trước đây.
Nói cách khác, nếu lúc đó chính mình gặp hắn của hiện tại, mình cũng không thể chiếm được lợi thế.
Bất quá Trần Triêu khi xông lên phía trước, nàng cũng không hề dừng bước lại.
Cho nên giờ phút này, Tây Lục vẫn không cho rằng võ phu trẻ tuổi trước mắt, có thể sống sót từ trong tay nàng.
Có lẽ là bị Trần Triêu tấn công liên tục như thủy triều, khiến có chút bực bội, Tây Lục nhíu mày, sau đó bỗng nhiên đẩy Trần Triêu bằng một chưởng.
Không đợi Trần Triêu kịp phản ứng, trong mây trên Thiên Mạc, không biết từ lúc nào đã tích tụ vô số phong tuyết.
Giờ phút này đều rơi xuống, trực tiếp vùi Trần Triêu vào trong đó.
Tuy nói biết rõ việc này không thể làm Trần Triêu bị thương, nhưng khóe miệng Tây Lục vẫn nhếch lên một chút đường cong.
Dường như có thể khiến võ phu trẻ tuổi trước mắt chật vật một chút, nàng liền cảm thấy thư thái...
Bạn cần đăng nhập để bình luận