Vi Sư Dạy Các Ngươi Đều Là Đồ Vật Thật A

Chương 94: Người khác cho nữ thần biểu diễn cái lớn, ta cho ăn sư tỷ ăn khinh thường

**Chương 94: Người khác cho nữ thần biểu diễn trò hay, ta cho sư tỷ ăn đồ vật kinh khủng**
Tiên đảo pháp khí trượt mục tiêu, mấy đạo kiếm quang gào thét xẹt qua, nhưng đều không trúng.
Người xông lên trước nhất là Trương Phi Phi, mang theo Vương Hân Sở cùng nhau chạy trốn.
Trương Phi Phi trực tiếp lao đầu vào nơi sâu nhất của độc chướng, phía sau hắn là mấy đạo kiếm quang bám sát, đây đều là những cao thủ có thứ hạng lâu dài trong top 500 ngoại môn của Linh Kiếm Sơn.
Những cao thủ này đều để mắt tới miếng mồi béo bở Vương Hân Sở, Linh Kiếm Sơn mặc dù có quy định, chỉ cần liên tục 5 năm ổn định đứng trong top 100 ngoại môn, năm thứ năm kết thúc liền có thể lên thẳng nội môn.
Nhưng đồng thời cũng có một quy định khác, đó chính là năm thứ năm nếu có người có thể đánh lén đào thải người đó, thì người đào thải sẽ nhận được lượng lớn điểm tích lũy kiếm tông.
Với người đang trong giai đoạn cuối cùng xung kích nội môn như Vương Hân Sở, đào thải nàng có thể một hơi nhận được một vạn điểm tích lũy kiếm tông.
Điểm số khủng bố như thế, dễ dàng giúp những người đuổi giết này có thể tiến vào top 100.
Phải biết tài nguyên phân phối cho top 100 hoàn toàn khác biệt so với top 500, đây cũng là lý do vì sao đám người này liên thủ.
Liên thủ bức Vương Hân Sở đến đường cùng, đến cuối cùng ai có thể bắt được thì phải dựa vào bản lĩnh và vận may.
Nhưng bọn hắn vạn vạn không ngờ, ngay tại thời điểm sắp thành công, lại xuất hiện Trương Phi Phi.
Tiểu tử này ở ngoại môn ngày thường không có tiếng tăm gì, một nhân vật nhỏ bé lại dám phá hỏng chuyện tốt của bọn hắn, khiến những người chặn giết này giận tím mặt.
Bọn hắn nhìn chằm chằm Trương Phi Phi phía trước.
Ngươi đừng để chúng ta bắt được, nếu bị chúng ta bắt được, ngươi sẽ biết tay!
Lúc đầu bọn hắn cho rằng Trương Phi Phi đang tìm đến cái chết, với tu vi của hắn ở ngoại môn cũng chỉ thuộc dạng trung bình yếu, hơn nữa còn mang theo một Vương Hân Sở vướng víu, dưới sự truy kích của bọn hắn, không bao lâu linh khí của hắn sẽ cạn kiệt.
Nhưng bọn hắn vạn vạn không ngờ, tiểu tử này lại có thể chạy dai đến thế.
Mang theo Vương Hân Sở xông thẳng một đường, tốc độ không hề giảm sút.
Những truy binh này đều nhìn đến ngây người.
Cái này... Tiểu tử này đan điền là động không đáy sao?
Ở đâu ra nhiều linh khí như vậy? Cho dù có Hồi Khí Đan cũng không thể hồi phục nhanh như vậy được.
Hơn nữa, bọn hắn phát hiện Trương Phi Phi tiểu tử này cực kỳ âm hiểm, chuyên môn nhắm vào khu vực sương độc nồng nặc nhất mà lao vào.
Theo không ngừng xâm nhập vào bên trong, những độc vụ chướng khí xung quanh không ngừng thẩm thấu qua da, xâm nhập vào cơ thể và đan điền của bọn hắn.
Những người đuổi giết này trong lòng thầm mắng, không thể không phân ra một phần linh khí trong cơ thể để chống đỡ những độc chướng này.
Những kẻ đã sớm chuẩn bị giải độc đan, lúc này cũng móc đan dược ra dùng, dù sao bọn hắn không cam tâm miếng thịt mỡ đã đến miệng lại cứ như vậy bay mất.
"Tiểu tử này không muốn sống nữa, vẫn còn tiếp tục xông vào."
"Ta không chịu nổi nữa, giải độc đan của ta vốn không nhiều, truy sát một Vương Hân Sở không đáng, cuối cùng điểm tích lũy còn chưa chắc là của ta, lão tử rút lui."
Có người thực sự không chịu nổi, hùng hổ rời khỏi cuộc truy kích.
Nếu không có Trương Phi Phi nhúng tay vào, bọn hắn chỉ còn cách thành công một bước, vẫn còn có thể đánh cược một phen.
Nhưng Trương Phi Phi hiện tại không cần mạng sống, cứ lao đầu vào trong làn khói độc, những kẻ không chuẩn bị giải độc đan hoặc là đan dược không nhiều liền chịu thiệt.
Bởi vì lúc này mới là ngày thứ bảy, còn lại tám ngày nữa.
Tám ngày sau, độc sương mù sẽ càng ngày càng nồng, vì truy sát một Vương Hân Sở mà không đáng, hơn nữa điểm tích lũy của Vương Hân Sở cuối cùng cũng không nhất định về bọn hắn.
Đám người đuổi giết ban đầu có tổng cộng sáu người, đuổi được nửa đường thì có ba người bỏ cuộc.
Ba người còn lại không cam tâm, nhao nhao nuốt giải độc đan có giá trị không nhỏ, cắn răng tiếp tục truy kích.
Bọn hắn tin chắc Trương Phi Phi không kiên trì được bao lâu, bọn hắn khó chịu, Trương Phi Phi so với bọn hắn còn khó chịu hơn.
Mà giờ khắc này, ở phía Trương Phi Phi, Vương Hân Sở nhìn Trương Phi Phi mang nàng lao thẳng vào nơi sâu nhất của độc chướng, xung quanh tử sắc độc chướng sương mù càng ngày càng đậm, Vương Hân Sở da đầu tê dại.
"Trương sư đệ, không thể tiến sâu hơn nữa, vào sâu bên trong chính là trung tâm của độc chướng, bình thường nội môn đệ tử cũng không dám tùy tiện đặt chân vào."
Vương Hân Sở bị người ta truy kích suốt dọc đường, đan dược trên người nàng sớm đã tiêu hao gần hết, nàng không có mấy viên giải độc đan, giờ phút này lo lắng vô cùng.
Trương Phi Phi lại có vẻ cực kỳ bình tĩnh.
"Không sao, bọn hắn chắc chắn sẽ không chịu nổi trước chúng ta."
Trương Phi Phi nội tâm: Ta có bảy bình giải độc đan, 140 viên thuốc, lại thêm dược hiệu của xưởng nhỏ đan dược còn mạnh hơn so với thuốc chính hãng, thuốc chính hãng dùng một viên duy trì được nửa giờ, giải độc đan xưởng nhỏ của ta dùng một viên duy trì được một giờ, tương đương với gấp đôi đan dược. Cho dù những ngoại môn đệ tử này có nhiều đan dược trên người, nhưng tuyệt đối không vượt quá 50 viên, dù sao bên ngoài một viên giải độc đan và Hồi Khí Đan chính hãng phải mua mất hơn mười, một trăm viên thuốc chính là hơn ngàn linh thạch.
Nội môn đệ tử cũng không kham nổi nhiều thuốc chính hãng như vậy, Trương Phi Phi căn bản không hề hoảng sợ.
Vương Hân Sở nhìn Trương Phi Phi, nàng cũng hiếu kì vì sao Trương Phi Phi chỉ là một ngoại môn đệ tử bình thường, lần này lại mạnh mẽ đến vậy, độc chướng khủng bố như thế cũng không sợ? Hơn nữa trữ lượng linh khí nhiều đến dọa người.
Nếu bình thường mạnh như vậy, trước đó sao lại không thể hiện ra?
Một giây sau, Vương Hân Sở liền phát hiện ra 'bí mật' của Trương Phi Phi, bởi vì một giây sau nàng nhìn thấy, Trương Phi Phi trong lúc đang chạy trốn, một tay đổ ra một nắm nhỏ đan dược nhét vào miệng.
Ba viên giải độc đan, ba viên Hồi Khí Đan, nhét đầy miệng.
Vương Hân Sở: "? ? ?"
Ngươi đang ăn đậu rang đấy à?
Những đan dược này không đáng tiền phải không?
Lại chạy thêm một hồi, Trương Phi Phi thấy phía sau chỉ còn hai người truy binh.
Trương Phi Phi nói: "Vương sư tỷ, tỷ mau hồi phục linh khí, truy binh phía sau chỉ có hai người, tỷ khôi phục một chút chúng ta có thể đánh thắng bọn hắn."
Sáu kẻ truy binh đương nhiên phải chạy, nhưng chỉ có hai người thì lo gì? Hồi phục một chút là có thể quay đầu lại phản công.
Nếu có thể đào thải một người có thứ hạng lâu dài trong top 500, thứ tự của Trương Phi Phi có thể tăng vọt lên.
Vương Hân Sở lộ vẻ khó xử, nàng nói: "Trương sư đệ, đan dược của ta đã dùng hết khi bị bọn hắn vây công, ta thấy trên đường ngươi đều ăn đan dược, ngươi còn dư không? Ngươi cho ta mượn mấy viên, sau khi ra ngoài ta sẽ trả lại gấp đôi giá thị trường."
Vương Hân Sở hết thuốc, nếu có thuốc nàng đã sớm dùng, nhưng nàng thấy Trương Phi Phi có vẻ như có thuốc, hơn nữa còn rất nhiều, Vương Hân Sở đề nghị mượn một ít.
Nàng cũng biết tầm quan trọng của đan dược trong trường thi, cho nên mới nói trả lại gấp đôi.
Nữ thần mượn thuốc, đối với Trương Phi Phi mà nói, đó là chuyện chỉ có trong mơ mới xảy ra.
Nhưng thời khắc này Trương Phi Phi lại vô cùng khó chịu, so với việc ăn phải thứ kia còn khó chịu hơn.
Bởi vì hắn tự biết rõ, đan dược của mình là thứ gì.
Đó chính là một đống!
Thứ này dùng tốt thì đúng là tốt, nhưng hương vị thì chó ngửi cũng phải lắc đầu.
Để Vương sư tỷ thiếu nợ ân tình của mình cố nhiên là chuyện tốt, nhưng vấn đề là đem thứ giống như cục đá này phân cho Vương sư tỷ...
Trương Phi Phi không dám nghĩ Vương sư tỷ ăn xong sẽ phát sinh chuyện gì.
Trước khi ăn, mình còn có cơ hội, ăn xong thì hết.
So với việc bản thân ăn thứ kia, thống khổ hơn chính là để sư tỷ mình ái mộ cùng ăn.
Vương Hân Sở nhìn vẻ mặt do dự của Trương Phi Phi.
"Trương sư đệ, nếu không tiện thì thôi vậy, đan dược của ngươi không nhiều, hãy để ta xuống đi, hôm nay ta ghi nhớ ân tình này, ngày sau nhất định báo đáp, ngươi tự mình chạy trốn đi."
Vương Hân Sở còn tưởng rằng đan dược của Trương Phi Phi không còn nhiều, nghĩ lại cũng đúng, một ngoại môn đệ tử bình thường sống sót đến giờ đã là kỳ tích, làm sao có thể còn có nhiều đan dược hơn?
Vương Hân Sở không muốn Trương Phi Phi vì mình mà bị đào thải, nàng bảo Trương Phi Phi thả nàng xuống, để mình tự trốn.
Mặc dù đây là năm cuối cùng nàng tham gia khảo hạch, nhưng chuyện đã đến nước này cũng không còn cách nào khác.
Vương sư tỷ đã chuẩn bị quyết tử chiến, lúc này Trương Phi Phi lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Nếu mình cứ vậy rời đi, Vương Hân Sở chắc chắn sẽ bị những kẻ đuổi giết phía sau sớm đào thải, như vậy kế hoạch xông pha nội môn năm thứ năm của nàng sẽ thất bại, sau này cho dù có thể vào được nội môn, đó cũng là chuyện của năm năm sau.
Năm năm tới hai người cùng ở ngoại môn, lại thêm lần này Trương Phi Phi cứu nàng, Trương Phi Phi nói không chừng có cơ hội phát triển sâu hơn với Vương Hân Sở.
Nhưng nếu đưa đan dược cho Vương sư tỷ, một khi cho sư tỷ ăn phải cục đá, có khả năng ấn tượng tốt đẹp sẽ tan vỡ, Vương sư tỷ có khi còn muốn giết hắn.
Mà nếu có đan dược hồi phục, Vương sư tỷ hoàn thành nhiệm vụ khiêu chiến năm năm, lên thẳng nội môn thì hắn càng không có cơ hội.
Bất quá Trương Phi Phi rất nhanh đã nghĩ thông suốt. Hắn cắn răng một cái.
Thôi, đại trượng phu sống trên đời phải đỉnh thiên lập địa, làm việc quang minh lỗi lạc.
Sao có thể vì chút lo lắng của bản thân mà làm ra những chuyện mờ ám như vậy?
Có được là nhờ vận may, mất đi là do số mệnh.
Trương Phi Phi ở ngoại môn, từ trung bình trở lên không có danh tiếng gì, là một kẻ vô danh. Nhưng những người quen biết hắn đều biết hắn làm việc rất cẩn trọng, cho nên có danh tiếng rất lớn trong đám đệ tử ngoại môn trung bình và yếu.
Hắn tự nhận mình khinh thường làm những chuyện mờ ám, hiện tại trong tay mình có đan dược có thể giúp đỡ được thì cứ giúp.
Yêu ít thì day dứt, yêu nhiều thì buông tay.
Trương Phi Phi giữ chặt Vương Hân Sở: "Vương sư tỷ, chỗ này của ta quả thật còn thừa lại chút đan dược, chỉ là có chút đặc thù, nếu tỷ không chê thì cứ lấy đi."
Trương Phi Phi suy nghĩ hồi lâu, đem đống đá Miểu Sát Đan của hắn lấy ra.
Đan dược này hiệu quả quả thật tốt, chỉ là hương vị hơi khó tả.
Quả nhiên, khi Trương Phi Phi lấy đan dược ra, Vương Hân Sở nhìn ba viên đan dược này, ngây ngẩn cả người.
Trên tay Trương Phi Phi là một viên Lục Vị Địa Hoàng Hoàn, hai viên Cửu Chuyển Hồi Khí Đan.
Đây là...
Ngươi moi ra từ đâu?
Trương Phi Phi vội vàng giải thích: "Đan dược này là ta tìm được từ chợ quỷ, hình dáng hơi khó coi, hương vị hơi khó ăn, bất quá hiệu quả rất tốt, ta không lừa tỷ."
Vương Hân Sở nhìn chằm chằm Trương Phi Phi, phảng phất như muốn khắc ghi hắn vào trong lòng.
Một lát sau, nàng cũng biết mình không còn lựa chọn nào khác, cầm lấy đan dược nuốt xuống.
Đan dược vừa vào miệng, sau một khắc, con ngươi Vương Hân Sở sáng lên.
Thế mà thật sự có hiệu quả?!
Một phút sau, linh khí trong cơ thể Vương Hân Sở đã hồi phục đầy đủ, giải độc đan cũng loại bỏ tất cả độc khí trong cơ thể.
Trạng thái của nàng trong nháy mắt khôi phục.
Vương Hân Sở dừng bước: "Đa tạ sư đệ, tiếp theo giao cho ta."
Nàng sở dĩ phải bỏ chạy là vì bị thương, đan dược cạn kiệt cộng thêm linh khí trong cơ thể không đủ.
Bây giờ linh khí đã hồi phục, còn chạy cái gì nữa?
Chỉ hai người kia, Vương Hân Sở trực tiếp quay đầu phản công.
Hai người truy kích đuổi đến nơi này, đan dược của bọn hắn cũng đã tiêu hao gần hết.
Đánh chết bọn hắn cũng không ngờ tiểu tử phía trước kia còn dai sức hơn cả đỉa.
Bọn hắn đều sắp không chịu nổi, tiểu tử phía trước vẫn còn chịu được, bất quá đã đuổi đến đây, tiếp tục truy sát đào thải Vương Hân Sở vẫn có thể gỡ vốn, bây giờ quay đầu thì đúng là lỗ to.
Bọn hắn không thể không tiếp tục truy, vốn tưởng rằng hai người Vương Hân Sở đã đến cực hạn, chắc chắn sẽ trở thành vật trong tay bọn hắn.
Vạn vạn không ngờ một giây sau, Vương Hân Sở như phát điên, đang chạy trốn bỗng nhiên đầy máu sống lại.
Một đòn phản công, trực tiếp coi hai bọn họ như gà mà xử lý.
Trong tay Vương Hân Sở, thanh linh kiếm màu xanh được bao phủ bởi một tầng thanh quang kiếm cương.
Kiếm cương mạnh mẽ vô cùng, nàng có thể liên tục bốn năm ổn định lọt vào top 100 ngoại môn, thực lực bản thân tuyệt đối không phải giả.
Giờ phút này thi triển ra Thanh Quang Kiếm Pháp, một kiếm một người, chỉ cần hai kiếm, liền đem hai kẻ truy kích đánh chết, đào thải.
Hai tên truy binh trong nháy mắt hóa thành điểm tích lũy linh kiếm, chảy vào trong lệnh bài đệ tử ngoại môn của Vương Hân Sở, hoàn thành phản sát.
Toàn bộ quá trình diễn ra trong chớp mắt.
Hai kẻ xui xẻo này có chết cũng không ngờ đuổi theo nửa ngày, bọn hắn lại thành trò hề.
Đến khi bọn hắn kịp phản ứng, người đã hóa thành chùm sáng bị truyền tống ra ngoài, vì truy sát Vương Hân Sở, mới đến ngày thứ bảy đã bị đào thải, thứ hạng không lọt nổi vào top 1000.
Đoán chừng đến ngày cuối cùng, hai người này phải xếp sau 5000.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, càng nghĩ càng giận, vật lộn với nhau.
"Đều tại ngươi, không phải nói muốn truy sát Vương Hân Sở, kết quả bị người ta đào thải, ngươi đúng là đồ vô dụng!" "Ngươi còn nói ta? Ta bảo ngươi tiếp tục đuổi theo à? Ta sớm đã thấy ngươi ngứa mắt, làm hại tài nguyên năm sau của lão tử mất sạch, ta phải giết ngươi!"
"Có gan ngươi cùng ta lên Sinh Tử Đài!"
"Đến thì đến! Ngươi xem ta có chém chết ngươi không!"
Hai người vốn là đồng minh, sau khi đi ra ngoài lại "thân bại danh liệt", hẹn nhau trên Sinh Tử Đài.
Có những người khác nhìn thấy chiếc thuyền hữu nghị của hai người này nói lật là lật, nhao nhao lắc đầu.
Quả nhiên không thể cùng bạn bè lập nghiệp, lập nghiệp thất bại, bạn bè cũng không còn, thật không lừa ta.
Trong trường thi, Vương Hân Sở trong nháy mắt phản sát hai kẻ đuổi giết, giờ phút này nàng quay đầu nhìn Trương Phi Phi.
Trương Phi Phi rất là thấp thỏm.
Bởi vì người khác anh hùng cứu mỹ nhân đều là cho nữ thần xem trò hay, còn hắn thì cho sư tỷ ăn một đống lớn.
Hiện tại hắn có chút lo lắng, sư tỷ sẽ không quay đầu lại chém hắn chứ?
Nào ngờ một giây sau, Vương sư tỷ lại mỉm cười với hắn.
"Trương sư đệ, hôm nay đa tạ có ngươi, còn có đan dược của ngươi, nếu không có ngươi ra tay tương trợ, ta e rằng năm nay không còn hy vọng vào nội môn."
Trương Phi Phi được sủng ái mà lo sợ.
Sư tỷ không trách ta?
Hắn mặt đỏ ửng, vội vàng nói: "Sư tỷ, đây chỉ là chuyện nhỏ, không cần để trong lòng."
Vương Hân Sở lắc đầu: "Đây không phải là chuyện nhỏ."
Vương Hân Sở trong lòng hiểu rõ.
Trương Phi Phi đã mạo hiểm cực lớn để cứu nàng, nếu không cẩn thận, Trương Phi Phi cũng sẽ bị liên lụy, hơn nữa còn giúp nàng thuận lợi vào nội môn, tiết kiệm cho nàng năm năm thời gian, ân tình này lớn lắm.
Trương Phi Phi không nói, Vương Hân Sở ghi nhớ trong lòng.
Lúc này, Vương Hân Sở chủ động nói: "Trương sư đệ, ngươi tiếp theo có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì thì đi cùng ta, ta có một nhiệm vụ đã hoàn thành một nửa, đang định tiếp tục hoàn thành.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ kia, hai chúng ta mỗi người có thể chia được khoảng 5000 điểm tích lũy kiếm tông."
Vương sư tỷ chủ động rủ mình làm nhiệm vụ?
Trương Phi Phi toàn thân "thân bại danh liệt", giống như một con cua bị luộc chín.
"Cái này... Cái này có được không?"
"Đương nhiên là được, đi thôi."
Vương Hân Sở kéo Trương Phi Phi, phá không mà đi.
Trương Phi Phi cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của sư tỷ đang kéo mình, hắn thậm chí còn hoài nghi mình đang nằm mơ.
Cái này đã thành công rồi sao?
Hắn nằm mơ cũng không dám mơ như vậy!
. . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận