Vi Sư Dạy Các Ngươi Đều Là Đồ Vật Thật A

Chương 157: Hắn rất biết làm ăn

Chương 157: Hắn rất biết làm ăn
Sau khi việc hợp tác lẫn nhau giữa Linh Kiếm tông và Đại La tông được định đoạt, Lục Viễn và đại trưởng lão nói chuyện phiếm với nhau, không khí cũng trở nên nhẹ nhõm và thân mật hơn.
Dù sao trước kia chỉ là quan hệ mua bán bình thường, hiện tại là quan hệ hợp tác đầu tư, vậy khẳng định không giống nhau.
Lục Viễn có chuyện muốn hỏi vị đại trưởng lão Linh Kiếm tông này, đại trưởng lão Linh Kiếm tông cũng có chuyện muốn hỏi Lục Viễn.
Lục Viễn rót thêm cho đại trưởng lão một chén trà, hỏi: "Đại trưởng lão, sự tình hợp tác song tông, là ý của một mình ngài, hay là đã thương lượng với cao tầng Linh Kiếm tông rồi mới quyết định?"
Đại trưởng lão nói: "Mời Lục Tông chủ thứ lỗi, chuyện này trước mắt ngoại trừ ta ra, còn không có trưởng lão nào khác của Linh Kiếm tông biết."
Nghe đại trưởng lão nói vậy, Lục Viễn nhíu mày.
Nói như vậy chuyện này hoàn toàn là ý của một mình đại trưởng lão?
Đại trưởng lão nói tiếp: "Tuy chỉ là ý của một mình ta, nhưng mời Lục Tông chủ yên tâm, ta ở trong Linh Kiếm tông, có quyền quyết định tuyệt đối, mọi việc trong ngoài tông môn đều do ta một tay xử lý, cho nên tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến hợp tác giữa hai tông môn."
Tiếp đó, đại trưởng lão liền kể với Lục Viễn một vài chuyện nội bộ của Linh Kiếm tông.
Nói đơn giản, lão tông chủ đời trước của Linh Kiếm tông dốc toàn lực đột phá Hóa Thần cảnh, đã mấy trăm năm không hỏi đến chuyện trong tông môn.
Tông chủ mới của thế hệ này toàn tâm toàn ý đắm chìm trong tu hành, đối với chuyện trong tông môn cũng phần lớn không quan tâm, mà đem mọi chuyện lớn nhỏ giao cho đại trưởng lão.
Dù sao mấy trăm năm trước, tất cả công việc trong Linh Kiếm tông đều do đại trưởng lão quản lý, hơn nữa đại trưởng lão có uy quyền cực cao trong nội bộ Linh Kiếm tông, những trưởng lão kia trong nội bộ Linh Kiếm tông đều phục tùng đại trưởng lão.
Cho nên đại trưởng lão có quyền lợi cực lớn trong nội bộ Linh Kiếm tông, cơ bản là người có tiếng nói lớn nhất trên phương hướng phát triển của tông môn.
Đương nhiên trước kia rất nhiều chuyện trong tông môn, đại trưởng lão cũng sẽ cùng các trưởng lão khác thương lượng, nhưng chuyện này quá mức mạo hiểm, đại trưởng lão cũng lo lắng nhiều người không đồng ý, sẽ gây ra tranh chấp không cần thiết, cho nên hắn không nói cho người khác.
Dù sao không phải ai cũng có nhãn quan, khả năng quy hoạch và đảm lược giống như hắn.
Nói trắng ra là, Đại La tông hiện tại chỉ là một môn phái nhỏ, Linh Kiếm tông dốc toàn lực giúp đỡ một tông môn hiện tại yếu hơn mình, thậm chí cho phép Lục Viễn tùy ý lựa chọn đệ tử nội môn của Linh Kiếm tông để dạy bảo, chuyện này nếu truyền ra ngoài, ắt sẽ là một quyết định làm trái với lời dạy tổ tông.
Đại trưởng lão không cần nghĩ cũng biết, khẳng định sẽ khiến rất nhiều người bất mãn.
Cho nên loại chuyện có phong hiểm này, đại trưởng lão dứt khoát không nói ra ngoài, tự mình làm là được rồi.
Nghe đại trưởng lão giải thích, Lục Viễn không khỏi bội phục hắn.
Vị đại trưởng lão Linh Kiếm tông này đúng là người có gan làm việc lớn, đồng thời Lục Viễn cũng hiếu kỳ.
"Giấy không gói được lửa, một ngày nào đó người trong Linh Kiếm tông đều sẽ biết chuyện hợp tác, vạn nhất đến lúc đó bị bại lộ, đại trưởng lão làm thế nào để ăn nói với những trưởng lão Linh Kiếm tông kia?"
Đại trưởng lão uống một ngụm trà nói: "Đầu tư vào Lục Tông chủ và Đại La tông vốn chính là một lần đánh bạc, về sau Đại La tông từng bước lên cao, Linh Kiếm tông đi theo Lục Tông chủ càng chạy càng xa, vậy thì không cần phải ăn nói.
Coi như thua cuộc, cũng chỉ lãng phí chút thời gian thôi, cũng không cần phải ăn nói."
Đại trưởng lão trả lời rất đơn giản.
Đầu tư đúng, thu được hồi báo phong phú, còn phải ăn nói cái rắm gì? Trên dưới Linh Kiếm tông đều phải dập đầu cảm tạ ta.
Coi như đầu tư sai, nhiều lắm là lãng phí một chút thời gian, hai vị tông chủ thậm chí còn không biết chuyện này, Linh Kiếm tông ngoài hai vị tông chủ ra thì ta là lớn nhất, ta muốn ăn nói với ai?
Dù sao đều không cần phải ăn nói, sợ cái gì?
Lục Viễn gật đầu, vị đại trưởng lão này thật sự thú vị.
Tận lực phối hợp trả lời các câu hỏi của đại trưởng lão, trước tiên, đại trưởng lão hỏi Lục Viễn tại sao lại đồng ý hợp tác.
"Lục Tông chủ, với tu vi của ngài bây giờ, chỉ cần ngài mang theo đan dược đi Bắc châu một vòng, nguyện ý hợp tác với ngài không thiếu các tông môn lục phẩm, tại sao lại lựa chọn đồng ý hợp tác với Linh Kiếm tông chúng ta?"
Lục Viễn nói: "Trong các tông môn lục phẩm có đại năng Hóa Thần tọa trấn, những cảnh giới Hóa Thần đó đủ cao, thực lực cường đại, nhưng đầu óc không nhất định dễ dùng.
Lục mỗ là người làm ăn, ta muốn chính là đối tác có thực lực đủ mạnh, đầu óc đủ tốt, không phải chỉ có nắm đấm mà không nghe chỉ huy như đám mãng phu."
Sau khi khóa lại hệ thống, Lục Viễn cũng lục tục thu không ít đồ đệ.
Hắn quá rõ sự chênh lệch giữa đồ đệ nghe lời và đồ đệ không nghe lời, đồ đệ nghe lời thì nhiệm vụ mới có thể thuận lợi hoàn thành, sư đồ mới có thể cùng có lợi.
Làm ăn cũng vậy, hai bên AB đều là người thông minh, hợp tác chặt chẽ với nhau mới có thể thuận lợi làm nên chuyện.
Nếu như đối phương không nghe lời, vậy hiệu suất hợp tác thường thường vô cùng thấp.
Những tông môn lục phẩm kia tuy thực lực và nhân số đều mạnh hơn Linh Kiếm tông, nhưng nội bộ bọn hắn chưa chắc có người thông minh, có ý tưởng, có kế hoạch như đại trưởng lão. Dù sao tu tiên và làm ăn nói cho cùng vẫn là hai con đường khác nhau, đại tông môn chỉ có thể nói rõ thực lực cường đại, cũng không có nghĩa là đủ thông minh, hơn nữa thực lực càng mạnh, khi bắt đầu giao tiếp cũng khá là phiền toái, Hóa Thần làm lão tổ quen rồi, cũng không nhất định hoàn toàn nghe theo Lục Viễn.
Đại trưởng lão Linh Kiếm tông thì khác, hắn chủ động tới tìm Lục Viễn hợp tác, ngày sau hợp tác cũng tất nhiên sẽ phối hợp với Lục Viễn, sẽ không làm loạn.
Cho nên Lục Viễn tình nguyện tìm đối tác có thực lực kém hơn một chút nhưng đủ nghe lời như Linh Kiếm tông để hợp tác, cũng không đi tìm những kẻ không nghe lời, thích làm loạn.
Đại trưởng lão nhìn về phía Lục Viễn, như nhìn thấy tri âm, quả nhiên giao tiếp giữa những người thông minh chính là thuận tiện.
Tiếp đó hắn hỏi Lục Viễn vấn đề thứ hai.
"Lục Tông chủ thực lực cường đại như vậy, ngày đó khi hợp tác với Linh Kiếm tông chúng ta, tại sao lại định giá Miểu Sát đan rẻ như vậy? Hơn nữa lúc ấy Linh Kiếm tông ta cũng có rất nhiều hành động làm khó dễ, Lục Tông chủ tựa hồ cũng không thèm để ý?"
Nói đơn giản, với thực lực của Lục Viễn trong huyết vực, chém giết Ma Tâm giáo chủ Hóa Thần kỳ, lúc ấy ở trong Linh Kiếm tông hoàn toàn có thể định giá cao hơn, tại sao vẫn duy trì giá gốc?
Đại trưởng lão còn nghe nói Lục Viễn ngoài Linh Kiếm tông ra còn làm ăn với Thanh Quang tông, Húc Nhật tông.
Thực lực hai tông môn này còn yếu hơn Linh Kiếm tông, trong môn cũng chỉ có một Nguyên Anh, mấy Kim Đan mà thôi.
Với thực lực của vị Lục Tông chủ này, thậm chí có thể tùy tiện diệt môn, Lục Viễn nhưng vẫn lựa chọn làm ăn với bọn hắn, thậm chí một chút ý tăng giá đều không có.
Rõ ràng có thể cướp, nhưng vẫn lựa chọn ngồi xuống đàm phán với ta, đại trưởng lão muốn biết là vì cái gì.
Nghe đại trưởng lão hỏi vấn đề này, Lục Viễn cười.
"Giữ chữ tín nhỏ thì lập được chữ tín lớn, người bội tín thì danh không đạt. Đạo lý nhà cao vạn trượng đều xây từ nền đất, đại trưởng lão hẳn là hiểu.
Giết người cướp của như chỉ thấy lợi trước mắt, đốn hết cây trong rừng, đoạt được bất quá chỉ là lợi nhỏ mà thôi, Lục mỗ muốn là phát triển lâu dài."
Lục Viễn: Giết người cướp của mới kiếm được mấy đồng tiền a? Giống như đi cướp ngân hàng, luôn có lúc dùng hết, nào có thể kiếm được nhiều lợi nhuận bằng cách làm lớn, làm lâu dài một ngành nghề có lợi nhuận lớn?
Cái vốn liếng thực sự xưa nay không phải là giết người cướp của, mà là cùng cộng sinh, chẳng qua là ngươi có thể rất kiếm, nhưng ta càng kiếm mà thôi.
Giết người cướp của liền giống như cắt rau hẹ nhổ tận gốc, người cắt rau hẹ nhổ tận gốc cuối cùng sẽ không còn rau hẹ để cắt.
Giống như chiếm lấy Đại Nguyên Ma Tâm giáo, đem người toàn bộ giết sạch, hiện tại nội bộ Đại Nguyên không còn Ma giáo để giết, chỉ có thể chuyển ánh mắt sang các cổ quốc khác.
Nhưng nếu thực lực các cổ quốc khác mạnh hơn bọn họ thì sao? Chỉ thấy lợi trước mắt cuối cùng sẽ không có cá để bắt, chung quy cũng chỉ là con đường nhỏ mà thôi.
Đại trưởng lão nghe vậy, nhìn Lục Viễn, trong lòng cảm thán.
Hắn rất biết làm ăn.
. . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận