Vi Sư Dạy Các Ngươi Đều Là Đồ Vật Thật A

Chương 232: Người ta Tử Nghê bái sư, ngươi ở bên cạnh vừa ca vừa nhảy múa

**Chương 232: Người ta Tử Nghê đang cân nhắc bái sư, ngươi ở bên cạnh vừa ca vừa nhảy múa làm gì?**
Cô gái áo xanh tính cách nóng nảy. Sau khi Lục Viễn đưa ra hai điều kiện, tỷ tỷ nàng còn chưa lên tiếng, cô gái áo xanh đã trực tiếp nổi giận, cảm thấy Lục Viễn đây là đang mạo phạm thân phận của các nàng.
Dù sao các nàng ở thú thổ, địa vị xác thực tôn quý.
Đan dược của Lục Viễn tuy rằng không tệ, nhưng để các nàng ở lại làm con tin thì đúng là buồn cười.
Cô gái áo xanh đã không nhắc tới thân phận cao quý của mình, tỷ tỷ Tử Nghê của nàng ở thú thổ địa vị lại càng cao quý không tả nổi. Một Nguyên Anh nho nhỏ của nhân tộc, cũng xứng nói ra những lời này?
Trong mắt cô gái áo xanh, Lục Viễn chẳng qua chỉ là một Nguyên Anh nhân tộc có khí tức hơi mạnh, tương đối đặc thù mà thôi.
Hắn nghịch phạt Hóa Thần kỳ Ma Tâm giáo chủ, các nàng đã nghe nói qua, nhưng cũng vẻn vẹn có chút kinh ngạc.
Dù sao trong thú thổ, cường giả nhiều như mây, với xuất thân và kiến thức của các nàng, đương nhiên hiểu rõ nội tình của thú thổ thâm sâu như thế nào. Có thể lấy yếu thắng mạnh, nghịch phạt tu sĩ cấp cao Thú Tộc, tuy rằng hiếm hoi nhưng không phải là không có.
Lục Viễn - nhân loại này cố nhiên có chút tiềm lực và năng lực, nhưng thực lực đặt ở toàn bộ thú thổ Bắc Châu thì vẫn chưa đủ trình.
Ngay từ đầu, cô gái áo xanh vốn không có lòng kính sợ gì với Lục Viễn, nàng đơn giản chỉ là đi cùng tỷ tỷ mình ra ngoài chơi. Giờ phút này nghe được Nguyên Anh nho nhỏ của nhân loại này ngông cuồng mở miệng, nàng ta trực tiếp lớn tiếng quát lớn.
Dưới cái nhìn của nàng ta, hành vi của Lục Viễn chẳng khác gì người si nói mộng.
Cô gái áo xanh cười lạnh: "Nhân loại, nể mặt ngươi mới cùng ngươi ngồi xuống đàm luận. Nếu không ngươi cho rằng Nguyên Anh cảnh giới nho nhỏ của ngươi ở thú thổ của chúng ta thì có thể đáng là gì sao? Trong thú thổ chúng ta, thực lực mạnh hơn ngươi nhiều vô số kể.
Hiện tại chúng ta vẫn còn đang ngồi đây đàm đạo làm ăn một cách văn minh với ngươi, nếu như ngươi rượu mời không uống lại t·h·í·c·h u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u phạt, có tin ta sẽ trực tiếp để cường giả thú thổ chúng ta ra tay, bắt ngươi trở về mặc cho chúng ta điều khiển hay không?
Đến lúc đó, ngươi còn muốn làm ăn? Chẳng qua chỉ là lao công trong thú thổ chúng ta mà thôi."
Cô gái áo xanh xuất thân cao quý, tính tình nóng nảy, điểm này trừ việc từ nhỏ được cưng chiều ra, còn có liên quan đến xuất thân của nàng.
Lời vừa nói ra khỏi miệng, tất cả đệ tử bên cạnh Lục Viễn đều tức giận.
Tiểu Hoàng nguyên bản đang uể oải nằm phơi nắng ở bên cạnh cửa phòng khách của phủ thành chủ, sư phụ đang đàm đạo làm ăn cùng với hai nữ nhân từ thú thổ kia. Tiểu Hoàng làm người tiếp khách vừa dự thính, vừa nghỉ ngơi.
Nhưng ngay lúc này nghe được cô gái áo xanh vô lễ như thế, ánh mắt Tiểu Hoàng khẽ mở, một bộ ngũ sắc x·ư·ơ·n·g trong cơ thể phóng ra khí tức nhàn nhạt, đồng thời trong hai mắt có kim viêm nhảy lên.
Tiểu Hoàng quét mắt nhìn cô gái áo xanh một cái, sau đó liếc nhìn sư phụ, chỉ cần sư phụ gật đầu, Tiểu Hoàng sẽ lập tức nhào tới ngay tắp lự.
Trần Nam Huyền cũng cười lạnh một tiếng, hắn vừa châm trà cho sư phụ, vừa nhìn cô gái áo xanh, nói: "Đã lâu không gặp tiểu bối lớn lối như thế, đúng là nghé con mới đẻ không sợ hổ. Sư phụ của ta Trần Nam Huyền mà ngươi cũng dám ép buộc sao?
Ngươi về hỏi lão long đầu và lão Thú Vương, hai lão bất tử trong thú thổ của các ngươi kia, xem bọn hắn có dám hay không?
Dù cho hai lão bất tử kia mang Cửu Đỉnh và Thú Vương ấn đến, ta cũng không sợ."
Trần Nam Huyền kiếp trước từng tu hành đến Độ Kiếp kỳ, hắn tự nhiên biết không ít bí mật về tầng lớp cao nhất của thú thổ.
Tỷ như Thú Tộc hiện tại có hai người mạnh nhất, một trong hai người được coi là lão long đầu, bản thể là một con Hắc Long vạn năm.
Một người khác là lão Thú Vương, nhưng một ngàn năm trước đã có lời đồn rằng hai vị cường giả đỉnh cao này thọ nguyên đã hết, đã vẫn lạc.
Có thể Trần Nam Huyền lại biết lão Thú Vương chưa c·hết, hơn nữa tại thời điểm này, chỉ sợ hắn đã s·ố·n·g thêm đời thứ hai, đạt được tân sinh, thực lực cũng theo đó tăng lên một bậc, rồi sẽ cường thế xuất hiện trong tương lai. Chỉ có điều nhân tộc hiện tại chưa biết tin tức này thôi.
Chỉ có một chút hạch tâm trong thú thổ mới biết, địa vị của hai cô gái, áo tím và áo xanh này vô cùng tôn quý, các nàng chắc hẳn cũng nghe được chút ít tin đồn.
Mà Cửu Đỉnh và Thú Vương ấn, là chí bảo trong tay hai vị kia, cũng đồng dạng là tin tức bí mật của thú thổ.
Đương nhiên, hai vị này mà Trần Nam Huyền vừa nói tới, cảnh giới cực cao, đều là tu sĩ Độ Kiếp đỉnh phong và Đại Thừa kỳ, ở thú thổ Bắc Châu cũng là cường giả đứng đầu.
Kiếp trước tu vi đỉnh phong của Trần Nam Huyền cũng tuy rằng chỉ Độ Kiếp tầng hai, kỳ thật so với hai vị cường giả đỉnh cao này thì chẳng đáng nói đến, có ăn cơm cũng không được lên bàn, dạng như vậy.
Kiếp trước khi hai vị kia ra tay, hắn cũng tuy rằng là một trong số rất nhiều Độ Kiếp kỳ thuộc phe nhân tộc, đứng xa xa nhìn, một người qua đường giáp mà thôi.
Nhưng điều này không gây cản trở đến việc hắn ta ra vẻ.
Quả nhiên, sau khi Trần Nam Huyền nói ra hai cái tên, lão long đầu và lão Thú Vương, sắc mặt cô gái áo xanh thay đổi, cùng với đó, áo tím nữ ở bên cạnh nàng ta nhìn về phía Trần Nam Huyền, sắc mặt cũng thay đổi theo.
Bởi vì danh xưng của hai người mạnh nhất này, cùng với danh xưng Cửu Đỉnh và hai chí bảo Thú Vương ấn, từ trước tới giờ chỉ lưu truyền trong hàng ngũ cường giả đỉnh cao. Tu sĩ cấp thấp có khi đến nghe cũng chưa từng nghe nói qua.
Trần Nam Huyền có thể nói ra mấy cái danh xưng này, lại còn thốt ra những lời ngông cuồng như thế, có thể thấy thân phận của hắn không tầm thường.
Cô gái áo xanh hỏi: "Ngươi là ai? Mới Trúc Cơ tu vi? Tại sao ngươi biết nhiều như vậy?"
Cô gái áo xanh nhìn về phía Trần Nam Huyền, cảm thấy tên tiểu tử này vô cùng kỳ quái, rõ ràng tu vi thấp đến đáng c·hết, nhưng lại có thể thốt ra không ít tin tức bí mật của thú thổ?
Trần Nam Huyền làm ra vẻ cười thần bí: "Ta tuy rằng chỉ là một đệ tử dưới trướng sư phụ, không đáng nhắc tới."
Áo tím nữ nhìn về phía Trần Nam Huyền, trong mi tâm nàng ta, có một vệt kim quang lấp lóe, hình như có một con mắt thiên nhãn màu vàng kim.
Một lát sau, áo tím nữ quát cô gái áo xanh: "Thanh Nhai, lui ra, vị tiền bối này là người trùng sinh, tiền bối, muội muội ta không hiểu chuyện, ngài đừng chấp nhặt với nàng."
Áo tím nữ đứng dậy, cung kính xin lỗi Trần Nam Huyền. Cô gái áo xanh giật mình.
Lão quái vật sống lại? Chẳng lẽ trước khi trùng sinh, thực lực của người này rất mạnh? Trách không được biết nhiều tin tức bí mật như vậy.
Không ngờ được rằng, trong Phi Long thành nho nhỏ này, lại có không ít cường giả.
Trần Nam Huyền liếc mắt nhìn áo tím nữ một cái, thấy được kim quang trong mi tâm nàng ta, sắc mặt hắn khẽ biến, hiển nhiên đã nhận ra thứ gì đó, hắn nói: "Muội muội của ngươi uy h·iếp sư phụ ta, ngươi không cần phải xin lỗi ta, mà là xin lỗi sư phụ ta.
Nếu sư phụ ta ra tay, lật tung thú thổ của các ngươi, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Cần biết họa từ miệng mà ra, trên đời này, cuối cùng thì 't·h·i·ê·n ngoại hữu t·h·i·ê·n, nhân ngoại hữu nhân'."
Trần Nam Huyền nhận ra sự bất phàm của áo tím nữ, không dám tiếp tục làm ra vẻ, hắn buông hai câu cảnh cáo với cô gái áo xanh, sau đó bưng ấm nước rời đi.
Áo tím nữ gật đầu nói phải, sau đó nói với muội muội mình: "Thanh Nhai, còn không mau lại đây xin lỗi Lục tiền bối?
Lục tiền bối, ta xin lỗi thay muội muội vì những lời vừa rồi."
Cô gái áo xanh bị Tử Nghê gọi tới, không tình nguyện hành lễ xin lỗi Lục Viễn.
Sau đó, Tử Nghê nói: "Điều kiện mà Lục thành chủ đưa ra, ta sẽ báo lại cho trưởng bối trong thú thổ của chúng ta. Đến lúc đó, sẽ có trưởng bối từ thú thổ đến bàn bạc với Lục thành chủ.
Còn việc hai người chúng ta ở lại làm con tin, ta nghĩ, dù cho ta đồng ý, trưởng bối trong nhà ta chắc cũng sẽ không đồng ý, Lục thành chủ hay là thay đổi điều kiện khác?"
Lục Viễn nhìn về phía áo tím nữ, nói: "Để ngươi ở lại làm con tin, một mặt là tạo sự cân bằng khống chế lẫn nhau với thú thổ, một mặt khác, là nhìn ngươi có chút tiềm lực, muốn cho ngươi một cơ duyên, thu ngươi làm đệ tử, điểm hóa ngươi một phen.
Tuy rằng Lục mỗ làm việc xưa nay không t·h·í·c·h cưỡng ép người khác, ngươi tự mình suy tính một chút đi."
Lục Viễn nói, một ngón tay điểm ra, mấy chữ vàng ngưng tụ thành một chùm kim cú, hóa thành kim quang xông vào đầu áo tím nữ. Đúng là Tiên Kinh đôi câu vài lời.
Tuy rằng chỉ là đôi câu vài lời, nhưng áo tím nữ xem qua, trong nhất thời sắc mặt cũng thay đổi.
Giờ phút này, nhìn về phía ánh mắt Lục Viễn đã khác.
Không đợi nàng ta mở miệng, cô gái áo xanh sau lưng hừ một tiếng: "Trong thú thổ, không biết có bao nhiêu động t·h·i·ê·n lão tổ muốn thu tỷ tỷ ta làm đệ tử, tỷ tỷ ta còn chưa đồng ý, ngươi có bản lãnh gì? Mà muốn chúng ta tỷ muội bái ngươi làm sư phụ? Nằm mơ."
Lục Viễn nghe vậy, chỉ liếc mắt nhìn nàng, nói: "Đừng hiểu lầm, ta chỉ nói thu nàng, không có nói thu ngươi, giữ ngươi lại chủ yếu là xem ngươi có xuất thân không tệ, muốn giữ ngươi lại làm tọa kỵ cho ta."
Lục Viễn: Đâu ra nữ nhân tự tin thái quá vậy? Ta có nói thu ngươi sao?
Người ta Tử Nghê đang cân nhắc việc bái sư, ngươi ở bên cạnh vừa ca vừa nhảy múa làm gì?
. . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận