Vi Sư Dạy Các Ngươi Đều Là Đồ Vật Thật A

Chương 260: Không trưởng thành lên thiên tài không tính thiên tài

**Chương 260: Thiên tài không trưởng thành thì không tính là thiên tài**
Tiểu Hoàng giờ phút này nhìn thấy sư phụ, trong lòng dâng lên một loại cảm giác cực kỳ vi diệu.
Trước khi bế quan, mặc dù nó cũng không nhìn thấu được sư phụ, nhưng khí tức của sư phụ hẳn là không mạnh như vậy mới đúng.
Nhưng sau khi bế quan ba tháng rồi đi ra, khí tức như có như không tản mát trên thân sư phụ lại cho Tiểu Hoàng một loại cảm giác bị bao trùm, một cảm giác bị áp chế từ sâu trong lòng.
"Sư phụ, ngài lại tấn thăng rồi?"
Lục Viễn gật đầu: "Có chút thu hoạch."
"Chúc mừng sư phụ."
Lục Viễn cong ngón tay búng ra, đem Khổ Trúc Bi Ý luyện thần pháp truyền vào trong thức hải của Tiểu Hoàng. Trong thức hải Tiểu Hoàng lập tức cũng xuất hiện một cây Khổ Trúc giống hệt như trong thức hải của hắn.
"Đây là pháp môn tăng cường luyện thần. Từ hôm nay trở đi, ngươi không cần dùng lò luyện để luyện thần nữa, mà hãy lĩnh hội Khổ Trúc."
Tiểu Hoàng hiểu rõ sư phụ sẽ đem đồ tốt cho mình, pháp môn tu luyện Nguyên Thần này nhất định là tốt hơn so với lò luyện pháp, Tiểu Hoàng gật đầu.
Lục Viễn dời bước tiến về chủ điện, Tiểu Hoàng theo sát phía sau.
Sư đồ hai người, một người một chó đi vào chủ điện. Thời gian trôi qua mấy tháng, ở chỗ này lần nữa gặp được hai tỷ muội thú thổ kia. Đương nhiên, lần này không chỉ có hai người bọn họ tới, mà còn có bốn năm gã thú thổ cường giả với hình thể càng thêm tráng kiện.
Lục Viễn liếc mắt một cái đã nhìn ra bản thể của mấy người, trong đó có hai gã là cường giả Toan Nghê cổ tộc, còn lại mấy gã, hẳn là cường giả của các cổ tộc khác.
Lục Viễn nói: "Mấy vị đợi lâu, Lục mỗ vừa mới xuất quan, mời ngồi."
"Lục Tông chủ khách khí, chúng ta đại biểu Toan Nghê cổ tộc cùng thú thổ mà đến, chúng ta bàn chuyện làm ăn đi."
Lục Viễn nói: "Lúc trước đã nói rất rõ ràng, Lục mỗ dù sao cũng là nhân tộc. Nhân tộc ta cùng thú thổ mặc dù không phải tử địch, nhưng từ xưa đến nay cũng có ma sát.
Nguyên bản dựa theo quy củ của lão tổ tông, đan dược của nhân tộc không thể bán cho thú thổ. Lục mỗ muốn làm ra chuyện trái với quyết định của lão tổ tông, các ngươi thú thổ cũng phải xuất ra thành ý.
Trước đó đã nói xong mấy điều kiện, thiếu một thứ cũng không được."
"Lục Tông chủ, những điều kiện khác đều có thể đáp ứng ngài, nhưng Tử Nghê là thần nữ của Toan Nghê cổ tộc chúng ta. Ngài cũng đã nhìn ra, nàng không phải là Toan Nghê bình thường, mà là dị chủng Tam Nhãn Toan Nghê, thân phận và sự an toàn của nàng đối với Toan Nghê cổ tộc chúng ta là cực kỳ trọng yếu.
Điều kiện này chúng ta chỉ sợ không thể đáp ứng ngài."
Trước khi tới, thú thổ cùng Toan Nghê cổ tộc đã mở rất nhiều lần họp, đang thương thảo vấn đề này.
Thú thổ tự nhiên là muốn có được sự hợp tác về đan dược này, nhưng Toan Nghê cổ tộc không muốn để Tử Nghê đi. Bọn hắn vẫn là không quá muốn mạo hiểm, chí ít trong nội bộ Toan Nghê cổ tộc có hơn một nửa người không đồng ý.
Để thần nữ bái một nhân loại làm sư phụ, phong hiểm quá lớn.
Lục Viễn trầm mặc một lát, nói: "Toan Nghê cổ tộc, mười vạn năm trước dù sao cũng là một Thần tộc lớn. Nếu như ta nhớ không lầm, lúc đó các ngươi sừng sững ở Trung Châu đại địa, có thể sánh vai cùng Chân Long, chín đầu phượng, huyền hoàng nhất tộc, bây giờ lại chỉ có thể lui về Bắc châu loại đất nghèo này, co đầu rút cổ ở chỗ này.
Lúc đầu ta cho rằng chỉ là do huyết mạch thoái hóa, thực lực tộc nhân Toan Nghê cổ tộc trên diện rộng giảm xuống, nhưng hiện tại xem ra không chỉ có vì nguyên nhân này, hình như còn có nguyên nhân là lá gan ngày càng nhỏ đi.
Huyết mạch thoái hóa, lá gan cũng ngày càng nhỏ, một chút phong hiểm cũng không muốn gánh chịu."
Lời nói mỉa mai của Lục Viễn truyền vào tai hai tên Toan Nghê cổ tộc cường giả, hai người biến sắc, giận dữ.
"Tiểu tử, ngươi dám nhục mạ Toan Nghê cổ tộc ta? Đừng tưởng rằng ngươi có thể luyện được chút đan dược là có thể muốn làm gì thì làm. Trong Toan Nghê cổ tộc ta cường giả nhiều như mây, muốn g·iết một Nguyên Anh nho nhỏ như ngươi là chuyện dễ như trở bàn tay."
Lục Viễn vẻ mặt thản nhiên, hoàn toàn không sợ hãi: "Nếu như không phải bị ta nói trúng, các ngươi không cần phải thẹn quá hóa giận. Đương nhiên ta không cố ý nhục mạ Toan Nghê cổ tộc các ngươi, mà là các ngươi quá không có chí khí.
Cơ hội bày ra trước mắt mà cũng không biết tranh thủ. Các ngươi muốn thật sự dựa vào một Tam Nhãn Toan Nghê để tìm lại địa vị vốn thuộc về Toan Nghê cổ tộc, thì nên rõ cần phải trả giá như thế nào.
Nếu không dám gánh chịu phong hiểm, vậy thì đừng có bất kỳ hi vọng xa vời nào."
Cơ hội và nguy hiểm là cùng tồn tại, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con?
Lời của Lục Viễn truyền đến tai hai Toan Nghê cổ tộc cường giả này, hai tên Toan Nghê cổ tộc cường giả trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.
Bọn hắn há lại không biết vấn đề bên trong nội bộ Toan Nghê cổ tộc. Toan Nghê cổ tộc ở thời kỳ Thượng Cổ đúng là cường tộc, về sau suy yếu, một mực cho đến bây giờ.
Cũng không phải bọn hắn không muốn thay đổi, mà thật sự là sợ xảy ra vấn đề, bởi vì không thua nổi.
Trước Tử Nghê đã có hơn vạn năm, Toan Nghê cổ tộc chưa từng sinh ra Tam Nhãn Toan Nghê.
Tam Nhãn Toan Nghê cho dù là ở thời kỳ hùng mạnh của Toan Nghê cổ tộc cũng là vô cùng hiếm thấy.
Trong Toan Nghê cổ tộc, vô số người đang nghĩ biện pháp dạy bảo Tử Nghê, nhưng thật sự muốn giao nàng cho một nhân loại, ai có thể yên tâm?
Hai tên cường giả Toan Nghê cổ tộc không nói chuyện, bọn hắn đều có nỗi lo của mình. Lúc này, Tử Nghê vẫn luôn trầm mặc ở nguyên địa bỗng lên tiếng.
"Hai vị trưởng lão, kỳ thật ta cảm thấy Lục tiền bối nói không sai, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Chúng ta Toan Nghê cổ tộc theo đuổi sự ổn định đã quá lâu, cứ thế mãi mà không biết thay đổi, cho dù có cường đại đến đâu, huyết mạch cường đại đến đâu rồi sớm muộn cũng sẽ bị đào thải.
Ta tuy là Tam Nhãn Toan Nghê, nhưng nếu như năng lực cùng huyết mạch không thể thức tỉnh, kỳ thật nói trắng ra cũng không khác gì Toan Nghê bình thường, nhiều lắm là thực lực có mạnh hơn một chút so với một vài cường giả trong tộc mà thôi. Nhưng nói trắng ra, hưởng dụng nhiều tài nguyên của tộc như vậy, thực lực cũng nên mạnh hơn.
Thiên tài chưa trưởng thành thì không tính là thiên tài, hai vị trưởng lão hẳn là hiểu rõ đạo lý này. Cho nên ta quyết định, lần này sẽ không về Toan Nghê cổ tộc, làm phiền hai vị trưởng lão giúp ta về tộc báo cho phụ thân ta cùng lão tổ, chờ ta học nghệ có thành, tất nhiên sẽ chấn hưng cổ tộc."
Tử Nghê vừa nói lời này, hai tên trưởng lão vội vàng.
"Tử Nghê, quyết định này của ngươi quá vội vàng, hơn nữa còn hệ trọng, vì chuyện này thú thổ cùng trong tộc đã mở vô số cuộc họp, ngươi không thể tự tiện quyết định, vẫn là về tộc rồi lại thương nghị."
"Đúng vậy, chuyện này vẫn là nên bàn bạc kỹ hơn."
Tử Nghê lắc đầu nói: "Từ xưa đến nay cơ duyên thoáng qua là mất, huống hồ ta đã quyết định, không cần nói nhiều, chuyện này cứ để ta tự mình làm chủ."
Nội bộ Toan Nghê cổ tộc vì chuyện của Tử Nghê mà họp hành suốt mấy tháng, nội bộ cãi nhau không ngừng, các phái ý kiến bất đồng. Nếu để bọn họ trở về bàn bạc kỹ hơn thì còn không biết phải thảo luận đến khi nào.
Cơ hội có thể không chờ người, Lục Tông chủ kiên nhẫn có hạn, hiện tại là nàng muốn bái sư, nếu kéo dài, đến khi nàng muốn bái sư thì người ta chưa chắc đã nhận.
Tử Nghê trực tiếp đưa ra quyết định, chuyện này nàng đã suy nghĩ kỹ càng, nàng quyết định bái sư.
Lục Viễn nhìn Tam Nhãn Toan Nghê muốn bái sư, rốt cục lộ ra vẻ hài lòng.
Đối với việc Toan Nghê cổ tộc do dự, lo trước lo sau, Lục Viễn vừa rồi cũng đã có chút không vui.
Hắn chỉ là coi trọng tư chất của Tam Nhãn Toan Nghê, mà cũng không phải là nhất định phải có nàng. Nếu như cứ dây dưa, không thu nhận đệ tử này cũng không phải không được.
Nhưng may mà thời điểm then chốt, chính Tam Nhãn Toan Nghê này lại đứng ra đưa ra quyết định, người như vậy mới có sự quyết đoán.
Lục Viễn nói: "Lúc đầu, nếu như các ngươi cứ lằng nhà lằng nhằng, tên đồ đệ này đưa cho ta ta cũng không cần. Nhưng may mà ngươi vẫn biết thế nào là 'khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán'.
Tốt, đã như vậy, ta liền nhận ngươi. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ tử thứ mười một của bản tông."
Trước Tam Nhãn Toan Nghê, Lục Viễn đã có mười tên đệ tử, nàng nhập môn, liền là thứ mười một.
Lục Viễn vừa mới nhận Tam Nhãn Toan Nghê, thần nữ của Toan Nghê cổ tộc.
Hai tên cường giả Toan Nghê cổ tộc giờ phút này mở miệng nói: "Chờ đã, Lục Tông chủ, quyết định của thần nữ, chúng ta không cách nào ngăn cản, nhưng bây giờ ngài muốn thu đồ, ta và hai người làm trưởng lão Toan Nghê cổ tộc, cũng phải khảo nghiệm một phen thực lực của Lục Tông chủ, xem ngài có đủ tư cách làm sư phụ của thần nữ tộc ta hay không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận