Vi Sư Dạy Các Ngươi Đều Là Đồ Vật Thật A

Chương 103: Sư phụ ngươi đừng như vậy, ta có chút sợ hãi

Chương 103: Sư phụ, người đừng như vậy, ta có chút sợ hãi
Việc Trương Phi Phi nhanh chóng giành được Thanh Lam tông nằm ngoài dự tính của Lục Viễn. Ban đầu hắn nghĩ ít nhất cũng phải mất một, hai tháng, không ngờ chỉ ngay ngày hôm sau đã thành công.
Xem ra tên tiểu tử này đúng là có chút bản lĩnh.
Một đại tông môn mỗi tháng có thể mang lại cho Lục Viễn gần 10 triệu tiền lời, một năm chính là một trăm triệu linh thạch.
Trương Phi Phi trong một ngày giành được hai, đặc biệt là Thanh Lam tông.
Số lượng đệ tử cơ sở còn đông hơn cả Linh Kiếm Tông, có thể mang lại cho Lục Viễn lợi nhuận gấp ba lần Linh Kiếm Tông.
Trương Phi Phi trong hai ngày giành được hai đơn đặt hàng lớn, hiệu suất làm việc quả thực vượt xa Trần Nam Huyền.
Trần Nam Huyền bày sạp dưới chân núi hơn nửa tháng, tổng cộng bán được bao nhiêu chứ? Quả nhiên khoảng cách giữa người với người quá lớn.
Trần Nam Huyền vẫn nên về nhà chăn heo thì hơn.
Hiện tại Trương Phi Phi đã đàm phán xong xuôi việc hợp tác với Linh Kiếm Tông và Thanh Lam tông.
Tiếp theo là việc của Lục Viễn, hắn cần cung ứng đủ số đan dược mà hai đại tông môn này cần mỗi tháng, Trương Phi Phi đã đem chuyện làm ăn đến cho hắn, có thể nắm chắc được hay không còn phải xem bản thân hắn.
Đối với Lục Viễn, luyện đan không phải là vấn đề, "Miểu sát đan" trọng điểm chế tạo một cái hiệu suất cao, sản lượng nhanh.
Cho dù là cung cấp cho hai đại tông môn cùng lúc, Lục Viễn cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Vấn đề duy nhất là việc thu thập dược liệu.
Trước đó Tiêu Hỏa đào được dược liệu đủ dùng trong một tháng, Lục Viễn hiện tại còn khoảng một trăm vạn cân dược liệu tồn kho. Nhưng chừng này vẫn còn thiếu rất nhiều, còn chưa đủ cho Linh Kiếm Tông dùng nửa tháng.
Lục Viễn bước ra một bước, đi tới sân của Tiêu Hỏa.
Tiêu Hỏa đang nghỉ ngơi, trước đó hắn bị Lục Viễn bắt phải liên tục khổ tu Thánh thể trong hơn nửa tháng, liên tục nửa tháng không ngừng nghỉ, giờ mới khổ cực tu Thánh thể nhập môn, mãn hạn tù được thả.
Rốt cục cũng có thời gian nghỉ ngơi.
Tiêu Hỏa nằm trên ghế dài trong sân phơi nắng, không muốn động đậy, ánh nắng chiếu lên người ấm áp, đã rất lâu rồi hắn không được thư giãn như vậy.
Tiêu Hỏa còn đang tận hưởng kỳ nghỉ, một giây sau, hắn cảm thấy trước mắt tối sầm lại, toàn bộ ánh nắng đều bị che khuất.
Tiêu Hỏa mở mắt ra.
Hả?
Sau đó hắn liền thấy Lục Viễn đứng ngay trước mặt.
"Sư phụ?"
Không hiểu sao, Tiêu Hỏa đột nhiên có dự cảm không tốt, hắn mới vừa được nghỉ, sư phụ sao lại tới đây?
Quả nhiên, không đợi hắn kịp phản ứng, Lục Viễn đã một tay nhấc bổng Tiêu Hỏa đang nằm nghỉ ngơi lên.
Không có thời gian "lính đặc chủng", nên xuất phát.
Lục Viễn tóm lấy Tiêu Hỏa. Tấn Lôi thể, phi tiên Thánh thể dẫn hắn hóa thành lưu quang, bay vào khu vực sinh trưởng dược liệu bên trong dãy núi bên ngoài Đại La sơn.
Lục Viễn ném Tiêu Hỏa xuống, tiện thể ném xuống bảy, tám cái túi trữ vật.
Tiêu Hỏa: "? ? ?"
Chắc chắn là ta đang nằm mơ, ác mộng phải không?
Mới được nghỉ phép một ngày chưa đến, lại phải quay về nơi quen thuộc này sao?
Tiêu Hỏa ngẩng đầu nhìn Lục Viễn ở phía trên, Lục Viễn nói: "Có biến cố, kỳ nghỉ bị hủy bỏ, tiếp tục khổ tu, tông môn cần một lượng lớn dược liệu để luyện chế đan dược cung cấp cho Linh Kiếm Tông và Thanh Lam tông, hiện tại cần ngươi nhanh chóng tu luyện Vạn Thủ Thánh Thể tới tiểu thành hoặc đại thành."
Ngươi làm tốt, nếu thuận lợi hoàn thành chỉ tiêu dược liệu, vi sư chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi."
Tiêu Hỏa đã chuẩn bị nghỉ ngơi, kết quả vạn vạn không ngờ Lục Viễn ngày thứ hai đã gọi hắn trở lại như một người lính kỳ cựu.
Hơn nữa lần này còn bắt hắn chạy thẳng tới Thánh thể đại thành, nói cách khác, mấy năm gần đây đừng mong được nghỉ việc.
Tiêu Hỏa tê rần cả da đầu, khổ sở quá.
Huyền Lão nói: "Thật ra đây không phải chuyện gì xấu, chỉ có người không có cống hiến cho tông môn mới được nghỉ. Lục Tông chủ càng muốn ngươi tiếp tục làm, càng chứng tỏ tông môn cần ngươi, người như ngươi là nhân tài trụ cột, chính là đến để phục vụ tông môn."
"Trước đắng sau ngọt, Lục Tông chủ không phải đã nói rồi sao? Làm tốt sẽ không bạc đãi ngươi, ngày tháng tốt đẹp còn ở phía sau."
Huyền Lão khuyên hắn vẫn nên làm tốt.
Tiêu Hỏa hiểu rõ đạo lý này.
"Vạn Thủ Thánh Thể!" Hắn thúc đẩy Thánh thể, phía sau trong nháy mắt ngưng tụ mấy chục cánh tay pháp tướng, 360 độ không góc chết hái thuốc.
Càn khôn chưa định, ngươi ta đều là hắc mã! Tiêu Hỏa bắt đầu tăng ca, dây chuyền sản xuất dược liệu lại bắt đầu vận hành. Lục Viễn rời khỏi nơi này, hắn bắt đầu dò xét địa hình ở gần Đại La sơn.
Hiện tại đã có khách hàng lớn ổn định, từ nay về sau mỗi năm đều phải sản xuất ổn định đan dược để cung ứng cho Linh Kiếm Tông và Thanh Lam tông, hai đại Tiên Tông này.
Trước kia chỉ là làm ăn nhỏ lẻ, thu thập dược liệu hoang dại trong núi còn có thể tạm ổn, giờ nhu cầu tăng lên, tiếp tục thu thập dược liệu hoang dại như vậy là không được.
Lục Viễn cần phải khai khẩn một khu vực gieo trồng chuyên nghiệp, mở dược điền cho Đại La tông.
Lựa chọn đầu tiên chính là dãy núi ở gần Đại La tông.
Mảnh núi này ở gần Đại La tông, tài nguyên đất đai thuộc về Đại Càn vương triều, tiên tổ của Đại La tông trước kia chỉ mua mảnh đất của ngọn núi Đại La sơn này, đất đai xung quanh vẫn là của Đại Càn vương triều.
Bất quá bây giờ không quan trọng, với thực lực của Lục Viễn hiện tại, coi như cưỡng ép trưng dụng thì Đại Càn vương triều cũng sẽ không nói gì.
Dù sao quy củ là dành cho kẻ yếu, với cường giả thì vô hiệu.
Huống chi, chút tài nguyên đất đai không đáng tiền này, Lục Viễn trực tiếp trưng dụng, Đại Càn vương triều biết cũng sẽ không vì một mảnh núi lớn chưa khai phá này mà trở mặt với Lục Viễn.
Bởi vì, đắc tội một chiến lực cấp Nguyên Anh chỉ vì chút chuyện này thì không đáng.
Mà lại, không cần phải nói Lục Viễn trước đó dẹp yên Hắc Long trại còn trói buộc Đại Càn vương triều đại ân, bên phía Đại Càn hoàng thất đến giờ vẫn chưa có biểu thị gì.
Lục Viễn trưng dụng vài ngọn núi thì lại càng không có vấn đề gì.
Lục Viễn bay quanh một vòng, chọn được mười ngọn núi lớn xung quanh Đại La tông.
Mười ngọn núi này có thế núi liên kết, vừa vặn hình thành một vòng vây, bao bọc lấy chủ phong Đại La sơn ở trong đó.
Lục Viễn quyết định khai khẩn mười ngọn núi này, biến chúng thành Dược sơn.
Lựa chọn như vậy cũng có lợi, mười ngọn núi có thế núi tương liên này vừa vặn thể hiện tư thế "thập tinh phủng nguyệt", bao vây Đại La sơn ở trong đó.
Đợi đến sau này trồng đủ loại dược liệu, linh khí của khu vực gieo trồng dược liệu hội tụ, lúc đó bố trí thêm Tụ Linh Trận, tập trung linh khí của mười tòa Dược sơn cung ứng cho chủ phong, đối với chủ phong Đại La sơn cũng có tăng lên rất lớn, mà lại cũng không lãng phí linh khí của Dược sơn.
Lục Viễn chọn xong địa điểm, phân chia riêng mười ngọn núi này ra, sau đó trở lại bên trong Đại La sơn, bắt đầu trù bị kế hoạch khai sơn.
Khai hoang mười ngọn núi, khối lượng công việc không nhỏ.
Lục Viễn sơ lược chia nó thành bốn giai đoạn.
Giai đoạn một 【san phẳng núi, chỉnh đốn】 giai đoạn hai 【cường hóa thổ chất】 giai đoạn ba 【trồng trọt, bồi dưỡng】 giai đoạn bốn 【thu hoạch dược liệu】.
"San phẳng núi, chỉnh đốn" cần lấy lực lượng cường đại để chỉnh đốn cây cối và đá trên núi, mật độ gieo trồng cao cần phải tận dụng đất đai đến cực hạn, những cây cối và núi đá kia phải dời đi toàn bộ.
"Cường hóa thổ chất" không những cần xới đất, mà còn cần cường hóa thổ nhưỡng để gieo trồng, Lục Viễn chuẩn bị mua một nhóm Linh Thổ từ thương thành của hệ thống, phủ lên mười ngọn núi này.
Linh Thổ có phẩm chất càng cao, dược liệu mọc ra mới có thể có phẩm chất tốt và tốc độ nhanh.
Giai đoạn thứ ba là "trồng trọt, bồi dưỡng", cái này cũng không cần nói, đến lúc đó Lục Viễn mua sỉ hạt giống dược liệu, trực tiếp "hành vân bố vũ" rồi gieo hạt là được, đến công đoạn bồi dưỡng sau này, Lục Viễn đều có phương pháp của mình.
Giai đoạn thứ tư vẫn là thu hoạch dược liệu.
Sau khi dược liệu chín thì thu hoạch mới là vấn đề lớn.
Lục Viễn tự hỏi.
【san bằng núi chỉnh đốn 】 ở bước này, Lục Viễn dưới tay có mãnh tướng Toản Sơn Long, mà lại có hai con.
Hắn trực tiếp giao công trình này cho hai con Toản Sơn Long đi làm là được rồi.
Công việc này đối với hai con Toản Sơn Long mà nói đơn giản chính là làm theo yêu cầu, không có bất kỳ độ khó nào.
Lục Viễn gọi hai con Toản Sơn Long tới, giao nhiệm vụ.
Hai người này bình thường mỗi ngày nhàn rỗi không có việc gì liền đào đất, đào hang, gõ đá, giờ Lục Viễn an bài cho chúng công việc đúng chuyên môn, lập tức để chúng tìm thấy mục tiêu.
Trước khi xuất phát, Lục Viễn truyền pháp tu hành Phá Thiên Khung Thánh thể cho con Toản Sơn Long thứ hai
Hai con Toản Sơn Long trực tiếp xuất phát.
Hai con Toản Sơn Long đi khai sơn, hiệu suất cao kinh người, đoán chừng không cần đến mấy ngày là có thể khai mở xong 10 ngọn núi.
Hiện tại vấn đề lớn nhất vẫn là thu thập linh dược. Chỉ dựa vào một mình Tiêu Hỏa thì tốc độ vẫn chưa đủ nhanh, một mình Tiêu Hỏa làm việc đến chết cũng khó gánh vác toàn bộ nhiệm vụ thu thập dược liệu.
Trừ khi hắn có thể tu luyện Vạn Thủ Thánh Thể trực tiếp tới đại viên mãn, nếu không, theo sự phát triển của việc làm ăn của Đại La tông ngày càng lớn, tốc độ thu thập dược liệu nhất định sẽ không theo kịp.
Đây là vấn đề khiến Lục Viễn đau đầu nhất, vấn đề này nếu không giải quyết sẽ rất phiền phức.
Ngay khi Lục Viễn đang tự hỏi chuyện này, bên ngoài Đại La điện, có một người đi một mình tới.
Người rơm Trần Nam Huyền đến rồi.
Trần Nam Huyền đã hoàn thành nhiệm vụ, mang theo Trương Phi Phi trở lại Đại La tông được một hai ngày.
Hắn đang chờ sư phụ phát thù lao, dù sao trước khi xuống núi, Lục Viễn đã hứa với hắn, chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành, trở về sẽ có thưởng.
Lục Viễn đã hứa với hắn là sẽ giúp hắn tái tạo nhục thân, cộng thêm ban thưởng pháp tu hành Thánh thể và Nhân Kiệt quả.
Trần Nam Huyền đợi hai ngày, Lục Viễn bên này không có động tĩnh, hắn không thể ngồi yên.
Hiện tại, hắn trực tiếp tới cửa, tìm Lục Viễn nói rõ việc này, tiền lương thiếu có phải nên thanh toán rồi không?
Lục Viễn ban đầu còn đang lo một mình Tiêu Hỏa thu thập dược liệu không đủ dùng, hắn ngẩng đầu lên liền thấy Trần Nam Huyền mang theo bảy Anh em Hồ Lô vào, hắn trong nháy mắt liền nghĩ thông suốt.
Chao ôi, sao lại quên mất tên tiểu tử ngươi?
"Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông tới"?
Là chính ngươi tìm tới cửa.
Lục Viễn suýt nữa quên mất trong tông môn còn có Trần Nam Huyền chưa tận dụng, giờ hắn tự mình tìm tới.
Một Tiêu Hỏa không đủ, nếu như có thêm Trần Nam Huyền, vậy là đủ rồi.
Long Phượng hai huynh đệ, một từ nam đến bắc, một từ bắc đến nam.
Ai nói hai đồ đệ này vô dụng? Hai đồ đệ này dùng quá tốt!
Lần "biến phế thành bảo" này, nhất định phải hung hăng nắm chắc.
Sau khi Trần Nam Huyền đi vào, bái kiến sư phụ.
Tiếp đó, hắn nói ra yêu cầu của mình: "Sư phụ, ta lần này tới là muốn hỏi một chút về nhiệm vụ của ta đã hoàn thành. . ."
Hắn còn chưa nói xong, Lục Viễn đã trực tiếp ngắt lời hắn.
"Mục đích hôm nay ngươi đến, vi sư đã biết, ngươi yên tâm, lần này nhiệm vụ của ngươi hoàn thành không tệ, vi sư đã hứa trước đó nhất định sẽ thực hiện."
Lục Viễn nói xong, lật bàn tay một cái, trực tiếp lấy ra mấy quả Nhân Kiệt quả, cho hắn thực hiện trước.
Lần ở Hắc Long trại, Trần Nam Huyền cuối cùng thanh toán được ba quả rưỡi Nhân Kiệt quả, cộng thêm lần này nhiệm vụ được hai quả.
Tổng cộng là năm quả rưỡi.
Lục Viễn lấy ra sáu viên Nhân Kiệt quả, trong đó có một viên tách ra làm đôi.
Hắn đẩy Nhân Kiệt quả tới trước mặt Trần Nam Huyền.
"Cầm lấy đi đồ đệ ngoan, đây là phần thưởng xứng đáng cho ngươi."
Trần Nam Huyền thấy sư phụ không có bất kỳ ý định khất nợ nào, trực tiếp thanh toán tiền lương cho hắn.
Nhận lấy năm viên rưỡi quả của mình, Trần Nam Huyền nhìn sư phụ đang cười tươi nhìn về phía mình.
Không biết vì cái gì, hắn luôn cảm thấy nụ cười này có chút kinh dị.
Trước kia Lục Viễn nhìn thấy hắn tuyệt đối không bao giờ cười như vậy, mà lại lần này hắn gọi ta là 'Đồ đệ ngoan'?
Trần Nam Huyền luôn cảm thấy có gì đó không đúng...
Trần Nam Huyền vẫn còn đang suy tư.
Tiếp đó, Lục Viễn tiếp tục nói: "Ngoài Nhân Kiệt quả, trước đó vi sư còn hứa giúp ngươi tái tạo nhục thân đúng không?"
Yên tâm, lập tức sẽ cho ngươi tái tạo nhục thân, mà lại chuẩn bị cho ngươi cái tốt, cực phẩm linh căn thêm bất diệt nhục thân, thế nào? Vi sư trước nay là người nói lời giữ lời."
Trần Nam Huyền cảm thấy bất an ngày càng mãnh liệt.
Mình còn chưa nhắc tới chuyện nhục thân, sư phụ đã chủ động nói muốn thực hiện lời hứa?
Hắn vô thức lùi lại nửa bước.
Sư phụ, người đừng như vậy, ta có chút sợ hãi...
Người trước kia không phải như vậy.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận