Vi Sư Dạy Các Ngươi Đều Là Đồ Vật Thật A

Chương 220: Lâm gia gia chủ: Đối phương ít nhất là Trúc Cơ năm tầng trở lên đại tu sĩ

**Chương 220: Lâm gia gia chủ: Đối phương ít nhất là đại tu sĩ Trúc Cơ tầng năm trở lên**
Tam thúc giờ phút này vừa mừng vừa sợ lại vừa lo lắng.
Kinh hãi là vì Giang Minh rời Thanh Sơn thành mới hơn một năm, chưa đến hai năm, lần nữa trở về lại có thần thông như vậy, xem ra hơn một năm nay hắn đã có đại cơ duyên.
Mừng là vì Giang Minh mang theo thần thông như thế trở về, cả nhà bọn họ tựa hồ có thể nhìn thấy hy vọng, Giang Minh đã có thể g·iết c·hết Dịch đại sư, không chừng Lâm gia cũng sẽ vì vậy mà thu liễm.
Nhưng cũng có lo sợ.
Giang Minh cố nhiên có thực lực g·iết Dịch đại sư, có thể dù sao Giang Minh chỉ có một người, mà Lâm gia lại là một tu tiên gia tộc, người đông thế mạnh, lại nói trong Lâm gia người mạnh nhất cũng không phải Dịch đại sư, mà là một người hoàn toàn khác.
Giang Minh có thể g·iết Dịch đại sư, không có nghĩa là đối thủ của cao thủ chân chính Lâm gia, hơn nữa Giang Minh g·iết c·hết người của Lâm gia, Lâm gia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, đến lúc đó sợ rằng sẽ mang đến phiền phức lớn hơn.
Tam thúc: "Minh nhi, hảo ý của ngươi Tam thúc xin nhận, chỉ là Lâm gia thực lực xác thực quá mạnh, quá mức khổng lồ, ngươi g·iết c·hết Dịch đại sư đã vì Tam thúc báo thù.
Hiện tại tranh thủ thời gian, thừa dịp Lâm gia còn chưa kịp phản ứng, ngươi mau đi đi, nếu không dẫn tới Lâm gia trả thù ngươi liền không đi được."
Giang Minh nói: "Tam thúc, ngài cứ việc yên tâm, ta không sợ Lâm gia."
Tam thúc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngươi đứa nhỏ này, 'song quyền nan địch tứ thủ', một mình ngươi làm sao là đối thủ của cả một gia tộc Lâm gia? Ngươi biết Lâm gia bên trong có bao nhiêu cao thủ sao?"
Giang Minh không nói gì, nhưng trong lòng căn bản không hoảng sợ.
Cao thủ? Một đám Trúc Cơ?
Trúc Cơ ta sợ cái gì?
'Song quyền nan địch tứ thủ' là không sai, nhưng vấn đề là Giang Minh thực lực Nguyên Anh, tương đương với trên tay có súng Gatling.
Ngươi tay không tấc sắt làm sao cùng súng Gatling của ta đánh? Giang Minh một điểm không nghe khuyên, khiến Tam thúc đau đầu, Giang Minh đứa nhỏ này, đúng là 'nghé con mới đẻ không sợ hổ'.
Tam thúc còn muốn nói điều gì, nhưng hắn thương thế quá nặng, giờ phút này lại bắt đầu ho khan thổ huyết.
Giang Minh thấy thế không dám kéo dài, tranh thủ thời gian xuất ra đan dược tùy thân.
Lục Viễn cho mỗi người đệ tử đều chuẩn bị không ít đan dược, Giang Minh trên thân liền có đan dược cơ sở chuyên môn trị thương.
Ngưng Huyết linh đan, "Giảm Đau" đan, Hoàng Long Nội Thương đan, Sinh Cơ đan vân vân.
Giang Minh lấy ra mấy loại đan dược, để tam thẩm múc một bát nước đến, hắn dùng nước hòa tan một phần bột thuốc từ đan dược, để Tam thúc uống.
Dù sao Tam thúc là phàm nhân, thân thể người phàm, một lần không chịu được quá nhiều dược hiệu của linh đan, cho nên Giang Minh chỉ xoa một chút bột thuốc liền đủ.
Tam thúc uống thuốc, đón lấy, hắn chỉ cảm thấy mình sau khi dùng thuốc, dược hiệu cường đại, vẻn vẹn không đến thời gian uống cạn nửa chén trà, thương thế của hắn liền đã chuyển biến tốt rõ rệt.
Ngũ tạng lục phủ cấp tốc giảm đau, nguyên bản nội thương khiến hắn có một loại cảm giác lồng ngực bị phá hỏng, nhưng giờ phút này loại cảm giác đó cũng rõ ràng thông suốt, biến mất không thấy gì nữa.
Tam thúc quá sợ hãi, vội hỏi Giang Minh đây là thuốc gì.
Tam thúc kiến thức rộng rãi, tuy là người bình thường, nhưng kiến thức so với người bình thường nhiều hơn, hắn biết cho dù là danh y có tiếng nhất ở Thanh Sơn thành này, kê đơn thuốc cũng không thể có dược hiệu khủng bố như vậy.
Giang Minh cho hắn dùng thuốc có hiệu quả quá kinh khủng, chưa từng nghe nói qua có loại thuốc nào vừa uống vào liền có thần hiệu như vậy.
Dù sao Tam thúc thân thể của mình chính hắn biết, hắn bị Dịch đại sư gây thương tích, hắn biết thương thế trong cơ thể mình nặng bao nhiêu, hiện tại dùng thuốc của Giang Minh, không tốn bao lâu, vậy mà đã tốt hơn hơn nửa.
Trọng thương sắp c·hết, vậy mà cũng có thể thuốc đến bệnh trừ, chỉ trong chốc lát đã tốt hơn phân nửa, đây không thể nào là thuốc của phàm nhân.
Trong trí nhớ của Tam thúc, dường như chỉ có linh đan trị liệu thương thế của tu tiên giả mới có hiệu quả như vậy.
"Đây là linh đan?"
Giang Minh thấy Tam thúc đã nhận ra, hắn cũng không giấu diếm, gật đầu nói: "Là linh đan."
Tam thúc ruột đau không ngừng.
"Minh nhi, ngươi quá lãng phí, Tam thúc tuy rằng là một kẻ phàm nhân, dùng thuốc phổ thông trị là tốt rồi, linh đan trân quý dị thường, sao có thể dùng trên người của ta?"
Tam thúc xông pha ở Thanh Sơn thành này nhiều năm như vậy, linh đan tu tiên giả dùng hắn mặc dù chưa thấy qua, nhưng cũng đã được nghe nói.
Nghe nói linh đan do liên minh Luyện Dược Sư luyện chế, tùy tiện một viên liền muốn mấy chục khối linh thạch.
Mà linh thạch trân quý dị thường, phàm nhân muốn mua một viên linh đan có thể nói là cơ bản không thể nào, Giang Minh đem đan dược thần hiệu như thế dùng trên người hắn, Tam thúc cảm thấy trong lòng đang rỉ máu.
"Tam thúc đừng nói như vậy, cha mẹ ta sau khi c·hết, ngài liền là người nhà của ta, là thúc phụ của ta, cũng là huyết mạch chí thân duy nhất của ta trên đời này, ta làm sao có thể không cứu? Tam thúc không cần lại nói những lời này.
Hơn nữa, những đan dược này đều là sư phụ ta luyện chế, sư phụ ta là người có bản lĩnh lớn, những đan dược này ở trong Đại La Tiên Tông chúng ta, cũng không tính là trân quý."
Tam thúc cảm thấy lãng phí, Giang Minh lại không cảm thấy như vậy, người sống trên đời phải có lương tâm, hắn cố gắng tu hành, chính là vì báo sư ân, báo thù cha, báo đáp ân tình của Tam thúc.
Một chút linh đan tính là gì.
Tam thúc nghe Giang Minh nói, cảm động không thôi, hắn biết Giang Minh đứa nhỏ này chất phác, có ân tất báo, lập tức cũng không nói thêm gì nữa.
Giang Minh: "Tam thúc, hiện tại cảm giác như thế nào?"
"Đã tốt hơn nhiều, ta thấy thế này đi, thừa dịp Lâm gia bên kia còn chưa kịp phản ứng, chúng ta mau chóng rời đi, bằng không đợi người Lâm gia tới liền không kịp."
Tam thúc nhìn t·h·i t·h·ể của Dịch đại sư ở bên ngoài, vẫn như cũ cảm giác hãi hùng k·h·i·ế·p vía.
Việc này sợ rằng sẽ rước lấy sự trả thù điên cuồng của Lâm gia, hắn hiện tại tình huống đã tốt hơn nhiều, hơn nữa đã có thể xuống giường hành tẩu, hắn để tam thẩm cùng khuê nữ tranh thủ thời gian chuẩn bị một chút, trực tiếp lên đường.
Tam thẩm cùng Giang Khinh Khinh gật đầu đi thu thập một chút đồ đạc đơn giản.
Nhưng mà bọn họ còn chưa kịp ra khỏi cửa, người của Lâm gia đã đến.
Trước đó tên gia bộc bị Dịch đại sư thả đi, sau khi rời khỏi nơi này, liền trực tiếp chạy về Lâm gia, đem chuyện ở bên này báo cho Lâm gia.
Lâm gia thiếu gia được tin có người dám phá hỏng chuyện tốt của hắn, lúc này giận dữ, tự mình đến tìm Giang Minh tính sổ, kết quả vừa qua khỏi đến liền thấy Dịch đại sư nằm trên mặt đất, chìm vào giấc ngủ say như c·hết.
Dịch đại sư lại c·hết ở chỗ này, bị dọa Lâm gia thiếu gia quay đầu liền chạy.
Dịch đại sư c·hết rồi, Lâm gia thiếu gia biết đã chọc phải phiền toái lớn, thế là sau khi trở về, lập tức đem việc này nói cho cha mình.
Lâm gia gia chủ được tin về việc này, vô cùng giận dữ, Dịch đại sư là người nhà hắn, bây giờ lại c·hết ở bên ngoài trong tay người khác, điều này không nghi ngờ gì là đ·á·n·h vào mặt Lâm gia.
Lâm gia gia chủ tự mình mang người tới xem xét.
Nhưng mà sau khi đến nơi này, Lâm gia gia chủ cùng mấy vị khách khanh khác kiểm tra một chút nguyên nhân cái c·hết của Dịch đại sư, đều có sắc mặt khó coi, bởi vì bọn hắn vậy mà phát hiện Dịch đại sư là bị người ta một quyền đấm c·hết.
Dịch đại sư tu vi không thấp, Trúc Cơ tầng hai, ở Thanh Sơn thành này đã là cao thủ, đối phương vậy mà có thể một quyền đem hắn đánh c·hết, nói rõ thực lực của người động thủ vượt xa Dịch đại sư.
Lâm gia gia chủ phán đoán, chí ít cũng là đại tu sĩ đỉnh cao Trúc Cơ tầng năm trở lên.
Nghĩ tới đây hắn càng nổi giận, biết thằng con trai ngu ngốc của mình đây là chọc tới phiền phức lớn, chợt hắn trực tiếp trở tay một bạt tai tát sưng mặt heo của đứa con trai không chịu thua kém này.
"Ngu xuẩn, đã thông qua khảo hạch của Linh Kiếm Tông, còn không biết cố gắng tu hành chấn hưng gia tộc. Háo sắc như mạng, bây giờ vì một nữ tử thế tục trêu chọc phải phiền toái lớn như vậy, còn làm hại Dịch đại sư phải c·hết ở chỗ này, sao ngươi không c·hết đi?"
Lâm gia gia chủ chỉ cảm thấy đau đầu.
Dịch đại sư bị người đánh c·hết, nói rõ thực lực đối phương cực mạnh, hơn nữa hẳn là không phải cao thủ ở Thanh Sơn thành.
Bởi vì Lâm gia mặc dù không phải gia tộc đỉnh tiêm ở Thanh Sơn thành, nhưng ở Thanh Sơn thành này cũng có một chỗ cắm dùi, những gia tộc ở Thanh Sơn thành này đều là 'đồng khí liên chi', sẽ không hạ sát thủ với người Lâm gia bọn hắn.
Hiện tại đứa con trai ngu xuẩn này của mình vậy mà trêu chọc một cường giả không rõ lai lịch, hơn nữa nghe gia phó nói, người xuất thủ tuổi không lớn lắm, thậm chí còn nhỏ hơn con trai ngu ngốc của mình.
Một đại tu sĩ Trúc Cơ tầng năm trở lên mà tuổi còn nhỏ như vậy, trời mới biết phía sau có bối cảnh gì.
Lâm gia làm sao có thể trêu chọc nổi? Phiền phức lớn rồi.
Lúc này, bọn hắn nhìn thấy Tam thúc, Giang Minh bọn người từ trong viện đi ra.
Lâm gia gia chủ cơ hồ trong nháy mắt liền đưa ra quyết định, hắn lộ ra tiếu dung nói: "Mấy vị, tại hạ là Lâm gia gia chủ, đặc biệt tới để bồi tội, hiểu lầm, chuyện này đều là một trận hiểu lầm."
Đón lấy, hắn hung dữ liếc nhìn con trai mình ở bên cạnh.
"Nghịch tử, còn không mau quỳ xuống!"
Nói xong, hắn một cước đá vào đùi con trai mình, trực tiếp khiến hắn quỳ rạp xuống đất, hiển nhiên Lâm gia gia chủ không muốn mạo hiểm, giờ phút này hắn nghĩ dàn xếp ổn thỏa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận