Vi Sư Dạy Các Ngươi Đều Là Đồ Vật Thật A

Chương 100: Ấu Lân xuất thế: Ta có một kế, có thể dùng ta Đại La tông từ bóng tối phục hồi quang minh

**Chương 100: Ấu Lân xuất thế: Ta có một kế, có thể giúp Đại La Tông từ trong bóng tối vươn ra ánh sáng**
Trước mắt, Lục Viễn mở kho đan dược, ba giây luyện ra mười vạn viên t·h·u·ố·c.
Trương Phi Phi nhìn đan dược ào ạt tuôn ra như dòng lũ, tâm cảnh hắn p·h·át sinh biến hóa kỳ lạ.
Giờ khắc này hắn nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Mười vạn đan dược, ba hơi có thể luyện thành.
Nếu như một viên đan dược giá một khối linh thạch, vậy hắn cần bao lâu mới có thể mua được mười vạn viên t·h·u·ố·c giá rẻ này?
A, suýt nữa quên m·ấ·t.
Trương Phi Phi hiện tại quả thật có mười vạn linh thạch, đó là do trưởng lão Hàn của Linh K·i·ế·m Tông cho, với cái giá phải rời xa Vương Hân Sở, tốt nhất là vĩnh viễn đừng gặp mặt.
Nếu không, với tài nguyên hắn có thể nhận được ở Linh K·i·ế·m Tông, 20 năm cũng không tích cóp đủ mười vạn linh thạch.
Hai mươi năm của mình, so với ba hơi luyện đan của Lục Viễn.
Sự so sánh này khiến Trương Phi Phi nghẹt thở.
Hàn trưởng lão nói không sai, lần t·h·i đấu này chẳng qua hắn gặp vận may, ở chợ quỷ đụng phải Trần Nam Huyền, mua được đan dược giá rẻ, có chút ít đan dược nên mới có thể nâng cao thứ hạng nhiều như vậy.
Đợi Linh K·i·ế·m Tông cùng Đại La Tông đàm phán xong chuyện làm ăn đan dược, đợi đến khi những đan dược này phổ cập toàn bộ Linh K·i·ế·m Tông, các đệ t·ử đều có thể dùng đến Miểu S·á·t đan, hắn còn có ưu thế sao?
Lập tức sẽ b·ị đ·ánh về nguyên hình, trở lại vị trí vốn có của mình, một chút là có thể thấy được điểm cuối của cuộc đời già nua tại Linh K·i·ế·m Tông.
Trăm tuổi, t·h·i·ê·n phú đã tới hồi kết, bảng danh sách ngoại môn cũng không chen vào được, cầm tín vật của Hàn trưởng lão đi nội môn phong thứ chín, cầu một vị trí chấp sự ngoại môn Linh K·i·ế·m Tông sao?
Trương Phi Phi lắc đầu, hắn trở lại hiện thực.
Giờ phút này hắn đột nhiên ý thức được, có lẽ nửa tháng trước, việc mình gặp Trần Nam Huyền ở chợ quỷ, có được mấy trăm viên Miểu S·á·t đan, xông lên Top 100 ngoại môn Linh K·i·ế·m Tông, đó cũng không phải là cơ duyên chân chính của hắn.
Có lẽ hiện tại mới là cơ duyên của hắn.
Hắn hôm nay đi vào Đại La Tông, tận mắt thấy Lục Tông chủ của Đại La Tông luyện đan, đây mới là cơ duyên lớn nhất của hắn.
Nhìn bộ dáng bây giờ của Đại La Tông, tựa hồ chỉ vừa mới cất bước? Lúc trước khi hắn tiến vào Đại La Tông, dọc đường đi không thấy được mấy đệ t·ử.
Mãi cho đến khi gặp gỡ Lục Tông chủ, trong lòng hắn, Đại La Tông vẫn luôn là hình tượng một xưởng nhỏ.
Nhưng xưởng nhỏ hay không mặc kệ, Lục Tông chủ trước mắt này là một cao nhân.
Mặc dù không rõ thực lực của hắn ở các lĩnh vực khác như thế nào, nhưng riêng về luyện đan, tuyệt đối là đại năng đỉnh tiêm.
Lò luyện đan lớn như thế Trương Phi Phi hiếm thấy, ba giây luyện thành đan cũng là t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n nghịch t·h·i·ê·n.
Mặc dù dược liệu không rửa, theo đuổi hiệu suất, luyện được đan dược có hương vị cùng hình thức khó diễn tả.
Ngươi có thể nói hắn x·ấ·u, nhưng tuyệt đối không thể nói hắn kém cỏi.
Thế ngoại cao nhân đang ở trước mắt, Miểu S·á·t đan phổ cập là xu hướng p·h·át triển, Trương Phi Phi không lừa được cũng không ngăn được.
Nhưng tin tức về hiệu suất luyện đan kinh khủng của vị Lục Tông chủ này lại không phải người người đều biết.
Trương Phi Phi mặc dù tướng mạo cao lớn thô kệch, nhưng hắn rất khôn khéo.
Hắn hiểu được chênh lệch thông tin quyết định thu nhập; chênh lệch nh·ậ·n thức quyết định tầng lớp.
Tu tiên.
t·h·i·ê·n phú cố nhiên quan trọng, nhưng t·h·i·ê·n phú không phải tất cả; đôi khi chọn đúng đường đua, nắm c·h·ặ·t cơ duyên thoáng qua còn quan trọng hơn cả t·h·i·ê·n phú.
Trong nháy mắt, Trương Phi Phi đã hiểu rõ, tiếp tục ở lại Linh K·i·ế·m Tông đối với hắn đã không còn là lựa chọn tốt nhất, hiện tại cơ hội ngay trước mắt, có lẽ hắn nên đ·á·n·h cược một ván lớn.
Nhảy ra khỏi Linh K·i·ế·m Tông, đổi một đường đua khác.
Đại La Tông trước mắt mặc dù nhìn qua cũ nát keo kiệt, c·h·ó nhìn cũng phải lắc đầu.
Nhưng Trương Phi Phi giờ phút này lại nhìn thấy vô hạn khả năng.
Bàn tính trong lòng Trương Phi Phi bắt đầu tính toán.
Vị Lục Tông chủ này ba giây có thể luyện ra mấy vạn viên t·h·u·ố·c, với hiệu suất như vậy, hoàn toàn có thể nắm được chuyện làm ăn của Linh K·i·ế·m Tông.
Một khi nắm được chuyện làm ăn của Linh K·i·ế·m Tông, vậy thì mỗi năm chí ít có hơn ngàn vạn, thậm chí hơn trăm triệu linh thạch lợi ích.
Dù cho thu nhập đã trừ chi phí, lợi nhuận kia cũng là con số t·h·i·ê·n văn khủng k·h·i·ế·p.
Thậm chí nếu Miểu S·á·t đan được sử dụng tốt ở Linh K·i·ế·m Tông, hiệu quả tốt, tin tức này không giấu được bao lâu sẽ truyền ra ngoài.
Trương Phi Phi rõ ràng giấy không gói được lửa.
Giống như lúc đó hắn cũng không giấu được tin tức về Miểu S·á·t đan, một mình Linh K·i·ế·m Tông không nuốt trôi toàn bộ chuyện làm ăn của Miểu S·á·t đan.
Tin tức này không bao lâu sẽ bị Thanh Lam Tông, một thất phẩm tông môn khác trong Đại Càn biết. Số người của Thanh Lam Tông còn nhiều hơn Linh K·i·ế·m Tông, nội môn ngoại môn đệ t·ử của Linh K·i·ế·m Tông tất cả đều là k·i·ế·m tu, giới hạn ở cánh cửa k·i·ế·m tu, cho nên tổng cộng hơn ba vạn người.
Mà Thanh Lam Tông không có giới hạn k·i·ế·m tu này, số người gấp ba Linh K·i·ế·m Tông.
Nội ngoại môn tiếp cận mười vạn đệ t·ử, nếu không phải Thanh Lam Tông cao tầng không có cường giả Hóa Thần xuất hiện, sớm đã tấn thăng lục phẩm tông môn.
Một khi Thanh Lam Tông biết tin tức này, bọn hắn sẽ bỏ mặc đan dược giá rẻ không dùng sao? Bọn hắn sẽ trơ mắt nhìn Linh K·i·ế·m Tông dùng đan dược giá rẻ sao?
Đại Càn triều đình, biết tin tức này, sẽ ngồi chờ c·hết sao?
Trương Phi Phi có tầm nhìn rất xa, hắn cơ hồ đoán được tương lai. T·h·i·ê·n phú tu tiên của hắn bình thường, nhưng làm việc khôn khéo, biết lo xa.
Lấy tốc độ luyện đan của Lục Tông chủ, chỉ cần dược liệu có thể cung ứng đủ, chiếm lĩnh chuyện làm ăn của Linh K·i·ế·m Tông quá đơn giản. Tiếp đó lại lấy Linh K·i·ế·m Tông làm bàn đạp, rung chuyển toàn bộ Đại Càn, thậm chí là mấy cổ quốc, Tiên Tông xung quanh.
Trương Phi Phi không cần gõ bàn tính, hắn cũng có thể tính ra thu nhập về sau của Đại La Tông sẽ kinh khủng đến mức nào.
Hàng năm mười mấy ức, thậm chí tr·ê·n trăm ức linh thạch doanh thu.
Thậm chí đừng nói p·h·át triển đến khi lợi nhuận một năm vài tỷ.
Ngay cả chuyện làm ăn chắc chắn có được của Linh K·i·ế·m Tông trước mắt, một năm cũng có một trăm triệu thu nhập.
Nếu như mình gia nhập Đại La Tông. . .
Dù cho Lục Tông chủ có làm rơi một ít tài nguyên từ kẽ tay, cũng hơn xa so với những gì mình nhận được ở Linh K·i·ế·m Tông!
Dù sao Linh K·i·ế·m Tông tr·ê·n dưới hơn ba vạn người, hơn ba vạn miệng ăn, Linh K·i·ế·m Tông có giàu có thì cũng là cao tầng ăn t·h·ị·t, tr·u·ng tầng ăn canh, thì liên quan gì tới ngoại môn tầng dưới c·h·ót như hắn?
Đại La Tông thì không giống, Đại La Tông bao nhiêu người chứ?
Đây chính là tiềm năng!
Nếu như mình lúc này hóa thân thành nhà đầu tư t·h·i·ê·n sứ, đ·á·n·h cược một ván lớn.
Thật sự cược thắng, vậy liền thăng tiến!
Trương Phi Phi cân nhắc lợi h·ạ·i.
Hiện tại một cơ hội nhảy việc bày ra trước mặt hắn, có nhảy hay không?
Một bên là Linh K·i·ế·m Tông ổn định nhưng giới hạn cao cực thấp; một bên là Đại La Tông trước mắt xem ra tiềm lực dồi dào, lại là một vốn bốn lời.
Trương Phi Phi siết c·h·ặ·t nắm đ·ấ·m, nhớ tới Vương sư tỷ.
Tiếp tục ở lại Linh K·i·ế·m Tông, đời này đừng nghĩ gặp mặt, càng đừng nói tới việc tiếp cận Vương sư tỷ.
Lời nói lúc đó của Hàn trưởng lão như một cái gai đâm vào lòng Trương Phi Phi, tuy lời thật thì khó nghe, nhưng quả thật khó nghe.
Trước đó là không có cơ hội, nhưng bây giờ đã có, mặc dù chỉ là một cơ hội, có thể việc này phải xem Trương Phi Phi có dám hay không.
Hắn c·ắ·n răng, mẹ liều m·ạ·n·g!
Thắng làm người mẫu hội sở, thua xuống biển làm việc.
Hắn hiện tại rốt cục có tư cách nói ra câu kia: Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây! Đừng khinh tr·u·ng niên nghèo khó.
Trương Phi Phi: Ta là không có t·h·i·ê·n phú, nhưng ta dám cược!
Tài nguyên một năm của Top 100 ngoại môn Linh K·i·ế·m Tông kia không muốn nữa!
Trương Phi Phi không nói hai lời, bịch một tiếng, trực tiếp q·u·ỳ rạp xuống đất.
Lục Viễn nhìn Trương Phi Phi đột nhiên q·u·ỳ xuống, hắn sững sờ.
Đây là ý gì?
Ta biết ta luyện đan rất lợi h·ạ·i, nhưng ngươi cũng không cần phải làm đại lễ như thế chứ?
Một giây sau, Trương Phi Phi trực tiếp nói: "Lục Tông chủ, vãn bối Trương Phi Phi, năm nay 30 tuổi, 18 tuổi bái nhập Linh K·i·ế·m Tông, mặc dù t·h·i·ê·n phú bình thường, nhưng tính t·r·u·n·g thực, chăm chỉ.
Đáng tiếc phiêu linh ở Linh K·i·ế·m Tông nửa đời, chỉ h·ậ·n chưa gặp được minh sư, ngơ ngơ ngác ngác qua mười hai năm, không có ngày n·ổi danh.
Hôm nay có duyên nhìn thấy Lục Tông chủ như gặp t·h·i·ê·n nhân, cả gan thỉnh cầu Lục Tông chủ thu ta làm đồ đệ, ta muốn bái nhập Đại La Tông tu luyện.
Nếu như sư phụ chịu thu ta, đệ t·ử nguyện vì tông môn xông pha khói lửa, m·á·u chảy đ·ầ·u· ·r·ơ·i."
Trương Phi Phi nhìn ra tiềm lực của Đại La Tông, trực tiếp bái sư, làm một nhà đầu tư t·h·i·ê·n sứ trong giai đoạn đầu p·h·át triển của tông môn. Lục Viễn nhìn Trương Phi Phi q·u·ỳ gối trước mặt bái sư.
Hắn không nói chuyện.
Hiện tại trong Đại La Tông, Lục Viễn đã có mấy đệ t·ử.
Chân truyền đệ t·ử có Tiểu Hoàng, Giang Minh.
Lại thêm Trần Nam Huyền, Tiêu Hỏa cùng Toản Sơn Long góp đủ số, hết thảy cũng có năm người.
Nếu như lại tính thêm Toản Sơn Long mà Lục Viễn dự định truyền cho hắn p·h·á t·h·i·ê·n Khung thể p·h·áp tu hành, đó chính là sáu người.
Hắn hiện tại không sốt ruột thu nhận quá nhiều đồ đệ, mà lại hiện tại hắn thu đồ đệ cũng muốn xem xét nhân phẩm trước, bằng không vạn nhất lại thu được một Trần Nam Huyền tiếp theo thì sao?
Hắn đã nghĩ kỹ về con đường p·h·át triển tương lai của Đại La Tông.
Đan dược đắt hơn không quý tinh, đệ t·ử quý ở tinh không quý ở nhiều.
Trương Phi Phi. . . Dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, mà lại t·i·ể·u t·ử này là đệ t·ử Linh K·i·ế·m Tông, giữa đường xuất gia, chuyển tông đầu quân, lâm trận nhảy việc.
Đối với loại người nhảy việc này, Lục Viễn nghĩ vẫn phải khảo s·á·t một chút.
Thế là hắn hỏi: "Vì sao ta phải thu ngươi làm đồ đệ?"
Thu ngươi làm đồ đệ, đối với ta có chỗ tốt gì?
Trương Phi Phi nói: "Ta là đệ t·ử Linh K·i·ế·m Tông, lại tu luyện ở Linh K·i·ế·m Tông 12 năm, mặc dù chỉ là ngoại môn đệ t·ử, nhưng 12 năm qua, ta từng tham gia các buổi giao lưu của các đại tiên tông trong Đại Càn cảnh nội.
Ta có hiểu biết rất sâu về các đại tiên tông trong Đại Càn, hiện nay Đại La Tông chúng ta còn trong giai đoạn cất bước, Miểu S·á·t đan mặc dù lợi h·ạ·i, nhưng cũng cần người đem nó mở rộng ra ngoài.
Chuyên nghiệp sự tình cần giao cho người chuyên nghiệp tới làm, Trần Nam Huyền, Trần sư huynh bày quầy bán hàng ở Vân La thành nửa tháng, lợi ích quá mức nhỏ bé, lấy tốc độ của hắn, ba năm nữa cũng chưa chắc có thể đem đan dược của sư phụ mở rộng ra toàn bộ Đại Càn.
Nếu như sư phụ nguyện ý thu ta, ta có thể giúp tông môn đẩy mạnh tiêu thụ đan dược tới tất cả các tông môn trong Đại Càn cảnh nội, thậm chí là các nước lân cận.
Đến lúc đó không chỉ có Đại Càn, đợi Đại La Tông chúng ta p·h·át triển lớn mạnh, có thể chiếm lĩnh chuyện làm ăn của vạn nước bắc cảnh."
Trương Phi Phi rõ ràng, nhân viên nhảy việc không có vài ngón nghề độc chiêu thì không thể được lão bản trọng dụng.
Ngươi phải có độc chiêu!
Trương Phi Phi nói thẳng ra ưu thế của mình, mặc dù t·h·i·ê·n phú tu hành của hắn bình thường, nhưng hắn biết làm ăn.
Ta cảm thấy Đại La Tông các ngươi thiếu một kim bài tiêu thụ.
Bằng không với tốc độ mang hàng của Trần Nam Huyền, mười năm tám năm cũng không ra khỏi Đại Càn.
Lúc Trương Phi Phi nói lời này, ở trong Đại La Tông, Trần Nam Huyền trong hình thái người rơm không biết vì sao, mặc dù hắn không có n·h·ụ·c thân nhưng lại có loại cảm giác muốn hắt hơi.
Trần Nam Huyền:?
Ai lại ở sau lưng bàn tán về ta rồi?
Lục Viễn nghe lời nói của Trương Phi Phi, nói thật, hắn động tâm.
Trương Phi Phi t·i·ể·u t·ử này quả thật khôn khéo, hắn biết ưu thế của mình, đồng thời có thể chủ động chào hàng bản thân.
Đây chính là đặc điểm của kim bài tiêu thụ, đem t·i·ể·u t·ử này thu vào tông môn, quả thật có trợ giúp lớn cho Đại La Tông hiện tại.
Dù sao hắn nói không sai, Trần Nam Huyền chỉ biết bày quầy bán hàng ở Vân La thành, làm tán tu buôn bán lời nói, thì vẫn nên về nhà chăn h·e·o đi thôi.
Đến năm nào tháng nào mới có thể làm lớn chuyện làm ăn? Đại La Tông có đồng tiền mạnh như Miểu S·á·t đan, quả thật cần người chuyên nghiệp hơn đến làm chuyện chào hàng.
Mà Lục Viễn giờ phút này xem xét nhiệm vụ tài nguyên do hệ th·ố·n·g ban bố.
Phần thưởng thứ tư, trong một năm k·i·ế·m được một trăm triệu linh thạch.
Nếu ăn được chuyện làm ăn dưới Linh K·i·ế·m Tông, mình đoán chừng miễn cưỡng nhận được một phần thưởng thứ tư.
Nhưng đừng quên lúc hoàn thành nhiệm vụ của Giang Minh, Giang Minh vượt mức hoàn thành nhiệm vụ, hệ th·ố·n·g còn có phần thưởng thêm.
Nếu như mình vượt mức hoàn thành nhiệm vụ tài nguyên, có phải hay không cũng có phần thưởng thêm?
Trương Phi Phi t·i·ể·u t·ử này đúng là có lực hấp dẫn.
Lục Viễn nhìn Trương Phi Phi, nói: "Rời khỏi thất phẩm tông môn Linh K·i·ế·m Tông, bái nhập vào cửu phẩm Đại La Tông của ta, ngươi quả thật có chút sự táo bạo. Bất quá, chỉ nói không được, ta muốn xem ngươi có phải hay không giống như ngươi nói có loại năng lực này. Như vậy đi, nếu ngươi có thể giúp ta nắm được chuyện làm ăn của Linh K·i·ế·m Tông, lấy thêm được chuyện làm ăn dưới Thanh Lam Tông, ta liền nh·ậ·n lấy ngươi."
Trương Phi Phi nghe vậy, vô cùng vui mừng.
Hắn không sợ có điều kiện, chỉ sợ bị cự tuyệt, dù sao t·h·i·ê·n phú của hắn quả thật không tốt lắm, nếu như Lục Viễn kiên trì không thu hắn, hắn cũng không có cách nào.
Có thể hiện tại Lục Viễn nhả ra, lại p·h·át ra nhiệm vụ khảo hạch, đối với Trương Phi Phi mà nói liền có cơ hội.
Trương Phi Phi d·ậ·p đầu mấy cái trên mặt đất: "Đa tạ sư phụ, đệ t·ử nhất định hoàn thành nhiệm vụ."
Lục Viễn nhìn Trương Phi Phi.
Gia hỏa này quả thật rất tinh quái, mình chỉ mới giao nhiệm vụ khảo hạch cho hắn mà thôi, hắn đã thuận cột trèo lên tr·ê·n, đổi giọng gọi sư phụ.
Lục Viễn khoát tay: "Đợi ngươi hoàn thành nhiệm vụ rồi hãy gọi sư phụ, vẫn nên nói chuyện đan dược của Linh K·i·ế·m Tông trước đi."
Trương Phi Phi lưu loát đứng dậy, hắn nói: "Sư phụ, ta đã vừa mới tính qua, là như vậy, nếu như có thể đảm bảo đan dược cung ứng ổn định, chuyện làm ăn của Linh K·i·ế·m Tông xem như đã nắm được."
"Bất quá nói đi thì nói lại, ta hiện tại bất kể nói thế nào, nói cho cùng cũng vẫn tính là đệ t·ử Linh k·i·ế·m Tông. Đại trưởng lão Linh K·i·ế·m Tông cắt cử ta đến điều tra chuyện đan dược, mặc dù đệ t·ử hiện tại muốn chuyển sang Đại La Tông, nhưng cái gọi là nh·ậ·n ủy thác của người, hết lòng vì việc người khác, có mấy lời ta nhất định phải nói."
"Ngài xem, Miểu S·á·t đan này bán ra ngoài một khối linh thạch một viên, 20 linh thạch một bình, nhưng bây giờ Linh K·i·ế·m Tông chúng ta mua sỉ số lượng lớn. Lần mua này, một năm chính là hơn trăm triệu đan dược sinh ý, khẳng định không thể dựa th·e·o giá bán lẻ bên ngoài."
"Liên quan tới phương diện giá cả bán buôn đan dược, ta phải t·r·ả giá với ngài, chúng ta tiên lễ hậu binh."
"Cân nhắc đến việc Linh K·i·ế·m Tông chúng ta đặt hàng lượng lớn đan dược, các ngươi Đại La Tông trước tiên phải tích trữ một lượng lớn dược liệu cần t·h·iết để luyện đan."
"Phí tổn cất giữ dược liệu, phí quản lý cùng phí tổn hao hụt trong lúc đó, một bình đan dược làm sao cũng phải từ 20 khối linh thạch tăng lên tới 21 khối linh thạch chứ?"
"Ngoài ra, còn phải cân nhắc đến việc hao mòn lò luyện khi luyện chế số lượng lớn, chi phí vận chuyển cùng phụ cấp t·h·ể x·á·c tinh thần của sư phụ khi ngài luyện chế lượng lớn đan dược, giá của một bình đan dược này phải lên tới 24 một bình."
"Ta hiểu rõ đám người cao tầng Linh K·i·ế·m Tông, bọn hắn làm việc sảng k·h·o·á·i. Như vậy đi, làm tròn giá cả, giá cố định, Miểu S·á·t đan giá bán buôn, 25 linh thạch một bình."
"Sẽ không quá khó xử ngài chứ?"
Nghe Trương Phi Phi tính toán.
Lục Viễn nghe đến ngây ngẩn cả người.
Hả?
Cái giá này của ngươi g·iết đến có chút h·u·n·g· ·á·c a.
Bất quá, tính toán này của ngươi ta xem có chút không hiểu? Người ở Linh K·i·ế·m, tâm tại Đại La sao?
Sau Ngọa Long, Phượng Sồ, Ấu Lân cũng tới rồi sao?
Ta có một kế, có thể giúp Đại La từ trong bóng tối phục hồi quang minh sao?
Lục Viễn vỗ vai Trương Phi Phi.
Tốt, tốt, tốt.
Đại La Tông sau này có người như ngươi, ta an tâm.
. . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận