Vi Sư Dạy Các Ngươi Đều Là Đồ Vật Thật A

Chương 129: Cái gì? Nguyên Anh chó? (cầu vé tháng! )

**Chương 129: Cái gì? Nguyên Anh chó ư? (Cầu vé tháng!)**
La Thiên Thông ở giây trước còn có tám cánh tay, giây sau một cánh tay cũng không còn.
Đau đớn kịch liệt quét qua toàn thân La trưởng lão, nơi này vang lên tiếng kêu thảm thiết của lão.
"A a a a a!"
La trưởng lão giờ phút này mới tỉnh táo lại, dùng ánh mắt vô cùng e dè nhìn Lục Viễn, người vừa mới chặt đứt tám cánh tay của hắn.
Nguyên Anh!
Đáng chết, gia hỏa này lại là Nguyên Anh!
Hôm nay thật sự là gặp quỷ, từ đâu xuất hiện một tên Nguyên Anh tà môn như vậy, kiếm pháp và thực lực của hắn mạnh đến đáng sợ, trong nháy mắt liền đem tám cánh tay huyết nhục của mình chặt đứt.
Thứ mà La Thiên Thông đáng tự hào nhất là tám tay đã không còn, loại cảm giác này giống như việc ban đầu cho rằng đối thủ mình chọn trúng chỉ là một đứa trẻ, kết quả giây tiếp theo đứa trẻ này đứng lên từ trên ghế đẩu, cao đến hai mét, toàn thân đầy cơ bắp, trở tay vung mình hai bàn tay, hai bàn tay này suýt chút nữa trực tiếp tiễn hắn đi đời, vậy thì còn đánh đấm thế nào?
La trưởng lão tự biết không địch lại, thấy Lục Viễn lại lần nữa vung kiếm trảm tới, La trưởng lão cầu xin tha thứ: "Chờ một chút! Ta là trưởng lão Ma Huyết giáo..."
"Bạch!"
Kiếm khí chém qua thân thể La trưởng lão, giống như một đao đem một quả dưa hấu chém thành hai nửa, La trưởng lão bị kiếm khí cắt từ giữa, trực tiếp bỏ mạng.
Xung quanh, tất cả tu sĩ đang xem náo nhiệt thấy cảnh này đều ngậm miệng.
Vốn là muốn hóng chuyện, lần này thật sự xem được chuyện lớn.
Chỉ có điều, nó khác với những gì bọn hắn tưởng tượng trước đó, vốn bọn hắn sẽ cho rằng La Thiên Thông có thể g·iết chóc lung tung, đoạt lại chiếc Thanh Ngọc Thần Xa này nghênh ngang rời đi.
Nhưng bây giờ lại nhìn thấy Kim Đan 9 tầng La Thiên Thông bị người ta một kiếm chặt thành hai nửa, t·h·i t·hể rơi vào vực sâu, trực tiếp c·hết rồi.
Thậm chí hắn đến lời cuối cùng cũng không có cơ hội nói ra, tất cả mọi người nhìn về phía Lục Viễn với ánh mắt trở nên kính sợ.
Thật ác độc!
Trước khi c·hết đến di ngôn cũng không cho người ta nói, hơn nữa có tu sĩ phát hiện khi Lục Viễn vừa mới thi triển một kiếm kia, mắt hắn nhắm lại.
Không những hung ác, mà còn thật ngông cuồng, nhắm mắt lại là căn bản không xem La Thiên Thông ra gì sao?
Lục Viễn thu hồi Đại La kiếm, hắn cũng không biết những tu sĩ đang xem trò vui xung quanh này nghĩ gì.
Kỳ thật sự tình có chút khác biệt so với những tu sĩ này nghĩ, Lục Viễn sở dĩ không muốn nghe La Thiên Thông nói chuyện là bởi vì hắn xuyên qua phía trước đã đọc quá nhiều tiểu thuyết, chính phái có ngàn người nghìn mặt, còn nhân vật phản diện thì phần lớn đều là những kẻ dài dòng.
Tất cả nhân vật phản diện trước khi c·hết, lời nói cơ bản đều không khác nhau mấy, cơ bản đều là kể lể bối cảnh của chính mình.
Lục Viễn lười nghe, đi ra ngoài lăn lộn ai mà không có bối cảnh?
Đến mức nhắm mắt chém người, đó là bởi vì Lục Viễn g·iết người tương đối ít, sợ mở to mắt nhìn thấy cảnh tượng huyết tanh sẽ không chịu được, nhắm mắt lại đem người chặt thành hai nửa, hắn không nhìn thấy thì sẽ không thành vấn đề.
"Chúc mừng túc chủ hoàn thành nhiệm vụ, trừ ma vệ đạo, đạt được ban thưởng 【Nguyên Anh võ học - Bát Tí Quyền】, 【Chính đạo chi khí +100 sợi】, 【Chính Khí Xương +1】, điểm tích lũy + 100 ngàn."
Ban thưởng tới tay, chính khí trên người Lục Viễn gia tăng không ít, còn có thêm một khối Chính Đạo cốt.
Chính Đạo cốt dung hợp trong thân thể, có thể khiến trên người tản mát ra chính khí càng thêm thuần túy, Chính Khí Xương càng nhiều, nhìn qua càng thêm tiên phong đạo cốt, hơn nữa sau khi có Chính Khí Xương, có thể sử dụng chính đạo võ học cùng pháp thuật, Chính Khí Xương và chính khí càng nhiều, uy lực càng lớn.
Nhiệm vụ này ban thưởng cũng không phong phú, Lục Viễn cũng chỉ tiện tay mà làm, dù sao cũng phải giải quyết La Thiên Thông, thuận tay lấy chút ban thưởng cũng lời rồi.
Sau khi g·iết c·hết kẻ không có mắt, dám chặn đường đoạt xe này, Lục Viễn liền xoay người về xe.
Đám đệ tử Ma Huyết giáo đã chứng kiến toàn bộ quá trình, từ đầu đến cuối ngay cả một cái rắm cũng không dám thả, bọn hắn không phải là đại bộ phận của Ma Huyết giáo, những đệ tử Ma Huyết giáo này chỉ là một trong những đội ngũ mà La trưởng lão đơn độc dẫn dắt, thực lực của những đệ tử Ma Huyết giáo còn lại không bằng La trưởng lão.
La trưởng lão cản đường, tám móng vuốt đều bị chặt đứt, những Ma giáo đệ tử này đều là hạng người hám lợi, vào loại thời điểm này ai dám giảng nghĩa khí vì La trưởng lão báo thù, trừ phi cánh tay và mạng của bọn hắn đều không cần.
Bất quá, Lục Viễn g·iết người của Ma Huyết giáo, những đệ tử Ma Huyết giáo này đã ghi nhớ sâu sắc tướng mạo của Lục Viễn, hơn nữa còn có người vụng trộm xuất ra lưu ảnh thạch, khắc họa dáng vẻ của Lục Viễn để sau này giao cho các trưởng lão khác trong Ma giáo, báo thù cho La trưởng lão.
Sau khi Lục Viễn một kiếm chém c·hết Kim Đan 9 tầng La Thiên Thông, không còn ai dám tìm hắn gây phiền phức, cũng không còn ai dám ngấp nghé Thanh Ngọc Thần Xa của hắn.
Dù sao, trên thế giới này chỉ có thất phu vô tội, mang ngọc có tội, chứ không có chuyện Nguyên Anh vô tội, mang ngọc có tội.
Trêu chọc Nguyên Anh, chán sống rồi sao? Muốn đi cùng La trưởng lão sao?
g·iết gà dọa khỉ, Trương Phi Phi tiếp tục khống chế thần xa đi vào nội bộ, lần này rất thuận lợi tìm được Tiểu Hoàng và Khương Thanh Võ đã đến đây trước.
Khương Thanh Võ nhìn thấy Lục Viễn cứ như vậy nghênh ngang ngồi Thanh Ngọc Thần Xa tới đây, hắn ngây người: "Lục Tông chủ, ngươi cứ như vậy ngồi Thanh Ngọc Thần Xa tới đây, không có người cướp ngươi sao?"
Lục Viễn: "Có, vừa mới giải quyết một tên Kim Đan chín tầng."
Khương Thanh Võ: "Vậy thì không sao."
Khương Thanh Võ lau mồ hôi.
Ngươi là Nguyên Anh vậy nên có thể bá đạo một chút, chỉ cần Hóa Thần không xuất hiện, có thể muốn làm gì thì làm.
. . . . .
Sau khi tụ hợp với Tiểu Hoàng, lúc này Lục Viễn mới rảnh rỗi xem xét kỹ càng cửa vào Thượng Cổ Huyết Vực của Khốn Long uyên này.
Cao nhân Khâm Thiên Giám của Đại Càn hoàng thất suy đoán không sai, lối vào Thượng Cổ Huyết Vực đúng là mở tại Khốn Long uyên.
Giờ phút này, tại chỗ sâu nhất trong Khốn Long uyên, đã có ba động dây dưa sinh ra giữa không gian huyết vực và không gian hiện thực xuất hiện.
Huyết vực không gian vốn là khu vực chôn cất hỗn loạn t·h·i t·h·ể của dư nghiệt sáu nước sau khi Thần Tần cổ quốc chiến thắng vào thời thượng cổ thần quốc, bản chất là một mảnh dị không gian to lớn vô cùng do đại năng giả mở ra.
Mảnh dị không gian này không ngừng di động trong vô số bích chướng không gian, cách một đoạn thời gian lại va chạm với hiện thực, đó là thời điểm huyết vực xuất thế, không gian huyết vực có niên đại xa xưa, hư không cấu tạo sớm đã không ổn định.
Sau khi va chạm với hiện thực, quy tắc không gian ảnh hưởng lẫn nhau, đến một thời điểm nhất định sẽ trở nên yếu ớt, lúc đó tự khắc sẽ mở ra lối vào.
Lục Viễn ngẩng đầu, nhìn một đạo màng chắn không gian huyết sắc cự đại dọc theo hư không lộ ra, màng chắn huyết sắc khổng lồ giống như một màn sân khấu khổng lồ được mở ra, phía sau màn sân khấu chính là Thượng Cổ Huyết Vực không gian.
Chờ màng chắn này vỡ nát, có thể tiến vào bên trong huyết vực.
Lục Viễn hỏi Khương Thanh Võ: "Vì sao không trực tiếp phá vỡ bình chướng mà xông vào?"
Khương Thanh Võ cười, những tu sĩ bên cạnh Lục Viễn cũng cười theo.
"Ha ha ha ha, đạo hữu, xem ra ngươi không hiểu nhiều về màng chắn không gian của bí cảnh thượng cổ, phàm là bí cảnh thượng cổ, phần lớn đều là do Độ Kiếp đại năng thượng cổ mở, một số bí cảnh cao cấp thậm chí còn do Tiên Nhân mở, cho dù đã qua nhiều năm nhưng cũng không phải bất cứ ai cũng có thể phá vỡ."
Một tu sĩ khác cũng gật đầu: "Không tệ, hơn nữa cái bí cảnh Thượng Cổ Huyết Vực này càng là nổi danh, một đại bí cảnh lừng danh của Thanh Thiên đại thế giới, màng chắn của nó rất dày, cho dù là Hóa Thần, Luyện Hư tu sĩ ra tay cũng không dám chắc có thể phá vỡ, muốn sớm phá vỡ ư? Nằm mơ sao?"
Khương Thanh Võ nói cho Lục Viễn biết, màng chắn của bí cảnh thượng cổ cơ bản không thể nào dùng sức người mở ra, trừ phi ngươi là Độ Kiếp có thể xé mở một vết nứt rồi tiến vào, nếu không, chỉ có thể chờ nó cùng hiện thực không gian va chạm rồi vỡ ra, tự mở cửa vào.
Lục Viễn nghe Khương Thanh Võ nói xong, hắn quay đầu nhìn Toản Sơn Long, hắn chỉ về phía màng chắn huyết vực trước mặt.
"A Toản, đập nó ra."
Hai đầu Toản Sơn Long lắc lư đầu, giống như nhận được mệnh lệnh, bò lên trên, phá thiên Khung thể, cái đuôi có Lưu Tinh Chùy vung lên liền nện.
"Rầm rầm rầm!"
Động tĩnh khổng lồ bên phía Lục Viễn trong nháy mắt đã gây chú ý cho không ít tu sĩ xung quanh, những tu sĩ này cười nhạo nhìn màn này, cảm thấy Lục Viễn có chút ngây thơ.
Khương Thanh Võ cũng thấy vị Lục Tông chủ này có vẻ hơi không nghe lời khuyên can. .
Mà giờ khắc này, ở phía xa, một nhóm lớn tu sĩ mặc huyết y đang đứng lơ lửng trong hư không, cũng bị động tĩnh bên này hấp dẫn ánh mắt.
Đám tu sĩ huyết y này, trên thân mỗi người đều phát ra tà khí, hiển nhiên không phải tu sĩ chính đạo, ba người dẫn đầu trong đội ngũ có hai người tu vi Kim Đan, còn có một người có khí tức không rõ, thâm bất khả trắc.
Bất quá, nhìn vị trí của bọn họ, người này còn đứng trước hai gã Kim Đan kia, tu vi cao cường có thể thấy, sợ là Nguyên Anh cảnh.
Xung quanh không ai dám tới gần, nghe thấy động tĩnh Toản Sơn Long dùng chùy nện màng chắn của Lục Viễn, ba gã cao thủ ma tu dẫn đầu đưa mắt nhìn qua, nhìn thấy hai đầu Toản Sơn Long bên phía Lục Viễn.
Ma tu thủ lĩnh chưa thấy qua loại yêu thú này, bất quá tên cầm đầu vẫn cười lạnh một tiếng, mắng một câu ngu xuẩn.
Dù sao theo bọn hắn nghĩ, màng chắn của Thượng Cổ Huyết Vực làm sao có thể nện mà mở ra được?
Nếu có thể sớm phá vỡ, các lục phẩm tông môn của Bắc châu vạn quốc đã sớm tiến vào.
Nơi này không phải là không có Hóa Thần lão quái, nhưng ngay cả Hóa Thần lão quái cũng không thể sớm tiến vào, có thể thấy màng chắn kiên cố đến mức nào.
Đám gia hỏa này muốn dựa vào hai đầu Tứ Bất Tượng đập ra một cánh cửa để sớm tiến vào, không phải ngu xuẩn thì là gì?
Thủ lĩnh ma tu nói không nhỏ, vốn hắn cũng không định điệu thấp, âm thanh truyền đến phía Lục Viễn, Tiểu Hoàng, Giang Minh, Trần Nam Huyền, Tiêu Hỏa, Trương Phi Phi bọn người nghe thấy, sắc mặt đồng loạt đen lại.
Tiểu Hoàng, Giang Minh không cần nói nhiều, Lục Viễn tương đương với tái sinh phụ mẫu của bọn hắn, đối với sư phụ và tông môn tuyệt đối trung thành, có người mắng Lục Viễn so với mắng bọn hắn còn nghiêm trọng hơn.
Trần Nam Huyền, Tiêu Hỏa mặc dù vì lợi ích mà gia nhập Đại La tông, nhưng một ngày làm thầy cả đời làm cha, mắng Lục Viễn chính là mắng cha ruột của bọn hắn.
Trần Nam Huyền hùng hổ: "Tên vương bát đản nào mắng cha ruột của bản Độ Kiếp Tiên Tôn? Chán sống rồi sao?"
Trương Phi Phi, Ninh Phong cũng như thế, mắng bọn hắn thì được, nhưng mắng sư phụ thì không được.
Đại sư huynh Tiểu Hoàng tốc độ nhanh nhất, ra tay cũng tàn nhẫn, trên thân thể có lôi hồ lưu động, Tấn Lôi thể của nó trong nháy mắt bộc phát, hóa thân thành thiên lôi, trong khoảnh khắc đã vọt tới trước mặt tên thủ lĩnh ma tu mặc huyết y vừa mới lên tiếng.
Tiểu Hoàng không quan tâm ngươi là Kim Đan hay là Nguyên Anh, tên thủ lĩnh huyết y còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay của Tiểu Hoàng đã vỗ xuống.
"Đại Nhật Phần Thiên Chưởng!"
"Lôi Điện Đao!"
Hỏa diễm cự chưởng và Lôi Điện Đao khổng lồ đồng thời đánh thẳng vào mặt, đến khi tên thủ lĩnh ma tu kịp phản ứng, cự chưởng và Lôi Điện Đao đã đập tới trên mặt.
Ma tu thủ lĩnh giật mình trong lòng.
"Nguyên Anh chó?"
Hắn đã không kịp phản ứng,
"Oanh!"
Hắn trực tiếp bị đánh bay, cho dù ma tu thủ lĩnh cũng có Nguyên Anh chi thân, nhưng chịu một tát này cũng không chịu nổi.
Nguyên Anh trưởng lão bị một bàn tay đánh bay, số lượng lớn ma tu còn lại quá sợ hãi, nhao nhao không dám tin vào hai mắt của mình.
Cái gì?
Con chó này là Nguyên Anh? Hơn nữa một bàn tay đem Nguyên Anh trưởng lão đánh bay? Ta không phải đang nằm mơ chứ?
. . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận