Trọng Sinh Trở Về Trải Qua Mỹ Mỹ Cuộc Sống

Trọng Sinh Trở Về Trải Qua Mỹ Mỹ Cuộc Sống - Chương 90: Ngươi có phải hay không cũng lên tay (length: 7649)

May mắn là mọi người không biết nội tâm âm u của Bạch Thanh Ảnh, nếu không trong thôn, thời gian ngắn ngủi, liền có thêm hai người điên mất.
Nhưng đừng xem thường trí tuệ của dân chúng thường dân, Bạch Thanh Ảnh chủ động khiêu khích còn t·r·ả đũa, rõ ràng Tưởng thanh niên trí thức đang can ngăn, nàng lại nói người ta đ·á·n·h nàng, mọi người đều nhìn rõ cả rồi.
Người vẫn còn nằm trên đất kêu t·h·ả·m, nhưng không ai thèm để ý, gần một năm qua ấn tượng của mọi người về Bạch Thanh Ảnh đã kém đến cực điểm, cũng không biết vì sao cứ hễ thấy Tưởng thanh niên trí thức là nàng ta lại như c·h·ó đ·i·ê·n xông vào c·ắ·n loạn.
Chẳng lẽ các vị thôn cán bộ đều ở phía trước an bài chuyện chia t·h·ị·t, không thấy chuyện bên này sao? Đương nhiên là thấy rồi, thế nhưng cô nương Bạch gia này tự mình gấp gáp đi tìm việc để bị đ·á·n·h thì cũng đáng.
Không ai đến tìm bọn họ lại đi thò đầu ra làm gì, huống chi ai cũng có quan hệ không tệ với Lý Ái Quốc.
Bạch Thanh Ảnh thấy không ai thèm để ý mình nên ầm ĩ không n·ổi nữa, căm giận đứng dậy đối với Tưởng Tư Di và Triệu Tố Phân nói: "Các ngươi cứ chờ đó cho ta, ta sẽ không bỏ qua chuyện này đâu."
Ném lại lời ngoan độc, nàng cũng không đi, t·h·ị·t h·e·o là chia cho mọi người, nàng dựa vào cái gì mà không cần, hơn nữa hai con t·i·ệ·n nhân này chẳng phải muốn đầu h·e·o giò h·e·o trư hạ thủy sao, vậy thì nàng cũng muốn, hiện giờ nàng đang có tiền trong túi.
Đám người xem náo nhiệt này chẳng có ai tốt đẹp gì, đều đang xem kịch, chờ sau này nàng p·h·át đạt thì đừng có ai trong cái đám quỷ nghèo này bén mảng tới gần nàng.
Không thể không nói Bạch Thanh Ảnh đúng là suy nghĩ nhiều, nếu Tưởng Tư Di có thể cho nàng cơ hội đó, vậy thì coi như nàng ta sống lại một kiếp vô ích.
Lĩnh xong t·h·ị·t h·e·o, Tưởng Tư Di và Triệu Tố Phân chờ xem cuối cùng còn thừa lại gì thì các nàng dùng tiền đổi một chút, Bạch Thanh Ảnh cũng không đi, cứ như vậy kè kè theo hai người.
Kỳ thực chính nàng ta cũng không biết nếu thật sự đổi được mấy thứ thối hoắc đó về thì sẽ làm gì, chỉ là đơn thuần t·h·í·c·h nhìn vẻ mặt không vui của Tưởng Tư Di.
"Tức phụ." Lý Cảnh Thần đạp xe đến, từ xa đã gọi Tưởng Tư Di, người ở chung quanh nghe thấy đều đang len lén chê cười hắn.
Lý Cảnh Thần mặt dày không thèm để ý, Tưởng Tư Di cũng có chút không chịu n·ổi, ngay cả Triệu Tố Phân bên cạnh nàng cũng đang cười t·r·ộ·m, Tưởng Tư Di nhẹ nhàng gõ đ·á·n·h Triệu Tố Phân một chút: "Ngươi còn cười được à."
"Ngươi nói nhỏ thôi, không p·h·át hiện ra là mọi người đều đang nhìn ngươi đó à?" Những lời này là oán trách Lý Cảnh Thần.
'Hắc hắc.' Lý Cảnh Thần chỉ 'Hắc hắc' cười không nói.
"Không phải ngươi nói hôm nay phải tối mới về sao?"
"Ừ, không sao, rảnh tay ta liền về." Lý Cảnh Thần tiếp nh·ậ·n t·h·ị·t trong tay tức phụ.
"Chồng ngươi về thì ta không đi nữa, về thanh niên trí thức điểm còn phải đối phó với một người nữa." Triệu Tố Phân rất biết điều, dễ gì mà quấy rầy chuyện của vợ chồng người ta.
Tưởng Tư Di ngăn không cho Triệu Tố Phân đi: "Đến nhà ta ăn xong rồi về chứ sao."
"Không được không được, nếu ngươi làm món kho thì chừa chút cho ta, ngày mai ta qua lấy." Nói xong nàng bước nhanh đi, nàng sợ nếu không đi nữa thì Tưởng Tư Di sẽ không để nàng đi mất.
"Sao còn chưa về nhà, tính làm món kho à?"
"Ừ, lát nữa nếu không ai muốn đầu h·e·o giò h·e·o với trư hạ thủy thì ta định đổi.
Bây giờ t·h·i·ê·n khí lạnh, làm nhiều chút cũng không sao, vài ngày nữa Tố Phân phải về nhà, có thể cho nàng mang một ít đi đường ăn." Nói xong Tưởng Tư Di liếc mắt nhìn Bạch Thanh Ảnh ở bên cạnh, nàng luôn cảm thấy Bạch Thanh Ảnh ở đây còn muốn giở yêu t·h·i·êu thân.
Thật đáng ghét, Tưởng Tư Di không tự chủ chu lên cái miệng nhỏ nhắn trắng mịn.
Lý Cảnh Thần là người rất tinh ý, huống chi người bên cạnh còn là vợ của mình, sao có thể không nhận ra tiểu cô nương này đang không t·h·í·c·h Bạch Thanh Ảnh.
Cô gái này lại chọc đến tức phụ của mình thế nào.
Bạch Thanh Ảnh cảm thấy Tưởng Tư Di chính là một con t·i·ệ·n nhân biết quyến rũ người, thấy chồng mình còn bày ra cái bộ dạng nhu nhược đáng thương c·h·ế·t đi được kia.
Ánh mắt ác ý lướt qua thì bị Lý Cảnh Thần dùng một ánh mắt lạnh như băng cản trở về, Bạch Thanh Ảnh thấy Lý Cảnh Thần lạnh lùng nhìn mình thì không khỏi lạnh r·u·n, vừa rồi đ·á·n·h nhau nàng ta không hề sợ, thế nhưng lúc này ánh mắt của Lý Cảnh Thần khiến nàng ta sợ hãi.
Nghĩ một chút, thôi cứ đi trước vậy, dù sao cái thứ trư hạ thủy kia thối hoắc, nàng ta cũng không t·h·í·c·h ăn, đâu có t·h·ị·t kho tàu trong tiệm cơm quốc doanh thơm.
"Đây là ác nhân tự có ác nhân trị sao?" Thấy Bạch Thanh Ảnh bị Lý Cảnh Thần dọa đi, Tưởng Tư Di không cẩn t·h·ậ·n buột miệng nói ra lời trong lòng.
Nói xong cảm thấy không đúng; ngẩng đầu lên đ·â·m vào đôi mắt nguy hiểm của người đàn ông kia, cái con bé không có lương tâm này, dám nói chồng mình là ghê t·ở·m, xem ra là ngứa da muốn ăn đòn rồi.
"A Thần, em muốn mua đầu h·e·o giò h·e·o với trư hạ thủy, anh qua hỏi thử xem sao." Tưởng Tư Di cười không ngớt đánh trống lảng.
Lý Cảnh Thần ngoài mặt đáp ứng, kỳ thật trong lòng lại nghĩ, hừ, có đánh trống lảng cũng vô dụng thôi, buổi tối nên làm thế nào thì cứ thế mà làm, lão t·ử tai dùng rất tốt đó.
Thấy Lý Cảnh Thần đi qua hỏi, Tưởng Tư Di còn tưởng là mình đánh trống lảng thành c·ô·ng, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
x·á·ch về không chỉ có đầu h·e·o giò h·e·o cùng trư hạ thủy mà Tưởng Tư Di muốn, còn có mấy khúc xương lớn cùng nửa phiến xương sườn, không ai muốn, trong thôn vì k·i·ế·m tiền nên khuyên Lý Cảnh Thần mua.
Cũng không phải là trong thôn nhưng lại muốn n·h·ổ lông dê của hắn, ai bảo hắn biết k·i·ế·m tiền chứ, người mua c·ô·ng t·á·c trong thôn vừa lúc là nhà thôn trưởng với bí thư chi bộ, về nhà nói chuyện phiếm, giờ ai cũng biết nhà Lý Cảnh Thần ở nhà máy là người cầm tiền lương c·ô·ng nhân cao nhất.
"Đi thôi, về nhà nấu cơm." Lý Cảnh Thần đem tất cả mọi thứ cột lên ghi đông xe, cũng không có lái xe, trực tiếp đẩy xe cùng Tưởng Tư Di cùng đi.
Chủ yếu là đầu h·e·o quá lớn, lái xe rất dễ làm bẩn quần áo.
Đồ đạc nhiều quá, Tưởng Tư Di quyết định trước tiên đem đầu h·e·o kho, may mắn là Lý Cảnh Thần đã về, nếu không cái đầu h·e·o mao hồ hồ kia, chỉ trông chờ vào nàng và Triệu Tố Phân thì đến ngày mai cũng không đủ ăn mất.
Có đàn ông vẫn khác, Lý Cảnh Thần nhanh nhẹn đem đầu h·e·o nướng đen thui, còn t·i·ệ·n thể dùng một chậu nước đem đầu h·e·o đã nướng qua rửa sạch.
Hôm nay nhà nào cũng ăn t·h·ị·t, nhưng hương thơm bay ra từ nhà của hai người Lý Cảnh Thần lại quá thèm người, hàng xóm cảm thấy ngày tháng đúng là không thể nào qua nổi, từ lúc Tưởng Tư Di xuống n·ô·ng thôn, thường xuyên có mùi hương bay ra, khi các nàng ta vào thành phố một thời gian thì nhà hắn cảm thấy rốt cuộc cũng có thể không bị hành hạ nữa, ai có thể nghĩ tới không bao lâu nàng ta lại thường x·u·y·ê·n quay về trong thôn.
"Tức phụ, xong chưa vậy?" Lý Cảnh Thần ngồi trên ghế băng nhỏ nhóm lửa thèm không được, món kho tức phụ làm thật sự quá thơm, lần nào hắn cũng ăn không đủ.
"Xong rồi xong rồi, anh cứ ăn trước một ít đi, còn lại để trong nồi, sáng mai ăn càng ngon." Tưởng Tư Di đem t·h·ị·t đều xé xuống, ném lại vào trong nồi, c·ắ·t một đĩa cho Lý Cảnh Thần ăn.
Ăn t·h·ị·t kho trộn với nước kho, ăn luôn hai bát cơm thì sau bữa cơm mới chậm lại tốc độ, "Quá thơm, em lâu lắm rồi không làm món này."
"Sao có thể ngày nào cũng làm chứ, như thế sẽ bị người ta ghen tị đấy, hôm nay Bạch Thanh Ảnh còn nói em với Tố Phân diễn trò tư bản chủ nghĩa nữa đấy, bị Tố Phân đ·á·n·h cho một trận, phỏng chừng thù dai rồi."
Nghĩ đến Tưởng Tư Di đã thấy phiền lòng, Bạch Thanh Ảnh và Trương Kiến Quân hai người y như Tiểu Cường đ·á·n·h không c·h·ế·t, quá đáng ghét, hay là nghĩ cách vĩnh trừ hậu h·o·ạ·n đi thì hơn.
"Có phải em cũng động tay không." Ánh mắt của Bạch Thanh Ảnh tràn đầy h·ậ·n ý, nghe tức phụ nói thì Lý Cảnh Thần liền đoán ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận