Trọng Sinh Trở Về Trải Qua Mỹ Mỹ Cuộc Sống

Trọng Sinh Trở Về Trải Qua Mỹ Mỹ Cuộc Sống - Chương 110: Bái phỏng (length: 7504)

Tưởng phụ nhanh chóng làm xong mì bưng lên bàn, ở phòng bếp kêu Tưởng Tư Di cùng Lý Cảnh Thần đi qua ăn cơm: "Khuê nữ, hai con lại đây ăn mì."
"Được rồi." Tưởng Tư Di buông đồ vật bị p·há loạn thất bát tao trong tay xuống.
"Mẹ, mẹ xem những đồ vật con mở ra ở phòng kh·á·c·h này." Tưởng Tư Di miệng ăn đầy mì còn không quên cục diện rối r·ắ·m do chính mình gây ra.
Tưởng mẫu nhìn thấy nữ nhi mình p·há đồ đầy đất thì âm thầm đau đầu, kết hôn rồi cũng vẫn là một đứa trẻ.
"Sao lại mang nhiều đồ như vậy về, đồ lần trước con gửi tới ba với mẹ ăn còn không hết."
"Là A Thần chuẩn bị, con cũng vừa mở ra mới biết." Tưởng Tư Di tranh thủ loát một đợt hảo cảm cho nam nhân trước mặt mẫu thân.
"Tiểu Thần à, sau này đừng mua nhiều như vậy, ăn không hết lãng phí lắm."
"Không sao đâu mẹ, con mua đều là đồ để được."
Tưởng mẫu thầm nghĩ: Toàn lời thoại trong kịch.
Ăn uống xong, Tưởng Tư Di miễn cưỡng vùi vào người Tưởng mẫu, Tưởng mẫu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà của con gái liền biết con bé sống không tệ.
"Mẹ, mấy ngày nay các dì biểu có phải muốn đến không ạ?" Tưởng Tư Di tr·ê·n mặt lộ rõ vẻ không chào đón.
"Chắc cũng mai kia thôi, không muốn gặp à?" Tưởng mẫu sao không biết tâm tư của con gái, kỳ thật nàng cũng không t·h·í·c·h cái kiểu thân t·h·í·c·h này, bởi vì Tưởng phụ là xưởng trưởng nên khó xử quá, đáng tiếc các nàng vẫn không cảm nhận được, năm nào cũng muốn đến đây, vô duyên vô cớ chọc người ghét.
Tưởng Tư Di kêu r·ê·n một tiếng, "A, gh·é·t thật đấy, muốn ở nhà mấy ngày thật tốt mà còn phải ứng phó với những người thân chán gh·é·t như vậy."
"Nếu con không muốn gặp thì cứ cùng Tiểu Thần đi ra ngoài chơi, ba mẹ sẽ ứng phó bọn họ cho." Tưởng phụ đau lòng con gái, vừa lúc ông cũng không t·h·í·c·h mấy người nhà chị họ của tức phụ.
"Thật ạ?" Tưởng Tư Di mắt lóe sáng nhìn Tưởng phụ.
"Thật, ở nhà mình thì sao con gái ta phải chịu uất ức?"
"Tốt; ngày mai con với A Thần sáng sớm liền đi ra ngoài chơi, buổi tối mới về." Tưởng Tư Di vui vẻ đến mức muốn khoa tay múa chân.
Lý Cảnh Thần thì tức phụ nói gì hắn làm nấy, toàn quyền để tức phụ làm chủ.
"A Thần, mai chúng ta đi thăm Hoàng gia gia với Hoàng nãi nãi đi."
"Được, tiện thể lần trước Hoàng nãi nãi cho khế nhà, hai ta cũng đi xem xem sao."
Tưởng phụ Tưởng mẫu nghe được có người tặng khế nhà cho hai vợ chồng khuê nữ thì rất giật mình, Tưởng mẫu hỏi: "Hai con nói gì đấy, có người tặng nhà cho hai con á?"
"Chính là vị giáo sư Kinh đại trước ở chuồng b·ò, rất t·h·í·c·h A Thần, sau khi hai đứa kết hôn thì cho lễ gặp mặt, không biết giờ còn tìm lại được không." Tưởng Tư Di nói đơn giản lại chuyện đã xảy ra.
Tưởng phụ nghe liên tục gật đầu: "Giờ quả thật có nhiều nhân viên được thả sửa lại án sai, tài sản quốc gia cũng được t·r·ả lại, nhưng có không ít nhà bị chiếm, giờ đám người chiếm nhà không chịu đi, muốn lấy lại nhà cũng khó à."
"Không sao đâu ba, hai đứa con đi xem rồi biết tình hình thôi." Lý Cảnh Thần không muốn Tưởng phụ Tưởng mẫu lo lắng chuyện nhà cửa ngay.
"Việc này có ổn không, nhà cửa đâu phải chuyện nhỏ." Tưởng mẫu nghe được có người tặng nhà thì trong lòng không yên, quan hệ gì mà b·út tích lớn vậy.
"Mẹ cứ yên tâm, Hoàng gia gia với Hoàng nãi nãi tốt lắm, lại tốt với A Thần.
A Thần học được nhiều kiến thức cũng là do hai người họ dạy." Tưởng Tư Di vừa nói xong, Tưởng mẫu không khỏi liếc nhìn Lý Cảnh Thần một cái, con rể có số hưởng, không ngờ sớm đã có cơ duyên như vậy.
"Tốt, hai đứa tự liệu liệu là được.
Hai đứa đi nằm nghỉ một lát đi, ngồi xe cũng mệt rồi, phòng của con vẫn như trước kia, mẹ thay chăn lớn hơn cho con rồi đấy." Tưởng mẫu đau lòng con gái con rể, giục người đi nghỉ ngơi.
"Mẹ." Tưởng Tư Di ngượng ngùng hờn dỗi một tiếng, âm cuối k·é·o thật dài.
"Cám ơn mẹ." Lý Cảnh Thần mặt dày cảm ơn nhạc mẫu rồi lôi k·é·o tức phụ vào phòng nghỉ ngơi.
Lần thứ hai đăng môn nhập thất, Lý Cảnh Thần khác hẳn lần trước, lần trước đến thì thấp thỏm, sợ cha vợ với lão nhạc mẫu có ý kiến về mình, còn lần này nhạc mẫu hoàn toàn coi hắn như con t·ử đối đãi, thái độ của cha vợ cũng khá hơn nhiều.
Tưởng Tư Di nghỉ ngơi xong thì lôi k·é·o Tưởng mẫu đi dạo phố, còn Lý Cảnh Thần ngại không đi nên ra chợ đen xem, xem chợ đen Kinh Thị có gì khác với chỗ của bọn hắn.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn lại giống như hắn p·h·át hiện ra, người ở chợ đen giờ bán đồ cũng không trốn tránh nữa, chứng tỏ hướng gió đã đổi chiều.
Trên chợ đen Kinh Thị còn có không ít đồ mới mẻ, bên Hắc Tỉnh không có, xem ra sang năm đi đội vận chuyển buôn chuyến là việc bắt buộc phải làm.
Tưởng Tư Di và Tưởng mẫu thu hoạch đầy ắp về nhà, Tưởng mẫu nhìn thấy cái gì cũng thấy hợp với con gái, thấy gì mua nấy.
"Ôi, mua không ít đấy." Tưởng phụ thấy hai mẹ con vào cửa tay x·á·ch đầy đồ, tiếc là ông bận việc nên không đi th·e·o được.
"Mẹ thấy con gái mặc đẹp nên mua thôi." Hôm nay Tưởng mẫu thật sự hào phóng, không hề để ý giá cả.
Tưởng Tư Di bất đắc dĩ buông đồ trong tay, nói: "Con căn bản không ngăn được mẹ."
Lúc Lý Cảnh Thần trở về thì trong tay x·á·ch đồ ăn mua ở tiệm cơm quốc doanh, tức phụ với nhạc mẫu đi chơi cả buổi, về còn làm cơm thì mệt quá, tuy rằng cha vợ cũng biết nấu cơm, nhưng hắn về là có sẵn để ăn thì không t·h·í·c·h hợp.
"A Thần, con chu đáo quá, còn mua thức ăn về." Tưởng Tư Di thấy nam nhân nhà mình x·á·ch cà mèn vào thì chạy chậm qua tiếp cà mèn, Lý Cảnh Thần nhìn bộ dạng đáng yêu của tức phụ thì không nhịn được xoa xoa cái đầu nhỏ xù xù của tức phụ một phen.
Hai người hỗ động, Tưởng phụ Tưởng mẫu nhìn mà vui mừng, tuy rằng gia cảnh Lý Cảnh Thần có chút kém, họ không hài lòng lắm, nhưng chỉ xét riêng con người thì không có vấn đề gì cả.
Hôm sau, Lý Cảnh Thần và Tưởng Tư Di ăn uống xong sớm liền ra ngoài, mua ít quà rồi đi thăm Hoàng nãi nãi.
Hoàng nãi nãi mở cửa thấy Tưởng Tư Di và Lý Cảnh Thần đến thì mừng rỡ, vui vẻ đón người vào.
"Yến Lễ, Yến Lễ mau ra đây, xem ai đến này."
"Ai đến mà bà k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g thế?" Hoàng gia gia chậm rãi đi ra từ thư phòng, thấy Lý Cảnh Thần và Tưởng Tư Di cũng vui vẻ không kém.
"Là thằng nhóc nhà ngươi dẫn tức phụ đến à."
"Hoàng gia gia chúc mừng năm mới, Hoàng nãi nãi chúc mừng năm mới." Hai vợ chồng cùng nhau chúc Tết.
"Ôi, chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới." Hai ông bà thấy hai người thì thật sự cao hứng, Hoàng nãi nãi sắp xếp đi rửa trái cây cho bọn họ.
Tưởng Tư Di vội vàng đi theo giúp đỡ, Hoàng nãi nãi tuổi cao rồi, sao có thể để một người già bận rộn vì mình.
"Tiểu Thần à, cháu đến đúng lúc, nhà nước có lẽ sẽ khôi phục t·h·i đại học, cháu học theo chúng ta nhiều như vậy, có muốn tham gia t·h·i đại học học tập tri thức bài bản một chút không?
Bất quá tài năng của cháu giờ đã hơn hẳn sinh viên mới tốt nghiệp rồi, nếu thi đại học rồi lại lên đại học thì có chút thiệt thòi cho cháu." Hoàng gia gia nhìn đứa trẻ không chịu buông sách dù trong hoàn cảnh khó khăn năm xưa thì trong mắt toàn là tiếc nuối, khi đó nếu được t·h·i đại học thì tốt biết bao...
Bạn cần đăng nhập để bình luận