Trọng Sinh Trở Về Trải Qua Mỹ Mỹ Cuộc Sống

Trọng Sinh Trở Về Trải Qua Mỹ Mỹ Cuộc Sống - Chương 06: Không muốn để cho hắn cưới vợ (length: 7795)

"Tư Di, ngươi không phải nói ngươi không muốn đi nhà đồng hương kết bạn sao? Sao lại muốn chuyển ra ngoài ở chứ, nguy hiểm lắm, nghe ta đi, cứ ở lại điểm tập thể thanh niên trí thức đi, ở đây ta còn có thể chiếu cố ngươi." Trương Kiến Quân lên tiếng.
"Trương thanh niên trí thức, ta đã nói rồi, xin gọi ta Tưởng thanh niên trí thức." Tưởng Tư Di cảm thấy hiện tại nhìn mặt người trước mắt một cái thôi cũng thấy ghê tởm.
"Chúng ta xuống nông thôn là vì xây dựng tổ quốc, là thanh niên có văn hóa, không ai chiếu cố ai cả, ta cũng không cần ngươi chiếu cố." Tưởng Tư Di nói xong liền xoay người cầm lấy đồ đã đóng gói cẩn thận đặt lên xe đẩy nhỏ của Lý Cảnh Thần.
Trương Kiến Quân còn muốn dây dưa, Lý Cảnh Thần tiến lên chặn lại, "Vị thanh niên trí thức đồng chí này cứ yên tâm, nếu ai dám bắt nạt Tưởng thanh niên trí thức, ta đánh gãy chân hắn." Nói xong nắm chặt quyền.
Trương Kiến Quân chỉ là cái tiểu bạch kiểm yếu đuối, nhìn thấy Lý Cảnh Thần bộ dạng hung ác kia có chút sợ hãi, chỉ có thể lùi về ký túc xá thanh niên trí thức, để sau này tính tiếp.
Lý Cảnh Thần thấy Trương Kiến Quân bộ dạng kia, khinh bỉ không thôi, trong lòng thầm mắng một câu yếu đuối rồi đẩy xe đi.
Trên đường trở về, Lý Cảnh Thần đắc ý nghĩ bụng, mục đích bước đầu đã đạt được, tiểu cô nương rất dễ lừa, sau này hắn nhất định phải giám sát chặt chẽ, đừng để người khác lừa mất.
Tới nơi ở, Tưởng Tư Di cùng Triệu Tố Phân liền cảm tạ Lý Cảnh Thần, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc, ngày mai sẽ phải bắt đầu làm việc, còn việc chuyển ra ngoài ở thì chưa nói với đại đội trưởng, cái này không sao, dù sao Lý Cảnh Thần là con trai đại đội trưởng, hắn hẳn là biết tình hình, nếu không cũng không thể đẩy vào đây.
Thật ra, cái này đúng là suy nghĩ nhiều, Lý Cảnh Thần chỉ là tư tâm, nhưng chuyện này hắn sẽ giải quyết.
Bữa tối, Tưởng Tư Di và Triệu Tố Phân làm một bữa mì bột ngon lành, hai người cảm thấy cuộc sống này trôi qua thật thoải mái.
Hai người đang thu dọn phòng bếp thì Lý Cảnh Thần lại tới, còn vác đến một bó củi.
"Ta thấy trong nhà kho củi không còn nhiều, mang cho các cô một bó, cũng đỡ các cô lên núi nguy hiểm." Nói xong nhìn Tưởng Tư Di.
Rất rõ ràng lời này là nói với Tưởng Tư Di, Triệu Tố Phân chỉ là tiện thể mà thôi.
"Cảm ơn đồng chí Lý, ngại quá làm phiền anh, sau này chúng tôi tự đi lấy là được." Nói xong chạy vào phòng, ra thì cầm trong tay chừng một cân thịt khô.
"Cái này tặng anh, anh giúp chúng tôi giới thiệu phòng ở, lại giúp chúng tôi đốn củi." Nói rồi đưa thịt khô qua.
Lý Cảnh Thần nhìn thịt khô trước mắt, ừm, rất rộng lượng, cũng rất rõ ràng, chính là không muốn nợ hắn chút nhân tình nào, làm sao được, không nợ nhân tình thì lần sau hắn còn kiếm cớ thế nào.
"Cái này không được, cô cứ giữ lại mà ăn."
"Anh cứ cầm đi, giúp ân tình lớn như vậy, đây chỉ là chút lòng thành thôi." Tưởng Tư Di vẫn kiên trì, Triệu Tố Phân bên cạnh im lặng không lên tiếng, nàng dường như hiểu ra gì đó, Lý đồng chí này rõ ràng là có ý với Tư Di, được mỗi Tư Di như không hiểu lắm vậy.
"Thật sự không cần đâu, ta đi đây, có gì cần giúp cứ gọi một tiếng." Lý Cảnh Thần vừa nói vừa bước ra ngoài.
Triệu Tố Phân thấy Tưởng Tư Di ngây ngô bộ dạng có chút bất đắc dĩ, cái gì cũng rất lưu loát, chỉ riêng chuyện tình cảm thì Tư Di lại có chút chậm tiêu, thôi thì nàng vẫn nên nhắc nhở một câu, bọn họ mới xuống nông thôn, chuyện này sau này cũng khó tránh khỏi.
"Tư Di, có phải ngươi cảm thấy đồng chí Lý đối với ngươi quá nhiệt tình không?"
"Tố Phân, ngươi cũng thấy đồng chí Lý rất nhiệt tình đúng không."
"Không, là đối với ngươi nhiệt tình, ngươi không phát hiện ra hắn căn bản không nói chuyện với ta mấy sao."
Tưởng Tư Di lăn lộn bao nhiêu năm, chưa ăn thịt heo thì cũng thấy heo chạy rồi, Triệu Tố Phân nói đến nước này mà nàng còn không hiểu thì thôi rồi.
"Tố Phân, ý của ngươi là đồng chí Lý có ý với ta?" Tưởng Tư Di thăm dò hỏi.
Triệu Tố Phân gật đầu mạnh.
"Nhưng mà chúng ta có phải là mới quen nhau không?" Tưởng Tư Di nhíu mày.
Thấy Tưởng Tư Di nhíu mày thật chặt, Triệu Tố Phân vội an ủi: "Đừng suy nghĩ nhiều, không lâu sau sẽ biết thôi mà."
Tưởng Tư Di nghĩ một chút cũng đúng, tuy rằng kiếp trước nàng bị Trương Kiến Quân cái tên tra nam kia lừa, nhưng thật ra trong lòng nàng không muốn, chẳng qua bị ép bởi nội dung cốt truyện nên nàng mới không thể cự tuyệt.
Đời này tuy rằng chưa cân nhắc qua vấn đề tình cảm, nhưng đây cũng là vấn đề rất có thể sẽ gặp phải trong tương lai.
"Tố Phân, ngày mai chúng ta nên tìm Trương đại thúc đóng cái bàn và cái ghế." Bữa tối hôm nay hai người ăn bên bếp lò.
"Ừm, lại đổi với người trong thôn mấy thứ nhỏ nhặt như rèm cửa, sau này nấu cơm cho tiện."
Hai người đến nơi ở mới cũng không hề thấy không thích ứng, ngủ một giấc ngon lành, sáng sớm hôm sau dậy tính trực tiếp đi tìm đại đội trưởng.
Nơi ở hiện tại cách nhà đại đội trưởng cũng chỉ cách một vũng nước lớn, ba phút là đi tới nơi, không thể không nói Lý Cảnh Thần đúng là hận không thể để người ở ngay trước mắt mà thôi.
Hôm qua, đại đội trưởng về nhà nghe con trai út nói đã cho nữ thanh niên trí thức thuê nhà, trong lòng thầm nghĩ thằng nhóc này ra tay nhanh thật, nhưng cũng rất tức giận, không chào hỏi gì hắn đã cho người vào ở, sau này còn muốn chuyển ra thì hắn quản lý thế nào.
Ông biết chuyện căn nhà đã bị con trai út mua và cũng biết con trai mình có cách kiếm tiền, nhưng thằng nhóc này đúng là quá biết cách gây chuyện cho ông.
Dù tức giận thế nào cũng chẳng có cách nào, người ta đã vào ở rồi, hơn nữa lúc này con trai rất để bụng, nếu mà thật sự thành thì cho thêm chút sính lễ cũng được, cũng không thể để một tiểu cô nương chịu thiệt, càng không muốn con trai mình sống cô độc cả đời.
"Đại đội trưởng, hôm qua chúng tôi chuyển ra khỏi điểm tập thể thanh niên trí thức, không biết đồng chí Lý đã nói với bác chưa?" Tưởng Tư Di và Triệu Tố Phân vừa đến cửa viện thì gặp ngay đại đội trưởng đang đứng trong sân nhà.
"Nói rồi, sau này hai tiểu cô nương các cháu ở đây nhất định phải chú ý an toàn, gần nhà bác, có chuyện gì cứ gọi một tiếng." Lý Ái Quốc vui vẻ nói, không vui không được, nhỡ đâu dọa người ta chạy mất thì con trai ông chẳng phải là toi công rồi sao.
"Vậy sau này làm phiền bác ạ." Tưởng Tư Di và Triệu Tố Phân rất khách khí.
"Không phiền, các cháu sáng sớm đến tìm bác là muốn đi ra đồng à?"
"Vâng, chúng cháu không tìm được đường nên đến đây tìm bác ạ."
"Vậy thì tốt quá, bác cũng phải đi, chúng ta đi thôi." Nói rồi chuẩn bị đi.
"Ba, chờ con một chút, con cũng đi." Lý Cảnh Thần từ trong nhà chạy ra, tay còn cầm một cái bánh bao ngô, hết cách, sáng sớm thế này hắn thật sự dậy không nổi.
Vì theo đuổi tiểu cô nương, cũng liều cả mạng.
"Mặt trời mọc đằng tây à?" Lý Ái Quốc không chút nể nang nào vạch trần con trai.
Khóe miệng Lý Cảnh Thần giật giật, cha đây là không muốn cho hắn cưới vợ à?
Ra đến đồng, việc ai người nấy làm xong; thanh niên trí thức mới đến không biết làm việc nhà nông, cứ theo người trong thôn mang theo mà bắt đầu nhổ cỏ.
Lý Cảnh Thần nhìn đôi tay trắng nõn nà của tiểu cô nương, cảm thấy cha mình bị mù hay sao ấy, lại để một đôi tay như vậy đi nhổ cỏ.
Lý Cảnh Thần thừa dịp hỗn loạn đến gần Tưởng Tư Di, "Tưởng thanh niên trí thức, lát nữa cô cứ làm bộ thôi là được, tôi làm xong sẽ qua giúp cô."
Triệu Tố Phân nháy mắt với Tưởng Tư Di, ý là, "Có phải tối qua ta nói đúng không..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận