Trọng Sinh Trở Về Trải Qua Mỹ Mỹ Cuộc Sống

Trọng Sinh Trở Về Trải Qua Mỹ Mỹ Cuộc Sống - Chương 128: Xinh đẹp váy (length: 7305)

"Tư Di à, con đừng sợ, đều tại thằng Lão tam này; trước đó ta hỏi qua hắn rồi, hắn nói con còn nhỏ trước mắt không cần con cái, này ~~" Hoa Thu Vân mặt lộ vẻ khó xử nói không nên lời nữa, làm sao nói đây, cũng không thể không cần, bất kể thế nào thì người chịu t·h·i·ệ·t vẫn là con dâu.
Nghe được mẹ chồng còn hỏi qua loại vấn đề này, Tưởng Tư Di x·ấ·u hổ có chút không dám ngẩng đầu, còn phải an ủi mẹ chồng nói ". Mẹ, cũng không trách hắn, đây là ngoài ý muốn."
Nàng thật sự không có cách nào đối mẹ chồng nói bọn họ đã dùng b·i·ệ·n p·h·áp, việc này cũng không thể cùng mẹ chồng thảo luận được.
May mà y tá bên kia lấy được báo cáo gọi Tưởng Tư Di đi qua lấy báo cáo, Hoa Thu Vân sưu sưu hướng y tá bên kia chạy tới, nhìn tốc độ kia căn bản không phải của người ở cái tuổi đó.
"Y tá, ta là bà của Tưởng Tư Di, đưa cho ta đi." Hoa Thu Vân nói.
"Được, lấy báo cáo đi tìm bác sĩ." Y tá cũng không thèm để ý là ai tới lấy báo cáo.
Lấy được báo cáo, Hoa Thu Vân lôi k·é·o Tưởng Tư Di trở về tìm thầy t·h·u·ố·c "Đại phu, ngươi xem con dâu ta là có thai sao?"
Lão đại phu cầm bản báo cáo nhìn xem mây trôi nước chảy nói "Có thai, chắc không đến một tháng, về sau chú ý chút là được."
"Đại phu, con dâu ta hiện tại ngửi thấy mùi t·h·ị·t thì b·u·ồ·n n·ô·n, có thể mở chút t·h·u·ố·c giảm bớt được không." Hoa Thu Vân thật sự là thấy trạng thái của Tưởng Tư Di quá dọa người.
Câu hỏi này khiến lão đại phu có chút kinh ngạc, bà nhà người ta đều quan tâm có phải hay không là con trai, hoặc là gh·é·t bỏ con dâu khám b·ệ·n·h tốn tiền, đối đãi con dâu tốt như vậy thì ngược lại hiếm thấy, thái độ đối với Hoa Thu Vân n·g·ư·ợ·c lại tốt hơn vài phần, kiên nhẫn cũng nhiều hơn vài phần.
"Có thể không uống t·h·u·ố·c thì sẽ không ăn t·h·u·ố·c, là t·h·u·ố·c có ba phần đ·ộ·c, mấy ngày nay ăn thanh đạm một chút, cảm xúc đừng quá k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g, qua cái thời gian này ăn nhiều một chút đồ có dinh dưỡng là được.
Nếu thật sự không yên lòng thì hai tháng nữa đến b·ệ·n·h viện kiểm tra một lần." Những lời phía sau này đúng là hảo tâm nhắc nhở, hiện tại mọi người đều nghèo, ai có thể sinh một đứa trẻ mà cứ đi b·ệ·n·h viện chứ.
"Được, vậy ta biết rồi, cám ơn ngươi." Hoa Thu Vân cùng lão đại phu nói lời cảm tạ xong lôi k·é·o Tưởng Tư Di ra b·ệ·n·h viện chậm rãi đi trở về.
Tưởng Tư Di cảm giác mình toàn bộ hành trình không có đất dụng võ, toàn bằng Hoa Thu Vân an bài.
"Tư Di à, con trở về cái gì cũng không cần làm, muốn ăn cái gì thì nói với mẹ, mẹ sẽ làm cho.
Mấy ngày nay ta ăn thanh đạm một chút, chờ con đỡ hơn ta lại làm cho con chút đồ ngon, có thai thời điểm không tốt, nên thật tốt mà nuôi dưỡng." Hoa Thu Vân nói liên miên lải nhải rất nhiều, Tưởng Tư Di không nhớ rõ cái gì nhưng cảm thấy trong lòng ấm áp.
"Thằng Lão tam này cũng thật là, sớm không đi xe muộn không đi xe, cố tình con mang thai hắn mới đi lái xe, về sau còn 9 tháng nữa, phải làm thế nào đây." Nghĩ đến đây Hoa Thu Vân liền buồn rầu, con dâu mang thai nhi t·ử không ở nhà, lại nghĩ tới con dâu sáng sớm k·h·ó·c đến như người không hồn, tâm nàng như có người níu c·h·ặ·t lại vậy.
"Hay là bảo Lão tam đừng làm nữa, bảo nó ở nhà cùng con đi." Hoa Thu Vân thật sự biết hai vợ chồng này có tiền, cũng không để ý c·ô·ng việc này, nhưng không biết vì sao con trai bà lại muốn đi đội vận tải làm c·ô·ng tác.
Tưởng Tư Di vội vàng lắc đầu nói ". Mẹ, không được, A Thần vừa mới lái xe lần đầu, hơn nữa hắn vẫn muốn làm c·ô·ng việc này, đây là việc hắn th·e·o đ·u·ổ·i, chúng ta không thể ngăn cản."
Sợ mình nói chậm một chữ Hoa Thu Vân sẽ bảo Lý Cảnh Thần từ chức mất.
"Nhưng Tư Di à, mẹ lo nó cứ không ở nhà thì con nuôi thai không tốt." Hoa Thu Vân nói xong Tưởng Tư Di nhớ tới bộ dạng của mình vào sáng sớm.
"Không sao mẹ, con chỉ là nhất thời không quen thôi, mẹ xem ngày mai hắn sẽ về." Lúc này thì n·g·ư·ợ·c lại đổi thành Tưởng Tư Di an ủi Hoa Thu Vân, vì c·ô·ng tác của Lý Cảnh Thần mà Tưởng Tư Di cũng nhọc lòng.
Con dâu quan tâm con trai Hoa Thu Vân cũng rất cao hứng, không còn rối r·ắ·m chuyện c·ô·ng tác của con trai nữa, nếu không thì bà vất vả chút ở lại đây cùng con dâu vậy.
"Buổi tối mẹ nấu cháo gạo kê với trứng gà cho con nhé, rồi cho con trộn rau với khoai tây xắt sợi được không." Hoa Thu Vân hỏi.
"Được ạ, vất vả mẹ." Tưởng Tư Di khoác tay Hoa Thu Vân làm nũng.
"Vất vả cái gì, mẹ n·g·ư·ợ·c lại là đau lòng con tuổi còn nhỏ đã phải sinh con thì sẽ khổ, nhưng giờ có rồi thì không thể không cần.
Về sau mẹ mỗi ngày làm cho con đồ ăn ngon, muốn ăn cái gì làm cái đó, chờ thằng nhóc thối kia trở về đều phải bảo nó mua chút đồ có dinh dưỡng để ở trong nhà." Hoa Thu Vân luôn luôn rất thích Tưởng Tư Di làm nũng với bà.
Lý Cảnh Thần lần này đi tỉnh thành vừa lúc là đưa hàng cho cung tiêu xã, nhìn thấy một cái váy nhỏ xinh xắn cảm thấy vợ anh mặc vào nhất định đẹp, giá cả đều không hỏi trực tiếp mua luôn.
Việc này làm người bán hàng hâm mộ không thôi, nhưng thấy người đàn ông anh tuấn như vậy mua váy thì trong lòng đều biết chắc là mua cho đối tượng hoặc là cho vợ, cũng ôm ảo tưởng nhỡ đâu mua cho em gái thì sao.
Người bán hàng nghĩ như vậy, cảm thấy Lý Cảnh Thần làm c·ô·ng tác cũng không tệ, cũng xứng với cô ta nên xuân tâm manh động, thậm chí còn nhờ lão Quách đầu quản lý kho hàng âm thầm hỏi thăm một chút, biết được Lý Cảnh Thần đã kết hôn thì thất vọng vô cùng.
Lão Quách đầu lắc đầu thầm nghĩ thời buổi bây giờ, một cô nương mà đi hỏi thăm nam nhân thật sự là không thể nhìn được, đây là h·ậ·n lấy chồng lắm sao, huống chi còn là lần đầu gặp mặt.
Người bán hàng này chính là muốn tìm người đàn ông có điều kiện tốt để gả cho, cô ta mặc kệ những thứ kia, cũng sẽ không để ý ý kiến của một lão đầu quản lý kho hàng.
Lý Cảnh Thần vui vẻ cầm váy nhỏ về nhà, nghĩ đến lúc đi vợ mình khóc lóc như vậy không biết anh đi rồi sẽ ra sao, nghĩ đến đây càng thêm nóng vội tăng tốc bước chân.
"Vợ ơi, anh về rồi." Lý Cảnh Thần vừa vào sân đã hô lên.
Hoa Thu Vân sợ thằng ngốc lớn tiếng dọa đến con dâu, cầm cái xẻng trên tay vội vàng đi ra ngăn cản Lý Cảnh Thần tức giận nói "Kêu cái gì mà kêu, giọng con to thế hả."
Lý Cảnh Thần bối rối, anh đi một chuyến xe trở về sao mẹ anh lại nổi giận với anh, đầy bụng ấm ức.
Bất quá Hoa Thu Vân căn bản không thèm nhìn anh lấy một cái, xoay người đi làm đồ ăn ngon cho con dâu, bởi vì Tưởng Tư Di ăn không vào t·h·ị·t, bà chỉ có thể nghĩ cách làm cho con dâu chút đồ ăn ngon, đang làm bánh khoai tây đây.
Bị bỏ rơi, Lý Cảnh Thần không đầu không đuôi đi vào phòng ở, thấy vợ ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh bàn trong lòng an ủi không ít, vẫn là người vợ dịu dàng và ngoan ngoãn ấy, nếu không cuộc s·ố·n·g này thật sự không qua nổi.
"A Thần, anh về rồi." Tưởng Tư Di đứng lên muốn lao vào người Lý Cảnh Thần, liền nghĩ đến mình có thai, không thể làm động tác nguy hiểm, lập tức dừng lại.
Lý Cảnh Thần đã chuẩn bị sẵn sàng để đón người nhưng vợ anh lúc này không nhào vào lòng anh, thế này là sao.
"Vợ à, có nhớ anh không?" Lý Cảnh Thần đặt váy ở trên bàn, tiến lên ôm chặt người vào l·ồ·n·g n·g·ự·c.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tưởng Tư Di, nỗi nhớ trào dâng như thủy triều...
Bạn cần đăng nhập để bình luận