Trọng Sinh Trở Về Trải Qua Mỹ Mỹ Cuộc Sống

Trọng Sinh Trở Về Trải Qua Mỹ Mỹ Cuộc Sống - Chương 12: Hoa Thu Vân trở về (length: 7598)

Lý Cảnh Thần ăn cơm xong liền định trở về, cơm tối đều ăn xong rồi, việc cũng làm xong, hắn mà ở lại chỗ này thì không thích hợp.
Thấy Lý Cảnh Thần muốn đi, Tưởng Tư Di đem món kho đã chuẩn bị sẵn đưa cho Lý Cảnh Thần mang về cho đại đội trưởng bọn họ nếm thử.
Lý Cảnh Thần cũng không khách khí, coi như là sớm lấy lòng tiểu cô nương, hơn nữa món kho này xác thật ăn rất ngon.
"Rau ngoài ruộng ta đều gieo, hiện tại có trồng hơi chậm, qua mùa đông ta sớm chuẩn bị đồ ăn cho ngươi."
"Tốt; hôm nay cám ơn ngươi." Tưởng Tư Di cảm thấy với cái tính cách bất khuất của Lý Cảnh Thần, cự tuyệt cũng bằng không, chi bằng chủ động đáp ứng.
Sảng khoái đáp ứng như vậy còn làm Lý Cảnh Thần hơi kinh ngạc một chút, sau đó tay trái cầm món kho, tay phải vác n·ô·ng cụ về nhà.
Vừa vào sân đã thấy lũ trẻ trong nhà vây quanh mẹ hắn một ngụm một cái kêu 'nãi nãi', mẹ hắn đi nhà bà ngoại mấy ngày, chiều nay mới vừa về, vừa về đã nghe lũ trẻ trong nhà nói tiểu thúc mấy ngày hôm trước bắt đầu đi làm nhưng sáng sớm hôm nay người đã đi, không biết đi đâu.
Đứa con trai này là nỗi lo lắng của nàng, thấy chỉ còn không bao lâu nữa là đến tết đã 24 tuổi. Vậy mà vẫn mỗi ngày lười biếng không đi làm, cũng không tìm đối tượng, lần này về nhà mẹ đẻ là do tẩu t·ử nhà mẹ đẻ nàng có một đứa cháu gái, tẩu t·ử của nàng cảm thấy hai người rất t·h·í·c·h hợp, nên gọi nàng về nhà mẹ đẻ bàn việc này, nàng liền tiện thể ở nhà mẹ đẻ vài ngày.
"Ngươi đi đâu vậy, sao còn vác c·ô·ng cụ?" Hoa Thu Vân chỉ nhìn thấy con trai mình vác c·ô·ng cụ, hoàn toàn bỏ qua đồ ăn trong tay hắn.
"Mẹ, cái này cho mẹ." Lý Cảnh Thần bưng món kho đến trước mặt mẹ hắn.
Hoa Thu Vân nhận lấy bát từ tay Lý Cảnh Thần, hơi kinh ngạc "Ngươi lấy ở đâu ra vậy, còn nóng hổi này."
"Người khác cho."
Hoa Thu Vân càng kinh ngạc, người khác còn cho đồ ăn. Nghĩ đến mục đích của chuyến đi nhà mẹ đẻ lần này, "Tiểu Thần, mẹ nói với ngươi, cháu gái của cữu mụ ngươi qua vài ngày muốn tới, cữu mụ ngươi có ý là muốn hai đứa gặp mặt."
"Mẹ, sao mẹ còn nói chuyện này, ta không phải đã nói là không muốn xem mắt rồi sao." Lý Cảnh Thần thật sự muốn bị mẹ hắn tức c·h·ế·t rồi, đây chẳng phải là làm hắn thêm loạn sao.
"Không xem mắt? Ngươi không xem mắt định đ·á·n·h lẻ cả đời sao?" Hoa Thu Vân tức giận, thằng con thối này quả thực có thể tức c·h·ế·t nàng.
Nàng là một người mẹ, không thể trơ mắt nhìn con trai cô đ·ộ·c s·ố·n·g quãng đời còn lại được.
Thấy mẹ mình thật sự nổi nóng, Lý Cảnh Thần chỉ món kho tr·ê·n tay mẹ mình, "Không ăn là nguội đó, mùi vị không tệ."
Hoa Thu Vân quả thực không biết phải làm sao với thằng con út này, hai đứa con trai lớn đều tốt, không biết thế nào mà đến lượt nó thì lại thay đổi.
Hoa Thu Vân đem món kho vào phòng bếp thái, c·ắ·t gọn xong bưng ra cho lũ trẻ trong sân mỗi đứa một ít, bọn nhỏ đều chia xong mới tự mình cầm một miếng nếm thử.
Món kho vừa vào miệng Hoa Thu Vân đã không khỏi tinh tế nếm thử, lòng heo mà cũng có thể làm ngon như vậy.
"Con trai, món kho này con lấy ở đâu ra, ngon thật." Hoa Thu Vân nhìn Lý Cảnh Thần hỏi.
Lý Cảnh Thần vẻ mặt ngạo kiều, "Tay nghề con dâu tương lai của mẹ không tệ chứ."
Không có gì kinh người nhất, chỉ có càng kinh người hơn. Lý Cảnh Thần vừa mở miệng là những lời không làm người ta kinh ngạc thì thôi.
"Khi nào thì thành sự, con bé nhà ai nhân phẩm thế nào, mẹ khi nào tìm người đi hỏi cưới cho con." Hoa Thu Vân vội vàng hỏi.
"Mẹ, mẹ nói đến đâu vậy, người ta còn chưa biết gì đâu." Lý Cảnh Thần gương mặt bình tĩnh.
"Con nói gì vậy, ý là con bé còn chưa biết ý của con hả."
Lý Cảnh Thần gật gật đầu.
Hoa Thu Vân quả thực muốn bị thằng con trai này tức c·h·ế·t rồi, vừa mở miệng là con dâu tương lai, nàng còn tưởng thằng út lần này kháo phổ, hóa ra là 'cạo đầu trọc gánh một đầu nóng'.
"Cái gì mà con dâu tương lai, mấy ngày nữa con vẫn là nên đi gặp cháu gái của cữu mụ đi."
Lý Cảnh Thần nhảy dựng lên, "Mẹ, không được, trừ Tư Di ra con không cưới ai hết, đời này nếu không cưới được Tư Di con đi tu luôn."
"Tư Di là con bé mà con để ý."
"Đúng, mẹ con trai của ngài nhất định sẽ đ·u·ổ·i được người ta, ngài cũng đừng làm loạn thêm." Lý Cảnh Thần ôm vai mẹ mình dỗ dành.
"Tư Di là một cô nương rất tốt, ngài thấy chắc chắn sẽ t·h·í·c·h ."
"Đó là ai vậy, tên hay quá, trong thôn hình như không có ai tên Tư Di cả, chẳng lẽ là ở thị trấn." Hoa Thu Vân nghĩ con trai mình hay chạy ra thị xã, có thể là cô nương ở thị trấn.
"Không phải, trong thôn mình không phải mới tới mấy thanh niên trí thức sao, mấy ngày nay ngài không ở nhà không biết, nàng là thanh niên trí thức mới tới, xinh đẹp, ngài không phải hay chê bỏ chính mình sinh 3 thằng con trai sao, cái này coi như là con tìm cho ngài một đứa con gái."
"Thằng con thối nhà ngươi chỉ xem người tr·u·ng vợ con con gái xinh đẹp." Hoa Thu Vân không ngờ con trai mình vẫn là một tên 'nhan kh·ố·n·g'.
"Thì tìm vợ ít nhất cũng phải nhìn thuận mắt chứ, nếu nhìn nhau đã gh·é·t còn sống thế nào được." Lý Cảnh Thần cảm giác mình không có một chút t·ậ·t x·ấ·u nào.
Hoa Thu Vân cảm thấy lời của thằng út cũng đúng, dù sao cũng phải tự mình thấy thuận mắt đã.
"Vậy cháu gái của mợ con thật sự con không đi xem à, vạn nhất con nhìn cháu gái của mợ con cũng thuận mắt thì sao."
"Không có khả năng, bao nhiêu năm như vậy con chỉ thấy Tư Di là có ý định làm bạn cả đời, nhìn những người khác đều không vừa mắt."
Nghe nói vậy Hoa Thu Vân cảm thấy không ổn, cái gì mà nhìn những người khác đều không vừa mắt, chẳng lẽ nhìn cả nàng cũng không vừa mắt hay sao.
Thấy mẹ mình nhìn mình với ánh mắt bất t·h·iện, Lý Cảnh Thần lập tức muốn cầu s·ố·n·g "Đương nhiên là không bao gồm ngài, con là do ngài sinh ra, sao có thể không vừa mắt ngài được."
Hoa Thu Vân được con trai dỗ cho nở hoa trong lòng, cười tít mắt.
"Mẹ, con cho Tư Di thuê căn nhà của nhà bác con cùng với một nữ thanh niên trí thức mới tới khác."
"Nhà kia không phải con" lời còn chưa dứt còn nhìn xem mấy đứa cháu có ở bên cạnh hay không, nhưng bọn nhỏ ăn xong món kho đã đi ra ngoài chơi rồi.
"Con nghĩ thế nào, trước kia không phải con muốn tự mình ở sao."
"Mẹ, gần quan được ban lộc đạo lý ngài hiểu không." Lý Cảnh Thần đem hết ý định của mình nói với mẹ hắn.
"Được, chỉ cần con mang được con dâu về cho ta thì tùy con làm gì thì làm, dù sao cũng không phải ta ở." Hoa Thu Vân cảm thấy chỉ cần có thể giải quyết được chuyện khó khăn của con trai thì những chuyện khác không phải là vấn đề.
"Ta ngày mai phải đi xem con bé này rốt cuộc là người thế nào, mà có thể làm thằng con đẹp trai của ta mê đến mức phi nàng không được như vậy."
"Vậy ngài cũng đừng làm người ta sợ đó." Lý Cảnh Thần rất sợ mẹ mình làm tiểu cô nương sợ.
Hoa Thu Vân liếc xéo hắn một cái, cái thứ xui xẻo này, cưới vợ xong liền chia nhà cho chúng nó, sau này đừng đứa nào bén mảng đến trước mặt nàng làm chướng mắt.
Ban đêm Hoa Thu Vân nghĩ đến lời của con nằm tr·ê·n giường lăn qua lộn lại ngủ không được, nhìn sang Lý Ái Quốc bên cạnh đang ngáy như sấm, liền dùng chân đ·ạ·p ông một cái.
Lý Ái Quốc đột ngột bị đ·ạ·p tỉnh, cả người còn đang mơ màng, đang mơ ăn t·h·ị·t mà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận