Trọng Sinh Trở Về Trải Qua Mỹ Mỹ Cuộc Sống
Trọng Sinh Trở Về Trải Qua Mỹ Mỹ Cuộc Sống - Chương 10: Đi công xã (length: 7736)
Tiểu Đống nhìn ba đồng tiền trong tay mà thèm thuồng.
Lý Cảnh Thần liếc qua Tiểu Đống là biết ngay thằng nhóc này đang nghĩ gì, đúng là suy nghĩ nhiều, đây là của thanh niên trí thức Tưởng cho hắn.
Cầm ba đồng tiền xoay người rời đi, đây chính là tiền thanh niên trí thức Tưởng đã sờ qua đấy. Bỏ lại Tiểu Đống một mình rối bời trong gió.
Bên này, Tưởng Tư Di sau khi cho tiền thì tinh thần sảng khoái, cuối cùng cũng không còn cảm giác tội lỗi vì chiếm tiện nghi của người khác.
Trở lại tiểu viện, thấy Triệu Tố Phân đã rửa xong bát, nàng đem những việc đã sắp xếp nói lại với Triệu Tố Phân một lượt. Triệu Tố Phân nghe Tưởng Tư Di nói ngày mai xin nghỉ làm thì cả người không vui, nàng cũng không muốn đi làm, tuy nói cường độ lao động nàng vẫn có thể thích ứng được, nhưng rõ ràng là không đi làm thì tốt hơn mà.
Ngày hôm sau, Triệu Tố Phân u ám đi làm, Tưởng Tư Di tiễn Triệu Tố Phân với vẻ mặt u oán. Tưởng Tư Di nghĩ hôm nay Lý Cảnh Thần muốn đến giúp, thế nào cũng phải mời người ta ăn bữa cơm trưa mới được.
Về phòng xem đồ ăn của mình còn gì, chợt nhớ mấy ngày nay bận việc nên vẫn chưa vào không gian xem thử, tranh thủ lúc này đúng là cơ hội tốt.
Tưởng Tư Di liếc mắt một cái đã biến m·ấ·t khỏi phòng, tiến vào không gian, cả người vui vẻ như nở hoa, xem ra biệt thự phải có khoảng 200 mét vuông, trọng điểm là tủ lạnh, máy giặt, đồ dùng phòng bếp các thứ đều trang bị đầy đủ, khiến nàng vô cùng vui mừng.
Mở tủ lạnh ra thì không phải t·r·ố·ng không, bên trong có trái cây, rau dưa, sữa, trứng gà, khu đông lạnh còn có gà vịt t·h·ị·t cá, hoàn toàn có thể đáp ứng nhu cầu sinh hoạt hàng ngày.
Như vậy thì hôm nay muốn mời kh·á·c·h ăn cơm hoàn toàn không cần rối r·ắ·m chuyện ăn gì, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh mà!
Xem xong tủ lạnh, Tưởng Tư Di cảm giác mấy ngày nay hình như đã bỏ lỡ cả trăm triệu, nếu biết trong tủ lạnh cái gì cũng có thì nàng còn mua trứng gà làm gì.
Nhưng nỗi buồn này chưa kịp kéo dài thì nàng đã bị choáng ngợp bởi những bộ quần áo đầy màu sắc, giày dép, mũ nón, khăn quàng cổ trong phòng chứa quần áo. Tất cả đều hợp với gu thẩm mỹ hiện tại, bốn mùa xuân hạ thu đông cái gì cần có đều có.
Không có cô gái nào là không yêu cái đẹp cả, Tưởng Tư Di qua đời khi chưa đến 19 tuổi, tuy rằng làm ma tr·ê·n thế gian phiêu đãng rất lâu, nhưng chỉ là tăng trưởng kiến thức.
Không có nghĩa là nàng giống như người bình thường mà tăng trưởng thêm kinh nghiệm sống, dù sao lúc làm ma chỉ có một mình nàng, cho nên nội tâm nàng vẫn chỉ là một cô nương chưa đến 20 tuổi, thái độ của nàng đối với Trương Kiến Quân cũng chẳng qua là vì kiếp trước đã nếm đủ t·h·iệt thòi nên có phòng bị mà thôi.
Dù là ai s·ố·n·g lại một đời, còn có thể mỉm cười đáp lại với người h·ạ·i c·h·ế·t mình thì mới là người cường đại đến biến thái.
Sau khi hết kh·i·ế·p sợ, Tưởng Tư Di đi từ tr·ê·n xuống dưới xem kỹ toàn bộ biệt thự một lượt, phát hiện cuốn sách hướng dẫn sử dụng không gian trên bàn trà ở phòng kh·á·c·h, tr·ê·n đó ghi rõ thời gian đổi mới của các hạng vật phẩm, ví dụ như tủ lạnh một tuần đổi mới đồ ăn một lần, phòng chứa quần áo một năm đổi mới kiểu dáng một lần, các hạng vật phẩm khác cũng có thời gian đổi mới riêng. Không gian còn có thể căn cứ theo sinh hoạt của chủ nhân mà tự động phối hợp những vật phẩm khác nhau.
Có được không gian đã khiến Tưởng Tư Di rất vui mừng rồi, không ngờ c·ô·ng năng còn cường đại như vậy, sau khi hiểu cơ bản về không gian, Tưởng Tư Di mới nhớ Lý Cảnh Thần chắc sắp đến rồi nên vội ra khỏi không gian.
Quả nhiên, sau khi Tưởng Tư Di ra ngoài chưa được nửa giờ thì Lý Cảnh Thần đã khiêng n·ô·ng cụ đến. Lý Cảnh Thần vốn định đến sớm một chút, nhưng sợ người ta nhìn thấy lại đàm tiếu sau lưng tiểu cô nương, nên cố ý đến muộn một chút, giờ này mọi người chắc đều đã ra đồng làm việc rồi.
Tưởng Tư Di bảo Lý Cảnh Thần xem xem nên trồng loại gì, chuyện này nàng thật sự không hiểu, nói là mình muốn đi c·ô·ng xã một chuyến, c·ô·ng xã gần, mua đồ một lát sẽ về.
"8 giờ có xe b·ò đi c·ô·ng xã, ngươi bây giờ đi chắc là kịp." Lý Cảnh Thần dặn dò một câu.
"Được; hôm nay vất vả Lý đồng chí." Nghe tiểu cô nương nói một câu vất vả ngọt ngào, Lý Cảnh Thần cảm giác cả người mềm nhũn.
Tưởng Tư Di mà biết Lý Cảnh Thần đang nghĩ gì thì chỉ có thể cười trừ, người ta rõ ràng chỉ là nói lịch sự một câu thôi mà.
Bây giờ không phải chính vụ, ở bến xe đầu thôn đã có mấy thím mấy o ngồi tr·ê·n xe b·ò tán gẫu, hỏi qua bác tài xế, Tưởng Tư Di tìm một chỗ ngồi xuống, nàng không quen ai nên cũng không tiện chủ động bắt chuyện.
Bác tài xế ngó nghiêng t·h·i·ê·n, cảm thấy thời gian không sai lệch lắm, xe b·ò liền cộc cộc xuất p·h·át.
Các thím các o trong thôn thấy nữ thanh niên trí thức xinh đẹp thì nhiệt tình bừng bừng, Khương Thu Hoa đang ngồi trên xe mở lời "Tiểu cô nương là thanh niên trí thức mới đến phải không?"
Khương Thu Hoa là một quả phụ, chồng cô trước kia làm lính hy sinh, họ Quách, người trong thôn hay gọi cô là Quách quả phụ, cô để lại một trai một gái. May mắn là trượng phu hy sinh vì c·ô·ng, quân đội có trợ cấp, trong thôn cũng chiếu cố, cuộc sống cũng không đến nỗi nào.
Tưởng Tư Di thấy một thím có diện mạo không tệ hỏi mình thì cũng rất nhiệt tình t·r·ả lời "Chào thím; cháu là Tưởng Tư Di."
Khương Thu Hoa thấy Tưởng Tư Di nhiệt tình như vậy thì rất vui vẻ, tiểu thanh niên trí thức này không những xinh đẹp mà còn lễ phép nữa chứ. Lập tức hảo cảm tăng vọt, "Cháu đi c·ô·ng xã mua đồ à?"
"Cháu định đi mua một ít t·h·ị·t ạ."
"Ôi dào, mua t·h·ị·t thì phải nhanh chân lên, chậm chân là hết đấy." Nghe Tưởng Tư Di muốn mua t·h·ị·t, Khương Thu Hoa không hề ghen tị, còn nhiệt tình chia sẻ kinh nghiệm cho Tưởng Tư Di.
Trương Tuệ Phương ngồi bên cạnh thì không thoải mái, một đứa nha đầu thì dựa vào cái gì mà ăn t·h·ị·t đắt đỏ như vậy, vừa mở miệng đã chua "Thanh niên trí thức thành phố bây giờ đúng là có tiền thật, mới đến có mấy hôm mà đã ăn t·h·ị·t, không chừng lại là tác phong tư bản chủ nghĩa đấy."
Người ngồi trên xe vẫn còn khá nhiều người có c·hí·n·h kiến, nghe Trương Tuệ Phương nói vậy thì đều cảm thấy người này có b·ệ·n·h, bình thường thấy nhà ai có chút gì tốt thì lại giở giọng chua, suốt ngày bắt nạt kẻ yếu, chắc thấy người ta thanh niên trí thức còn trẻ nên muốn bắt nạt đây mà.
"Nếu nói theo thím thì đến cuối năm trong thôn còn g·i·ế·t l·ợ·n nữa đấy, chẳng lẽ ăn t·h·ị·t l·ợ·n đều là tác phong tư bản chủ nghĩa hết, vậy chúng ta cùng nhau đi tù cho xong." Tưởng Tư Di vừa mở miệng đã phản pháo.
Ai mà phải chiều ai chứ, nhào vô, cào xé nhau đi, xem ngươi còn dám nói tiếp không.
Người tr·ê·n xe đều ng·ỡ ng·à·ng, nhìn cô bé dáng vẻ mềm mại ai ngờ vừa mở miệng lại không phải người dễ bị bắt nạt. Quả nhiên, không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, lời này quả không sai mà.
"Ngươi, ngươi có biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ không?" Trương Tuệ Phương chỉ còn cách đánh trống lảng, dùng thân ph·ậ·n trưởng bối để dạy dỗ người ta.
"Cháu còn chưa đến 18 tuổi, thím có biết cái gì gọi là yêu ấu không?" Tưởng Tư Di phản bác làm Trương Tuệ Phương câm nín.
Người bên cạnh cũng khuyên Trương Tuệ Phương đừng nói nữa, hôm nay vốn là bà ta không có lý, để người ta tiểu cô nương trách móc cũng đáng.
Gặp phải kẻ khó chơi, Trương Tuệ Phương chỉ có thể ỉu xìu im lặng, trong lòng sinh ra h·ậ·n ý lớn với Tưởng Tư Di, một con nhóc mới đến mà vênh váo, cứ chờ đấy, rồi sẽ có ngày mày chịu t·h·iệ·t.
Tưởng Tư Di đối với chuyện nhỏ này x·á·c thực không để bụng, trong thôn có đủ loại người, điều không thể cho phép bọn họ chính là...
Lý Cảnh Thần liếc qua Tiểu Đống là biết ngay thằng nhóc này đang nghĩ gì, đúng là suy nghĩ nhiều, đây là của thanh niên trí thức Tưởng cho hắn.
Cầm ba đồng tiền xoay người rời đi, đây chính là tiền thanh niên trí thức Tưởng đã sờ qua đấy. Bỏ lại Tiểu Đống một mình rối bời trong gió.
Bên này, Tưởng Tư Di sau khi cho tiền thì tinh thần sảng khoái, cuối cùng cũng không còn cảm giác tội lỗi vì chiếm tiện nghi của người khác.
Trở lại tiểu viện, thấy Triệu Tố Phân đã rửa xong bát, nàng đem những việc đã sắp xếp nói lại với Triệu Tố Phân một lượt. Triệu Tố Phân nghe Tưởng Tư Di nói ngày mai xin nghỉ làm thì cả người không vui, nàng cũng không muốn đi làm, tuy nói cường độ lao động nàng vẫn có thể thích ứng được, nhưng rõ ràng là không đi làm thì tốt hơn mà.
Ngày hôm sau, Triệu Tố Phân u ám đi làm, Tưởng Tư Di tiễn Triệu Tố Phân với vẻ mặt u oán. Tưởng Tư Di nghĩ hôm nay Lý Cảnh Thần muốn đến giúp, thế nào cũng phải mời người ta ăn bữa cơm trưa mới được.
Về phòng xem đồ ăn của mình còn gì, chợt nhớ mấy ngày nay bận việc nên vẫn chưa vào không gian xem thử, tranh thủ lúc này đúng là cơ hội tốt.
Tưởng Tư Di liếc mắt một cái đã biến m·ấ·t khỏi phòng, tiến vào không gian, cả người vui vẻ như nở hoa, xem ra biệt thự phải có khoảng 200 mét vuông, trọng điểm là tủ lạnh, máy giặt, đồ dùng phòng bếp các thứ đều trang bị đầy đủ, khiến nàng vô cùng vui mừng.
Mở tủ lạnh ra thì không phải t·r·ố·ng không, bên trong có trái cây, rau dưa, sữa, trứng gà, khu đông lạnh còn có gà vịt t·h·ị·t cá, hoàn toàn có thể đáp ứng nhu cầu sinh hoạt hàng ngày.
Như vậy thì hôm nay muốn mời kh·á·c·h ăn cơm hoàn toàn không cần rối r·ắ·m chuyện ăn gì, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh mà!
Xem xong tủ lạnh, Tưởng Tư Di cảm giác mấy ngày nay hình như đã bỏ lỡ cả trăm triệu, nếu biết trong tủ lạnh cái gì cũng có thì nàng còn mua trứng gà làm gì.
Nhưng nỗi buồn này chưa kịp kéo dài thì nàng đã bị choáng ngợp bởi những bộ quần áo đầy màu sắc, giày dép, mũ nón, khăn quàng cổ trong phòng chứa quần áo. Tất cả đều hợp với gu thẩm mỹ hiện tại, bốn mùa xuân hạ thu đông cái gì cần có đều có.
Không có cô gái nào là không yêu cái đẹp cả, Tưởng Tư Di qua đời khi chưa đến 19 tuổi, tuy rằng làm ma tr·ê·n thế gian phiêu đãng rất lâu, nhưng chỉ là tăng trưởng kiến thức.
Không có nghĩa là nàng giống như người bình thường mà tăng trưởng thêm kinh nghiệm sống, dù sao lúc làm ma chỉ có một mình nàng, cho nên nội tâm nàng vẫn chỉ là một cô nương chưa đến 20 tuổi, thái độ của nàng đối với Trương Kiến Quân cũng chẳng qua là vì kiếp trước đã nếm đủ t·h·iệt thòi nên có phòng bị mà thôi.
Dù là ai s·ố·n·g lại một đời, còn có thể mỉm cười đáp lại với người h·ạ·i c·h·ế·t mình thì mới là người cường đại đến biến thái.
Sau khi hết kh·i·ế·p sợ, Tưởng Tư Di đi từ tr·ê·n xuống dưới xem kỹ toàn bộ biệt thự một lượt, phát hiện cuốn sách hướng dẫn sử dụng không gian trên bàn trà ở phòng kh·á·c·h, tr·ê·n đó ghi rõ thời gian đổi mới của các hạng vật phẩm, ví dụ như tủ lạnh một tuần đổi mới đồ ăn một lần, phòng chứa quần áo một năm đổi mới kiểu dáng một lần, các hạng vật phẩm khác cũng có thời gian đổi mới riêng. Không gian còn có thể căn cứ theo sinh hoạt của chủ nhân mà tự động phối hợp những vật phẩm khác nhau.
Có được không gian đã khiến Tưởng Tư Di rất vui mừng rồi, không ngờ c·ô·ng năng còn cường đại như vậy, sau khi hiểu cơ bản về không gian, Tưởng Tư Di mới nhớ Lý Cảnh Thần chắc sắp đến rồi nên vội ra khỏi không gian.
Quả nhiên, sau khi Tưởng Tư Di ra ngoài chưa được nửa giờ thì Lý Cảnh Thần đã khiêng n·ô·ng cụ đến. Lý Cảnh Thần vốn định đến sớm một chút, nhưng sợ người ta nhìn thấy lại đàm tiếu sau lưng tiểu cô nương, nên cố ý đến muộn một chút, giờ này mọi người chắc đều đã ra đồng làm việc rồi.
Tưởng Tư Di bảo Lý Cảnh Thần xem xem nên trồng loại gì, chuyện này nàng thật sự không hiểu, nói là mình muốn đi c·ô·ng xã một chuyến, c·ô·ng xã gần, mua đồ một lát sẽ về.
"8 giờ có xe b·ò đi c·ô·ng xã, ngươi bây giờ đi chắc là kịp." Lý Cảnh Thần dặn dò một câu.
"Được; hôm nay vất vả Lý đồng chí." Nghe tiểu cô nương nói một câu vất vả ngọt ngào, Lý Cảnh Thần cảm giác cả người mềm nhũn.
Tưởng Tư Di mà biết Lý Cảnh Thần đang nghĩ gì thì chỉ có thể cười trừ, người ta rõ ràng chỉ là nói lịch sự một câu thôi mà.
Bây giờ không phải chính vụ, ở bến xe đầu thôn đã có mấy thím mấy o ngồi tr·ê·n xe b·ò tán gẫu, hỏi qua bác tài xế, Tưởng Tư Di tìm một chỗ ngồi xuống, nàng không quen ai nên cũng không tiện chủ động bắt chuyện.
Bác tài xế ngó nghiêng t·h·i·ê·n, cảm thấy thời gian không sai lệch lắm, xe b·ò liền cộc cộc xuất p·h·át.
Các thím các o trong thôn thấy nữ thanh niên trí thức xinh đẹp thì nhiệt tình bừng bừng, Khương Thu Hoa đang ngồi trên xe mở lời "Tiểu cô nương là thanh niên trí thức mới đến phải không?"
Khương Thu Hoa là một quả phụ, chồng cô trước kia làm lính hy sinh, họ Quách, người trong thôn hay gọi cô là Quách quả phụ, cô để lại một trai một gái. May mắn là trượng phu hy sinh vì c·ô·ng, quân đội có trợ cấp, trong thôn cũng chiếu cố, cuộc sống cũng không đến nỗi nào.
Tưởng Tư Di thấy một thím có diện mạo không tệ hỏi mình thì cũng rất nhiệt tình t·r·ả lời "Chào thím; cháu là Tưởng Tư Di."
Khương Thu Hoa thấy Tưởng Tư Di nhiệt tình như vậy thì rất vui vẻ, tiểu thanh niên trí thức này không những xinh đẹp mà còn lễ phép nữa chứ. Lập tức hảo cảm tăng vọt, "Cháu đi c·ô·ng xã mua đồ à?"
"Cháu định đi mua một ít t·h·ị·t ạ."
"Ôi dào, mua t·h·ị·t thì phải nhanh chân lên, chậm chân là hết đấy." Nghe Tưởng Tư Di muốn mua t·h·ị·t, Khương Thu Hoa không hề ghen tị, còn nhiệt tình chia sẻ kinh nghiệm cho Tưởng Tư Di.
Trương Tuệ Phương ngồi bên cạnh thì không thoải mái, một đứa nha đầu thì dựa vào cái gì mà ăn t·h·ị·t đắt đỏ như vậy, vừa mở miệng đã chua "Thanh niên trí thức thành phố bây giờ đúng là có tiền thật, mới đến có mấy hôm mà đã ăn t·h·ị·t, không chừng lại là tác phong tư bản chủ nghĩa đấy."
Người ngồi trên xe vẫn còn khá nhiều người có c·hí·n·h kiến, nghe Trương Tuệ Phương nói vậy thì đều cảm thấy người này có b·ệ·n·h, bình thường thấy nhà ai có chút gì tốt thì lại giở giọng chua, suốt ngày bắt nạt kẻ yếu, chắc thấy người ta thanh niên trí thức còn trẻ nên muốn bắt nạt đây mà.
"Nếu nói theo thím thì đến cuối năm trong thôn còn g·i·ế·t l·ợ·n nữa đấy, chẳng lẽ ăn t·h·ị·t l·ợ·n đều là tác phong tư bản chủ nghĩa hết, vậy chúng ta cùng nhau đi tù cho xong." Tưởng Tư Di vừa mở miệng đã phản pháo.
Ai mà phải chiều ai chứ, nhào vô, cào xé nhau đi, xem ngươi còn dám nói tiếp không.
Người tr·ê·n xe đều ng·ỡ ng·à·ng, nhìn cô bé dáng vẻ mềm mại ai ngờ vừa mở miệng lại không phải người dễ bị bắt nạt. Quả nhiên, không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, lời này quả không sai mà.
"Ngươi, ngươi có biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ không?" Trương Tuệ Phương chỉ còn cách đánh trống lảng, dùng thân ph·ậ·n trưởng bối để dạy dỗ người ta.
"Cháu còn chưa đến 18 tuổi, thím có biết cái gì gọi là yêu ấu không?" Tưởng Tư Di phản bác làm Trương Tuệ Phương câm nín.
Người bên cạnh cũng khuyên Trương Tuệ Phương đừng nói nữa, hôm nay vốn là bà ta không có lý, để người ta tiểu cô nương trách móc cũng đáng.
Gặp phải kẻ khó chơi, Trương Tuệ Phương chỉ có thể ỉu xìu im lặng, trong lòng sinh ra h·ậ·n ý lớn với Tưởng Tư Di, một con nhóc mới đến mà vênh váo, cứ chờ đấy, rồi sẽ có ngày mày chịu t·h·iệ·t.
Tưởng Tư Di đối với chuyện nhỏ này x·á·c thực không để bụng, trong thôn có đủ loại người, điều không thể cho phép bọn họ chính là...
Bạn cần đăng nhập để bình luận