Trọng Sinh Trở Về Trải Qua Mỹ Mỹ Cuộc Sống

Trọng Sinh Trở Về Trải Qua Mỹ Mỹ Cuộc Sống - Chương 113: Vô tình gặp được (length: 7482)

"Kiểu thân thích này tốt nhất đời này đều không cần tới." Người đi sau Tưởng Tư Di ngồi trên ghế ở phòng kh·á·c·h bắt đầu oán trách.
"Nếu không phải cha ngươi là xưởng trưởng, sợ ảnh hưởng không tốt có người báo cáo, ta đã sớm đ·á·n·h bọn họ ra ngoài, thứ đồ gì, còn muốn dòm ngó khuê nữ ta." Tưởng mẫu càng tức giận, đây là đám thân thích bên nhà mẹ đẻ của nàng.
"Được rồi được rồi, để cho hai đứa nó rửa mặt một chút rồi nghỉ ngơi đi, muộn thế này rồi." Tưởng phụ k·é·o tay áo Tưởng mẫu một chút, ngăn cản Tưởng mẫu nói tiếp.
Tuy rằng thân thích rất đ·á·n·g gh·é·t, nhưng con rể kết hôn xong mới lần đầu tiên tới, nói nhiều lại càng khiến người chê cười.
"Được, vậy hai con thu dọn một chút nhanh chóng đi ngủ đi." Tưởng mẫu mỉm cười nói với con gái.
"Vâng" Tưởng Tư Di đáp lời, đơn giản rửa mặt một chút rồi về phòng, Lý Cảnh Thần còn nhanh hơn, chỉ có thể nói là dùng nước rửa qua loa.
Thấy Lý Cảnh Thần trở về Tưởng Tư Di cảm thấy hắn có 2 phút không vậy, "Ngươi rửa mặt à?"
'Hắc hắc' Lý Cảnh Thần cười với Tưởng Tư Di như vậy, Tưởng Tư Di cảm giác nam nhân này nhất định không có chuyện tốt, sau đó Lý Cảnh Thần liền lên g·i·ư·ờ·n·g ôm tức phụ không buông tay, "Hai ta đi không gian thôi, ta vào đó tắm rửa thật tốt, vừa rồi ta chỉ ứng phó một chút thôi."
"Đi không gian thì đi không gian, cười dọa người như vậy làm gì." Tưởng Tư Di lườm nam nhân một cái, một khuôn mặt tuấn tú đàng hoàng lại cứ muốn làm ra vẻ mặt khiến người không t·h·í·c·h.
Lý Cảnh Thần: Ta không phải là có chút ý nghĩ thôi sao, sao còn bị tức phụ gh·é·t bỏ, chẳng lẽ sắc đẹp không dùng được.
"Tức phụ." Lý Cảnh Thần ghé đầu vào tai tức phụ làm nũng, hơi thở ấm áp phả vào tai Tưởng Tư Di khiến tim nàng đ·ậ·p loạn vài phần.
Nam nhân làm nũng cũng rất làm người ta kh·ó cự tuyệt a, bất đắc dĩ mang người vào không gian.
Vào không gian xong, Lý Cảnh Thần liền hóa thân thành sói ăn sạch lau khô người ta, giờ phút này Tưởng Tư Di rốt cuộc hiểu được ý cười của nam nhân kia.
Sau đó Tưởng Tư Di ở nhà cùng cha mẹ mấy ngày, Lý Cảnh Thần mỗi ngày đi sớm về muộn làm còn bận rộn hơn cả Tưởng phụ làm trưởng xưởng.
Đến khi Tưởng phụ Tưởng mẫu bắt đầu đi làm, Tưởng Tư Di lại bắt đầu cuộc s·ố·n·g ăn ăn uống uống cùng Lý Cảnh Thần, vốn là muốn đi tìm Triệu Tố Phân, nhưng lại gặp được nàng ở trung tâm thương mại khi đi dạo.
Triệu Tố Phân đang đi dạo cùng một nam đồng chí, lúc gặp được Tưởng Tư Di thì mừng rỡ không thôi, xông lên ôm lấy Tưởng Tư Di oán h·ậ·n nói "Tư Di, cậu quá đáng đó, về mà không đi tìm tớ."
Bị ôm lấy Tưởng Tư Di có chút bất đắc dĩ nói "Vốn định mấy ngày nay sẽ đi tìm cậu, ai ngờ hôm nay lại đụng mặt."
"Thật hả, vậy trưa nay chúng ta cùng nhau ăn cơm đi." Nghe được Tưởng Tư Di định đi tìm mình, Triệu Tố Phân vô cùng vui vẻ.
Lý Cảnh Thần thấy tay Triệu Tố Phân ôm quá c·h·ặ·t thì chân mày nhíu lại như bánh quai chèo, liếc mắt nhìn nam đồng chí bên cạnh, thầm nghĩ sao nữ nhân này không mau gả đi, nếu gả đi rồi có phải hay không sẽ không tranh tức phụ với hắn nữa, nghĩ vậy lập tức thái độ với nam nhân kia tốt lên vài phần.
Người cùng Triệu Tố Phân đi dạo phố là Lục Minh, một trại phó dưới trướng Triệu phụ, tiểu t·ử 24 tuổi, sống ngay thẳng, ổn trọng, dáng dấp cũng không tệ, Triệu phụ t·h·í·c·h đã lâu, nhân lúc con gái về thăm người thân, để hai người đơn giản ở chung xem sao.
Hai người đều cảm thấy cũng được, hôm nay là lần thứ ba hai người gặp mặt, chẳng qua vì lần này vô tình gặp được, nên cuộc hẹn hò của hai người biến thành của 4 người.
Lý Cảnh Thần cảm thấy hai người Triệu Tố Phân có chút chướng mắt, nhưng hiện tại danh ph·ậ·n của Lục Minh vẫn chưa định nên cũng không dám có ý kiến gì.
"Được, bây giờ còn sớm, lát nữa rồi đi." Tưởng Tư Di nâng tay lên nhìn thời gian nói.
"Đây là đồng chí Lục Minh." Lục Minh cảm giác mình muốn cảm động kh·ó·c, cuối cùng cũng nhớ tới giới t·h·iệu hắn, trời biết hắn đứng ở đây nãy giờ thấy ngượng ngùng thế nào.
"Chào đồng chí Lục Minh, ta là Tưởng Tư Di, đây là chồng ta Lý Cảnh Thần." Tưởng Tư Di đối với nam đồng chí thì có lễ phép, nhưng không có sự quan tâm.
Sau khi mấy người biết nhau, tổ hợp biến thành hai cô gái đi phía trước, hai người đàn ông cao lớn đi theo phía sau.
Tưởng Tư Di và Triệu Tố Phân đều không phải dạng nữ sinh cao ráo, cả hai đều cao hơn 1 mét 6 một chút, Triệu Tố Phân thì cao hơn Tưởng Tư Di một chút xíu, nhưng cũng chưa đến 1m65, với sự phụ trợ của hai người đàn ông cao lớn, hai nàng ngược lại càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn.
Liếc t·r·ộ·m một cái nhìn hai nam nhân phía sau cùng khoảng cách cũng tàm tạm, Tưởng Tư Di vụng trộm hỏi Triệu Tố Phân "Cậu thế nào rồi?"
Bị bạn thân hỏi như vậy, Triệu Tố Phân đột nhiên có chút ngượng ngùng, hiếm khi thẹn thùng nói "Ôi chao, mới gặp nhau lần thứ ba thôi."
"Nha." Tưởng Tư Di ra vẻ thâm trầm một tiếng.
"Vậy là vẫn được đúng không, nếu không được thì làm gì có lần gặp mặt thứ ba chứ?"
Triệu Tố Phân đỏ mặt gật đầu, "Anh ấy là một trại phó dưới quyền cha tớ, 24 tuổi, cậu thấy sao?"
Tưởng Tư Di nhìn Triệu Tố Phân một cách cổ quái "Tớ làm sao biết được, cái này cần cậu tự xem chứ."
"'Hì hì', tớ thấy cũng được, có thể tiếp xúc thêm xem sao." Triệu Tố Phân không giấu diếm mà nói ra ý nghĩ trong lòng với Tưởng Tư Di.
"Cậu xem cái áo khoác nỉ kia kìa." Tưởng Tư Di chỉ vào một chiếc áo len cổ lật màu kaki nói với Triệu Tố Phân.
Áo khoác nỉ kaki là kiểu đồ dễ phối, hơn nữa chất liệu cũng rất tốt, Tưởng Tư Di liếc mắt một cái liền thích ngay.
Triệu Tố Phân quay đầu nhìn qua, quả thật là một bộ quần áo rất được, hơn nữa thời tiết ở Kinh Thị hiện tại mặc cũng vừa đẹp; đợi trở về không bao lâu cũng có thể mặc được.
"Đi, chúng ta qua xem xem."
"Đồng chí, bộ y phục này phiền cô lấy cho tôi xem với." Triệu Tố Phân chỉ vào bộ quần áo mà Tưởng Tư Di đã chọn nói.
"Đồng chí, bộ y phục này giá 120 đồng một chiếc." Người bán hàng nói giá trước, chủ yếu là bộ y phục này có rất nhiều người thích, nhưng lại ngại giá đắt.
"Được." Tưởng Tư Di nhẹ nhàng đáp lời, thái độ của người bán hàng không có vấn đề gì, chỉ là báo giá thôi, có lẽ vì giá quá đắt, nhưng nàng vẫn có thể chấp nhận.
Triệu Tố Phân nhận lấy bộ quần áo người bán hàng đưa cho, rồi nói với Tưởng Tư Di ". Mặc vào thử xem."
Tưởng Tư Di mặc vào, Triệu Tố Phân và người bán hàng đều cảm thấy hai mắt sáng lên, bộ y phục này thật sự rất hợp với Tưởng Tư Di "Tư Di, xinh lắm, đặc biệt tôn dáng."
Lý Cảnh Thần cũng cảm thấy tức phụ mặc vào trông rất đẹp, rất tự giác đi t·r·ả tiền.
Chờ Tưởng Tư Di muốn c·ở·i quần áo ra thì Lý Cảnh Thần đã trả tiền xong rồi trở về.
"Anh cũng không hỏi em đã đi t·r·ả tiền, bộ y phục này đâu có rẻ." Tưởng Tư Di có chút đau lòng tiền, vụng t·r·ộ·m nói với Lý Cảnh Thần.
Lý Cảnh Thần xoa b·ó·p khuôn mặt nhỏ nhắn của tức phụ nói ". Vợ anh mặc cái này xinh đẹp như vậy còn tiếc gì tiền, yên tâm, chồng em nuôi nổi em."
Hành động này trong mắt Triệu Tố Phân thực sự ngọt ngào vô cùng, nàng đã quen với hình thức ở chung của hai người, còn cái tên ngốc Lục Minh kia, thì ra phu thê có thể chung đụng như vậy à.
"Thời gian cũng gần rồi, đi ăn cơm thôi." Hành động xem đồng hồ này của Lý Cảnh Thần khiến Lục Minh ý thức được đôi vợ chồng trẻ này có tiền, trong gia đình quân nhân cũng không phải nhà nào ai cũng có thể mua được đồng hồ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận