Trọng Sinh Trở Về Trải Qua Mỹ Mỹ Cuộc Sống

Trọng Sinh Trở Về Trải Qua Mỹ Mỹ Cuộc Sống - Chương 20: Mở đại hội (length: 7513)

Kiên trì bước vào, Tưởng Tư Di cảm thấy mỗi bước chân của mình đều bị mọi người chú mục.
"Tư Di mau vào đi, buổi tối ăn cơm chưa, vừa hay thím đi xào cho ngươi hai quả trứng gà." Hoa Thu Vân từ khi thân quen với Tưởng Tư Di liền đổi cách xưng hô gọi thẳng tên, nhìn thấy Tưởng Tư Di đến thì trong lòng rất vui vẻ, cô bé mềm mại hiểu chuyện như vậy ai mà không t·h·í·c·h cho được.
"Thím, ta đến tìm đại đội trưởng có chút việc, không ngờ là ăn cơm ở nhà mới đến, thật là quấy rầy." Tưởng Tư Di có chút ngượng ngùng mở miệng.
Hoa Thu Vân không để ý nói: "Ôi chao, có gì đâu, dạo gần đây từng ngày từng ngày có thể nhìn thấy ông ấy đã là không tệ rồi."
"Ngươi đợi chút nhé, thím đi làm trứng bác cho ngươi." Nói xong Hoa Thu Vân liền muốn hấp tấp đi thẳng đến phòng bếp.
Nhìn thấy Hoa Thu Vân nhiệt tình với Tưởng Tư Di như vậy, hai cô con dâu trong lòng cũng có chút khó chịu, năm đó các nàng mới về nhà chồng, bà bà đâu có nhiệt tình như vậy.
Cái này cũng không trách Hoa Thu Vân, vợ cả thì tâm tư quá nhiều, vợ hai thì câm như hến, thật sự không hợp với mong đợi của bà về một cô con gái.
Vừa khéo Tưởng Tư Di không chỉ xinh đẹp, làm người lại ngay thẳng hào phóng, điểm nào cũng là điểm bà t·h·í·c·h.
Tưởng Tư Di vội vàng k·é·o Hoa Thu Vân lại, "Thím, người đừng bận rộn, con ăn xong rồi mới đến đây, đây là một chút lòng thành của con."
Nói xong đưa cái giỏ trong tay qua, "Ôi, sao được chứ, con bé này đến chơi là được rồi còn mang theo đồ làm gì."
"Thím, chỉ là chút quà mọn thôi, không đáng gì đâu, ngài đừng kh·á·c·h khí." Hoa Thu Vân không còn cách nào đành nhận lấy.
"Lần sau đến không được mang gì nữa đâu đấy, nếu không thím m·ấ·t hứng đó." Vừa nói vừa liếc Tưởng Tư Di một cái.
Tưởng Tư Di biết vợ đại đội trưởng đang kh·á·c·h khí, nhân t·i·ệ·n nói, "Con biết rồi thím, lần sau con không mang nữa."
Dỗ Hoa Thu Vân đến mặt mày hớn hở.
Đại đội trưởng nghe được Tưởng Tư Di đến tìm mình thì muốn ngồi dậy trước để giải quyết chuyện cho Tưởng Tư Di.
Tưởng Tư Di sao có thể để đại đội trưởng chưa ăn cơm đã vì mình giải quyết việc chứ, huống hồ còn không phải chuyện gì lớn.
"Chú đội trưởng, chú ăn cơm đi ạ, chuyện của con không gấp, không phải chuyện gì lớn." Lý Ái Quốc nghe vậy cũng đoán được nha đầu kia muốn nói gì, liền tiếp tục ăn cơm.
"Thím, người cũng ăn cơm đi ạ, con ngồi bên cạnh đợi một lát là được." Tưởng Tư Di lầ·n lượ·t chào hỏi Lý Cảnh Thần, anh cả, anh hai, chị dâu cả, chị dâu hai, rồi ngồi xuống ghế bên cạnh.
"Được, vậy thím không kh·á·c·h khí với con nữa nhé." Hoa Thu Vân đáp lời Tưởng Tư Di xong cũng ngồi xuống ăn cơm, hôm nay vì chờ Lý Ái Quốc về cùng ăn, cơm tối so với bình thường muộn hơn rất nhiều, bụng cũng đói meo rồi.
Tiểu Đống trong lúc mọi người hàn huyên, mở to đôi mắt đen láy lanh lẹ gắp cơm lia lịa, ăn xong còn cùng tỷ tỷ đi chơi.
Cả một mùa đông rồi chưa đến nhà tỷ tỷ chơi được mấy lần, tiểu thúc keo kiệt không cho hắn thường xuyên đi tìm tỷ tỷ chơi.
Tưởng Tư Di nhìn tr·ê·n bàn cơm không thấy Lý Cảnh Thần, cũng không tiện hỏi.
Vào 3 ngày trước, Lý Cảnh Thần đợi mãi không thấy Tưởng Tư Di đáp lại thì thật sự không nhịn được, thừa dịp lúc Triệu Tố Phân ra ngoài thì tìm đến Tưởng Tư Di.
Lúc ấy là như thế này.
Lý Cảnh Thần vẻ mặt tiều tụy chắn Tưởng Tư Di giữa bức tường và mình, ướm hỏi: "Tư Di, em nghĩ kỹ chưa?"
Vì sao lại vẻ mặt tiều tụy ư, đó là bởi vì chờ đợi thật là gian nan, m·ấ·t ăn m·ấ·t ngủ thì chả tiều tụy sao.
Tưởng Tư Di nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của hắn thì có chút không đành lòng, hơn nữa cảm thấy thử xem với người này chắc là cũng không tệ lắm nên gật đầu đồng ý.
Chỉ một cái gật đầu đơn giản này đã khiến Lý Cảnh Thần vui như trẩy hội, trong nháy mắt khôi phục tinh thần, k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g ôm lấy Tưởng Tư Di.
Đợi đến khi hoàn hồn lại thì hai tai đỏ bừng, đột nhiên cũng có chút luống cuống.
Tưởng Tư Di đã làm ma nhiều năm cũng không cảm thấy có gì, đời sau người ta còn ôm hôn ngoài đường kia kìa, huống chi chỉ là một cái ôm.
Cứ như vậy, quan hệ của hai người xem như x·á·c định, thế nhưng Tưởng Tư Di yêu cầu Lý Cảnh Thần đừng vội nói với người khác, kể cả người trong nhà, không vì gì cả, chỉ là thấy ngại thôi.
Lý Cảnh Thần coi Tư Di là nhất, đương nhiên không có chuyện gì không nghe theo.
Thời gian trôi về hiện tại, Tiểu Đống tinh nghịch ăn xong cơm thì lôi k·é·o tay Tưởng Tư Di không buông, "Tỷ tỷ, lâu lắm rồi con không gặp tỷ." Vẻ mặt ủy khuất ba ba như thể giây sau nước mắt có thể trào ra.
"Vậy sao con không đến nhà tỷ tỷ chơi?" Dáng vẻ của cục bột nhỏ thật đáng yêu khiến Tưởng Tư Di nói chuyện cũng không khỏi cẩn t·h·ậ·n hơn vài phần.
"Còn không phải tại..." Ứ hự, câu sau không nói được, không lẽ nói là vì có kẹo của tiểu thúc nên không đi tìm tỷ tỷ chơi, như vậy chẳng phải khiến tỷ tỷ cảm thấy mình không bằng kẹo sao.
Nhưng mình là trẻ con mà, t·h·í·c·h ăn kẹo là chuyện bình thường, huống chi tiểu thúc lại cho kẹo thỏ trắng nữa chứ, thật sự không cách nào từ chối.
Suy nghĩ hồi lâu mà không nghĩ ra lý do nên đành cúi đầu không t·r·ả lời.
Đây rõ ràng là chột dạ rồi còn gì, Tưởng Tư Di sao lại không hiểu.
Cũng may lúc này đại đội trưởng đã ăn cơm xong đi tới, giải vây cho tiểu tôn t·ử, "Thanh niên trí thức Tưởng, chúng ta qua bên kia nói chuyện nhé."
Nói xong xoay người đi về phía một gian phòng khác, Tưởng Tư Di th·e·o sau.
"Cô đến là muốn nói chuyện đi làm cỏ cây cỏ phấn hương chứ gì?" Lý Ái Quốc mở miệng hỏi.
"Đúng vậy ạ; con cảm thấy vẫn nên tự mình đến nói chuyện với chú thì hơn, không biết chuyện này có gây khó dễ cho chú không ạ." Tưởng Tư Di hỏi.
"Cái này không có gì, chúng ta tính c·ô·ng điểm để phân chia lương thực, nhà cô có điều kiện đổi lương thực cho cô thì cứ đổi, không có gì đâu." Lý Ái Quốc đáp ứng rất sảng k·h·o·á·i.
"Vậy con cảm ơn chú đội trưởng ạ." Tưởng Tư Di nói xong đứng dậy cáo từ.
Thời gian mở đại hội đã đến.
Đại đội trưởng cầm loa đứng trên bục diễn giảng và hô to: "Mọi người đến đông đủ chưa, đến hết chưa, mọi người nhìn nhau xem có ai chưa đến thì báo cáo."
Thôn dân bên dưới đều nhìn nhau, đùa gì chứ, mỗi năm đại hội mùa xuân đều có chuyện quan trọng cần tuyên bố, không đến thì bị trừ c·ô·ng điểm, một năm mới bắt đầu còn chưa k·i·ế·m được c·ô·ng điểm nào đã bị trừ, xui xẻo quá đi, ai lại tự tìm xui vào mình.
Nhìn thấy mọi người đã đến đông đủ, Lý Ái Quốc cầm loa lớn đứng ở tr·ê·n bục bắt đầu nội dung hôm nay.
"Hôm nay gọi mọi người đến đây chủ yếu là có hai chuyện cần tuyên bố, chuyện thứ nhất là chúng ta chuẩn bị bắt đầu gieo trồng vụ xuân, bắt đầu từ ngày mai mọi người ra đồng đào gốc rạ, số lượng cụ thể sẽ do các đội trưởng nhỏ phân phối, chuyện thứ hai là thôn chúng ta sẽ xây trường tiểu học, tiền của c·ô·ng xã đã p·h·ê duyệt, sau này trẻ con trong thôn chúng ta không cần phải sang c·ô·ng xã để học nữa."
Lý Ái Quốc nói khí thế ngút trời, thôn dân nghe cũng rất k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g, trẻ con có thể học ngay trong thôn, đây là một chuyện k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g lòng người đến cỡ nào.
Có người nhanh trí liền nghĩ đến, xây trường học thì phải có giáo viên, liền bắt đầu hỏi: "Đại đội trưởng, xây trường học có phải là phải có giáo viên không ạ, giáo viên là người trong thôn hay là thanh niên trí thức ạ?"
(Tác giả lần đầu viết truyện, chỗ nào không hợp mong mọi người góp ý nhiều hơn, t·h·í·c·h thì thêm vào giá sách nhé, không t·h·í·c·h thì bỏ qua cho, cảm ơn ạ.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận