Trọng Sinh Trở Về Trải Qua Mỹ Mỹ Cuộc Sống

Trọng Sinh Trở Về Trải Qua Mỹ Mỹ Cuộc Sống - Chương 17: Mời khách (length: 7926)

"Hắn mà còn trễ hơn so với ta cùng vợ con Ảnh đi ra ngoài hẹn hò, đây chẳng phải là chơi lưu manh sao, nếu hắn không đưa sính lễ, ta sẽ đi tố hắn tội chơi lưu manh." Bạch bà tử vượt xa người thường phát huy mấy câu nói thật sự trấn trụ Trương Kiến Quân, nhưng đồng thời cũng vô liêm sỉ, một người làm mẹ trực tiếp đem chuyện khuê nữ hẹn hò buổi tối với nam nhân nói ra, đúng là vô sỉ.
Nhưng lúc này trong lòng Bạch bà tử tràn đầy đều là lo lắng khuê nữ tỉ mỉ bồi dưỡng không thể vô cớ để Trương Kiến Quân chiếm lợi, một chút cũng không vì khuê nữ mình suy nghĩ, cũng không nghĩ tới sau này hai người sẽ cùng nhau sinh sống như thế nào.
"Cái gì, không cho sính lễ." Thôn trưởng cũng rất kinh ngạc.
Những người ăn dưa hóng chuyện đều chỉ trỏ Trương Kiến Quân chuyện không cho sính lễ, Tưởng Tư Di đứng bên cạnh xem rất thích thú.
"Thôn trưởng, không phải ta không cho, thực sự là đòi nhiều quá ta không có mà đưa." Trương Kiến Quân thấy phản ứng của những người xung quanh thì biết tuyệt đối không thể thừa nhận chuyện không đưa sính lễ, chỉ có thể nói đòi nhiều quá không cấp nổi.
"Đòi 'tam chuyển nhất hưởng' cùng 300 đồng tiền, thôn trưởng, ta một thanh niên trí thức xuống nông thôn đi đâu làm ra nhiều tiền như vậy chứ." Trương Kiến Quân lắp bắp nói.
Trương Kiến Quân làm ra vẻ nh·ậ·n hết ủy khuất về mình, hiển nhiên như một tiểu tức phụ bị người ta khinh bỉ, một đại nam nhân làm ra bộ dáng này cũng thật là làm khó hắn.
"Đòi nhiều như vậy, Bạch bà tử này là bán khuê nữ à." Một vị đại thúc nói thầm trong đám người.
Một vị đại thẩm vốn bất hòa với Bạch bà tử lập tức nói tiếp: "Mấy năm trước Bạch bà tử đã nói, con gái nhỏ nhà nàng học hết sơ tr·u·ng hơn nữa lại xinh đẹp nhất vùng, sính lễ nhất định phải cao mới thể hiện được giá trị khuê nữ nhà nàng."
"Ta cũng nghe qua câu này."
"Ta cũng biết." Mọi người xung quanh xôn xao bàn tán một chút cũng không khiến Bạch bà tử cảm thấy xấu hổ, n·g·ư·ợ·c lại rất đắc ý, khuê nữ của nàng chính là xinh đẹp, chính là có văn hóa hơn so với mấy cô nương khác trong thôn, sao lại không thể đòi sính lễ cao chứ.
Thôn trưởng nhìn Bạch bà tử nghếch cao đầu đắc ý thì không thể nhịn được nữa hô to: "Bạch bà tử, ngươi đừng quá đáng."
"Trong thôn ai lại đòi 300 tệ tiền sính lễ còn đòi 'tam chuyển nhất hưởng', ngay cả cán bộ c·ô·ng nhân viên chức kết hôn cũng không đòi như vậy."
"Người kia có ai xinh đẹp bằng vợ con Ảnh nhà ta không, xinh đẹp chính là vốn liếng."
"Câm miệng, việc này hoặc là theo quy củ trong thôn cho 30, 50 mười đồng tiền sính lễ, hoặc là các ngươi báo c·ô·ng an hay là đi cử báo ta đều mặc kệ." Thôn trưởng cảm thấy mình tức giận đến mức huyết áp tăng vọt.
Bạch bà tử này vốn đã khó chơi, hôm nay quả thực là càng ngày càng quá quắt, loại người này quả thực là sỉ n·h·ụ·c của thôn.
"Lão Bạch, Lão Bạch đâu." Thôn trưởng gọi Bạch phụ.
Bạch phụ đang ẩn mình trong đám người bị đẩy ra.
"Ngươi có quản nổi nàng dâu nhà ngươi không." Thôn trưởng tức giận đến trừng lớn cả mắt.
"Ta, ta..." Bạch phụ ấp úng mãi cũng không nói được một câu.
Thôn trưởng nhìn thấy bộ dáng này của Bạch phụ lại càng tức giận, trông chờ vào hắn còn không bằng trông chờ vào cái chày gỗ.
"Đừng có ngươi ngươi, vợ con là của ngươi, cứ ầm ĩ như vậy sau này con gái ngươi còn sống nổi không." Thôn trưởng lấy tình hợp lý khuyên giải.
"Thanh niên trí thức Trương, ngươi cũng tỏ thái độ đi, ngươi có thể đưa bao nhiêu tiền sính lễ." Trương Kiến Quân liếc mắt nhìn Bạch Thanh Ảnh đang đứng bên cạnh không lên tiếng, hắn một xu cũng không muốn bỏ ra, nhưng bây giờ không đưa cũng không được.
Nên c·ắ·n răng nói: "Ta còn 20 đồng tiền, 10 đồng làm sính lễ, 10 đồng mua chút đồ dùng kết hôn."
Nghe nói chỉ có 10 đồng tiền, Bạch Thanh Ảnh rất đau lòng, sở dĩ nàng im lặng để mặc mẹ nàng ầm ĩ chính là muốn nhìn thái độ của Trương Kiến Quân.
"Ngươi đi ăn xin đấy à." Nghe thấy 10 đồng tiền, Bạch mẫu lập tức n·ổi đóa.
Thôn trưởng thấy hôm nay không phải là chuyện tốt nên tùy tiện nói: "Tất cả giải tán hết đi, các ngươi cùng ta đến thôn ủy hội bàn bạc."
Nói xong liền ba chân bốn cẳng chạy tr·ố·n.
Tuy rằng sự tình vẫn chưa kết thúc, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tình xem kịch vui của Tưởng Tư Di, đã có một khởi đầu như thế, sau này hai người sống yên ổn thì đúng là gặp quỷ.
Đám người giải tán hết, Tưởng Tư Di liền đến phòng nữ thanh niên trí thức tìm Chu Lệ Lệ và Hà Niệm Đệ, mời các nàng trưa mai đến nhà nàng ăn cơm.
Hẹn xong xuôi liền đi sang bên khu nam thanh niên trí thức gọi Phương Xuân Sinh, "Thanh niên trí thức Phương, phiền anh ra đây một chút."
Phương Xuân Sinh đi ra nhìn thấy Tưởng Tư Di thì hơi kinh ngạc, không hiểu Tưởng Tư Di tìm hắn làm gì.
"Thanh niên trí thức Phương, tôi muốn mời mọi người trưa mai đến nhà tôi ăn cơm, có thời gian không, à đúng, không bao gồm Trương Kiến Quân." Tưởng Tư Di rất kiên quyết trong chuyện không mời Trương Kiến Quân, nàng sẽ không để cái người ghê t·ở·m kia ăn cơm nàng nấu.
"Vậy cô chờ một lát, tôi đi hỏi bọn họ một chút." Phòng Xuân Sinh tuy là người phụ trách điểm thanh niên trí thức, nhưng cũng không thể thay người khác đồng ý.
Rất nhanh Phương Xuân Sinh đã quay lại "Thanh niên trí thức Tưởng, tôi nói với bọn họ rồi, đều có thể đến."
Mấy nam thanh niên trí thức không về nhà đáp ứng cũng rất sảng khoái, đúng vậy, loại chuyện tốt như ăn cơm sao có thể từ chối chứ.
Đồng thời, Tưởng Tư Di còn mời Lý Cảnh Thần và Triệu Hướng Bắc, tuy rằng tâm tư của Lý Cảnh Thần đã bày hết ra ngoài, không đ·â·m Tưởng Tư Di vẫn làm bộ như không biết, việc Lý Cảnh Thần không chút do dự nhảy xuống nước cứu nàng khiến nàng rất cảm động, nhưng chuyện như vậy Tưởng Tư Di cảm thấy vẫn cần phải xem xét kỹ càng lại đã, nàng kiếp trước vì Trương Kiến Quân mà tiêu tiền đến giờ vẫn còn đang đau lòng đây.
Trong lòng Tưởng Tư Di cũng hiểu được, kiếp trước nàng đối với Trương Kiến Quân không phải là t·h·í·c·h càng không phải là yêu, hơn nữa hai người cũng không có chỗ nào xứng đôi, nàng giống như một cái máy rút tiền hơn, tiền giấy, lương thực, đồ dùng hằng ngày mượn không còn, dùng tiền của nàng để cùng Bạch Thanh Ảnh đ·á·n·h lửa nóng, vì thể hiện mình thanh cao mà còn tỏ vẻ chẳng thèm ngó tới nàng.
Ngày hôm sau Sáng sớm, Tưởng Tư Di chuẩn bị 8 phần quà, trong đó 3 phần là quà chúc tết đến nhà đại đội trưởng, trưởng thôn và thư kí, 5 phần còn lại là cho những người đã giúp đỡ nàng khi nàng bị rơi xuống nước, bây giờ nàng đã khỏi bệnh, tự nhiên là phải cảm tạ một phen.
Tặng quà khi tự nhiên là có một màn từ chối qua lại, không từ chối được thì phải nhận lấy, những người nhận được quà nhìn thấy Tưởng Tư Di mang đến đường đỏ, trứng gà, t·h·ị·t h·e·o cùng rượu đều lần lượt cảm thán thanh niên trí thức Tưởng làm người tốt.
Trở về liền chuẩn bị bữa trưa hôm nay, nghĩ đến đám nam thanh niên trí thức ở điểm thanh niên trí thức cùng Lý Cảnh Thần, Triệu Hướng Bắc đều là những người lao động khỏe mạnh, chắc chắn ăn rất nhiều cơm, Tưởng Tư Di cũng không keo kiệt, nấu đầy một nồi lớn cơm.
Chu Lệ Lệ và Hà Niệm Đệ đến giúp đỡ thì vừa hay nhìn thấy Tưởng Tư Di đang xới cơm, nhìn thấy cơm trắng lóng lánh trong suốt này, hai người không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng đều đang nghĩ Tưởng Tư Di thật là chịu chi.
Lúc Tưởng Tư Di đi tặng quà, Triệu Tố Phân đã giúp chuẩn bị xong thức ăn, Tưởng Tư Di dùng nồi đất nấu đầy một nồi t·h·ị·t kho tàu, bây giờ mọi người đều t·h·iếu chất béo, t·h·ị·t kho tàu là món dễ lấy lòng người nhất.
Món ăn n·ổi t·iếng Đông Bắc gà con hầm nấm là món nhất định phải có, năm trước Triệu Tố Phân đã đổi đậu phụ với dân làng, bây giờ đã thành đậu phụ đông, làm thành cải trắng hầm đậu phụ đông, dùng t·h·ị·t ba chỉ kích dầu mỡ trong nồi, cho hành thái và cải trắng vào xào thơm, đổ nước rồi cho đậu phụ đông đã c·ắ·t vào nồi, lúc bắc ra thì cho muối và rắc hành lá xanh mướt, vừa có canh vừa có thức ăn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận