Trọng Sinh Trở Về Trải Qua Mỹ Mỹ Cuộc Sống
Trọng Sinh Trở Về Trải Qua Mỹ Mỹ Cuộc Sống - Chương 135: Béo thành bóng (length: 7613)
Không biết nếu như ta tố cáo người nhà bên thông gia thì có lợi ích gì, nói ra cho dễ nghe việc lao động cải tạo coi như phần thưởng.
"Đừng giận đừng giận, cẩn thận cho đứa bé." Hoa Thu Vân sợ con dâu tức giận đến mức ảnh hưởng đứa bé.
Nhờ Hoa Thu Vân nhắc nhở mới nhớ ra mình đang mang thai, vừa nãy không cẩn thận quên mất.
Từ từ bình tĩnh lại, tâm tình không những không tệ đi mà còn yên tâm hơn, bên ủy ban đã điều tra rồi, chắc hẳn sau này muốn tìm nhược điểm cũng không tìm ra được.
Lần mang thai này, buổi trưa cô ăn không được bao nhiêu, Hoa Thu Vân nhìn mà lo lắng trong lòng, buổi tối Lý Cảnh Thần tan làm về, Hoa Thu Vân đem chuyện này kể cho hắn nghe, Lý Cảnh Thần cũng may mắn lúc ấy tò mò hỏi kỹ nhạc mẫu, nếu không thì thật đã xảy ra chuyện rồi.
Bất quá cái nhà Khách Mỹ Nguyệt đó, tính cả đối tượng của nàng, chẳng ai tốt đẹp gì, tạm thời cứ đợi đấy.
Lý Cảnh Thần thấy trạng thái của Tưởng Tư Di vẫn ổn, không bị ảnh hưởng nhiều lắm, cảm thấy yên tâm hơn, nói: "Buổi trưa em ăn ít vậy."
"Mẹ đã nói với anh rồi." Tưởng Tư Di nghe Lý Cảnh Thần nói vậy thì biết mẹ chồng đã kể cho anh nghe.
"Ừ, yên tâm đi, sau này sẽ có lúc thu thập bọn họ, cứ để bọn chúng nhảy nhót thêm một thời gian." Lý Cảnh Thần sẽ dùng hành động thực tế để cho Tưởng Tư Di thấy hắn báo thù như thế nào.
"Được." Một chữ ngắn gọn nhưng lại tràn đầy sự tin tưởng.
Thấy cảm xúc của Tưởng Tư Di đã tốt hơn so với lúc nãy, Lý Cảnh Thần nói: "Ăn cơm thôi, em xem mẹ làm xong hết rồi kìa."
Tưởng Tư Di gật đầu, nhìn thấy trên bàn có canh gà, gà hầm, đậu mầm xào và cà tím hầm khoai tây, Tưởng Tư Di cảm thấy mẹ chồng thật vất vả khi đã làm cho cô những bốn món ăn.
Cô ngại ngùng nói với Hoa Thu Vân: "Mẹ, không cần làm nhiều như vậy đâu ạ."
"Không sao, mẹ làm ít thôi, con thích ăn món nào thì ăn món đó." Hoa Thu Vân xới thêm cho Tưởng Tư Di một bát cơm nữa.
"Vâng vâng." Tưởng Tư Di gật đầu lia lịa, làm Hoa Thu Vân buồn cười.
Tưởng Tư Di ăn đậu mầm và cà tím hầm khoai tây hết veo một bát cơm, toàn bộ quá trình không hề đụng đến gà hầm và canh gà một chút nào, thậm chí chỉ cần đến gần một chút là cô đã cảm thấy ghê tởm rồi.
Nhìn Lý Cảnh Thần ăn gà hầm uống canh gà, Hoa Thu Vân đau cả đầu, mình làm cho con dâu, ai dè lại tiện nghi cho con trai.
Thật ra Lý Cảnh Thần cũng đau lòng cho vợ mình, rõ ràng trước khi mang thai còn rất thích ăn gà con hầm nấm, bây giờ thì hoàn toàn không động đến, đến gần một chút cũng không được.
"Tình trạng này đến bao giờ mới hết." Lý Cảnh Thần hỏi một câu như vậy, cũng không biết là lẩm bẩm hay là hỏi Hoa Thu Vân và Tưởng Tư Di.
"Không biết chính xác được, có người vài ngày, có người vài tháng, cũng có người là nghén đến tận khi sinh." Hoa Thu Vân thật sự từng gặp những người mang thai nghén đến tận khi sinh, khổ sở vô cùng.
Lý Cảnh Thần nghe mẹ nói có người nghén đến tận khi sinh thì lập tức không chấp nhận được, chẳng lẽ vợ hắn mang thai con là phải chịu khổ gần một năm trời sao.
"Không sao đâu, chắc một thời gian ngắn nữa em sẽ đỡ hơn thôi, với lại hôm qua em cũng ăn được thịt bò và sườn xào chua ngọt mà, ăn được gì thì ăn nấy thôi anh." Tưởng Tư Di an ủi.
"Đúng đấy, trạng thái của Tư Di như vậy còn tốt chán, vẫn còn ăn được chút thịt, kia có người đến mùi thịt cũng không ngửi được, nửa tháng nữa xem sao, nếu mà vẫn như vậy thì chúng ta bảo bác sĩ kê cho ít t·h·u·ố·c." Hoa Thu Vân thấy con trai có vẻ lo lắng cũng khuyên giải.
Trong sự lo lắng của Lý Cảnh Thần và Hoa Thu Vân, cuối cùng thì tình trạng nghén của Tưởng Tư Di cũng chấm dứt sau một tháng, cô bắt đầu ăn ngon ngủ ngon, trạng thái cũng rất tốt, khiến cho hai người an tâm hơn nhiều.
Tưởng phụ và Tưởng mẫu cũng mua rất nhiều đồ tẩm bổ cho Tưởng Tư Di gửi qua, dần dần sắp được 3 tháng, Hoa Thu Vân về sớm đội sản xuất để trồng trọt vụ xuân, Hà Thắng Nam đã bụng lớn vượt mặt, tình trạng của cô ấy tốt hơn Tưởng Tư Di nhiều, có lẽ là trước đây làm việc nhà nông nhiều nên khi mang thai lại không bị gì.
Thế nhưng việc học của nàng lại tùy hứng hơn nhiều, thích thì đến, không thích thì ở nhà nghỉ ngơi, hai người phụ nữ mang thai cùng nhau học tập cũng phải thích hợp nghỉ ngơi.
Tuy vậy Tưởng Tư Di vẫn nhắc nhở Hà Thắng Nam đừng lơ là, bản thân Hà Thắng Nam cũng có tinh thần cầu tiến, học hành vẫn ổn.
Chu Lệ Lệ và Lưu Lập Nghiệp sau thời gian ở chung đã quyết định trở thành bạn đời cách m·ạ·n·g, dự định sau khi trồng trọt vụ xuân xong sẽ tìm thời điểm thích hợp để đăng ký kết hôn.
Lý Cảnh Thần đã bắt đầu chạy xe đường dài, hiện tại bụng của Tưởng Tư Di còn chưa lớn lắm, anh cũng rất yên tâm.
Thời tiết đã ấm áp hơn rất nhiều, mặc quần áo mỏng là có thể ra ngoài, Hà Thắng Nam từ khi mang thai đã mập lên một chút, nói là quá đà thì cũng không phải, nhưng nhìn Tưởng Tư Di hầu như không thay đổi dáng người, cô không ngừng hâm mộ.
"Tư Di, dáng người của cậu tốt thật đấy, cậu nhìn lại tớ xem, béo như quả bóng ấy." Hà Thắng Nam sờ sờ cái eo "bụng phệ" của mình, thực sự muốn ngửa mặt lên trời kêu than.
Tưởng Tư Di thấy Hà Thắng Nam bộ dạng sầu khổ thì cảm thấy buồn cười, nói: "Tớ mới chỉ hơi có một chút bụng thôi, mấy tháng nữa không chừng còn béo hơn cả cậu ấy chứ, với lại cậu như vậy cũng là tốt rồi, chỉ là trước kia cậu quá gầy nên mới thấy bây giờ béo thôi."
Hà Thắng Nam cũng chỉ khoảng 60 cân thôi, sau khi được Tưởng Tư Di an ủi thì cảm xúc đến nhanh đi cũng nhanh, cô cũng biết mình không xinh đẹp bằng Tưởng Tư Di, cũng không hề rối rắm về vấn đề dáng người nữa, dù sao Trần Diệu Tổ đối xử tốt với cô là được rồi.
"Hay là hai ta đi bách hóa xem sao." Tưởng Tư Di đề nghị, cứ mãi ở trong phòng đọc sách cũng chán.
"Được đó, vừa hay tớ cũng xem có quần áo hay vải vóc nào thích hợp không." Hà Thắng Nam nói.
Tưởng Tư Di nhìn Hà Thắng Nam bây giờ và trước kia hoàn toàn là hai bộ dạng khác nhau, bây giờ cả người cô ấy dường như đang nhấp nháy, phát sáng vậy, "Thắng Nam này, cậu bây giờ khác hoàn toàn so với trước kia."
"Trước kia tớ là tự mình gánh vác, bây giờ có gia đình hạnh phúc và đám bạn tốt như các cậu thì đương nhiên là phải thay đổi tốt hơn rồi."
"Đúng vậy, như bây giờ nhìn khá tốt đấy, đi thôi, chúng ta đi tiêu tiền nào." Hai người vừa nói chuyện vừa cười ra cửa.
Đến bách hóa xem, hàng mới quả thật là không ít, muôn màu muôn vẻ.
Hà Thắng Nam cầm trong tay một mảnh vải mềm mại, hỏi Tưởng Tư Di: "Tư Di, cậu xem miếng vải này may quần áo cho em bé có thích hợp không?"
Tưởng Tư Di tiến lên sờ, quả thật là rất mềm mại, da em bé mềm mại, loại vải này là thích hợp nhất.
"Vải này giá bao nhiêu?" Hà Thắng Nam hỏi.
"8 hào một thước, cần phiếu vải." Người bán hàng không tin lắm vào việc người phụ nữ mặc đồ bình thường trước mắt có thể bỏ tiền ra mua vải mới may đồ cho em bé, nhưng nhìn người bên cạnh ăn mặc không tệ, chắc là mua được thôi.
Bây giờ con cái nhà ai mà không mặc đồ lớn x·u·y·ê·n nhỏ, có mấy ai có thể bỏ tiền ra may đồ mới cho con đâu.
"Cắt cho tôi 10 thước." Hà Thắng Nam cúi đầu tìm tiền giấy, không chú ý đến sự khinh bỉ trong mắt người bán hàng, ngược lại là ở bên cạnh cùng Tưởng Tư Di xem những thứ khác.
Tuy vậy cô cũng hiểu, Hà Thắng Nam trả tiền xong và cầm lấy vải đã cắt, hai người tiếp tục đi dạo.
"Thắng Nam, cậu mua nhiều như vậy thì phiếu có đủ dùng không?" Tưởng Tư Di không thiếu tiền phiếu, nghĩ nếu Hà Thắng Nam thiếu thì có thể đổi cho cô ấy một ít.
"Đủ dùng mà, người yêu của tớ từ khi biết tớ mang thai thì mỗi lần lĩnh lương đều đổi phiếu với đồng nghiệp, hai tụi tớ tích góp được nhiều lắm đấy..."
"Đừng giận đừng giận, cẩn thận cho đứa bé." Hoa Thu Vân sợ con dâu tức giận đến mức ảnh hưởng đứa bé.
Nhờ Hoa Thu Vân nhắc nhở mới nhớ ra mình đang mang thai, vừa nãy không cẩn thận quên mất.
Từ từ bình tĩnh lại, tâm tình không những không tệ đi mà còn yên tâm hơn, bên ủy ban đã điều tra rồi, chắc hẳn sau này muốn tìm nhược điểm cũng không tìm ra được.
Lần mang thai này, buổi trưa cô ăn không được bao nhiêu, Hoa Thu Vân nhìn mà lo lắng trong lòng, buổi tối Lý Cảnh Thần tan làm về, Hoa Thu Vân đem chuyện này kể cho hắn nghe, Lý Cảnh Thần cũng may mắn lúc ấy tò mò hỏi kỹ nhạc mẫu, nếu không thì thật đã xảy ra chuyện rồi.
Bất quá cái nhà Khách Mỹ Nguyệt đó, tính cả đối tượng của nàng, chẳng ai tốt đẹp gì, tạm thời cứ đợi đấy.
Lý Cảnh Thần thấy trạng thái của Tưởng Tư Di vẫn ổn, không bị ảnh hưởng nhiều lắm, cảm thấy yên tâm hơn, nói: "Buổi trưa em ăn ít vậy."
"Mẹ đã nói với anh rồi." Tưởng Tư Di nghe Lý Cảnh Thần nói vậy thì biết mẹ chồng đã kể cho anh nghe.
"Ừ, yên tâm đi, sau này sẽ có lúc thu thập bọn họ, cứ để bọn chúng nhảy nhót thêm một thời gian." Lý Cảnh Thần sẽ dùng hành động thực tế để cho Tưởng Tư Di thấy hắn báo thù như thế nào.
"Được." Một chữ ngắn gọn nhưng lại tràn đầy sự tin tưởng.
Thấy cảm xúc của Tưởng Tư Di đã tốt hơn so với lúc nãy, Lý Cảnh Thần nói: "Ăn cơm thôi, em xem mẹ làm xong hết rồi kìa."
Tưởng Tư Di gật đầu, nhìn thấy trên bàn có canh gà, gà hầm, đậu mầm xào và cà tím hầm khoai tây, Tưởng Tư Di cảm thấy mẹ chồng thật vất vả khi đã làm cho cô những bốn món ăn.
Cô ngại ngùng nói với Hoa Thu Vân: "Mẹ, không cần làm nhiều như vậy đâu ạ."
"Không sao, mẹ làm ít thôi, con thích ăn món nào thì ăn món đó." Hoa Thu Vân xới thêm cho Tưởng Tư Di một bát cơm nữa.
"Vâng vâng." Tưởng Tư Di gật đầu lia lịa, làm Hoa Thu Vân buồn cười.
Tưởng Tư Di ăn đậu mầm và cà tím hầm khoai tây hết veo một bát cơm, toàn bộ quá trình không hề đụng đến gà hầm và canh gà một chút nào, thậm chí chỉ cần đến gần một chút là cô đã cảm thấy ghê tởm rồi.
Nhìn Lý Cảnh Thần ăn gà hầm uống canh gà, Hoa Thu Vân đau cả đầu, mình làm cho con dâu, ai dè lại tiện nghi cho con trai.
Thật ra Lý Cảnh Thần cũng đau lòng cho vợ mình, rõ ràng trước khi mang thai còn rất thích ăn gà con hầm nấm, bây giờ thì hoàn toàn không động đến, đến gần một chút cũng không được.
"Tình trạng này đến bao giờ mới hết." Lý Cảnh Thần hỏi một câu như vậy, cũng không biết là lẩm bẩm hay là hỏi Hoa Thu Vân và Tưởng Tư Di.
"Không biết chính xác được, có người vài ngày, có người vài tháng, cũng có người là nghén đến tận khi sinh." Hoa Thu Vân thật sự từng gặp những người mang thai nghén đến tận khi sinh, khổ sở vô cùng.
Lý Cảnh Thần nghe mẹ nói có người nghén đến tận khi sinh thì lập tức không chấp nhận được, chẳng lẽ vợ hắn mang thai con là phải chịu khổ gần một năm trời sao.
"Không sao đâu, chắc một thời gian ngắn nữa em sẽ đỡ hơn thôi, với lại hôm qua em cũng ăn được thịt bò và sườn xào chua ngọt mà, ăn được gì thì ăn nấy thôi anh." Tưởng Tư Di an ủi.
"Đúng đấy, trạng thái của Tư Di như vậy còn tốt chán, vẫn còn ăn được chút thịt, kia có người đến mùi thịt cũng không ngửi được, nửa tháng nữa xem sao, nếu mà vẫn như vậy thì chúng ta bảo bác sĩ kê cho ít t·h·u·ố·c." Hoa Thu Vân thấy con trai có vẻ lo lắng cũng khuyên giải.
Trong sự lo lắng của Lý Cảnh Thần và Hoa Thu Vân, cuối cùng thì tình trạng nghén của Tưởng Tư Di cũng chấm dứt sau một tháng, cô bắt đầu ăn ngon ngủ ngon, trạng thái cũng rất tốt, khiến cho hai người an tâm hơn nhiều.
Tưởng phụ và Tưởng mẫu cũng mua rất nhiều đồ tẩm bổ cho Tưởng Tư Di gửi qua, dần dần sắp được 3 tháng, Hoa Thu Vân về sớm đội sản xuất để trồng trọt vụ xuân, Hà Thắng Nam đã bụng lớn vượt mặt, tình trạng của cô ấy tốt hơn Tưởng Tư Di nhiều, có lẽ là trước đây làm việc nhà nông nhiều nên khi mang thai lại không bị gì.
Thế nhưng việc học của nàng lại tùy hứng hơn nhiều, thích thì đến, không thích thì ở nhà nghỉ ngơi, hai người phụ nữ mang thai cùng nhau học tập cũng phải thích hợp nghỉ ngơi.
Tuy vậy Tưởng Tư Di vẫn nhắc nhở Hà Thắng Nam đừng lơ là, bản thân Hà Thắng Nam cũng có tinh thần cầu tiến, học hành vẫn ổn.
Chu Lệ Lệ và Lưu Lập Nghiệp sau thời gian ở chung đã quyết định trở thành bạn đời cách m·ạ·n·g, dự định sau khi trồng trọt vụ xuân xong sẽ tìm thời điểm thích hợp để đăng ký kết hôn.
Lý Cảnh Thần đã bắt đầu chạy xe đường dài, hiện tại bụng của Tưởng Tư Di còn chưa lớn lắm, anh cũng rất yên tâm.
Thời tiết đã ấm áp hơn rất nhiều, mặc quần áo mỏng là có thể ra ngoài, Hà Thắng Nam từ khi mang thai đã mập lên một chút, nói là quá đà thì cũng không phải, nhưng nhìn Tưởng Tư Di hầu như không thay đổi dáng người, cô không ngừng hâm mộ.
"Tư Di, dáng người của cậu tốt thật đấy, cậu nhìn lại tớ xem, béo như quả bóng ấy." Hà Thắng Nam sờ sờ cái eo "bụng phệ" của mình, thực sự muốn ngửa mặt lên trời kêu than.
Tưởng Tư Di thấy Hà Thắng Nam bộ dạng sầu khổ thì cảm thấy buồn cười, nói: "Tớ mới chỉ hơi có một chút bụng thôi, mấy tháng nữa không chừng còn béo hơn cả cậu ấy chứ, với lại cậu như vậy cũng là tốt rồi, chỉ là trước kia cậu quá gầy nên mới thấy bây giờ béo thôi."
Hà Thắng Nam cũng chỉ khoảng 60 cân thôi, sau khi được Tưởng Tư Di an ủi thì cảm xúc đến nhanh đi cũng nhanh, cô cũng biết mình không xinh đẹp bằng Tưởng Tư Di, cũng không hề rối rắm về vấn đề dáng người nữa, dù sao Trần Diệu Tổ đối xử tốt với cô là được rồi.
"Hay là hai ta đi bách hóa xem sao." Tưởng Tư Di đề nghị, cứ mãi ở trong phòng đọc sách cũng chán.
"Được đó, vừa hay tớ cũng xem có quần áo hay vải vóc nào thích hợp không." Hà Thắng Nam nói.
Tưởng Tư Di nhìn Hà Thắng Nam bây giờ và trước kia hoàn toàn là hai bộ dạng khác nhau, bây giờ cả người cô ấy dường như đang nhấp nháy, phát sáng vậy, "Thắng Nam này, cậu bây giờ khác hoàn toàn so với trước kia."
"Trước kia tớ là tự mình gánh vác, bây giờ có gia đình hạnh phúc và đám bạn tốt như các cậu thì đương nhiên là phải thay đổi tốt hơn rồi."
"Đúng vậy, như bây giờ nhìn khá tốt đấy, đi thôi, chúng ta đi tiêu tiền nào." Hai người vừa nói chuyện vừa cười ra cửa.
Đến bách hóa xem, hàng mới quả thật là không ít, muôn màu muôn vẻ.
Hà Thắng Nam cầm trong tay một mảnh vải mềm mại, hỏi Tưởng Tư Di: "Tư Di, cậu xem miếng vải này may quần áo cho em bé có thích hợp không?"
Tưởng Tư Di tiến lên sờ, quả thật là rất mềm mại, da em bé mềm mại, loại vải này là thích hợp nhất.
"Vải này giá bao nhiêu?" Hà Thắng Nam hỏi.
"8 hào một thước, cần phiếu vải." Người bán hàng không tin lắm vào việc người phụ nữ mặc đồ bình thường trước mắt có thể bỏ tiền ra mua vải mới may đồ cho em bé, nhưng nhìn người bên cạnh ăn mặc không tệ, chắc là mua được thôi.
Bây giờ con cái nhà ai mà không mặc đồ lớn x·u·y·ê·n nhỏ, có mấy ai có thể bỏ tiền ra may đồ mới cho con đâu.
"Cắt cho tôi 10 thước." Hà Thắng Nam cúi đầu tìm tiền giấy, không chú ý đến sự khinh bỉ trong mắt người bán hàng, ngược lại là ở bên cạnh cùng Tưởng Tư Di xem những thứ khác.
Tuy vậy cô cũng hiểu, Hà Thắng Nam trả tiền xong và cầm lấy vải đã cắt, hai người tiếp tục đi dạo.
"Thắng Nam, cậu mua nhiều như vậy thì phiếu có đủ dùng không?" Tưởng Tư Di không thiếu tiền phiếu, nghĩ nếu Hà Thắng Nam thiếu thì có thể đổi cho cô ấy một ít.
"Đủ dùng mà, người yêu của tớ từ khi biết tớ mang thai thì mỗi lần lĩnh lương đều đổi phiếu với đồng nghiệp, hai tụi tớ tích góp được nhiều lắm đấy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận