Trong Hôn Lễ, Lão Bà Tỏ Tình Với Bạch Nguyệt Quang

Chương 72: Lâm Phong xông đại họa

**Chương 72: Lâm Phong gây họa lớn**
Sở Tiêu Nhiên không ngờ Lâm Phong lại nói ra những lời như vậy.
Dù cho có nghe thấy bà ngoại trách mắng hắn, là một người thuộc hàng con cháu, cũng nên nhẫn nhịn một chút.
Dù sao bà ngoại cũng đã lớn tuổi.
Lùi một vạn bước mà nói, cũng phải nể mặt nàng, Sở Tiêu Nhiên, chứ.
Thế nhưng, hắn lại không hề kiêng kỵ, trực tiếp mỉa mai bà ngoại.
"Ngươi thì tính là cái gì?"
Lão thái thái tuy bệnh nặng quấn thân, nhưng cũng không hồ đồ.
Lời nói của Lâm Phong như dao nhọn bình thường, đâm thẳng vào tim bà.
Việc này làm sao bà có thể nhịn được?
"Ngươi dù có thành đại minh tinh, nhà chúng ta cũng không thèm." Lão thái thái chống gậy đứng dậy mắng to: "Cút cho ta, lăn ra ngoài. Khụ khụ khụ!"
"Bà ngoại!"
"Mẹ!"
Sở Tiêu Nhiên và Lý Cầm vội vàng tiến lên an ủi.
"Lâm Phong, sao ngươi có thể nói như vậy?" Sở Tiêu Nhiên trừng Lâm Phong một cái.
Lâm Phong lại hơi giật mình.
Hắn không nghĩ tới, Sở Tiêu Nhiên lại trách móc hắn.
Sở Tiêu Nhiên trước nay sẽ không dùng loại thái độ này nói chuyện với hắn.
Huống hồ, rõ ràng là người trong nhà của ngươi sau lưng nói xấu ta.
Ta còn không thể phản kháng sao?
Nhưng Lâm Phong cũng biết cơ hội tham gia diễn tiết mục lần này là do Sở Tiêu Nhiên giúp hắn giành được, cho nên hắn đè nén lửa giận nói: "Xin lỗi, là ta nói chuyện không suy nghĩ, bất quá cũng là lời thật lòng."
Lời xin lỗi này, còn không bằng không nói.
Lão thái thái nghe xong, tức đến xanh mét mặt mày, "Ngươi cút ra ngoài cho ta."
"Mẹ, ngài đừng giận."
Sở Quốc Phong, người im lặng nãy giờ, cuối cùng cũng lên tiếng.
Hắn cân nhắc lợi hại, cảm thấy Lâm Phong nếu như tham gia diễn tiết mục, sẽ rất có lợi cho nhà bọn hắn.
Nếu quả thật thành minh tinh, Sở Tiêu Nhiên gả cho hắn, cũng coi như là trèo cao.
Cho nên hắn đứng ra hòa giải.
"Lâm Phong, ta chúc mừng ngươi gia nhập tổ tiết mục, hôm nào chúng ta nói chuyện sau, nhưng hôm nay ngươi cũng thấy đấy, không tiện."
Sở Quốc Phong uyển chuyển đuổi khách.
Lý Cầm thấy thái độ của Sở Quốc Phong đối với Lâm Phong, trong lòng cũng hiểu suy nghĩ của hắn, không còn làm khó Lâm Phong nữa, ngược lại nói với lão thái thái: "Mẹ, ngài giận dỗi với đứa trẻ làm gì?"
Lão thái thái ôm ngực than thở: "Haizz, cùng là người trẻ tuổi, ngươi xem Giang Ninh đứa bé kia tốt biết bao, biết kính già yêu trẻ, mỗi lần gặp ta đều rất ngoan ngoãn..."
Nghe những lời này, lửa giận trong Lâm Phong lại bùng lên.
Hắn không thể chấp nhận việc người khác trước mặt Sở Tiêu Nhiên khen Giang Ninh, chê bai mình.
"Bà ngoại, ngài tuổi đã cao, đôi khi lú lẫn, ta không so đo với ngài." Lâm Phong nghiến răng nói.
Lời này vừa thốt ra, lại một lần nữa khiến người Sở gia chấn động.
Coi như lão thái thái có lỗi, ngươi là phận con cháu, sao có thể nói những lời như vậy?
"Lâm Phong?" Sở Tiêu Nhiên nói: "Bà ngoại còn đang ốm kia kìa!"
"Bị bệnh càng nên nghỉ ngơi cho tốt chứ!" Lâm Phong nói, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Rõ ràng là già rồi còn cố chấp!"
Âm thanh tuy nhỏ, nhưng lại vừa vặn có thể để người Sở gia nghe được.
"Lâm Phong, ngươi đi ra ngoài cho ta." Lý Cầm cũng nổi giận.
Mặc kệ ngươi có là đại minh tinh hay không, ngươi mỉa mai mẹ ta, là không coi ta ra gì.
Sở Quốc Phong vội nói: "Bớt giận, hai người đều bớt tranh cãi đi."
"Lão Sở, nếu ông còn bênh vực, chúng ta đừng sống với nhau nữa." Lý Cầm phẫn nộ quát.
Thấy tình thế đã không thể khống chế, Sở Tiêu Nhiên chỉ có thể đẩy Lâm Phong ra ngoài cửa.
"Lâm Phong, sao lời gì ngươi cũng nói ra vậy? Bình thường đâu có như thế?"
Sở Tiêu Nhiên vô cùng bất mãn với biểu hiện hôm nay của Lâm Phong.
"Tiêu Nhiên, ta bị người khác nói xấu, chẳng lẽ không thể nói giúp mình sao?" Lâm Phong cảm thấy rất oan ức.
"Ngươi đó là đang nói giúp mình sao?" Sở Tiêu Nhiên nói: "Ngươi đó là đang công kích bà ngoại bằng lời nói."
Lúc này, trong phòng, lão thái thái cũng nổi cơn thịnh nộ, hét lớn: "Hôm nay ai đến cũng vô ích, Tiêu Nhiên chỉ có thể gả cho Giang gia, Lâm Phong hắn đừng hòng cưới được Tiêu Nhiên."
Cách một cánh cửa cũng có thể nghe thấy tiếng gào thét của lão thái thái, hoàn toàn không giống người đang bệnh nặng.
Lâm Phong ấm ức không có chỗ phát tiết, lại bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, buột miệng hô lớn: "Tuổi đã cao không lo dưỡng bệnh, cả ngày gây thêm phiền phức cho con cháu, có ra dáng bậc trưởng bối chút nào không?"
Câu nói này của Lâm Phong, vừa vặn đánh trúng vào điểm yếu của lão thái thái.
Bà không muốn nhất là để người khác cảm thấy mình là gánh nặng.
"Thằng nhãi, cút cho ta, cút ——"
Lão thái thái cuồng loạn quát.
Vì quá mức phẫn nộ, kích động, bà không thở nổi, tối sầm mặt, ngã xuống đất.
"Mẹ! Mẹ!" Lý Cầm nghẹn ngào kêu to.
Sở Tiêu Nhiên vội vàng mở cửa vào nhà, thấy Lý Cầm đang ôm lão thái thái khóc lớn.
"Mau gọi xe cấp cứu!" Lý Cầm hô lên với Sở Quốc Phong.
Lâm Phong ở cửa nhìn cảnh này, cũng luống cuống.
Hắn chỉ muốn phát tiết bất mãn trong lòng, không ngờ lại khiến lão thái thái ngất xỉu.
Việc này nếu có chuyện bất trắc...
Hắn càng nghĩ càng sợ, hoàn toàn mất hết vẻ ngạo mạn trước đó.
"Tiêu Nhiên, ta..."
"Ngươi đi đi!"
Sở Tiêu Nhiên lạnh lùng ném ra một câu.
Lâm Phong cũng không còn mặt mũi ở lại, đành xám xịt rời đi.
Rất nhanh, xe cấp cứu đưa lão thái thái đến bệnh viện gần nhất, trực tiếp đưa vào ICU.
Bên ngoài hành lang ICU.
Sở Tiêu Nhiên ngồi bệt trên ghế, thân thể rã rời vô lực, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
"Tiêu Nhiên, chuyện này đều do Lâm Phong, gọi điện cho hắn, tất cả chi phí chữa bệnh do hắn chi trả." Lý Cầm the thé.
Sở gia hiện tại thu không đủ chi, tiền vay còn chưa được giải ngân, căn bản không có tiền để chi trả cho khoản viện phí khổng lồ.
"Mẹ! Lâm Phong không có khả năng chi trả."
Sở Tiêu Nhiên nặng nề thở dài, đầu óc như muốn nổ tung.
Nhà Lâm Phong đến tiền góp cổ phần còn không lo nổi, bản thân hắn cũng đang nợ tiền góp cổ phần.
Tiền bồi thường của Giang Ninh hắn còn chưa trả được.
Trông cậy vào hắn không có ý nghĩa gì.
"Đầu óc con có vấn đề à? Đến giờ còn che chở cho hắn?"
Lý Cầm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chất vấn Sở Tiêu Nhiên.
"Mẹ, con sẽ tìm cách."
Sở Tiêu Nhiên nói xong một câu, kéo lê thân thể mệt mỏi, xuyên qua hành lang, đi đến cửa sổ đầu cầu thang.
"Alo, chị Mỹ Hoán." Sở Tiêu Nhiên gọi điện cho Kim Mỹ Hoán: "Có thể giúp em một việc không."
Nàng báo cho Kim Mỹ Hoán tin bà ngoại nhập viện, chỉ là không nhắc đến Lâm Phong.
"Hiện tại em rất cần tiền để xoay xở, đợi tiền vay được giải ngân em sẽ trả lại cho chị."
Kim Mỹ Hoán sau khi nghe xong, không nói hai lời, trực tiếp đến bệnh viện.
Dưới lầu bệnh viện, Sở Tiêu Nhiên gặp Kim Mỹ Hoán.
"Tranh thủ lúc còn chưa có ai góp vốn, tiền của chị em cầm đi dùng trước." Kim Mỹ Hoán đưa một tấm thẻ.
"Chị Mỹ Hoán."
Sở Tiêu Nhiên mím môi, nước mắt ào ào chảy xuống.
"Em gái ngoan, gặp phải chuyện như vậy ai cũng sẽ rất khổ sở." Kim Mỹ Hoán ôm lấy Sở Tiêu Nhiên, dịu dàng an ủi: "Không sao, bà ngoại nhất định sẽ không sao."
Sở Tiêu Nhiên nước mắt không ngừng tuôn rơi, bao nhiêu ấm ức, khổ sở trong khoảng thời gian này, tuôn ra hết.
Khóc lớn một hồi, tâm trạng của nàng cũng nguôi ngoai phần nào.
"Chị Mỹ Hoán, số tiền này em nhất định sẽ nhanh chóng trả lại chị." Sở Tiêu Nhiên nói.
"Không vội, cứu người là quan trọng." Kim Mỹ Hoán nói, lại có chút nghi ngờ: "Lâm Phong đâu? Lâm Phong không giúp em lo tiền sao?"
Theo lý mà nói, gặp chuyện như thế này, trước tiên phải liên hệ với bạn trai chứ!
Sở Tiêu Nhiên thở dài: "Hắn không giúp được gì."
Kim Mỹ Hoán cau mày, "Tiêu Nhiên, không phải chị nói em, từ đầu đến cuối, hắn đã giúp được gì cho em?"
Sở Tiêu Nhiên khẽ run lên, không biết trả lời thế nào.
Kim Mỹ Hoán hừ lạnh một tiếng: "Ha, ngược lại chị chỉ thấy em luôn giúp đỡ hắn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận