Trong Hôn Lễ, Lão Bà Tỏ Tình Với Bạch Nguyệt Quang
Chương 103: Lâm Phong, chúng ta chia tay đi
**Chương 103: Lâm Phong, chúng ta chia tay đi**
Nhưng từ góc độ của Lâm Phong nhìn, chuyện này quả thực là bánh từ trên trời rơi xuống.
Hắn quét sạch vẻ u ám của những ngày qua.
Sau khi tách ra với Tiền Dung, lập tức gọi điện thoại cho Sở Tiêu Nhiên.
Điều kỳ lạ là, Sở Tiêu Nhiên rất nhanh đã nhận điện thoại.
“Tiêu Nhiên, vài ngày không gặp, có nhớ ta không?” Lâm Phong vẫn mở màn đầy mỡ màng.
Sở Tiêu Nhiên nhẹ nhàng trả lời: “Ngươi có chuyện gì?” “Ta không sao cả, chỉ là muốn cùng ngươi tâm sự thôi!” Lâm Phong nói.
“Trò chuyện cái gì?” Sở Tiêu Nhiên ngữ khí bình tĩnh.
“Từ khi ta phát sóng trực tiếp kết thúc, chúng ta còn chưa có gặp mặt.” Lâm Phong nói: “Ta cũng đã là một hoạt náo viên cấp ngàn vạn, không đáng để cùng nhau chúc mừng một chút sao?” “Ha ha!” Sở Tiêu Nhiên cười cười: “Làm sao chúc mừng?” Nghe những lời này, Lâm Phong mừng thầm trong lòng, nói: “Như vậy đi, ta đặt một phòng khách sạn, chuẩn bị chút rượu ngon, chúng ta cùng uống một chén.” “Tại sao lại muốn ở trong khách sạn?” Sở Tiêu Nhiên hỏi.
“Ai, hiện tại đầu ngọn gió vẫn chưa qua, ta sợ đi phòng ăn có người nhận ra ta, sẽ rất xấu hổ.” Lâm Phong nói.
Lần trước cùng Tiền Dung ở quán cà phê, hắn đã bị người nhận ra.
Cho nên bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Đương nhiên, hắn còn có một dự định khác.
Cùng Sở Tiêu Nhiên qua lại đã lâu như vậy, có vẻ như đến cả một cái hôn cũng còn chưa có, hôm nay nếu như có thể, hắn dự định làm tới nơi tới chốn.
“Tốt, tiền khách sạn ngươi trả.” Sở Tiêu Nhiên nói.
“Không có vấn đề a!” Lâm Phong suýt chút nữa cao hứng nhảy dựng lên.
Hắn nhiều lần hẹn Sở Tiêu Nhiên ra ngoài ăn cơm, Sở Tiêu Nhiên đều không chịu đi.
Lần này hẹn khách sạn, nàng vậy mà lại quá sảng khoái mà đáp ứng.
Chẳng lẽ, trước kia nàng là ghét bỏ ta tiến độ quá chậm sao?
Lâm Phong cao hứng lục lọi khắp nơi, ở ngăn kéo dưới bàn trà, tìm ra một hộp Tiểu Lam dược hoàn, nắm chặt ở trong tay.
Đêm nay, ta muốn cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ta.
Lúc này, đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm của Sở Tiêu Nhiên: “Ta có một yêu cầu, phòng khách sạn, nhất định phải ngũ tinh cấp, phòng tổng thống.” “A?” Lâm Phong nhíu mày: “Ta hiện tại không có nhiều tiền như vậy.” “Không có tiền, ngươi tính toán mở tiệc rượu làm gì?” Sở Tiêu Nhiên lạnh lùng nói.
“Chúng ta không thể làm một chút chuyện kinh tế thiết thực sao?” Lâm Phong nói: “Chẳng lẽ tình yêu nhất định phải coi trọng vật chất như thế sao?” Sở Tiêu Nhiên cười ha ha: “Xin lỗi, khách sạn tầm thường ta ở không quen.” Lâm Phong thở dài, cắn răng quyết định, dù sao đêm nay muốn chiếm được Sở Tiêu Nhiên, tốn ít tiền cũng đáng.
“Tốt, ta sẽ tìm biện pháp, quay đầu sẽ nhắn số phòng cho ngươi.” Lâm Phong nói.
Cúp điện thoại, Lâm Phong gọi cho ba của hắn là Lâm Thịnh Bân.
Nói hết lời, từ trong nhà lấy ra mấy vạn đồng.
Hắn cũng tỉ mỉ ăn mặc một phen, mặc vào bộ âu phục đẹp trai nhất.
Soi mình vào trong gương rồi xịt nước hoa, Lâm Phong đối với chính mình hiện tại, hết sức hài lòng.
“Xuất phát!” Ngân nga những giai điệu vui sướng, Lâm Phong sớm đi vào phòng khách sạn.
Sớm gọi những món Nhật sashimi mà Sở Tiêu Nhiên thích ăn nhất, lại đặc biệt từ trong nhà mang đến một bình rượu đỏ tốt nhất, tất cả bỏ vào trong tủ lạnh.
Lâm Phong hài lòng nhìn xem sự bày trí xa hoa của phòng tổng thống, ngồi ở trên giường lớn của khách sạn, tưởng tượng lấy hình ảnh hai người không mảnh vải che thân, quấn quýt ở trên giường.
Thật là xấu hổ!
Giờ khắc này Lâm Phong, trong lòng như hoa nở rộ.
Hôm nay qua đi, Sở Tiêu Nhiên sẽ triệt để trở thành nữ nhân của ta.
Nghĩ đến việc này, trong ánh mắt của hắn tràn ngập một tia thù hận.
Giang Ninh, ngươi bây giờ có lẫn vào tốt hơn ta thì sao?
Vị hôn thê của ngươi còn không phải bị ta chiếm đoạt, ngươi ở trước mặt ta, vĩnh viễn chỉ là một kẻ thất bại.
Lâm Phong càng nghĩ càng hưng phấn, đột nhiên bụng đau quặn lên.
Hắn từ lần phát sóng trực tiếp trước, đã mắc phải chứng bệnh này.
Một khi cảm xúc kích động, căng thẳng, liền muốn tiêu chảy.
Có đôi khi chỉ một cái rắm cũng mang ra một ít thứ.
Điều này cũng làm cho hắn rất buồn rầu.
Hắn vội vàng cầm lấy khăn tay đi toilet.
Sớm giải quyết cho xong, để tránh ở thời khắc mấu chốt lại xảy ra chuyện như vậy, vậy thì mất mặt lắm.
Ngay lúc Lâm Phong đang thoải mái thả lỏng trong toilet, chuông cửa vang lên, Sở Tiêu Nhiên đã đến.
“Chờ một chút! Ta đến ngay!” Lâm Phong thu dọn qua loa một chút rồi chạy từ toilet ra mở cửa.
Sở Tiêu Nhiên vào cửa, biểu lộ bình thản ngắm nhìn bốn phía.
Nàng mang theo mũ lưỡi trai cùng kính râm, hôm nay không có cách ăn mặc cầu kỳ, thậm chí ngay cả trang điểm cũng không, mặc cũng là bộ đồ thể thao bình thường.
Trong mắt Lâm Phong có chút thất vọng.
Thời gian quan trọng như vậy, sao có thể qua loa như thế chứ?
Bất quá, vừa nghĩ tới việc hai người đêm nay sẽ ở khách sạn trải qua một đêm xuân, Lâm Phong quét sạch hết nỗi buồn.
“Tiêu Nhiên, đây là phòng suite đắt nhất Thiên Hải tửu điếm, một đêm.” Lâm Phong nói.
Sở Tiêu Nhiên lại cau mày, mũi ngửi ngửi, lập tức trên mặt lộ ra vẻ buồn nôn: “Mùi vị gì, sao khó nghe như vậy?” Lâm Phong mặt lộ vẻ xấu hổ, hắn bị tiêu chảy, mùi hôi thối, do ra ngoài vội vàng nên chưa đóng cửa phòng vệ sinh.
“Ai, ta cũng không biết, phòng tổng thống tại sao lại có thể có thứ mùi này chứ?” Lâm Phong giả bộ như không có việc gì: “Ta đi mở cửa sổ ra cho thông thoáng khí.” “Ừ!” Sở Tiêu Nhiên khẽ gật đầu, đi đến phòng khách của căn phòng.
Nàng ngửi rõ ràng cái mùi hôi thối kia, là từ toilet truyền đến, mà bên trong còn có âm thanh nước dội bồn cầu.
Rất rõ ràng, là Lâm Phong vừa mới sử dụng.
Mùi vị này thật kinh khủng.
Sở Tiêu Nhiên nhìn bóng dáng Lâm Phong, thần sắc trở nên hoảng hốt, trong mắt lóe lên một tia ghét bỏ sâu sắc.
Hắn lại là bạch nguyệt quang của ta?
Ta vậy mà lại ngây ngốc thầm mến hắn bốn năm?
Sở Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy khó có thể tưởng tượng nổi.
Hồi tưởng lại trong khoảng thời gian này đã phát sinh đủ loại chuyện, rồi liên hệ với người đàn ông trước mắt này......
Lớp phấn dày của hắn, kiểu tóc bóng mượt, cùng với đủ loại hành động của hắn, giờ khắc này trong tâm lý Sở Tiêu Nhiên, đều trở thành những thứ vô cùng đáng ghét.
Hồi tưởng lại hai tháng trước, nàng vậy mà trong hôn lễ, lại đối với nam nhân này tỏ tình sâu đậm.
Quả thực là ngốc đến cực hạn.
Nàng hiện tại hận không thể tự tát chính mình hai cái.
“Tiêu Nhiên, chúng ta rất lâu rồi không có gặp mặt.” Lúc này, Lâm Phong hướng về phía Sở Tiêu Nhiên đi tới.
Hắn cố ý đi tới với dáng vẻ ưu nhã, một mặt thâm tình nói: “Tiêu Nhiên, ngươi biết không, những ngày này, ta rất nhớ ngươi.” Ngữ khí trầm thấp, ánh mắt mê ly.
Lâm Phong tự nhận một chiêu này, lần nào cũng đúng, Sở Tiêu Nhiên không có bất kỳ sức chống cự nào.
Một giây sau, hắn đi tới trước mặt Sở Tiêu Nhiên, đưa tay ôm lấy Sở Tiêu Nhiên, thân trên nghiêng tới, chuẩn bị một cái ôm hôn.
Sở Tiêu Nhiên cảm thấy buồn nôn.
Nàng dùng sức đẩy Lâm Phong ra, quát: “Làm gì? Đừng đụng vào ta!” Lâm Phong trong nháy mắt kinh ngạc.
“Tiêu Nhiên? Ngươi còn đang giận ta sao?” “Giận, ha ha?” Sở Tiêu Nhiên muốn cười.
Nàng hiện tại không có chút nào tức giận.
Cũng không biết vì cái gì, nàng đã không còn tức giận.
Có lẽ, Lâm Phong sớm đã không đáng để nàng phải tức giận.
“Lâm Phong, hôm nay ta sở dĩ ra ngoài gặp ngươi, là muốn cùng ngươi trịnh trọng nói một sự kiện.” Sở Tiêu Nhiên nói.
“Chuyện gì?” Lâm Phong gắt gao nhìn chằm chằm Sở Tiêu Nhiên.
“Chúng ta chia tay đi!” Sở Tiêu Nhiên cười nhạt một tiếng: “Kết thúc rồi!”
Nhưng từ góc độ của Lâm Phong nhìn, chuyện này quả thực là bánh từ trên trời rơi xuống.
Hắn quét sạch vẻ u ám của những ngày qua.
Sau khi tách ra với Tiền Dung, lập tức gọi điện thoại cho Sở Tiêu Nhiên.
Điều kỳ lạ là, Sở Tiêu Nhiên rất nhanh đã nhận điện thoại.
“Tiêu Nhiên, vài ngày không gặp, có nhớ ta không?” Lâm Phong vẫn mở màn đầy mỡ màng.
Sở Tiêu Nhiên nhẹ nhàng trả lời: “Ngươi có chuyện gì?” “Ta không sao cả, chỉ là muốn cùng ngươi tâm sự thôi!” Lâm Phong nói.
“Trò chuyện cái gì?” Sở Tiêu Nhiên ngữ khí bình tĩnh.
“Từ khi ta phát sóng trực tiếp kết thúc, chúng ta còn chưa có gặp mặt.” Lâm Phong nói: “Ta cũng đã là một hoạt náo viên cấp ngàn vạn, không đáng để cùng nhau chúc mừng một chút sao?” “Ha ha!” Sở Tiêu Nhiên cười cười: “Làm sao chúc mừng?” Nghe những lời này, Lâm Phong mừng thầm trong lòng, nói: “Như vậy đi, ta đặt một phòng khách sạn, chuẩn bị chút rượu ngon, chúng ta cùng uống một chén.” “Tại sao lại muốn ở trong khách sạn?” Sở Tiêu Nhiên hỏi.
“Ai, hiện tại đầu ngọn gió vẫn chưa qua, ta sợ đi phòng ăn có người nhận ra ta, sẽ rất xấu hổ.” Lâm Phong nói.
Lần trước cùng Tiền Dung ở quán cà phê, hắn đã bị người nhận ra.
Cho nên bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Đương nhiên, hắn còn có một dự định khác.
Cùng Sở Tiêu Nhiên qua lại đã lâu như vậy, có vẻ như đến cả một cái hôn cũng còn chưa có, hôm nay nếu như có thể, hắn dự định làm tới nơi tới chốn.
“Tốt, tiền khách sạn ngươi trả.” Sở Tiêu Nhiên nói.
“Không có vấn đề a!” Lâm Phong suýt chút nữa cao hứng nhảy dựng lên.
Hắn nhiều lần hẹn Sở Tiêu Nhiên ra ngoài ăn cơm, Sở Tiêu Nhiên đều không chịu đi.
Lần này hẹn khách sạn, nàng vậy mà lại quá sảng khoái mà đáp ứng.
Chẳng lẽ, trước kia nàng là ghét bỏ ta tiến độ quá chậm sao?
Lâm Phong cao hứng lục lọi khắp nơi, ở ngăn kéo dưới bàn trà, tìm ra một hộp Tiểu Lam dược hoàn, nắm chặt ở trong tay.
Đêm nay, ta muốn cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ta.
Lúc này, đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm của Sở Tiêu Nhiên: “Ta có một yêu cầu, phòng khách sạn, nhất định phải ngũ tinh cấp, phòng tổng thống.” “A?” Lâm Phong nhíu mày: “Ta hiện tại không có nhiều tiền như vậy.” “Không có tiền, ngươi tính toán mở tiệc rượu làm gì?” Sở Tiêu Nhiên lạnh lùng nói.
“Chúng ta không thể làm một chút chuyện kinh tế thiết thực sao?” Lâm Phong nói: “Chẳng lẽ tình yêu nhất định phải coi trọng vật chất như thế sao?” Sở Tiêu Nhiên cười ha ha: “Xin lỗi, khách sạn tầm thường ta ở không quen.” Lâm Phong thở dài, cắn răng quyết định, dù sao đêm nay muốn chiếm được Sở Tiêu Nhiên, tốn ít tiền cũng đáng.
“Tốt, ta sẽ tìm biện pháp, quay đầu sẽ nhắn số phòng cho ngươi.” Lâm Phong nói.
Cúp điện thoại, Lâm Phong gọi cho ba của hắn là Lâm Thịnh Bân.
Nói hết lời, từ trong nhà lấy ra mấy vạn đồng.
Hắn cũng tỉ mỉ ăn mặc một phen, mặc vào bộ âu phục đẹp trai nhất.
Soi mình vào trong gương rồi xịt nước hoa, Lâm Phong đối với chính mình hiện tại, hết sức hài lòng.
“Xuất phát!” Ngân nga những giai điệu vui sướng, Lâm Phong sớm đi vào phòng khách sạn.
Sớm gọi những món Nhật sashimi mà Sở Tiêu Nhiên thích ăn nhất, lại đặc biệt từ trong nhà mang đến một bình rượu đỏ tốt nhất, tất cả bỏ vào trong tủ lạnh.
Lâm Phong hài lòng nhìn xem sự bày trí xa hoa của phòng tổng thống, ngồi ở trên giường lớn của khách sạn, tưởng tượng lấy hình ảnh hai người không mảnh vải che thân, quấn quýt ở trên giường.
Thật là xấu hổ!
Giờ khắc này Lâm Phong, trong lòng như hoa nở rộ.
Hôm nay qua đi, Sở Tiêu Nhiên sẽ triệt để trở thành nữ nhân của ta.
Nghĩ đến việc này, trong ánh mắt của hắn tràn ngập một tia thù hận.
Giang Ninh, ngươi bây giờ có lẫn vào tốt hơn ta thì sao?
Vị hôn thê của ngươi còn không phải bị ta chiếm đoạt, ngươi ở trước mặt ta, vĩnh viễn chỉ là một kẻ thất bại.
Lâm Phong càng nghĩ càng hưng phấn, đột nhiên bụng đau quặn lên.
Hắn từ lần phát sóng trực tiếp trước, đã mắc phải chứng bệnh này.
Một khi cảm xúc kích động, căng thẳng, liền muốn tiêu chảy.
Có đôi khi chỉ một cái rắm cũng mang ra một ít thứ.
Điều này cũng làm cho hắn rất buồn rầu.
Hắn vội vàng cầm lấy khăn tay đi toilet.
Sớm giải quyết cho xong, để tránh ở thời khắc mấu chốt lại xảy ra chuyện như vậy, vậy thì mất mặt lắm.
Ngay lúc Lâm Phong đang thoải mái thả lỏng trong toilet, chuông cửa vang lên, Sở Tiêu Nhiên đã đến.
“Chờ một chút! Ta đến ngay!” Lâm Phong thu dọn qua loa một chút rồi chạy từ toilet ra mở cửa.
Sở Tiêu Nhiên vào cửa, biểu lộ bình thản ngắm nhìn bốn phía.
Nàng mang theo mũ lưỡi trai cùng kính râm, hôm nay không có cách ăn mặc cầu kỳ, thậm chí ngay cả trang điểm cũng không, mặc cũng là bộ đồ thể thao bình thường.
Trong mắt Lâm Phong có chút thất vọng.
Thời gian quan trọng như vậy, sao có thể qua loa như thế chứ?
Bất quá, vừa nghĩ tới việc hai người đêm nay sẽ ở khách sạn trải qua một đêm xuân, Lâm Phong quét sạch hết nỗi buồn.
“Tiêu Nhiên, đây là phòng suite đắt nhất Thiên Hải tửu điếm, một đêm.” Lâm Phong nói.
Sở Tiêu Nhiên lại cau mày, mũi ngửi ngửi, lập tức trên mặt lộ ra vẻ buồn nôn: “Mùi vị gì, sao khó nghe như vậy?” Lâm Phong mặt lộ vẻ xấu hổ, hắn bị tiêu chảy, mùi hôi thối, do ra ngoài vội vàng nên chưa đóng cửa phòng vệ sinh.
“Ai, ta cũng không biết, phòng tổng thống tại sao lại có thể có thứ mùi này chứ?” Lâm Phong giả bộ như không có việc gì: “Ta đi mở cửa sổ ra cho thông thoáng khí.” “Ừ!” Sở Tiêu Nhiên khẽ gật đầu, đi đến phòng khách của căn phòng.
Nàng ngửi rõ ràng cái mùi hôi thối kia, là từ toilet truyền đến, mà bên trong còn có âm thanh nước dội bồn cầu.
Rất rõ ràng, là Lâm Phong vừa mới sử dụng.
Mùi vị này thật kinh khủng.
Sở Tiêu Nhiên nhìn bóng dáng Lâm Phong, thần sắc trở nên hoảng hốt, trong mắt lóe lên một tia ghét bỏ sâu sắc.
Hắn lại là bạch nguyệt quang của ta?
Ta vậy mà lại ngây ngốc thầm mến hắn bốn năm?
Sở Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy khó có thể tưởng tượng nổi.
Hồi tưởng lại trong khoảng thời gian này đã phát sinh đủ loại chuyện, rồi liên hệ với người đàn ông trước mắt này......
Lớp phấn dày của hắn, kiểu tóc bóng mượt, cùng với đủ loại hành động của hắn, giờ khắc này trong tâm lý Sở Tiêu Nhiên, đều trở thành những thứ vô cùng đáng ghét.
Hồi tưởng lại hai tháng trước, nàng vậy mà trong hôn lễ, lại đối với nam nhân này tỏ tình sâu đậm.
Quả thực là ngốc đến cực hạn.
Nàng hiện tại hận không thể tự tát chính mình hai cái.
“Tiêu Nhiên, chúng ta rất lâu rồi không có gặp mặt.” Lúc này, Lâm Phong hướng về phía Sở Tiêu Nhiên đi tới.
Hắn cố ý đi tới với dáng vẻ ưu nhã, một mặt thâm tình nói: “Tiêu Nhiên, ngươi biết không, những ngày này, ta rất nhớ ngươi.” Ngữ khí trầm thấp, ánh mắt mê ly.
Lâm Phong tự nhận một chiêu này, lần nào cũng đúng, Sở Tiêu Nhiên không có bất kỳ sức chống cự nào.
Một giây sau, hắn đi tới trước mặt Sở Tiêu Nhiên, đưa tay ôm lấy Sở Tiêu Nhiên, thân trên nghiêng tới, chuẩn bị một cái ôm hôn.
Sở Tiêu Nhiên cảm thấy buồn nôn.
Nàng dùng sức đẩy Lâm Phong ra, quát: “Làm gì? Đừng đụng vào ta!” Lâm Phong trong nháy mắt kinh ngạc.
“Tiêu Nhiên? Ngươi còn đang giận ta sao?” “Giận, ha ha?” Sở Tiêu Nhiên muốn cười.
Nàng hiện tại không có chút nào tức giận.
Cũng không biết vì cái gì, nàng đã không còn tức giận.
Có lẽ, Lâm Phong sớm đã không đáng để nàng phải tức giận.
“Lâm Phong, hôm nay ta sở dĩ ra ngoài gặp ngươi, là muốn cùng ngươi trịnh trọng nói một sự kiện.” Sở Tiêu Nhiên nói.
“Chuyện gì?” Lâm Phong gắt gao nhìn chằm chằm Sở Tiêu Nhiên.
“Chúng ta chia tay đi!” Sở Tiêu Nhiên cười nhạt một tiếng: “Kết thúc rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận